Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 125




Sau khi phát hiện hai người bị vây quanh, trong thần sắc Hồng Minh lộ ra một tia kinh hoảng. Sẽ lựa chọn đi theo Ninh Vân Tấn xuất chiến, là bởi vì hắn biết một khi để phụ hoàng tìm được chỗ Mông Tháp đại chiến lần này gần như là sắp kết thúc. Làm Thái tử, đừng nói cơ hội xuất chính giống dạng này, ngay cả cơ hội ra kinh sư cũng không nhiều, nếu không phải thừa dịp cơ hội lần này ở trong quân đạt được một ít uy tín, vậy về sau còn không biết phải chờ tới năm nào trăng khuyết.

Ninh Vân Tấn năng lực cá nhân xuất chúng, liên tục hai lần đại thắng cũng nói lên hắn am hiểu sâu dẫn binh, chỉ cần mình đi theo hắn, cho dù chỉ là giết địch mà thôi, cũng có thể mò được không ít chỗ tốt. Xuất phát từ suy tính này, hắn mới có thể tự nguyện xin chiến, đi theo Ninh Vân Tấn.

Thanh lý pháp khí trước đó vẫn luôn đều rất thuận lợi, chỉ là Hồng Minh không nghĩ đến gần thời điểm hai binh giao chiến, những binh sĩ đó đột nhiên bỏ lại mình và Ninh Vân Tấn chạy. Bị hơn một ngàn người dùng đao thương bao vây, Hồng Minh tuy rằng trên mặt tận lực bảo trì bình tĩnh, chịu đựng giấu diếm nhát gan, nhưng lòng bàn tay nắm chặt dây cương đã bắt đầu ra mồ hôi.

Bộ dáng Hồng Minh cố gắng trấn định kia, thiếu chút nữa khiến Ninh Vân Tấn bật cười, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận luôn luôn chờ giờ khắc này. Về chút tính toán của tiểu Thái tử, đừng nói là hắn, mà ngay cả Văn Chân cũng nhìn ra được, Ninh Vân Tấn dùng đầu ngón chân đoán cũng biết Văn Chân dẫn hắn xuất chiến ngoại trừ muốn phân tán mạo hiểm, còn có chính là vì Thái tử tăng thêm chiến công, chính là mình dựa vào cái gì dễ dàng lại thành toàn cho hai người bọn họ, nếu muốn từ chỗ mình mò được thứ tốt, thế nào cũng phải trả giá chút gì đó.

Hắn trấn định mà nói, “Thái tử điện hạ không cần phải gấp, bọn họ đi phá vây tìm viện binh. Hiện giờ khu vực sương mù dày đặc đã mở ra một thông đạo, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế. Chúng ta chỉ cần chống đỡ một đoạn thời gian, có thể cùng đại quân hội hợp!”

Nhìn kỵ binh đại thương đã hướng phía hai người xúm lại, tim Hồng Minh cũng sắp nhảy lên cổ họng. Hắn nắm nắm tay nói, “Bọn họ đây là lâm trận bỏ chạy! Ngươi chủ soái này còn ở, bọn họ làm sao có thể chạy trước!”

“Điện hạ hiểu lầm. Đây là kế sách tốt đã sớm định.” Ninh Vân Tấn giải thích.

Hồng Minh cũng không tin, “Không cần vì bọn họ biện giải, Cô cũng không nghe thấy ngươi phân phó bọn họ phá vây.”

Mình đặc biệt mà dùng truyền âm, chính là vì không cho ngươi nghe thấy…Ninh Vân Tấn nhướng mày, trong lòng phun tào. Nếu không phải gần đây luyện công chăm chỉ, còn dùng không được thủ đoạn truyền âm mật ngữ đó đâu!

Bất quá giờ phút này đã không có thời gian để hai người bọn họ nói thêm nữa, một tướng lãnh dẫn binh Đại Thương vung tay lên, hô lớn, “Đều lên cho ta, bắt lấy hai người bọn họ, Đại vương có thưởng!”

Hai người còn trẻ như vậy, cho dù không cần Thái tử ồn ào, cũng làm cho đối phương đoán được thân phận của bọn họ, đối với hai người lâm vào bao vây dê béo, tất nhiên là mục tiêu bắt lấy hàng đầu, bởi vậy tướng lãnh này cũng không phân đuổi theo đội phá vây, mà là nghĩ muốn một lần lập công.

Hắn lại không biết chính là suy nghĩ như vậy làm cho mình lâm vào trong an bài của Ninh Vân Tấn, một Thái tử một tế thiên giả, đối với thân phận như hai người, khẳng định sẽ không mạo muội dùng tên, việc này liền cho bọn Ninh Vân Tấn chu toàn không gian.

Khi hai người lâm vào một ngàn người bao vây, kỳ thật người cần bọn họ đối phó cùng thời gian này cũng chỉ có hơn mười người xung quanh mà thôi, có tính linh hoạt trái lại đoạn thời gian sau chiếm thượng phong, sau khi Ninh Vân Tấn cùng binh lính đối phương bắt đầu giao thủ, Hồng Minh cũng không thể không vứt bỏ một tia may mắn ở đáy lòng, bắt đầu ra sức giết địch.

Sự thật chứng minh giáo dục hoàng gia nhiều năm cũng không uổng phí, mặc dù kém hơn yêu nghiệt Ninh Vân Tấn, công phu của Hồng Minh vẫn là vượt qua thử thách, thông suốt sau đó xông ra, bắt đầu giết người không chút nào nương tay.

Bởi vì chỉ là vây khốn hai người, lúc này quân đội Đại Thương còn không hình thành trận thế, mà là ba năm người đứng cùng nhau, trong đám người còn có khe hở lớn. Ninh Vân Tấn kéo Hồng Minh nhảy xuống ngựa, vừa dẫn theo hắn ở trong trận quân xuyên qua, vừa tính toán thời gian.

Hắn sở dĩ làm chuyện mạo hiểm như vậy, ngoại trừ muốn dọa Hồng Minh, quan trọng là vì phòng ngừa đối phương đem chỗ trống bù vào, nếu không thật vất vả phá ra một đường đi, chờ bọn họ phá vây đi ra ngoài, lối đi sinh mệnh này lại sẽ bị phá hỏng.

Liền giống như suy đoán của hắn, bởi vì bọn hắn đến, người điều khiển trận Đại Thương bắt đầu đem sương mù sinh ra mở rộng. Nếu nói trong mảnh sương mù dày đặc trước đó có một đường đi tựa như Moses cắt biển, hiện tại đường kia cũng đã dần dần biến mất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chưa đợi Văn Chân bọn họ dẫn theo đại quân hướng bên này lại đây, Ninh Vân Tấn nghe Hồng Minh phía sau thở dốc dồn dập, đã biết hắn chống đỡ không được lâu, dù sao giết người cũng là thể lực sống. Hắn không thể không suy đoán, có lẽ xuất hiện kết quả xấu, Văn Chân bọn họ đang mất phương hướng trong sương mù.

Như vậy trong sương mù đi lại cũng không phải chuyện hay, dù sao ai cũng nói không rõ ràng Mông Tháp bọn hắn còn dựng lên mai phục gì, nếu tức khắc vọt vào vòng vây đối phương, vậy phiền toái.

Hồng Minh phát hiện phạm vi Ninh Vân Tấn đi lại đột nhiên giảm bớt, hơn nữa sau khi giết người, đem áo da của thi thể kéo xuống, chất một đống. Rất nhanh hắn đã làm ra một đống lớn, tiếp đó Hồng Minh liền thấy Ninh Vân Tấn đem một túi da treo bên hông mở ra, đem chất lỏng bên trong đổ trên đống đồ kia.

Chất lỏng kia chứa một làn mùi dầu nồng đậm, khi Ninh Vân Tấn đem một hỏa chiết ném trên mặt đất, đã phực một tiếng bốc cháy lên. Da lông và y phục cháy đốt đều có hương vị gay mũi khó ngửi, hơn nữa bởi vì rất khó hoàn toàn thiêu đốt triệt để, khói đen bốc lên thẳng hướng trời xanh, cho dù ngay cả sương trắng cũng giấu không được.

Lúc này chẳng những là Hồng Minh, mà ngay cả những tướng sĩ Đại Thương cũng biết tác dụng của lửa này, chỉ nghe người dẫn binh hét lớn, “Dập tắt lửa. Bắt lấy bọn họ! Bất luận sống chết.”

Vì bảo vệ đống lửa này, hai người bọn họ liền không thể nơi nơi chạy loạn đánh chiến du kích. Sau khi dừng bước, Hồng Minh chỉ cảm thấy đối thủ quả thật nối liền không dứt, đánh nhau cứng đối cứng như thế, khiến hắn thật đã chống đỡ không nổi, hai tay giống như chì nhão, đao cũng tựa hồ cùn đến chém không động thứ gì.

Mắt thấy lại là đồng thời một đao một thương hướng phía mình, Hồng Minh thật vất vả đỡ chuyển hướng cán đao này, tay lại run một chút, khiến hắn không còn khí lực để tránh né trường thương hung hăng đâm tới.

Ngay tại lúc hắn cho mình không chết thì thương, một cây trường thương lại đột nhiên đặt ở trên cán thương, đem mũi thương ép tới trên mặt đất. Hồng Minh nhẹ nhàng thở ra, người cứu mình là Ninh Vân Tấn.

Ninh Vân Tấn dựa theo lực đàn hồi của cán thương, giống như vung roi, liền quất ngược lại trên mặt binh sĩ kia, đem người đánh văng.

“Thái tử đang mệt sao?”

“Làm sao có thể!” Hồng Minh không cam thế yếu mà phản bác.

“Vậy mời Thái tử giúp vi thần thủ phía sau lưng.” Nói xong, Ninh Vân Tấn mũi chân một chút, “Tiếp. Trước đổi đao đi!”

Hồng Minh nhận lấy cán đao hắn đá tới, lúc này mới phát hiện xung quanh Ninh Vân Tấn đã đặt một vòng vũ khí, đều là sau khi giết người cướp xuống. Nhìn hai thanh đao trên tay mình, một lưỡi đao sắc bén, cán đao gồ ghề, hóa ra vừa rồi không phải ảo giác, đúng là đao cùn.

Không phải cùng Ninh Vân Tấn kề vai chiến đấu mà là đứng ở phía sau lưng hắn, Hồng Minh nhất thời cảm giác được áp lực giảm bớt rất nhiều, chỉ là vòng bao vây đã lui ít đi một chút. Hắn biết mình đã kéo chân sau, liền chỉ là học động tác Ninh Vân Tấn, giết người đoạt vũ khí, không dám làm bất luận chuyện lãng phí thể lực gì.

Mỗi một phân mỗi một giây đều dài lâu giống như giày vò, cũng không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng nghe được phía trước truyền đến tiếng giao chiến kịch liệt tiếng vó ngựa, nhất thời cả người chấn động, biết người trong sương mù rốt cuộc giết ra.

Một dúm khói đen này, giống như là hải đăng trong biển rộng đêm tối, chỉ dẫn phương hướng, tất cả mọi người có thể nghe ra, hai bên giao chiến đang hướng phía bên này đi tới.

Liền giống như Ninh Vân Tấn suy đoán, khi bọn họ giao chiến, những sương mù lại dần dần ngưng tụ thành một đoàn. Văn Chân bọn họ đúng là ở các nơi của di tích thành cổ phát hiện ba bốn cửa động, kỵ binh Đại Thương đang cuồn cuộn không dứt mà từ chỗ đó dũng mãnh tiến ra.

Hai bên đầu tiên là giao chiến ác liệt một phen, nhưng vì bên Đại Hạ có bộ binh trong trận, không có khả năng cứng đối cứng, chờ Văn Chân phát hiện có một phương hướng xuất hiện trong sương mù, liền vội vàng hướng phía bên này mà đến.

Đoàn người Văn Chân bọn họ mới đi được nửa đường mà thôi, thì truy binh phía sau lại lần thứ hai giao thủ, vừa đánh vừa lui chậm trễ không ít thời gian, lúc này sương mù lại đem đường đi kia lấp mất, thẳng đến nhìn thấy khói đen cùng gió truyền đến mùi hôi mới lại lần nữa giúp bọn họ xác nhận phương hướng.

Thấy tình hình vậy, tướng lãnh kia quát to, “Bắn tên.”

Ninh Vân Tấn sao có thể làm cho bọn họ đem tên bắn ra, nhiều người như vậy sau một vòng bắn, cho dù mình có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị bắn thành con nhím. Hắn vội vàng tóm Hồng Minh nhảy vào trong đám người, lúc này cũng chẳng quan tâm được mất, nơi hắn đi qua không ngừng nghe tiếng kêu thảm thiết.

Một cao thủ không hề cấm kỵ giết người, đối với binh lính mà nói quả thật là một loại kinh sự, cho dù kỵ binh tộc Phụng Vũ nổi danh, cũng nhịn không được lặng lẽ lui bước.

Hồng Minh phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, bên người bọn họ cư nhiên xuất hiện một vùng đất trốn, lưu cho Ninh Vân tấn cùng những cao thủ đánh nhau.

Sương mù này đối với tầm mắt quân đội Đại Thương ảnh hưởng cũng không lớn, các tướng lãnh kia có thể nhìn thấy quân đội Đại Hạ đang lấy tốc độ cực nhanh chạy tới, lúc này hắn cũng biết chuyện không thể thành, lại dừng đi tiếp, toàn bộ binh trong tay mình sẽ thua sạch, vội vàng trống hiệu lui lại.

Khi Văn Chân cưỡi ngựa chạy trước đuổi tới chỗ này vừa vặn phát sinh qua giao chiến kịch liệt, liền nhìn thấy nhi tử nhà mình ôm đại đao ngồi dưới đất, mà Ninh Vân Tấn thì găm một cây trường thương, thân thể đứng thẳng tắp, vì giết người quá nhiều, trên người hắn, trên mặt cũng đã tung tóe không ít vết máu, nhưng không có hao tổn mị lực của Ninh Vân tấn, ngược lại mang theo một loại mỹ cảm như hoa Mạn Châu Sa.

“Thái tử điện hạ…” Ninh Vân Tấn xoay người hướng phía Hồng Minh lộ ra một tia tươi cười, vươn tay nghĩ muốn kéo hắn lên.

Nhưng mà vừa mới nhìn thấy bộ dáng Ninh Vân Tấn đại triển thần uy giết người như ngóe, lại thấy hắn đối với mình lộ ra tươi cười lạnh nhạt đến không quan trọng, Hồng Minh chỉ cảm thấy sợ hãi khó hiểu, cư nhiên nhịn không được cả kinh lùi về phía sau một chút.

Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết, nhưng mà sau khi giết hơn trăm người còn có thể lạnh nhạt như lúc ban đầu, điều này khiến người cảm thấy có chút phát lạnh!

Chờ khi Hồng Minh phát hiện mình phản ứng thái quá một chút, lập tức làm bộ như mình cơ bắp run rẩy đứng lên, nắm tay Ninh Vân Tấn mượn lực đứng lên.

Khác thường của hắn Ninh Vân Tấn tất nhiên không có khả năng không phát hiện, nhưng hắn hiện tại mệt đến ngất ngư, nào còn có khí lực suy đoán tâm tư Hồng Minh.

“Hai người các ngươi thật sự là cả gan làm loạn!” Văn Chân vừa nhìn thấy canh phòng đống lửa là hai người kia, nhất thời giận run cả người. Hắn còn cho rằng hai người đã sớm phá vây rời đi, nơi này cản phía sau là những binh sĩ đó, lại không nghĩ rằng Ninh Vân Tấn làm việc tác phong với những người khác hoàn toàn bất đồng, ngược lại mang theo con mình ở trong này hấp dẫn hỏa lực.

Mục Kiến Minh thấy hai thiếu niên rõ ràng đã bộ dáng bắp cơ mệt mỏi, lạ chỉ có thể chôn đầu rủ tay bị Hoàng thượng mắng, có chút tâm không đành lòng mà nói, “Hoàng thượng, nói thế nào Thái tử và tiểu Ninh đại nhân cũng là công thần lần này…”

“Trở về lại giáo huấn các ngươi.” Văn Chân vừa nghĩ cũng đúng, đành phải trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, để người dắt tới một con ngựa cho mỗi người bọn hắn.

Lần thứ hai ngồi trên ngựa, Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, hắn chỉ vào phương hướng ngàn người mới vừa lui lại kia nói, “Hoàng thượng, nếu vi thần không đoán sai, hướng kia chính là nơi chủ doanh của Mông Tháp.”

Nơi ở của Mông Tháp, tất nhiên chính là vị trí của chủ tế đàn. Tuy rằng bọn họ hiện tại ở gần sương mù dày đặc, nghĩ muốn thoát thân không phải không muốn, nhưng một ngày không phá hư tế đàn, tất nhiên liền còn phải gặp lại mai phục như ngày hôm nay.

Hơn nữa sau khi hiện thân còn có truy binh, nhất thời khó có thể thoát khỏi, chi bằng thừa dịp cơ hội hiện tại đi thẳng đánh doanh trướng Mông Tháp, như vậy chỉ cần hai lộ đại quân khác của bên ta có thể bao vây, thì có thể lấy được toàn thắng.

Thậm chí không cần người thương nghị, Ninh Vân Tấn vừa mới nói xong, Văn Chân đã quyết định thật nhanh nói, “Chuẩn bị xuất phát.”

Quả nhiên đi thêm khoảng cách ba dặm, thì nhìn thấy trên trời có bạch Hải Đông Thanh xoay quanh, trên thảo nguyên dưới thân nó chỉnh tề bày trận đại quân hơn vạn người.

Cừu nhân gặp lại phá lệ đỏ mắt, hai quân giao chiến tất nhiên cũng thế. Hiện giờ đã không lưu hành Xuân thu Chiến quốc trước trận còn phải mắng trận, hai bên trực tiếp lôi trống khởi trận, điều động binh mã động thủ.

Lúc này đây liền không cần Ninh Vân Tấn ra trận giết địch —— cho dù hắn muốn Văn Chân cũng sẽ không đồng ý. Hắn cùng với Thái tử chỉ có thể một trái một phải bên cạnh Văn Chân, nhìn Văn Chân tiến hành chỉ huy.

Trên thảo nguyên chiến đấu chủ lực là kỵ binh, mà kỵ binh cùng kỵ binh giao chiến lại là lực cùng lực giao phong, xa xa nhìn lại như hai dòng nước lũ hợp lại, cực kỳ rung động nhân tâm.

Lần khai chiến này, thì không tạm ngừng trực tiếp đánh tới trời tối đen, ai cũng biết hiện tại chủ trận chiến mặc dù ở nơi này, nhưng chân chính ảnh hưởng chiến cuộc cũng là hai lộ khác, viện quân bên kia tới trước, người đó mới là người thắng chân chính.

Sau khi qua giờ Tý, Ninh Vân Tấn nhìn liếc sắc trời một cái, phát hiện sương mù lại có thoang thoảng sinh ra ở không trung, hắn lo lắng mà nói, “Hoàng thượng, bọn hắn lại trò cũ lặp lại.”

Hắn nhắc nhở khiến Văn Chân cũng phát hiện không trung khác thường, nhịn không được nhíu mày, “Kỵ binh bọn họ nhiều hơn chúng ta, chiếm cứ ưu thế tính linh hoạt. Nếu chờ sương mù kia hình thành, ưu thế chúng ta mới thành lập chỉ sợ phải đánh mất.”

Ninh Vân Tấn giảo hoạt mà mỉm cười, “Hoàng thượng, vi thần có một tin tức tốt, không biết ngài có hứng thú nghe không?”

“Nói nghe một chút.” Văn Chân đối với hắn thật sự vừa yêu vừa hận, biết thời điểm này Ninh Vân Tấn lấy ra tin tức nhất định là có dự đoán, nhưng lại lo lắng hắn xằng bậy lần nữa, lại bổ sung một câu, “Không cho phép ngươi rời khỏi chủ doanh.”

“Ta cũng không phải người trói gà không chặt…” Ninh Vân Tấn khó chịu mà nhăn mũi, bất quá hắn cũng chỉ là oán giận một chút mà thôi, dù sao lần xuất binh này mình mò được đủ thứ tốt, lại lập công chỉ sợ sẽ bị người đố kỵ hận. Hắn ngược lại ở bên tai Ninh Vân Tấn nhỏ giọng nói ra an bài của mình, “Hai ngàn kỵ binh kia ở ngay gần đây, ta muốn bọn họ lui về xa xa, nếu phát hiện chủ doanh Mông Tháp, thì vượt qua đến phương hướng ngược lại ẩn nấp tại chỗ, chờ tín hiệu mới xuất hiện.”

Văn Chân liền nói cảm thấy kỳ quái, cho dù muốn phá vây đi tìm viện binh, nhưng dùng không nhiều người như vậy, hắn mới biết Ninh Vân Tấn cư nhiên đối với bọn họ có an bài khác.

Một nhánh kỵ binh chưa đến hai ngàn người thoạt nhìn có lẽ không nhiều lắm, nhưng mà thay đổi chiến trường trong chớp mắt, lại có thể ảnh hưởng đến quân khác. Trong đầu hắn cơ hồ là lập tức xuất hiện vài loại biện pháp lợi dụng nhánh kỵ binh này.

Cùng chủ trướng Đại Hạ một mảnh hài hòa bất đồng, Mông Tháp đang lo lắng mà ở trong lều chủ Đại Thương đi qua đi lại.

Lúc này có người xốc doanh trướng lên, hành lễ với hắn nói, “Phụ vương.”

“Dậy đi.” Mông Tháp một tay lấy hành lễ Mông Hoặc bắt lên, sốt ruột hỏi, “Tất sư nói thế nào?”

Mông Hoặc lắc đầu, có chút khó xử mà nói, “Tất sư nói trừ phi phụ vương ngài đáp ứng điều kiện của hắn, nếu không sẽ không xuất chiến.”

“Buồn cười.” Mông Tháp nổi giận mà dậm chân, “Lão tử quyết không đáp ứng, một nô sinh tử còn dám kiêu ngạo như vậy.”

Mông Hoặc nhịn không được hỏi, “Phụ vương, hiện giờ đang là cơ hội tốt quyết một tử chiến với Đại Hạ, Tất sư đến tột cùng là đưa ra yêu cầu gì, khiến ngài khó xử như vậy!

“Tên già kia làm thương Thất đệ của ngươi lão tử còn chưa tìm hắn tính sổ đây, cư nhiên còn dám đề xuất yêu cầu như thế!” Mông Tháp rất là giận nóng nảy, dù sao cũng là con mình hắn cũng chẳng quan tâm giữ bí mật gì, nhân tiện nói, “Họ Tất không biết từ chỗ nào được một mẩu xương nát liền nói là lão tổ tông. Hắn làm thí nghiệm cốt pháp, bắt Thất đệ ngươi và nhiều người trong tộc lấy máu, lại giết con gái của mình lấy xương để làm chứng, quả thật chính là điên rồi.”

Hắn oán giận nói, “Dù sao họ Tất hiện nhận định mình là người Mông gia, muốn lão tử để hắn nhận tổ quy tông!”

Tất Thương Lãng mất tích vài ngày sau trở về liền tâm tính đại biến chuyện nơi nơi bắt người Mông Hoặc biết, chỉ là hắn lại không biết còn có gút mắc như vậy trong đó. Hắn biết phụ vương và Tất sư đối chọi gay gắt cả đời, chỉ sợ phụ thân thế nào cũng không có khả năng nhả ra…

Ngay tại thời điểm bọn họ lâm vào trầm mặc, đột nhiên có người ngoài trướng cấp báp, “Đại vương, Đại Hạ đột nhiên phát động toàn bộ binh lực áp lên! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Sợ cái chim! Chẳng lẽ không có Tất Thương Lãng hắn thì không thắng được sao?!” Mông Tháp hét to nhảy dựng, xốc doanh trướng lên nói, “Mời tư tế thực hiện khai đàn, chuẩn bị nghênh chiến.”

Ngay tại thời điểm Mông Hoặc đi theo ra doanh trướng, nhìn thấy chỗ chủ trướng đối diện cư nhiên phóng lên cao một cây đạn tín hiệu lóe sáng, hắn chỉ cho rằng đây là đối phương phóng ra, liền cũng không để ý.

Mấy vạn người chiến đấu, tất nhiên không có khả năng là một lần đưa vào toàn bộ binh lực, bởi vậy trước đó đều là mấy ngàn người đối chiến, sau đó dựa theo tình hình chậm rãi biến trận, binh sĩ luân phiên chiến đấu còn có thể nghỉ ngơi khôi phục thể lực, như vậy cho dù xuất hiện thế cục bại trận, cũng còn có thể có cơ hội điều chỉnh.

Nhưng nếu phát động toàn bộ binh lực, ý nghĩa như vậy là muốn quyết một tử chiến, chỉ cần trong đó xuất hiện một chút sơ suất, vậy không thành công thì xả thân!

Nhân số hai bên không sai biệt lắm, sức chiến đấu cũng không kém nhiều lắm, tuy rằng bên Đại Hạ bộ binh nhiều hơn chút, nhưng bên trong đã có súng kíp binh và trường mâu binh, có thể có kỵ binh nhiều thương tổn, nhưng bên Đại Thương lại có sương mù tương trợ, như vậy hai bên đều mỗi người không có ưu thế gì.

Nói chung buổi tối giao chiến chỉ thích hợp chiến du kích, nếu chiến đấu như vậy yêu cầu bày trận thì cần tầm nhìn tốt đẹp, bởi vậy dưới tình huống Đại Hạ giỏi về chỉ huy, bóng đêm cũng vì bọn họ cung cấp che giấu.

Loại ưu thế của hai bên này đều dưới tình huống không rõ ràng, tình hình chiến đấu thật sắp lâm vào trạng thái giằng co, binh lực quân dự bị sau khi đều đưa vào, hai bên đều bắt đầu đem thân binh bảo hộ Vương trướng đưa vào chiến trường.

Đường nhìn Ninh Vân Tấn tốt, sau khi hắn thi hành nguyền rủa mắt cho mình, bằng vào pháp thuật như vậy sương mù sinh ra đối với hắn ảnh hưởng cũng không lớn, bởi vậy xa xa đã nhìn thấy doanh trướng Mông Tháp lộ ra ngoài, hơn nữa chung quanh chỉ có rất ít binh lực.

Hắn gật đầu với Văn Chân, nói, “Không biệt lắm là lúc này!”

Nghe vậy trong lòng Văn Chân nhẹ nhàng thở ra, hắn còn thật lo lắng Mông Tháp đột nhiên biến sợ, không chịu đem thân binh của mình cử ra. Hắn đối với Mục Kiến Minh ở bên nói, “Phóng đạn tín hiệu.”

Lại một đạn tín hiệu sáng ngời phóng đến không trung, ban đêm như vậy có vẻ phá lệ đột ngột.

Lại một cái sáng ngời đạn tín hiệu phóng ra đến không trung, như vậy ban đêm có vẻ phá lệ cao vút.

Ngay tại sau khi hắn rời đi không lâu, một nhánh kỵ binh gần hai ngàn người đột nhiên từ trong bóng đêm giết ra, trực tiếp nhằm phía chỗ Vương trướng Mông Tháp. Đội kỵ binh này trên vó ngựa đều bao vải mềm, hơn nữa những tiếng chiến đấu kia đều bị che đi, cư nhiên thẳng đến quá gần khoảng cách mới bị phát hiện.

Mà lúc này phát hiện đi nữa tự nhiên cũng đã chậm, kỵ binh đến gần Vương trướng giống như gió xẹt qua gặp người liền giết, vừa giết còn vừa phóng hỏa, cũng không quản vong hồn dưới đao có phải là thật không có Mông Tháp hay không, miệng đều la hét loạn, “Mông Tháp chết! Đại Hạ tất thắng!”

Vốn là Vương trướng bên mình bị tập kích đã dễ dàng khiến cho kinh hoảng, giờ phút này còn truyền đến tiếng hô Đại vương đã chết đó gọi là họa vô đơn chí, điều này làm cho bên Đại Thương lập tức khiến cho rối loạn một trận.

Sĩ khí nếu bị ảnh hưởng, vậy thật sự dù lại cứu như thế nào nữa cũng không có biện pháp!

Chuyện kế tiếp không cần nói tỉ mỉ nữa, chờ đến gần hừng đông khi đại quân Tả lộ tới viện trợ, chiến đấu đã chấm dứt. Trên chiến trường chỉ còn lại có mấy ngàn người bảo hộ Văn Chân, thuận tiện thu thập chiến trường, những người khác dưới chỉ huy của Cập Thành Thành đuổi bắt những người chạy tán loạn đó.

Văn Chân sau khi triệu kiến qua tướng quân dẫn binh Tả lộ, liền đem người đuổi đi, để cho bọn họ truy tung theo dấu vết, bản thân hắn thì chuẩn bị mang người lấy tốc độ nhanh nhất trở lại kinh thành, chờ tin tức tốt.

Lần xuất chinh này của hắn có thể nói là quả to chồng chất tuy rằng không trực tiếp bắt được Mông Hoặc, nhưng đánh tan đại quân đối phương. Đối phương có đại tông sư, hiện tại khẳng định không có biện pháp nhổ cỏ tận gốc, đa số chỉ có thể đem Đại Thương đuổi ra địa bàn Đại Hạ quản lí, chiến đấu linh tinh như thế Văn Chân không có hứng thú lại ở chỗ này cùng các thần tử đoạt công, chính là xuất phát từ suy tính này hắn mới chuẩn bị trực tiếp hồi kinh.

Tiễn bước tướng quân Tả lộ, Văn Chân phát hiện sắc mặt Hồng Minh tái nhợt đi tới, hắn tò mò mà nhìn liếc Ninh Vân Tấn một cái, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Phát hiện tế đàn Đại Thương.” Ninh Vân Tấn nhíu mày, sắc mặt có chút âm trầm nói, “Hoàng thượng ngài đi xem đi!”