Văn Chân thấy hắn gần gũi với mình, chỉ có cao hứng, nào lại thật sự trách tội hắn. Hắn mười phần nắm chắc đúng mực, đùa Ninh Vân Tấn một lần sau đó đã thu tay lại, thuận tay nhấc chiết tử chưa khô mực trên bàn, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, liền hỏi nói, “Quy định chi tiết cư nhiên nhanh như thế đã nghĩ ra?”
Ninh Vân Tấn một mạch bị hắn ta dần đến tiến thoái lưỡng nan, đành phải nuốt vào trong. Hắn mặc niệm mình đại nhân đại lượng không cùng người nào đó so đo, gật đầu đáp, “Mới vừa nghĩ xong sơ thảo, đang muốn ngày mai trình lên!”
Tuy rằng Ninh Vân Tấn có nội lực vững chắc bản lĩnh bên thân, nhưng dù sao gần đây quá mệt mỏi, trên mặt vẫn là mang theo sắc thái mệt mỏi. Hắn hiện giờ làn da trắng nõn như ngọc, nhìn không ra nửa điểm tỳ vết nào, bởi vậy cũng liền càng lộ ra sắc xanh lúc này phá lệ rõ ràng.
Văn Chân nhìn chỉ thấy sắc xanh kia phá lệ chướng mắt, buông chiết tử xuống dặn dò, “Người dù sao vẫn là bị thương, cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Đa tạ Hoàng thượng quan ái!” Ninh Vân Tấn phát hiện mình chỉ sợ là có huynh hướng M bộc lộ, chỉ cần người khác quá tốt với mình đã cả người không được tự nhiên, cho dù người kia là Văn Chân.
Nếu Văn Chân thế này với mình một chút nữa, chỉ dựa vào hắn ta muốn chút gì kia của mình, mình tuyệt đối sẽ phải tới sóng gió một phen, nhưng mà cố tình người này cho dù có mấy tâm tư với mình, cũng là dùng chân thật, đối xử có lẽ, cứ như vậy hắn ngược lại không có biện pháp ứng đối.
Văn Chân nhìn ra bối rối trong mắt hắn, cười cười, thay đổi đề tài, “Nguyên bản trẫm muốn đưa ngươi đến ti Phúc Kiến, để tiện có thể tùy thời chú ý thử nghiệm chế độ cất kho lần này. Bất quá hiện tại ngẫm lại, lại phát hiện có chút không ổn.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe đã buồn bực, từ khi Lý Đức Minh cho hắn tin tức, hắn đã vẫn luôn chờ mong điều động lần này. Hai ngày nay hắn cũng cân nhắc ra ngày đó Văn Chân không quá phận với mình, chỉ sợ cũng nhờ có Phúc Kiến gặp chuyện. Nguyên bản Văn Chân đối với chiết tử kia của mình đã có chút động tâm, tin Phúc Kiến xảy ra chuyện đã khiến hắn hạ quyết tâm, chiết tử này nếu mình nói ra, chỉ có mình hiểu rõ nhất, hắn phải dùng mình, nên sẽ không tại thời điểm này xuống tay với mình.
Chỉ cần là quan viên học sĩ hầu đọc sẽ phải mỗi ngày đến gặp Văn Chân, đổi những người khác là ước gì có thể mỗi ngày ở trước mặt Hoàng đế lóa mắt, nhưng hắn hiện tại chính là đối với người này trốn không kịp.
Chỉ cần rời Hàn Lâm Viện, đổi thành quan viên chính lục phẩm khác đã hận không thể mỗi ngày chiêm ngưỡng thánh nhan!
Cho dù có thể vào tảo triều, đó cũng là đứng ở chỗ khoảng cách xa nhất, trừ bỏ có tấu đặc biệt, trong ngày thường ở trong mắt Văn Chân chính là lướt qua nhau, khi đó mình có thể trốn đi rất xa.
Văn Chân tự nhiên là đã nhìn ra phiền muộn của hắn, đối với hắn một lòng trốn tránh tình cảm của mình thấy hết sức buồn rầu, cứ như thế, ngược lại không bằng trước kia đoạn thời gian ở chung của hai người bọn họ.
Hắn thưởng thức chính là tài hoa của Ninh Vân Tấn, tự nhiên luyến tiếc cản trở phát triển của hắn. Nguyên bản muốn thả hắn đến ti Phúc Kiến cũng là vì cho hắn một sân khấu thi triển khát vọng cá nhân, nhưng mà quan trường cũng có quy tắc của nó, nếu mình quá mức tận lực đề bạt tiểu tử này lên, ngược lại là hại hắn.
“Ngươi còn quá trẻ tuổi! Trong đám người quan viên trong triều hôm nay ngươi đã thuộc thấp nhất, nếu lại đem ngươi thả đến ti Phúc Kiến, vậy ngươi sẽ phải ở lại không chuyển trong thời gian một đến ba năm, đối với phát triển về sau của ngươi thật sự bất lợi.”
Ninh Vân Tấn nghe hắn nói như thế, cũng đã hiểu được ý tứ Văn Chân!
Người làm quan như nhau đều là ba đến năm năm thì chuyển, đặc biệt những chức quan béo bở có thực quyền, đó đều là một cây củ cải một cái hố bị người nhìn chằm chằm. Nhất là chỗ như Hộ bộ, mỗi vị trí đều có thể nói là niêm yết giá trị, thế lực sau lưng rối ren phức tạp, nếu mình làm một người trẻ tuổi lên chức quá nhanh, lại chiếm hố của người khác, đó chính là sẽ nhận oán hạn của người ta, hơn nữa ngay cả đắc tội ai cũng không biết, ngày sau không chừng sẽ bị ai đó ngáng chân phía sau!
Bản thân làm một Tiến sĩ tân khoa lúc trước lật đổ thủ trưởng của mình được đề bạt, đó là có tước vị và gia thế của mình ở phía trước nâng, hơn nữa Trần Lập Ngôn cũng là tự mình tìm đường chết trước, nếu bổ nhiệm này không đợi mãn, chỉ sợ những cái mũ ‘Hãnh tiến’ (may mắn nên làm quan hoặc thăng chức) ‘Táo bạo’ đã phải chụp trên đầu mình.
Văn Chân thấy hắn biết khổ tâm của mình, thì cũng không cần phải nhiều lời nữa. Mình đặc biệt mà ba đêm lại đây tìm hắn, cũng không phải vì đàm luận chính sự, “Chuyện đêm đó, phụ thân ngươi có cảm kích?”
Thấy hắn chuyển đề tài, Ninh Vân Tấn ảo não mà gật đầu!
“Dịch Thành nói như thế nào?” Văn Chân hỏi, hắn cũng là từ trong con chữ vụn ngữ tình báo Ninh phủ suy đoán ra, dù sao mật thám thần kỳ đi nữa cũng không có khả năng thật sự không gì không biết.
“Tự nhiên là không cho.” Ninh Vân Tấn không e dè mà nói thẳng, “Phụ thân nói, hắn đem vi thần nuôi lớn, cũng không phải là để ta đi làm luyến đồng cho người ta.”
“Lời này chính là vấy bẩn, lời trẫm nói ngươi chung quy là không tin.” Văn Chân buồn bực mà nói, “Bất quá điều này trái lại cũng giống như lời Dịch Thành sẽ nói, nếu hắn không chính trực như thế, trẫm ngược lại có thể bớt lo không ít.”
“Đúng vậy!” Ninh Vân Tấn có ý chỉ mà nói, “Phụ thân cũng không phải mấy người bán con cầu vinh!”
Khi hắn nói lời này, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo của một nhi tử đối với phụ thân, bởi vậy Văn Chân cư nhiên không nghe ra ngấm ngầm trong đó. Bất quá lời này cũng giống như mũi dùi chọt vào chỗ tim Văn Chân, chọt đến lòng hắn đau đớn, nhịn không được nhớ tới Trưởng tử mất sớm của mình.
Hắn buồn bã mà thở dài, cũng mất đi hứng thú nói chuyện, “Dịch Thành là một người cha tốt, điều này cũng chính là may mắn của ngươi. An Bình Bội Hoa đầu xuân đã phải áp giải lên Tây Bắc, An Bình gia có lẽ sẽ đối với điều này bất mãn, bất quá nữ tử nhà hắn nuôi ra bậc tâm tính ác độc này, ngươi bảo trưởng bối trong nhà không cần để ý đến là được.” Lần này nói xong, Văn Chân đã rời đi!
Văn Chân tức giận bỏ đi, Ninh Vân Tấn cũng không vui chỗ nào. Dù sao nếu còn muốn làm học sĩ hầu đọc, tập kích đêm như thế còn không biết sẽ còn bao nhiêu lần đâu, mình cũng không thể mỗi lần đều vạch khuyết điểm của người ta chứ!
Trực xong ca đêm, Ninh Vân Tấn ngay cả nha môn cũng không đi, trực tiếp về nhà. Hiện giờ Ninh phủ có chút hiu quạnh, dù sao chuyện An Bình Bội Hoa, coi như là việc xấu trong nhà, cho dù là tại mấy ngày náo nhiệt nhất của Tết Âm lịch, Ninh phủ cũng là đại môn đóng chặt.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là An Bình Bội Hoa tại biệt viện dẫn đi, nói chung là cho Ninh gia thể diện chụp nắp trên khố. Nếu không nữ chủ nhân Ninh phủ tại ngã tư đường quyền quý tập trung bị người tông miếu rầm rộ dẫn đi, đó thật sự là thể diện gì đều mất hết.
Sau khi trở về viện mình, Ninh Vân Tấn thói quen tính trước tìm Tịch Nhan hỏi một câu hướng đi của phụ thân, nghe nói lão gia còn ở thư phòng, nhịn không được nhăn mày.
Năm trước dưới nhắc nhở của mình, Văn Chân tuyên bố chuẩn bị chiến tranh, Binh bộ và Hộ bộ lập tức đã thành hai bộ bận nhất. Ninh Kính Hiền tuy rằng bệnh, nhưng hắn thân là Binh bộ Thượng thư, cho dù nằm ở nhà cũng không hưu nhàn được. Thân thể của hắn hơi khôi phục một chút, sau khi có thể viết có thể đọc, từ mùng hai đã bắt đầu ở nha môn một ngày, trong nhà một ngày, thuận tiện để xử lý sự vụ triều đình.
Gần đây trong phủ chuyện phiền lòng nhiều lắm, chỉ là chuyện An Bình Bội Hoa bị thẩm tra, chỉ sợ đã khiến cho phụ thân trong lòng không thoải mái một chút. Ninh Vân Tấn phỏng đoán phụ thân hơn phân nửa cũng là muốn dùng công tác để tê liệt bản thân!
Nhưng Trần thái y đã sớm công đạo qua thân thể Ninh Kính Hiền không thể mệt nhọc nữa, không quan tâm đến nghỉ ngơi, hắn đã chưa thay y phục chạy tới thư phòng. Cửa thư phòng Ninh Kính Hiền có Phúc Yên Phúc Mãn gác, thấy hắn cũng sẽ không ngăn cản, Phúc Yên ngược lại tiến lên, nhỏ giọng nói, “Nhị thiếu gia, ngài khuyên nhủ lão gia đi! Hắn lại thời gian dài không nghỉ ngơi!”
Ninh Vân Tấn gật đầu, “Đúng là vì thế mà đến!”
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, Ninh Kính Hiền bên trong giống như không nghe thấy.
Ninh Vân Tấn vận công nghe một chút, phát hiện bên trong tựa hồ không có tiếng động, nếu không phải tiếng hít thở rất nhỏ kia, hắn còn tưởng rằng phụ thân đã sớm ra ngoài rồi đó! Xác định bên trong có người, hắn liền đơn giản trực tiếp đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa Ninh Vân Tấn đã nhìn thấy phụ thân đang ngồi ở trước án, tay trái hắn phủ lên trên cốt phù điêu của mình, tay phải lại chống trán, vẫn không nhúc nhích.
Tư thế như vậy không biết là đang ngủ, hay là hôn mê rồi, sợ tới mức Ninh Vân Tấn lắc một cái thân dừng ở trước người Ninh Kính Hiền.
Ninh Vân Tấn cẩn thận nhìn thoáng qua, lại tới gần cảm thụ hơi thở phụ thân một chút, phát hiện hắn đang ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn chỉ là biết phụ thân mấy ngày nay ban đêm cũng đốt đèn xem tư liệu, nếu hiếm khi ngủ được một hồi, thì không nên quấy rầy. Nhưng mà nhìn thấy phụ thân cho dù đang ngủ, trong thần sắc cũng mang theo bất an, mình chỉ là tiếng động tĩnh nhẹ như vậy, cũng dường như khiến hắn muốn tỉnh lại.
Ninh Vân Tấn không nghĩ nhiều được nữa lại đã ra tay như điện, đơn giản điểm huyệt ngủ Ninh Kính Hiền, sau đó gọi Phúc Yên đến, đưa người đến trên kháng.
Sau khi để Phúc Yên ra ngoài trước, Ninh Vân Tấn nhìn thoáng qua tập công văn trên bàn phụ thân. Có thể được mang về nhà tất nhiên không phải tư liệu cơ mật, hắn liền yên tâm lật xem nội dung một chút.
Ninh Kính Hiền đang soạn gì đó là về an bài lộ tuyết vận chuyển lương thảo, thứ này ở trong chiến tranh là quan trọng nhất, rồi lại không thể gạt người được. Năm trước tìm Hộ bộ xin mười lăm vạn thạch tăng đến hai mươi vạn thạch, bất quá lương thực này lại không có cách nào đến chỗ, cần chờ đến đầu xuân, lại từ Lưỡng Hồ Lưỡng Quẩng chuyển lại đây, hiện giờ đem quan thương của tỉnh xung quanh tranh thủ cũng bất quá gom vừa vặn năm vạn thạch mà thôi.
Năm nay phương Bắc gặp bão tuyết, nghe nói có nhiều chỗ tuyết đọng dày hơn cả thước, Ninh Vân Tấn không biết dân chúng Đại Thương phải làm sao sống qua mùa đông này, nhưng mình lúc ấy ở trong quân Tây Bắc một ngày chỉ có hai bữa, nhưng lại chính là cháo loãng, đói bụng đến muốn choáng đầu hoa mắt, vậy thì có thể tưởng tượng Tây Bắc thiếu lương nghiêm trọng, đang chờ lượng lớn lương thực cứu gấp.
Trước không đề cập tới trong quá trình chuyển lương trải qua tầng tầng bóc lột của các tỉnh, chính là hao tổn ven đường mới là vấn đề lớn.
Đều nói binh mã vị động lương thảo tiên hành, có thể thấy được tầm quan trọng của lương thực trong chiến tranh. Trong ngày thường quân đội là có đồn điền, nhưng lại có thể tìm xã thương địa phương mượn lương —— mặc dù hơn phân nửa là có mượn không trả, nhưng mà gặp mùa màng không tốt, thời điểm vừa phải xuất chinh, nhất định phải từ nơi khác chuyển lương thực đến.
Vì điều kiện vận chuyển của niên đại này, chuyển lương cần hàng loạt xe ngựa, dân phu, lại có quân hộ vệ chỉ chuyển lương đi theo. Xe ngựa và dan phu đều là từ địa phương điều động, đầu năm nay phương thức kết toán cũng không phải bạc, mà là lương thực. Cứ như vậy, nghĩ muốn đem năm vạn thạch lương thực chuyển đến địa phương, có thể dư lại một nửa cũng là may mắn.
Cố tình quân Tây Bắc hiện giờ thiếu nhất chính là lương thực này, Ninh Kính Hiền vẫn luôn rầu chính là điểm này.
Vấn đề này Ninh Vân Tấn cũng đã sớm nghĩ qua, nên rút ra một thờ giấy, đề bút đem đề nghị của mình viết xuống.
Gần hai năm nay quốc khố Đại Hạ xem như khá sung túc, cũng không thiếu bạc. Mà đối với những dân phu bị điều đông đó mà nói, bọn họ đều là địa phương nông dân, trong nhà dường như đều cũng có trữ lương, so với lương bán giá không nổi, bọn họ càng thích bạc.
Nhưng sở dĩ không có người đề xuất dùng bạc kết toan, cũng không phải không có nghĩ đến, mà là mọi người đều biết, nếu thật phát bạc, những dân phu đó có thể nắm được trong tay lại không biết ăn nói, đến lúc đó khiến cho dân biến, ai biết có thể gánh được hay không.
Biện pháp Ninh Vân Tấn nghĩ ra thì lại là tránh quan viên trực tiếp nhúng tay!
Hắn đề nghị Hộ bộ có thể đem lượng lương thực tiêu hao của dân phu điều động bên đường thành ngân lượng, sau đó đem mấy hàng xe ngựa thực lực hùng hậu nhất cùng với thương nhân nơi khác cảm thấy hứng thú với thứ này đều triệu tập lại, đem khoản phí chuyên chở này tiến hành đấu thầu, trả giá thấp nhất, sau khi ký giao ước, Hộ bộ chi trả tiền bạc nguyên khoản.
Ninh Vân Tấn nghĩ nghĩ, lại đem phương pháp xử lý cẩn thận viết xuống.
Bởi vì năm vạn thạch không phải số nhỏ, một thương gia bình thường ăn không vô, có thể chia làm mốc ngắn một lớn bốn nhỏ, như vậy cũng có thể phòng ngừa lũng đoạn. Xe ngựa cùng hộ thương nhân lớn giống nhau đều nuôi đủ xe ngựa và nhân thủ, nhưng phải nhận chuyện nhiều lương thực như thế khả năng nhân thủ không đủ, sau khi trúng thầu cũng có thể đến quan phủ địa phương mượn người, nhưng dân phu điều động tới do bọn họ an bài và chi ngân lượng.
Có thể đem kinh doanh buôn bán này cho thương gia, sau lưng giống nhau đều có chỗ dựa quyền quý, bọn họ tuy rằng cũng muốn nịnh hót quan viên địa phương, nhưng không sợ hãi. Thôn qua một lần qua tay như thế, thì có thể đủ cam đoan lương thực không có sơ hở chuyển đi.
Ninh Vân Tấn càng viết suy nghĩ càng mở rộng, hắn lại tiếp tục đề bút bổ sung. Những năm gần đây hắn vẫn luôn muốn tìm biện pháp đề cao địa vị của một ít thương nhân, để có thể xúc tiến chủ nghĩa tư bản nảy sinh nhanh hơn, không bị phương Tây phát triển ném ra, nếu đề nghị này có thể được tiếp thu, cũng là một cơ hội tốt.
Với thương nhân lớn mà nói bọn họ không thiếu nhất chính là bạc, mà là địa vị. Những người này có trực tiếp là môn nhân của gia tộc nào đó, có lại là thế gia thương nhân vì sinh tồn tìm phương pháp dựa vào nhân vật lớn, hàng năm nộp lên hiếu kính. Bởi vậy đề nghị này của Ninh Vân Tấn là có thể tiến hành khen thưởng ủng hộ thương gia hăng hái chuyển lương lần này, thậm chí tại báo chí lên được mặt bìa.
Ninh Kính Hiền khi mở mắt, thì nhìn thấy Ninh Vân Tấn đang dựa bàn viết mạnh mẽ. Hắn vừa thấy mình nằm ở kháng, chỉ biết khẳng định tiểu tử này ra tay.
Bộ dáng nhi tử vùi đầu dụng công, có vẻ phá lệ tràn ngập mị lực, khiến Ninh Kính Hiền luyến tiếc quấy rầy, nên chỉ là nhìn hắn. Chờ Ninh Vân Tấn đặt bút xuống, hắn mới hỏi, “Đang viết gì đó?”
“Phụ thân, ngài tỉnh?” Ninh Vân Tân đang chuẩn bị hoạt động một chút cổ tay có chút cứng ngắc, nghe tiếng kinh ngạc mà nói, mình điểm huyệt ít nhất hẳn là phải nửa canh giờ mới có thể tỉnh! Hắn liếc mắt chồng giấy viết thật dày trên bàn, có chút 囧, khó trách mình cảm thấy cổ tay đau nhức.
“Lần sau không cần như thế!” Ninh Kính Hiền vừa đứng dậy, vừa nói, “Vi phụ chỉ là chợp mắt một chút mà thôi, hà tất đem ta đỡ trên giường.”
“Phụ thân ngài vừa mới bệnh nặng một hồi, cho dù vì chúng con, vì lão thái thái cũng chung quy phải quý trọng thân thể một chút.” Ninh Vân Tấn vội vàng tiến lên hỗ trợ, bất quá hắn chỉ có một bàn tay thật sự là không thuận tiện, bị Ninh Kính Hiền cự tuyệt.
“Nói không được con!” Ninh Kính Hiền trước sau như một không có cách với hăn, đành phải cười cười, khoác y phục đi đến trước thư án, hắn thuận tiện cầm lấy đề nghị Ninh Vân Tấn viết, vừa xem đã nhập thần.
Ninh Vân Tấn khoanh tay mà đứng, chờ hắn đem nội dung viết tốt kia xem xong.
“Hay, phi thường hay!” Ninh Kính Hiền sau khi xem xong, chỉ thấy biện pháp bốn lạng đẩy nghìn cân này diệu cực kỳ, đặc biệt cuối cùng Ninh Vân Tấn còn nhắc tới, lợi dụng thương nhân vận lương là có tiền lệ có thể nói, tiền triều tuy rằng dùng chế độ đóng quân, nhưng khi lương thực không đủ cũng có chính sách cổ vũ thương nhân chuyển lương.
Hắn hưng phấn mà nói, “Tiểu nhị con quả nhiên lợi hại, nếu Hoàng thượng biết nan đề này rốt cục giải quyết, chỉ sợ sẽ hết sức cao hứng…”
Nói xong hắn liếc Ninh Vân Tấn một cái, nhịn không được thở dài, nhất thời cảm thấy rã rời hứng thú. Tiểu nhị càng xuất sắc, Hoàng thượng chỉ sợ lại càng vô pháp buông tay, nghiệt duyên như thế…
Ninh Vân Tấn không cách nào không thấy lo lắng trong mắt hắn, đột nhiên cũng hiểu được mình là đang tự chui đầu vào rọ. Hắn gãi gãi đầu, “Nếu không chiết tử này không kí tên?”
“Vô ích.” Ninh Kính Hiền thở dài, “Biện pháp không bám vào một khuôn mẫu như thế, trừ con ra còn ai có thể nghĩ được. Trừ phi con hiện tại bãi quan quy ẩn, nếu không tài ba của con là giấu không được.” Hắn đem những tờ giấy biên soạn đó trình tự cất kỹ, “Vi phụ ta sẽ đi diện thánh ngay bây giờ, đem phần ý kiến này đưa lên.”
Nào có trực tiếp nộp giấy bản nháp lên! Ninh Vân Tấn vội vàng nói, “Chung quy phải viết thành chiết tử mới ổn!”
“Không cần! Như vậy vừa vặn ổn.” Ninh Kính Hiền cười cười, quả nhiên chỉ có tại chỗ quẹo nhỏ cực kỳ cong nào đó Tiểu nhị mới đáng yêu nhất.
Thấy phụ thân kêu Phúc Mãn đi chuẩn bị xe, Ninh Vân Tấn vuốt cằm cân nhắc. Cũng may hắn chính là quẹo không đủ, không phải thật sự ngốc, rất nhanh đã nghĩ đến nguyên nhân trong đó.
Về chuyển chuyển lương chuẩn bị chiến tranh, đã nhiều ngày triều nghị vẫn luôn đều đang đề cập, đã thành một vấn đề khó khăn không nhỏ, chẳng qua mình đang bận chuyện điều trần cất ko không có chú ý quá mức mà thôi! Buổi sáng nghị sự hôm nay mới trình lên một phần chiết tử văn chương tinh tế, đó quả thật chính là đang đánh vào mặt những người khác.
Nhưng mà giống kiểu đưa lên một một phần viết qua quýt như vậy, văn chương khô, thậm chí giấy nháp có chỉnh sửa, đó chính là rõ ràng tỏ vẻ mình luôn đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng vừa vặn mới vừa nảy ra một phương án cuối cùng. Đặc biệt buổi sáng mình mới vừa đưa lên quy định chi tiết thí nghiệm cất kho, điều này càng có sức thuyết phục, như thế mới sẽ không khiến người ta phản cảm.
Sau khi nghĩ thông suốt Ninh Vân Tấn buồn bực phồng phồng hai má, mình quả nhiên vẫn là quá non!
Lại là Ninh Vân Tấn!
Bất đồng với Văn Chân tán thưởng, hiện nhóm Các lão đối với Ninh Vân Tấn thường thường dâng chiết tử từ kinh diễm, bắt đầu chuyển thành gợn sóng không sợ hãi.
Ninh Kính Hiền sau khi bắt kịp buổi trưa, chen ngang diện thánh. Hắn sau khi đem đề nghị Ninh Vân Tấn đưa lên, Văn Chân lập tức đã hứng thú rồi, vội vàng sốt ruột đem Đại học sĩ và Hộ bộ Thượng thư Ngô Dung đang trực ban đến, đàm luận tính khả thi của ý kiến này.
Kết quả nghị luận phi thường vi diệu, sáu người một nửa đồng ý, một nửa kiên quyết phản đối. Người phản đối tất nhiên với Dương Nhượng Công cầm đầu, hắn đem việc này bác bỏ là hoang đường, cho rằng làm việc như thế tổn hại hình tượng triều đình.
Văn Chân trong lòng tất nhiên là có khuynh hướng Ninh Vân Tấn, chớ nói chi chủ ý này chính là tiết kiệm tiền, có năng lực khiến lương thực thuận lợi chuyển đi, hắn vốn là đã không phải người bảo thủ không chịu thay đổi, càng muốn thì càng cảm thấy điểm mấu chốt này hay! Bất quá nếu hắn cưỡng chế thông qua, lại làm cho Ninh Vân Tấn trong vô hình kéo cừu hận, vì thế đã sửa thành ngày kế nghị tiếp, để Ninh Vân Tấn tự mình giải thích biện pháp thao tác!
Ngày hôm sau Ninh Vân Tấn đã được gọi đến nam thư phòng, hắn vừa đi vào cửa đã có mấy ánh mắt bặc bặc mà hướng hắn bắn qua. Bị người theo dõi hắn tuyệt không hoảng, dù sao đều là người quen, bất quá duy nhất khiến hắn kinh ngạc chính là cư nhiên trong đó thấy được Thái tử Hồng Minh.
Mang theo quan tâm và chờ mong tất nhiên là Văn Chân, Tả Sư, Ninh Kính Hiền, mà đôi bén nhọn như mắt ưng lại là Dương Nhượng Công.
Văn Chân cười cười nhu hòa với hắn, “Trẫm hôm qua xem, ý kiến ngươi đưa cho phụ thân ngươi rất tốt. Bất quá Dương các lão cho rằng thể lệ này không hợp, dễ khiến cho muối thương khai trung tắc lệ đã hết thật vất vả cấm xuống lại cháy lên, ngươi đến hảo hảo hảo nói, có thể có biện pháp tránh đi?!”
Ninh Vân Tấn vừa nghe hắn nói như thế, đã biết Văn Chân là tâm động, mình cần thuyết phục chỉ có ba người Dương Nhượng Công, Thị Kỳ Như Hải và Ngô Dung mà thôi, mà hai người khác hẳn là đang bàn chuyện, không phải nhằm vào mình, chỉ cần lý do có thể đả động vào bọn họ, Dương Nhượng Công một lòng khó dễ mình đã không phải vấn đề!
Cái gọi là muối thương khai trung tắc lệ là bởi vì tiền triều chế độ đóng quân dẫn phát một cọc vấn đề xã hội. Tiền triều thi hành quốc sách trọng nông dìm thương, bởi vậy khiến cho toàn quốc chưa nộp thuế thổ địa biến nhiều, nhưng Thái tổ khai quốc lại có lời hiên ngang ‘Nuôi trăm vặn binh, không uổng một hạt gạo của dân chúng’, vì bù lại chuyển quân không đủ, đành phải chọn dùng thủ đoạn thương nhân vận chuyển lương thực biên giới nội địa sung túc làm phụ trợ khi lương thảo không đủ.
Tại lúc ấy vì cổ vũ tính tích cực của thương nhân, đã có đem lương thực thương nhân vận chuyển chế định chính sách sau khi đến đồn cho giá trị muối tương đương. Vô luận hướng nào đều là cấm chỉ bán riêng muối, chỉ có dựa vào dẫn muối mới có thể được sản xuất muối mà nhận được muối, cho nên mấy thương nhân vận chuyển lương càng nhiều, số lượng muối có thể điều hành cáng nhiều, đó gọi là khai trung.
Nhưng mà chính sách này phát triển đến thời kỳ sau, các quan lại quyên quý lại làm việc bất hợp pháp làm rối kỷ cương, cấu kết với nhau, xuất hiện hiện tượng quan quân nơi đồn nô dịch quân nhân, thậm chí đem không ít quân nhân làm tá điền, đồng thời còn có nhiều quân nhân không thể chịu đựng được mà trộm trốn, cứ như vậy nhân số chuyển quân không đủ, chỉ có thể dựa vào thương nhân chuyển lương để bổ sung lương thực. Ở dưới sự cấu kết cảu thương nhân và nơi đồn với nhau, quan quân đồn hàng loạt cho vay dẫn muôi, thiếu hụt quốc gia này, tạo thành thịnh hành muối riêng, cuối cùng dẫn đến chế độ đóng quân đồn trên danh nghĩa, sức chiến đấu của quân đồn tiền triều xuống dốc không phanh.
Ninh Vân Tấn nếu dám đem thương nhân chuyển lương đã có tiền lệ viết ra, tất nhiên có biện pháp ứng đối, hắn chậm rãi mà nói, “Tiền triều là chế độ đóng quân, triều đại cũng là chế độ chiêu binh, chuyển quân vốn chỉ là nhu cầu cung cấp cho ngày thường, khi chiến tranh lương thảo cũng là gom góp lại từ đầu, chỉ là điểm này đã không cần lo lắng dùng thương nhân chuyển lương ảnh hướng tới sức chiến đấu.”
Hắn dừng một chút lại nói, “Tiền triều là lợi dụng dẫn muối để tiến hành thưởng cho thương nhân, điều này làm cho thương nhân có thể có lời có ý đồ có cơ hội có lợi dụng, mà biện pháp vi thần là tiến hành thưởng thanh danh và quyên nộp thuế cho thương nhân, bạc bọn họ kiếm càng nhiều thưởng càng nhiều, sau khi bọn hắn trở thành viên ngoại lang, thì cũng là một thành viên của triều đình, tất nhiên càng phải chú ý lợi ích quốc gia, từ điểm này xuất phát đã bất đồng, bởi vậy hoàn toàn không cần lo lắng.”
Văn Chân đối với hắn vừa lòng gật đầu, quay đầu nói với năm vị Các lão, “Các vị có còn ý kiến gì không?”
Hắn nói lý do này thật sự là vô pháp biện luận, nguyên bản chính là lo lắng chính sách này có tệ đoan Thị Kỳ Như Hải và Ngô Dung tất nhiên đều không còn ý kiến, chỉ có Dương Nhượng Công còn không cam lòng hỏi, “Nếu như quan thương cấu kết, khiến cho lương thảo vô pháp đúng hạn chuyển đến thì phải làm sao?”
Ninh Vân Tấn vẻ mặt tự nhiên mà nói, “Hộ lương vẫn là quân hộ lương triều đình, hay là Dương đại nhân là đối với sức chiến đấu của quân đội Đại Hạ ta không có tin tưởng?! Còn nữa, tại thời điểm ký kết hiệp ước, có thể ước định tỉ lệ hao tổn vượt quá bao nhiêu, thì do thương nhân bồi thường.”
Dương Nhượng Công bị hắn chẹn đến không nhẹ, lại liên tiếp làm khó dễ hai vấn đề, đều bị Ninh Vân Tấn từng cái hóa giải.
Văn Chân thấy sức cháy không sai biệt lắm, đã trực tiếp vỗ nhịp, định ra dựa theo biện pháp này làm, do Thái tử đốc thúc, Ninh Vân Tấn hiệp trợ!