Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 541: Ưu thế tuyệt đối




Mọi người không ai biết sức mạnh của Ám Dực Long ra sao, nhưng thấy hình thể khổng lồ của Ám Dực Long cũng đủ biết nó là bá chủ vô địch trên bầu trời. Lân phiến đen nhánh, hình thể mạnh mẽ khiến ai nấy đều sợ hãi, run sợ.

Sự phân chia cấp bậc của phi hành thú cưỡi đã được thông báo rất rõ.

Phi hành thú cưỡi chia ra tổng cộng 16 cấp bậc, phi hành thú cưỡi cấp 6 trở lên đã khá hiếm thấy, con cấp 9 trở lên gần như đã là một truyền kỳ, còn về phần những loài cấp 16 trở lên hình như chỉ có trong truyền thuyết.

Như Phong Xà, Điệp Yêu… thì thuộc về hàng ngũ phi hành thú cưỡi cấp 2, cao nhất chỉ có thể tấn cấp lên cấp 9. Còn Kịch Độc Long Dăng, Sư Thứu, Thương Lan Dực Điểu… thì lúc vừa ấp ra đã là phi hành thú cưỡi cấp 3, cao nhất có thể tiến giai lên cấp 10. Còn Ám Dực Long vừa ấp ra đã là cấp 5, cao nhất có thể thăng đến tận cấp 16.

Muốn tấn cấp phi hành thú cưỡi rất khó, phải cho nó ăn một lượng Sinh mệnh hạch tâm khổng lồ, bởi vì phi hành thú cưỡi phải tàn sát lẫn nhau, con còn lại mới là cường giả vô địch chính thức, nên lúc đầu thực lực các loài vẫn tương đối ngang bằng.

Thực lực của Ám Dực Long xem như ngang bằng với sáu con kia cộng lại, nếu đánh nhau thì thắng thua phải xem xem hai bên phối hợp ra sao.

Sự xuất hiện của Ám Dực Long khiến thắng bại của cuộc chiến này càng khó đoán hơn.

Một lát sau, Bản Chất Ác Ma cũng triệu hồi Thương Lan Dực Điểu của mình ra. Thương Lan Dực Điểu cả người đầy vũ mao tiên diễm, khi nó vỗ cánh bay trên trời gần Ám Dực Long, nhìn hình thể hai con như kiến với voi. Hình thể của nó so với Ám Dực Long không cùng một cấp bậc, giống như một đứa bé đứng trước mặt một người khổng lồ vậy.

Loại chênh lệch rõ ràng này càng khiến Ám Dực Long trở nên mạnh mẽ hơn trong mắt người chơi.

Mấy tên ngồi trên lưng Phong Xà, Điệp Yêu… thấy thế, trong lòng không khỏi thấp thỏm không yên. Nếu như chống lại Ám Dực Long thì bọn họ còn mấy phần thắng?

Lúc này, bọn họ cũng hơi chần chờ không dám tiến, không ai dám đem mình làm vật thí nghiệm cho sức mạnh của Ám Dực Long.

"Ta cũng không tin sáu con phi hành thú cưỡi lại đánh không lại hai con phi hành thú cưỡi, các huynh đệ, thành bại quyết định ở lúc này, chúng ta đã không có đường lui, hoặc là sống hoặc là chết!" Cuồng Pháp khàn giọng hô lên.

Nhưng mà không ai nghe hắn, mọi người còn đang suy nghĩ. Làm thế nào để cho tổn thất thấp nhất, không ai nguyện xung phong đi đầu.

Cuồng Pháp có thể chỉ huy được ba con phi hành thú cưỡi, nhưng nếu mấy tên đang cưỡi phi hành thú cưỡi còn lại không chịu phối hợp, vậy thì hắn thảm rồi!

Cuồng Pháp trong lòng lo lắng, lúc này đội ngũ của Pháp Sư Liên Minh chậm rãi tiến lên, các thành viên đều gọi ra sủng vật, các loại sủng vật ở phía trước mở đường, đằng sau một đoàn người chơi hướng về phía trận doanh của Ngưu Nhân Bộ Lạc hừng hực khí thế.

Trời bắt đầu ngả bóng xế chiều, những áng mây màu đỏ như máu hiện nơi cuối chân trời, càng tăng thêm sắc thái bi ai cho trận chiến tranh tàn khốc sắp diễn ra.

Nhiếp Ngôn gọi ra Hoàng Kim Địa Long, những đội viên khác cũng bắt đầu gọi ra chiến sủng, một đám lại một đám sủng vật cường đại xếp thành từng hàng, Thuẫn giáp chiến sĩ chen lên đứng phía trước trận tiền của Ngưu Nhân Bộ Lạc, chiến giáp trên người bọn họ sáng loáng, dưới ánh chiều tà hiện lên quang mang chói mắt, giống như là tường đồng vách sắt, làm cho người ta có cảm giác kiên cố không cách nào công phá được.

Đằng sau Thuẫn giáp chiến sĩ chính là Thánh kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ có tác dụng hợp đồng tác chiến với Chiến sĩ, đồng thời cung cấp trị liệu cho các Chiến sĩ, xua tan các loại nguyền rủa trên người bọn họ, xa xa phía sau là pháp sư, mục sư, bọn họ đứng xen lẫn vào nhau, chiếm cứ một khoảng diện tích khá lớn, đứng hai bên là Cuồng kiếm sĩ, vây đám áo vải này bên trong, phía sau lưng là tòa cứ điểm cao lớn sừng sững, tiến có thể công, lui có thể thủ, có thể chiếm hơn toàn bộ thiên thời địa lợi.

Ngoài đám người trước mặt, Ngưu Nhân Bộ Lạc còn hơn hai trăm Đạo tặc ẩn nấp trong rừng rậm mai phục, bố trí xuống các loại bẫy rập, Nhiếp Ngôn đem những Đạo tặc này bố trí ở từng vị trí, đối với những địa phương khác hoàn toàn không hay biết gì. Như vậy có thể phòng ngừa tình huống bẫy rập bố trí xuống không bị Pháp Sư Liên Minh phát hiện, còn có thể dựa vào những Đạo tặc này quen thuộc địa hình mà tiến hành đánh lén Pháp Sư Liên Minh.

Nhiếp Ngôn đem hết thảy an bài sẵn sàng, chỉ thấy đội ngũ Pháp Sư Liên Minh chậm rãi tiến đến gần, dần dần tiến nhập vào trong khu vực bố trí Băng Sương Xuyên Thứ và Hỏa Diễm Hải.

Một đám lại một đám người của Pháp Sư Liên Minh hiện dần trong mắt, hai bên gay gắt nhìn nhau chằm chằm.

Không khí trở nên ngưng trệ, tràn đầy mùi thuốc súng. Đại chiến hết sức căng thẳng.

"Lão đại, bắt đầu cho nổ chưa?" Nhiễm Chỉ Thanh Xuân kích động nhìn sang Nhiếp Ngôn.

"Chờ một chút, để cho đám Chiến sĩ đi qua, đằng sau đám áo vải Pháp sư cùng Mục sư đi tới rồi hãy tính! Băng Sương Xuyên Thứ cùng Hỏa Diễm Hải đối với Chiến sĩ không có hiệu quả gì." Nhiếp Ngôn nói, hắn đứng ở trên đỉnh đầu Ám Dực Long thu toàn bộ chiến trường vào trong mắt.

Đội ngũ Pháp Sư Liên Minh chỉ còn cách Ngưu Nhân Bộ Lạc chừng hơn trăm mét, Chiến sĩ của song phương càng lúc càng gần. Giống như hai đầu Cự Long đối chọi gay gắt, Cuồng Pháp trong lòng dâng lên một cỗ nhiệt huyết. Khai chiến đi, Ngưu Nhân Bộ Lạc!

Đạo tặc của song phương ở trong rừng rậm gặp nhau, xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt, rầm rầm rầm. Từng đoàn hỏa diễm thi nhau bay lên không trung, Đạo tặc hai bên đánh nhau, chỉ thấy Đạo tặc của Ngưu Nhân Bộ Lạc vô cùng xảo trá, vừa thấy Đạo tặc của Pháp Sư Liên Minh lạc đàn liền thi nhau giáp công, đem bọn chúng xử lý gọn gàng, nếu như gặp phải đoàn đội nhiều người, liền đem dẫn đến vii trí bẫy rập, những đạo tặc kia dĩ nhiên là làm nổ bẫy rập, tan xương nát thịt. Chỉ một phen giao tranh, Đạo tặc của Ngưu Nhân Bộ Lạc rơi rụng mất ba cái, mà bên phía Pháp Sư Liên Minh lại tổn thất hơn hai mươi mấy người.

Chênh lệch càng kéo càng lớn, Cuồng Pháp rốt cuộc kềm nén không được, hạ đạt mệnh lệnh xuống: "Tất cả chiến sĩ, sủng vật giáp dày, xông lên!

"Giết!"

"Các huynh đệ, lên!"

Những người chơi của Pháp Sư Liên Minh điên cuồng gào thét, Chiến sĩ cùng sủng vật lao nhanh về phía Ngưu Nhân Bộ Lạc như bài sơn hải đảo.

"Các huynh đệ, đến lúc chúng ta thể hiện rồi, chúng ta lên, tàn sát Pháp Sư Liên Minh!" Đao Quang Sáng Chói mở ra công kích, hướng về phía Pháp Sư Liên Minh xông lên.

"Bành bành bành", vô số ma pháp rơi trên người của Đao Quang Sáng Chói.

- 400... -400...

Một đám giá trị thương tổn từ trên đầu Đao Quang Sáng Chói bay lên, những giá trị thưởng tốn này đối với lượng HP trên một vạn như Đao Quang Sáng Chói thì chẳng khác nào là gãi ngứa, thấy HP của Đao Quang Sáng Chói bị tụt xuống Đại Ca Dẫn Đầu Thất Tử liền phát ra Trị Liệu thuật, kéo thanh HP của Đao Quang đầy trở lại.

"Bành" một tiếng, một tên Thuẫn giáp chiến sĩ bị đánh bay ra ngoài, năm sáu tên khác lao vào công kích nhưng chẳng ăn thua.

"Đám rùa đen Pháp Sư Liên Minh, các ngươi chỉ có một chút năng lực như vậy thôi sao?" Thủy Sắc Yên Đầu mở ra Man Ngưu Lực Lượng, một đường quét ngang, giết chết ba người, toàn thân nhuộm đầy máu đỏ làm cho người ta không rét mà run.

Các Chiến sĩ của Ngưu Nhân Bộ Lạc lúc này cũng ở phía sau vọt lên, muốn xông vào trận hình của Pháp Sư Liên Minh, làm cho đội hình của Pháp Sư Liên Minh không cách nào tiến lên phía trước, liên tục lui về sau.

Ma pháp như vũ bão, hướng về trận doanh của đối phương mà trút xuống, vầng sáng của Trị Liệu thuật không ngừng rơi lên thân hình người chơi. Nhân số giống nhau, dưới mật đột tấn công dày đặt, Ngưu Nhân Bộ Lạc bày ra ưu thế tuyệt đối, vô số đạo ma pháp như hướng về phía tường người Thuẫn giáp chiến sĩ công kích liên tục, trong khi Thuẫn giáp chiến sĩ của Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn còn trụ vững, mà phía bên kia Thuẫn giáp chiến sĩ của Pháp Sư Liên Minh hầu như đã suy sụp không chịu nổi. Nhiếp Ngôn nhìn chiến trường hỗn loạn phía trước, khu vực bố trí Băng Sương Xuyên Thứ và Hỏa Diễm Hải đã có rất nhiều Pháp sư và Mục sư tiến vào bên tronh, nếu làm như cho kích nổ, sát thương bảo đảm rất lớn, Nhiếp Ngôn hướng về phía Đường Nghiêu, Tạ Dao, Nhiễm Chỉ Thanh Xuân hạ xuống mệnh lệnh: "Làm nổ a, chúng ta cho đám Pháp Sư Liên Minh này một phen kinh hỉ nha!"

"Tốt a!" Đường Nghiêu hưng phấn đáp.

Đường Nghiêu, Tạ Dao cùng Nhiễm Chỉ Thanh Xuân bắt đầu ngâm xướng chú ngữ chuẩn bị làm nổ ký hiệu, một đoạn lại một đoạn chú ngữ từ trong miệng bọn họ bắt đầu phun ra.

Cuồng Pháp nhìn thấy tình cảnh chiến đấu trước mặt giữa Pháp Sư Liên Minh và Ngưu Nhân Bộ Lạc thì trong lòng không khỏi lo lắng.

Để đánh trận này, bọn họ đã lôi kéo vào rất nhiều cao thủ, vậy mà vẫn không cách nào áp chế được Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Trận đấu rơi vào trạng dằn co, thương vong của hai bên càng lúc càng nhiều. Đột nhiên vào lúc này, hắn cảm giác được ma pháp nguyên tố chung quanh bỗng dưng trở nên mãnh liệt cuồng bạo, ma pháp vừa mới được ngưng tụ trên tay lại bị tản ra, trong lòng giật mình, chuyện gì xảy ra!

"Lão đại, chuyện gì xảy ra? Ma pháp sao phóng không được!" Tiêu Diêu Phong Thiên vội vàng lên tiếng.

Những người chơi còn lại cũng vô cùng nghi ngờ.

Cuồng Pháp đột nhiên cảm thấy một tia nguy cơ, nhấp nháy một cái, liền chạy ra xa khoảng cách năm mươi mét. Đột nhiên, không khí xung quanh như muốn giảm xuống mấy chục độ, từng đạo băng thứ từ dưới lòng đất xuyên thẳng lên trên lên.

Bao trùm toàn bộ diện tích xung quanh 30*30 mét, khu vực này có khoảng trăm Pháp sư và Mục sư, bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị băng thứ đâm trúng, ngay sau đó liền ngã ra trên mặt đất.

Trong đám này cũng có không ít người dùng kỹ năng chạy trốn để thoát thân. Khi bọn họ ngoảnh đầu nhìn lại, phía bên kia tất cả đều rậm rạp chằng chịt băng nguyên, còn có thi thể bị băng thứ xuyên thấu thân thể. Ngoại trừ ở chỗ này, hai chỗ khác Pháp sư và Mục sư cũng rơi vào tình cảnh tương tự.

Bên này, Pháp Sư Liên Minh thoáng cái bị giết chết hơn ba trăm người.

"Lão đại, chúng ta lại bị Ngưu Nhân Bộ Lạc đâm lén sau lưng!"

"Lão đại, chúng ta nhịn không được!" Chiến sĩ ở phía trước tức giận rống to.

Mục sư ở phía sau đã bị tiêu diệt rất nhiều, Chiến sĩ ở phía trước chỉ còn nước tháo chạy. Chiến sĩ còn có chút tàn huyết không kịp Trị Liệu, lập tức uống vào dược tề rồi chạy gấp.

Cuồng Pháp cảm thấy trong lòng nặng nề, cho đến bây giờ, Pháp Sư Liên Minh vô duyên vô cớ mất hơn 1500 người, mà Ngưu Nhân Bộ Lạc bởi vì phối hợp ăn ý, đằng sau Mục sư trị liệu kịp thời, nên mới tổn hao 50 người mà thôi.

Sau khi thấy Pháp Sư Liên Minh tháo chạy, người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc lập tức đuổi theo, tiếp tục mở rộng chiến trường. Những thành viên Ngưu Nhân Bộ Lac chạy lên trước gồm có Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu, Ngạo Ảnh, Hắc Bạch, Vô Phong, bọn họ giết ngườ của Pháp Sư Liên Minh như là lặt rau thái thịt. Tuy nói bên kia Pháp Sư Liên Minh cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng dưới tình huống đang bại lui, bọn họ cũng không dám cùng nhóm người Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đâug dây dưa, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.