Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 540: Ám Dực Long ra mắt




Nhiếp Ngôn cũng không ngu mà để Ngưu Nhân Bộ Lạc đường đường chính chính đánh với Pháp Sư Liên Minh. Nhiếp Ngôn thật không biết Pháp Sư Liên Minh rốt cuộc có bao nhiêu chiêu bài ẩn dấu, hơn nữa nếu chết thì sẽ bị phạt giảm năm cấp và rớt ba trang bị, Nhiếp Ngôn muốn tận lực bảo toàn lực lượng vì dù gì đây cũng toàn là tinh anh của công hội, là trụ cột của Ngưu nhân Bộ Lạc, nếu hao tổn quá lớn thì công hội sẽ khó khăn, giảm thiểu được bao nhiêu thì giảm.

Muốn giảm thiểu thương vong đến tận cùng, Nhiếp Ngôn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn.

Hơn nữa là với bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

Cho dù hắn phải khoác lên lưng vết nhơ cũng không sao cả!

Những bẫy rập kia Nhiếp Ngôn cho mộ số Đạo tặc ra bố trí thêm vào, khác với lúc trước là lần này càng nhiều bẫy mang tính sát thương hơn, hơn nữa lại còn chi chít hơn đợt trước, bởi vì đội ngũ của Pháp Sư Liên Minh đã ngày càng tiến sát đến thành rồi.

Trong quá trình Pháp Sư Liên Minh hành quân, đám Nhiếp Ngôn lại đánh lén lần nữa. Bất quá lần này Pháp Sư Liên Minh đã sớm có chuẩn bị, đám người Nhiếp Ngôn chỉ kịp giết hơn 100 người thì thiếu chút đã bị phòng làm việc Dã Lang và Huyết Sát mai phục, bất quá may là vẫn kịp dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục chạy về.

Cuồng Pháp tức muốn nổ phổi, đám Nhiếp Ngôn đúng là dai như đỉa.

Bọn họ đã tới gần tòa thành, chỉ cách tòa thành hơn 2000 mét, sau đó tìm một bãi đất trống đóng quân.

Cuồng Pháp không dám để cho đội ngũ tiến tới nữa, bởi vì hắn biết con đường phía trước đã bị bố trí rất nhiều bẫy rập. Một khi dẫm lên, có khi ngay cả mặt của người Ngưu Nhân Bộ Lạc bọn họ cũng không có dịp thấy!

Nhưng nếu không lên, cứ bị rỉa người như vậy cũng không phải chuyện tốt. Ngưu Nhân Bộ Lạc không có gì phải vội, nhưng hắn thì khác, nếu không nhanh chóng giải quyết cuộc chiến thì Xe ném đá của Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ đến bên dưới thành chính của Pháp Sư Liên Minh.

Cuồng Pháp còn một lá bài tẩy, đó chính là phi hành thú cưỡi. Bọn họ có sáu con phi hành thú cưỡi, một phần là mua từ Thiên Sứ Phách Nghiệp với giá cao, một phần là thuộc về phòng làm việc Dã Lang, về phần Huyết Sát cũng có một con. Còn U Minh Lôi Ưng của Ngưu Nhân Bộ Lạc đã bị trọng thương, Bản Chất Ác Ma cũng chỉ có một con Thương Lan Dực Điểu, về phần Ám Dực Long thì vẫn không xác định được có phải của Ngưu Nhân Bộ Lạc hay không. Nếu chỉ bằng sáu con phi hành thú cưỡi mà muốn đối phó với Ngưu Nhân Bộ Lạc đông đảo như thế thì cũng khó, phải thêm quân dưới đất giúp sức nữa, cho nên hắn không thể bung lá bài tẩy ra vào lúc này được.

Cuồng Pháp suy nghĩ một chút, thật sự không được thì cứ dâng hết lên liều mạng với Ngưu Nhân Bộ Lạc!

“Đội Đạo tặc số năm, lên!” Cuồng Pháp trầm giọng ra lệnh, mang theo hơi hướng đập nồi dìm thuyền, không tin Ngưu Nhân Bộ Lạc không chết!

Một đội hơn mười Đạo tặc đi ra từ trong hàng ngũ, mang theo một loại tâm tình bi tráng, lao về phía thành của Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Cuồng Pháp cũng nhìn theo, khi những Đạo tặc này tiến vào trong phạm vi 1000 mét xung quanh thành thì nhất thời một loạt tiếng nổ mạnh vang lên, lửa cháy rợp trời. Chỉ trong chốc lát, hắn đã nhận được tin 10 Đạo tặc kia toàn bộ chết hết, nhưng quyết định của hắn vẫn không thay đổi. Hắn quát lên trên kênh công hội: “Đội Đạo tặc số sáu, lên!”

Lại có 10 Đạo tặc nữa đi ra, những Đạo tặc này nếu may mắn thì có thể thăm dò loại bỏ một số bẫy rập, nhưng theo tình hình chung thì bọn họ chỉ là pháo hôi để phá bẫy, căn bản không có cơ hội sống sót.

Suốt 10 đội Đạo tặc chết đi, bọn họ rốt cuộc cũng dùng máu và thịt mở ra một con đường.

Nhiếp Ngôn đứng trên đài cao nhìn Cuồng Pháp phái một đội lại một đội Đạo tặc đi đạp bẫy không khỏi cảm khái một chút. Hắn và Cuồng Pháp vẫn khác nhau một chút, nghiêm khắc mà nói, hắn không phải là một hội trưởng hợp cách. Hắn không thể nhẫn tâm như Cuồng Pháp, biết rõ phía trước đầy bẫy nhưng vẫn để cho anh em, thủ hạ của mình tiến lên, người trước ngã xuống người sau đạp lên đi tiếp.

Nhìn Pháp Sư Liên Minh từng chút từng chút mở đường, Nhiếp Ngôn khẽ cười. Ban nãy chỉ là một số bẫy rập bị động mà thôi, bây giờ sẽ thay đổi hình thức mới mẻ một chút.

Nhiếp Ngôn cho Aun, Vương Giả Thiên Hạ dẫn hơn 10 người đi trước bố trí. Những người này tương đối đáng tin, bọn họ lách qua những thành viên bình thường của Ngưu Nhân Bộ Lạc, tiến tới trước bố trí một số bẫy rập chủ động.

Tỷ như Băng sương xuyên thứ, thứ này chia làm hai bộ phận, một là chủ thể của bẫy, do năm quyển trục tạo thành, một là ký hiệu kích hoạt bẫy, đem năm quyển trục này chôn ở các vị trí khác nhau, khi có người đạp vào nó sẽ không nổ, nhưng nếu có Pháp sư niệm chú làm nổ tung ký hiệu kích hoạt thì nó sẽ lập tức khởi động. Lúc đó, vài trăm đạo Băng thứ xuyên lên mặt đất, Chiến sĩ có phòng thủ khá cao có thể sẽ không sao, nhưng những loại chức nghiệp khác thì khác, đống Băng thứ này có thể dễ dàng xuyên qua pháp bào của họ.

Nhiếp Ngôn chỉ có ba phần bẫy rập chủ động, đây chính là nhờ Ngưu Nhân Bộ Lạc tích góp từng tí trong thời gian dài, rất khó kiếm. Hai phần là Băng sương xuyên thứ, phần còn lại là Hỏa diễm hải, trong đó Hỏa diễm hải là do đám Đao Quang Sáng Chói đánh phó bản cấp Chuyên gia rớt ra, hai phần Băng sương xuyên thứ là mua được từ một cửa hàng thần bí, một phần tốn cả 10 vạn kim tệ, cách 10 ngày mới xuất hiện một phần mới.

Ba phần bẫy rập này Nhiếp Ngôn luôn để Quách Hoài cất kỹ, lúc này phải lấy ra để mong nó phát huy công dụng.

Đám người Aun, Vương Giả Thiên Hạ sau khi sắp xếp ba phần này xong liền lùi về.

Trên đài cao, Nhiếp Ngôn chia ba tấm phù văn kích hoạt cho Nhiễm Chỉ Thanh Xuân, Đường Nghiêu và Tạ Dao. Hắn nói: “Lát nữa các ngươi nghe lệnh của ta, chỉ cần ta ra lệnh thì lập tức kích hoạt bẫy!”

Tuy nói sát thương của ba cái bẫy này cũng không lớn, đoán chắc cũng chỉ giết được mấy trăm người thôi nhưng chỉ cần như thế thì tổn thất của Pháp Sư Liên Minh đã hơn 1000 rồi. Nếu đến thế mà Ngưu Nhân Bộ Lạc còn không thắng được thì Nhiếp Ngôn tự chặt đầu cho xong.

Cuồng Pháp nhìn những đội Đạo tặc phía trước mở đường máu, hai mắt đỏ ngầu.

Hắn không thể ra lệnh cho Đạo tặc của Thần Thánh Thủ Hộ, càng đừng nói đến những Đạo tặc được thuê đến kia, cho nên đi phá bẫy đều là tâm phúc của hắn. Nhưng vài trăm người cứ thế mà chết uổng, ai nấy đều rớt năm cấp cùng ba món trang bị, Cuồng Pháp không đau lòng sao được!

Nhưng mà "nhất tướng công thành vạn cốt khô", hy sinh của bọn họ là đáng giá, tất cả đều vì thắng lợi của Pháp Sư Liên Minh!

“Anh em Pháp Sư Liên Minh, chúng ta một đường giết đến đây, tên Cuồng tặc Niết Viêm quá hèn hạ, chỉ dám dùng thủ đoạn xấu xa đánh lén, giết nhiều anh em như vậy, khoản nợ này phải trả bằng máu! Hôm nay, phải biến chỗ này thành nghĩa địa của Ngưu Nhân Bộ Lạc! Anh em trong hội, cả Thần Thánh Thủ Hộ và những phòng làm việc lớn hôm nay đến giúp nữa. Cuồng Pháp ta hôm nay thề, chỉ cần lần này thắng, tất cả thù lao sẽ tăng gấp đôi! Giết!” Cuồng Pháp hét lên.

Cuồng tặc Niết Viêm đến cùng có phải là hèn hạ, thủ đoạn có xấu xa hay không đã không còn quan trọng, cái duy nhất mà bọn họ nghe rõ là trả thù lao gấp đôi. Pháp Sư Liên Minh vì để khiến cho những người này nguyện ý chui vào Tử vong cảnh đã phải hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt, thù lao khá cao, thế mà còn nhân hai lên, nhiêu đấy tiền bạc đủ khiến người ta đỏ mắt!

Cuồng Pháp vừa dứt lời, bầu trời liền xuất hiện một con Phong Xà khổng lồ, một con Kịch Độc Long Dăng cùng một con Điệp Yêu, đây chính là ba con phi hành thú cưỡi của Pháp Sư Liên Minh. Cuồng Pháp nhìn sang đám người của Huyết Sát và phòng làm việc Dã Lang, bọn họ trầm ngâm một chút rồi cũng triệu hồi ra phi hành thú cưỡi của mình.

Bạch Đầu Sư Thứu, Phong Xà, ngoài ra còn có một con Hỏa Liệt Điểu, thêm ba con trước nữa là sáu con phi hành thú cưỡi bay lên không trung.

Người chơi phía dưới ngẩn cả ra.

“Nhiều phi hành thú cưỡi quá!”

“Thật là trâu bò!”

“Ngưu Nhân Bộ Lạc nếu không có sát chiêu gì khác thì chết chắc rồi!

Phe Pháp Sư Liên Minh nhất thời tinh thần đại chấn, phá ra từng tràng hò reo đinh tai nhức óc. Sáu con phi hành thú cưỡi, đây là một cỗ chiến lực cỡ nào chứ! Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể chịu một kích sấm sét như này sao?

Cuồng Pháp ngẩng đầu nhìn sáu con phi hành thú cưỡi, vẻ mặt đưa đám lúc trước toàn bộ biến mất. Đến đây đi Ngưu Nhân Bộ Lạc, sống chết một phen xem các ngươi có thể lấy ra con bài nào!

Thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc vừa tập hợp đội ngũ, chuẩn bị nghênh chiến thì thấy đột nhiên trên bầu trời xa xa sừng sững sáu con phi hành thú cưỡi. Cả đám thất sắc nhìn nhau, không nói nên lời, không ngờ Pháp Sư Liên Minh lại lấy ra được sáu con phi hành thú cưỡi! Bọn họ từng thấy qua sức mạnh của phi hành thú cưỡi, như U Minh Lôi Ưng của Đường Nghiêu, quả thực là vô địch! Nhưng U Minh Lôi Ưng của Đường Nghiêu đã bị trọng thương, kẻ địch lại có đến sáu con phi hành thú cưỡi!

Sáu con phi hành thú cưỡi này đủ để tàn sát 3000 người bọn họ trong một lượt!

Đánh nhau với đám phi hành thú cưỡi này, bọn họ chẳng có chút lòng tin thắng lợi nào, giết một con đã khó biết bao nhiêu rồi nói chi đến sáu con!

Bản Chất Ác Ma lão đại cũng có một con Thương Lan Dực Điểu, bất quá một con thì không đủ ngăn cơn sóng dữ này a!

Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ thua sao? Trước kia bọn họ chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng hôm nay lại không thể không nghĩ thế.

Ngay lúc bọn họ đang mất định hướng thì một tiếng rồng ngâm vang lên, tựa như sấm sét cuồn cuộn, vang dội trời cao. Chỉ thấy một con rồng khổng lồ màu đen, hình thể vạm vỡ xuất hiện phía trên tòa thành. Toàn thân nó đen nhánh, từng cái vẩy bị ánh mặt trời phản chiếu sáng lóa lên, hai cánh hữu lực kiên cố, chậm rãi phe phẩy. Nó mở rộng hai cánh ra sà xuống mặt đất tạo thành một bóng ảnh khổng lồ. Con cự long này to hơn bất kỳ con phi hành thú cưỡi nào gấp ba lần.

“Là Ám Dực Long!”

Người của cả hai phe cùng kinh hô lên, bọn họ liếc một cái là đã nhận ra con cự long màu đen khổng lồ đang vần vũ trên trời chính là Ám Dực Long trong truyền thuyết! Ám Dực Long quả nhiên là thú cưỡi của Cuồng tặc Niết Viêm! Mặc dù trước đây rất nhiều người từng tự dối lòng rằng Ám Dực Long không phải thuộc về Cuồng tặc Niết Viêm, nhưng sự thật luôn đau lòng như thế.

Cuồng tặc Niết Viêm đứng trên đầu Ám Dực Long như một thiên thần, không giận mà uy.

Tiếng rồng ngâm cuồn cuộn quét xuống khiến cả vùng đất bị chấn động, sáu con phi hành thú cưỡi bên phe Pháp Sư Liên Minh cũng không nhịn được phải run rẩy, đây là sự sợ hãi đến từ bản năng, không cách nào kháng cự!

Trong thế giới sinh vật có một sự phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc. Long tộc không nghi ngờ gì chính là loài đứng trên đỉnh, bất cứ khi nào, bất kể ở đâu thì Long tộc luôn là kẻ săn mồi, là thợ săn, mà tất cả những sinh vật khác chính là con mồi của nó!