Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 533: Săn mồi




Ba Chiến sĩ phía trước dọn sạch bụi gai, bẻ mọi nhánh cây chắn đường… quét sạch chướng ngại vật để mở đường.

Nhiếp Ngôn tính qua đủ loại cách để đánh lén, bao gồm cả việc triệu hồi Ám Dực Long sau đó lao từ trên trời xuống giết hết đám này. Nhưng hắn lập tức bác bỏ, Ám Dực Long là lá bài tẩy, phải đợi thời khắc mấu chốt mới lấy ra. Dù sao hắn cũng không biết rốt cuộc bên Pháp Sư Liên Minh có mấy con phi hành thú cưỡi, hơn nữa địa hình rừng rậm rất phức tạp, nếu bọn chúng phát hiện Ám Dực Long thì sẽ lập tức tìm chỗ núp, chưa chắc hắn tìm được, Ám Dực Long thích hợp cho không chiến hơn.

Nhiếp Ngôn quyết định trực tiếp lao vào giết bọn chúng, chẳng cần xem bọn chúng đông như nào, vì đối với Nhiếp Ngôn mà nói việc này dễ như lấy đồ trong túi.

Rừng rậm chính là thiên hạ của hắn!

Đám Pháp sư đi sau đang trò chuyện gì đó, bọn chúng hình như nhắc đến Ngưu Nhân Bộ Lạc, giọng vô cùng khinh miệt.

“Ngưu Nhân Bộ Lạc dù rất mạnh nhưng gây thù khắp nơi, thế mà còn chẳng biết sống chết chọc vào loại bá chủ của game online như tập đoàn Thế Kỷ, quả thực là muốn chết. Hiện tại tập đoàn Thế Kỷ còn chưa muốn phát uy, chứ nếu bọn họ thật sự nghiêm túc thì đảm bảo có đủ loại phương pháp đập bẹp Ngưu Nhân Bộ Lạc.”

Nghe bọn hắn nói mà Nhiếp Ngôn cười lạnh, từ từ mò đến sau một tên Áo pháp, khoảng cách này càng gần.

Năm mét, ba mét, một mét… hắn bất chợt lao đến như tên rời cung.

Hơn mười người này tụ tập một chỗ, dựa vào số lượng mà không thèm đề phòng gì cả. Nhiếp Ngôn tặng cho tên Áo pháp kia một cái Muộn Kích, động tác của hắn quá nhanh nên tên Áo pháp kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng. Sau đó Nhiếp Ngôn dùng thêm một cái Bối Thứ tiễn tên kia lên bảng. Một thân trang bị của Nhiếp Ngôn phải nói là cực phẩm, so với đám tạp nham này thì cao hơn nhiều, công kích của hắn không phải đám Pháp sư áo vải bọn họ có thể thừa nhận được.

Đám còn lại nhìn về phía này, đập vào mắt bọn chúng là thanh Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm phát ra ngọn lửa yêu dị màu đen.

Tên Nguyên tố pháp sư bên cạnh hoảng sợ quát lên: “Là Cuồng tặc Niết Viêm!”

Bọn họ không nghĩ tới Nhiếp Ngôn đột nhiên đánh lén, trong một giây ngắn ngủi giết chết một đồng đội của mình.

Cả đám giơ pháp trượng bắn ra từng đạo ma pháp về phía Nhiếp Ngôn. Dù sao ai nấy đều thuộc các công hội lớn, phòng làm việc tinh anh, mặc dù nghe tên Cuồng tặc Niết Viêm đã sợ vỡ mật nhưng tố chất vẫn đủ vượt qua sợ hãi, biết rõ bây giờ phải phản kích chứ không phải bỏ chạy.

Nhiếp Ngôn bật Tật Phong Bộ né hết công kích, sau đó khi tên Nguyên tố pháp sư bên cạnh đang muốn lui lại thì một cây chủy thủ quỷ dị xuất hiện trước cổ họng hắn, Mạt Hầu! Máu tươi phun ra!

Sau khi tên Nguyên tố pháp sư kia chết, bóng Nhiếp Ngôn mới hiện ra sau lưng hắn.

Tốc độ quá nhanh! Tốc độ của Nhiếp Ngôn khiến trái tim bọn họ run rẩy.

Liên tục giết hai người, Nhiếp Ngôn lại dùng Âm Ảnh Vũ Bộ né hết ma pháp công kích, trong nháy mắt nhào đến bên người một Áo pháp khác, lại thêm một người bị giết.

Đám Pháp sư này thậm chí còn không kịp sử dụng Kháng Cự Quang Hoàn đã bị chém như cắt rau.

Cái gọi là tinh anh ở trước mặt Nhiếp Ngôn đều là rác rưởi!

Đến khi Nhiếp Ngôn giết chết ba người, đám Chiến sĩ mở đường đằng trước mới phát hiện sau lưng có hỗn loạn.

“Mẹ nó, có đứa đánh lén!”

Cả đám rối rít bật Trùng Phong xông tới chỗ Nhiếp Ngôn nhưng tiếc đây là rừng rậm, bọn họ Trùng Phong không có hiệu quả như trên bình nguyên, cây cối đã cản trở đường đi của bọn họ.

Gần như là trong nháy mắt sáu Pháp sư phía sau chết mất ba người, còn lại ba người đang luống cuống không biết làm gì. Trước kia, cho dù là gặp cao thủ đứng đầu bọn họ cũng có thể dựa vào kỹ thuật của mình đánh với đối phương mấy hiệp, chưa từng có trường hợp như hôm nay. Trước kia bọn họ luôn tưởng tượng xem khi chạm trán Cuồng tặc Niết Viêm sẽ đánh như thế nào, nhưng không nghĩ mọi thứ lại diễn ra như vậy.

Động tác của Nhiếp Ngôn quá nhanh, nhanh đến nỗi làm người ta không kịp phản ứng. Bọn họ thậm chí còn không thể thi triển được một kỹ năng nào, giơ pháp trượng thôi cũng cần có thời gian rồi!

Chỉ có người rơi vào tình cảnh này mới biết Cuồng tặc Niết Viêm đáng sợ ra sao!

Ba tên Pháp sư sợ vỡ mật, bỏ chạy về nhiều hướng.

Nhiếp Ngôn đuổi theo một người, không chút lưu tình dùng Thứ Sát giết chết, Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm đâm xuyên qua ngực tên kia.

Lúc này trên trận chỉ còn ha Pháp sư và ba Chiến sĩ, hai tên Đạo tặc khác thì không biết đã đi đâu, chắc cũng đang chạy về bên này.

Ba Chiến sĩ lao đến, cố gắng muốn kéo Nhiếp Ngôn vào hỗn chiến nhưng Nhiếp Ngôn lại bật Tiềm Hành biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

“Hắn Tiềm Hành rồi!”

“Có kỹ năng chống tàng hình không?”

“Không có!”

Sau trận giao phong ngắn ngủi, rừng rậm lại yên bình trở lại.

Mấy Pháp sư cùng Chiến sĩ không ai dám nói chuyện, ngưng thần tĩnh khí, muốn tìm ra vị trí của Nhiếp Ngôn. Bất quá bọn chúng chỉ làm việc vô ích mà thôi, lấy năng lực cảm giác của bọn chúng căn bản không thể tìm ra vị trí cụ thể của Nhiếp Ngôn. Trong đó có một Chiến sĩ level khá cao, lên đến 72, đang run run rẩy rẩy tiến về trước một bước, muốn nhích lại gần đồng bạn, khu rừng an tĩnh khiến trong lòng hắn vô cùng bất an.

Đang lúc hắn bước lên một bước thì một đạo hàn quang lóe lên, hắn bối rối muốn đánh ra một cái Đoạn Cân nhưng Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm đã xong một cái Kích Vựng thẳng vào trán hắn, làm hắn lâm vào trạng thái choáng váng.

Bối Thứ rồi thêm Dịch Cốt, tên Chiến sĩ này lập tức bị giết chết.

Bốn người khác nghe thấy động tĩnh, vừa nhìn sang thì chỉ thấy trên mặt đất nằm lại một bộ thi thể, còn Nhiếp Ngôn lại như chưa từng xuất hiện.

Bọn họ đưa mắt nhìn khu rừng vẫn yên bình như trước, không cách nào tìm được tung tích của Nhiếp Ngôn. Đây là một loại cảm giác sợ hãi tột cùng, bởi vì bọn họ căn bản không biết là Nhiếp Ngôn sẽ xuất hiện lúc nào, sau đó cho bọn họ một dao.

Nhiếp Ngôn vừa ra tay sẽ có người chết!

Hai Đạo tặc tức khắc chạy tới, một người mặc đồ da màu xám của Đạo tặc mở miệng chào hỏi: “Chúng ta về rồi, các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”

Những người khác vừa muốn nhắc nhở thì một ánh lửa đen lóe lên, tên Đạo tặc kia còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì đã ngã xuống. Đám còn sống nhìn nhau, sau đó chia ra chạy như điên.

Chỉ có cách này may ra mới còn sống vài người, nếu không bọn họ chắc sẽ bị Nhiếp Ngôn làm thịt sạch sẽ.

Nhiếp Ngôn đuổi theo giết thêm hai tên, sau đó nhìn lại mấy hướng khác, xem ra đám kia đã chạy xa rồi, đuổi không kịp nữa.

Mười một người chết tám, đây xem như chiến tích không tệ.

Nhiếp Ngôn nhặt trang bị rơi trên đất lên, sau đó Tiềm Hành biến mất, tiếp tục lao về phía đông.

Trừ trận chiến xem như hơi kịch liệt bên này thì người của hai phe nếu gặp nhau cũng chỉ giữ trạng thái kiềm chế, có thể trốn thì trốn, cố gắng bảo tồn lực lượng tránh bị giết. Bởi vì hội trưởng của hai bên đều dặn như thế, nên nãy giờ cũng gặp nhau nhiều, nhưng chỉ có vài lần phát sinh chiến đấu bất quá cũng bất phân thắng bại.

Đang lúc Nhiếp Ngôn lao đi trên thảo nguyên trống trải thì hắn đột nhiên nhận được tin Nhiễm Chỉ Thanh Xuân cùng sáu bảy thành viên khác bị hơn 20 người Pháp Sư Liên Minh đuổi theo, trước mắt chỉ còn sống một mình Nhiễm Chỉ, đang chạy như điên trong rừng rậm, tình huống vô cùng nguy cấp.

Nghe thế, Nhiếp Ngôn liền biến sắc. Thực lực của Nhiễm Chỉ Thanh Xuân vốn nổi danh, đứng trong top 10 công hội, đám Pháp Sư Liên Minh kia nếu có thể giết chết cả đội, chỉ còn một mình Nhiễm Chỉ chạy trốn thì khẳng định không đơn giản.

Nhiếp Ngôn liền phát tin tức: “Nhiễm Chỉ, tình huống thế nào rồi?”

“Sáu anh em khác chết rồi, chỉ còn mình ta thôi. Bọn chúng có ba cao thủ, ta thấy trong đó có hai người của phòng làm việc Dã Lang, còn một tên là Đạo tặc của Huyết Sát, đám đó khó nhằn quá.” Nhiễm Chỉ Thanh Xuân thở hồng hộc trả lời, hắn còn đang chạy như điên, cố cắt đuôi đám đuổi theo.

Vận khí của hắn khá xui, đụng trúng đám người của phòng làm việc Dã Lang và người Huyết Sát.

“Ngươi tìm một chỗ, chúng ta làm gỏi bọn chúng!” Nhiếp Ngôn nói, hắn chợt nhớ đến Thuấn Di giới chỉ. Vật này là đồ tốt, nếu lợi dụng tốt kỹ năng Thuấn Di trên đó thì bọn họ có thể hung hăng phục kích lại đám người kia.

Hai mắt Nhiễm Chỉ sáng lên, lập tức hiểu ý của Nhiếp Ngôn: “Ta dẫn bọn chúng tới đây!”

Nhiếp Ngôn thông báo cho đám Đao Quang Sáng Chói, cả đám kia vừa nghe xong liền mài đao chuẩn bị.

Trên một ngọn đồi thấp trong rừng rậm, Nhiễm Chỉ Thanh Xuân chạy lướt qua, phía sau có hơn 20 người Pháp Sư Liên Minh lao theo.

“Mẹ nó, thằng nhóc này chạy nhanh thật, vừa rồi suýt chút nữa còn bị hắn giết chết, may nhờ đại ca bên phòng làm việc Dã Lang cứu một mạng.” Một tên Đạo tặc nhìn về hai người xa xa trùm áo choàng đen, giọng nói có vẻ may mắn, hắn rất bội phục hai người kia.

Vừa rồi đánh một trận, cả đám xem như tâm phục khẩu phục người của phòng làm việc Dã Lang. Dã Lang công hội xem ra không phải hư danh, thực lực rất mạnh! Cho nên cả đám bọn họ hiện tại đều nghe theo hai người đó chỉ huy, không dám hai lời. Trong Tín Ngưỡng, thực lực quyết định địa vị!

“Đổ Đồ, ban nãy giao thủ với hắn ngươi thấy thực lực tên Nhiễm Chỉ Thanh Xuân kia thế nào?” Một người trong phòng làm việc Dã Lang hỏi người còn lại.

Tên Chiến sĩ gọi là Đổ Đồ kia ngưng trọng nói: “Nếu một đấu một thì ta không phải đối thủ của hắn Ngưu Nhân Bộ Lạc quả không đơn giản. Tư Không, đưa tin cho Ô Nha đi, để cho hắn có sự chuẩn bị.”

Tên Thánh kỵ sĩ tên Tư Không gật đầu.

Xa xa, tên Đạo tặc của Huyết Sát nhìn Đổ Đồ và Tư Không một cái, như đang suy nghĩ cái gì, sau đó tiến vào trạng thái Tiềm Hành, đuổi theo Nhiễm Chỉ Thanh Xuân.

Tư Không mỉm cười, nói: “Phía trước là tuyệt lộ, hắn không chạy được đâu!”

Nhiễm Chỉ Thanh Xuân bị bọn họ chặn đường, không còn đường trốn, sau một hồi nữa chắc chắn sẽ trở thành ba ba trong hũ.