Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao đi vào Khắc Lý Tư Đình dược điếm, mà xa xa, Cuồng Pháp cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Bên cạnh Cuồng Pháp có mười mấy người, tất cả đều là tinh anh của Pháp Sư Liên Minh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau khiến không khí trong dược điếm thoáng cái khẩn trương lên, ngập mùi thuốc súng.
Trong dược điếm còn có mười mấy người chơi nhàn tản nữa, khi thấy không khí trong tiệm có gì đó không đúng, họ liền vội vàng lui sang một bên.
“Người kia là Cuồng tặc Niết Viêm sao?”
“Hình như thế, còn đối diện chính là Cuồng Pháp, đầu lĩnh của Pháp Sư Liên Minh.”
“Nghe nói Pháp Sư Liên Minh lúc nào cũng đối đầu với Ngưu Nhân Bộ Lạc.”
“Đúng vậy, hai kẻ thù gặp mặt nhau không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghe nói bọn họ vừa rồi mới đánh nhau xong.”
Cả đám nhỏ giọng bàn tán, ra vẻ hiểu biết đánh giá tình hình, dù sao bất kể phe nào bọn họ cũng không chọc vào nổi.
Trong khi bọn nhọ nhỏ giọng bàn tán, một lão già NPC mặc áo bào màu xám tro vội vã chạy về phía này. Dáng người lão cao nhòm, khoác bộ áo bào cao quý, râu tóc bạc trắng, vẻ mặt có vài phần uy nghiêm.
Ai nấy đều đực mặt ra, sao lão này lại chạy ra đây!
Lão già NPC này tên là Khắc Lý Tư Đình, cũng chính là chủ của căn dược điếm này. Toàn bộ số thuốc men mà NPC trong cứ điểm sử dụng đều do lão chịu trách nhiệm cung ứng, cũng xem như là một nhân vật nổi tiếng, địa vị cũng không thấp, là một quý tộc, tước vị Bá tước. Lão bình thường cũng không xuất hiện ở dược điếm, phải may mắn lắm mới gặp được lão, lúc đó có thể mua được vài dược tề hiếm vô cùng quý giá. Dược tề của lão bình thường đều bán cho người chơi có địa vị.
Nhớ có một lần, vài người chơi quấn lấy lão muốn mua dược tề, trong đó có một người còn đạt đến cấp bậc Tử tước, nhưng dưới cơn nóng giận, Khắc Lý Tư Đình liền gọi vệ binh tới tống giam đám người kia mấy ngày, khiến từ đấy về sau, ai nấy gặp lão đều đàng hoàng tay chân lại. Cho nên trong lòng người chơi có một ấn tượng, đó chính là ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, Khắc Lý Tư Đình tuyệt đối là một nhân vật không thể chọc vào.
Khó khăn lắm mới thấy lão, tuyệt đối không thể bỏ qua, trong mấy người chơi xung quanh, ai có tước vị hay danh hiệu liền sửa sang quần áo chỉnh tề, chuẩn bị sang bắt chuyện, nói không chừng có thể kiếm được vài lọ dược tề, chợt cả đám trợn mắt ra nhìn lão trực tiếp đi nhanh đến chỗ Niết Viêm.
“Đại học giả tôn kính, Thủ hộ thần Niết Viêm đại nhân, chào ngài.” Khắc Lý Tư Đình làm một cái lễ tiết quý tộc, vẻ mặt cùng bộ dáng vô cùng cung kính.
Một câu nói của Khắc Lý Tư Đình khiến ai nấy đều khiếp sợ nhìn về phía Niết Viêm, trong đó có cả Cuồng Pháp, trong lòng hắn cũng vô cùng chấn động.
Đại học giả, Thủ hộ thần, đây rốt cuộc là danh hiệu gì?
Cho đến bây giờ, bọn họ còn chưa nghe qua danh hiệu này, nghe tên thì chắc phải thuộc cấp bậc cực cao cấp. Chế độ cấp bậc trong Tín Ngưỡng vô cùng nghiêm khắc, thế mà một Bá tước như Khắc Lý Tư Đình lại ra vẻ nhún nhường đối với Niết Viêm như thế, vậy địa vị của Niết Viêm ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn rốt cuộc là gì?
Cuồng Pháp siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cỗ áp lực nặng nề. Lúc trước khi gặp nhau ở sảnh chấp chính, hắn cũng đã đoán được địa vị của Niết Viêm ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn cực cao, giống như là người lãnh đạo đứng đầu đế quốc Cách Lâm Lan vậy. Hắn so với Niết Viêm thật sự thua kém quá nhiều.
Bất kỳ một hội trưởng công hội nào đều không thể được như Niết Viêm, trở thành một lãnh tụ tinh thần chân chính. Mà cũng chỉ có loại tồn tại siêu nhiên như Nhiếp Ngôn mới có thể sáng tạo ra một thần thoại bất bại như Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Lần đánh lén vừa rồi, Ngưu Nhân Bộ Lạc thua sao? Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ tổn thất gấp 5 lần Ngưu Nhân Bộ Lạc, bỏ ra nhiêu đó vốn mới khiến Ngưu Nhân Bộ Lạc nằm lại hơn 1000 người, chiến quả như vậy không tính là thắng lợi gì.
“Chào ngài, Khắc Lý Tư Đình tiên sinh.” Nhiếp Ngôn gật đầu, nhàn nhạt đáp.
Thái độ đạm mạc của Nhiếp Ngôn khiến người chơi xung quanh thêm một lần nữa mở rộng tầm mắt, hắn dám dùng thái độ đó nói chuyện với một NPC? Đúng là đủ cuồng ah!
Khắc Lý Tư Đình cung kính nói mấy câu, sau đó đứng bên cạnh cách Nhiếp Ngôn hai ba mét, thái độ vô cùng nhún nhường.
Nhiếp Ngôn lúc này mới nhìn về phía Cuồng Pháp.
Xung quanh, mọi người nín thở đợi nghe xem rốt cuộc Nhiếp Ngôn muốn nói gì. Bọn họ cảm nhận được lời mà Nhiếp Ngôn sắp nói nếu phát lên trang chủ sẽ tạo nên tràng cảnh oanh động vô cùng.
“Tạp Lỗ Nhĩ tử vong cảnh quyết sinh tử, Cuồng Pháp, ngươi dám không?” Nhiếp Ngôn lạnh lùng nhìn Cuồng Pháp đối diện, đây chính là khiêu khích chứ còn gì nữa.
Tạp Lỗ Nhỉ tử vong cảnh, cái tên này vừa được gọi lên liền khiến mọi người hít một hơi lạnh. Chỗ này đối với nhiều người không còn là cái tên quá xa lạ, ở trên mạng đã giới thiêu cặn kẽ về nó. Ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, có một Không gian ma pháp sư lưu lạc, hắn dùng ma pháp không gian sáng tạo một thế giới thần kỳ, các người chơi chỉ cần muốn quyết sinh tử liền có thể tìm hắn để đi vào.
Tử vong cảnh có quy tắc riêng của mình, người chơi sau khi bị truyền tống đến bản đồ riêng bắt đầu đối mặt với hoàn cảnh ác liệt ở đây, chém giết lẫn nhau… Nếu chết trong bản đồ này sẽ rớt năm cấp và ba trang bị, sau đó bị đá văng ra ngoài. Nếu là trận chiến trên 1000 người thì bản đồ sẽ có 10 cứ điểm, chiếm được cứ điểm nào liền tính là sở hữu cứ điểm đó, sau khi chiếm được phải giữ hơn một tiếng, ai giữ được nhiều hơn sẽ thắng. Cho nên chiến đấu sẽ diễn ra ở khu vực xung quanh mười cứ điểm, người chỉ huy sẽ tùy theo trận thế mà ứng biến, năng lực chỉ huy và sự hiểu biết về địa hình cũng là những yếu tố quan trọng.
Rớt năm cấp và ba trang bị đối với một người chơi là một án phạt vô cùng khủng bố rồi, trừ khi là kẻ thù sống chết chứ bình thường chẳng ai muốn vào chỗ ấy bao giờ.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Cuồng Pháp, bọn họ đang đoán xem Cuồng Pháp có dám gật đầu hay không.
Cuồng Pháp nghe thấy Nhiếp Ngôn nói thế, trong lòng liền run lên một cái. Nếu nhận lời, thì 1000 người đánh với 1000 người, Pháp Sư Liên Minh chắc chắn phải thua. Riêng về năng lực một chọi một, Ngưu Nhân Bộ Lạc quá mạnh mẽ, cao thủ đỉnh cấp của Pháp Sư Liên Minh quá ít, căn bản không phải đối thủ của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Còn nếu lâm trận rút lui thì nơi này còn rất nhiều người, chẳng mấy chốc đoạn video sẽ bị phát tán trên mạng, Cuồng Pháp hắn sẽ trở thành trò đùa của tất cả mọi người.
“Quy tắc?” Cuồng Pháp ra vẻ trấn định hỏi lại, trong lúc đó, hắn cũng nhanh chóng pm cho Tào Húc. Cuồng Pháp là người thông minh, tập đoàn Thế Kỷ là chỗ dựa của hắn, chỉ có thể đẩy vấn đề này cho bọn họ giải quyết mà thôi.
Thành Thất Lạc, đây là một thành thị nhỏ của đế quốc Tát Đặc Ân, trong thành có một giáo đường, ở đó, Tào Húc đang xem video mà Cuồng Pháp gửi tới, mắt nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó. Lúc trước, hắn muốn thu mua Ngưu Nhân Bộ Lạc vì hắn thấy công hội này có tiềm lực phát triển nhưng lại bị cự tuyệt, thu mua thất bại. Nếu có một ngày, công hội này phát triển lên sẽ trở thành một uy hiếp khổng lồ đối với hắn. Cho nên hắn lợi dụng mâu thuẫn giữa Khải Hoàn Đế Quốc, Quang Minh Thánh Diễm và Ngưu Nhân Bộ Lạc, từ đó bày ra đủ loại thủ đoạn để kéo Ngưu Nhân Bộ Lạc vào cuộc hỗn chiến. Nhưng hắn không nghĩ rằng Ngưu Nhân Bộ Lạc càng đánh càng mạnh, cuối cùng chiếm luôn thành Tạp La Nhĩ, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể rút tài chính ra khỏi thành này.
Ngưu Nhân Bộ Lạc phát triển quá nhanh, lại được tập đoàn Long Dược và Thiên Hạ đầu tư, sau đó còn kéo ngược lại hai tập đoàn này phát triển mạnh lên trong game online, chiếm một phần không gian sống của tập đoàn Thế Kỷ. Chiến Đao Thị Huyết giải tán, lại thêm tập đoàn Long Dược nhảy vào cạnh tranh khiến cổ phiếu của tập đoàn thế kỷ giảm đi 1% giá trị. Nếu còn để cho Ngưu Nhân Bộ Lạc tiếp tục phát triển, nuốt trọng Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ thì hắn không tưởng tượng nổi kết quả sẽ ra sao nữa.
Số người tham gia Tín Ngưỡng ngày càng đông, không gian phủ sóng ngày càng rộng, gần như không ai nỡ buông tha miếng thịt béo này. Tào Húc cũng không cam lòng dâng miếng mồi ngon này cho người khác, cho nên những thế lực dưới trướng hắn đều ra sức liều mạng với Ngưu Nhân Bộ Lạc!
Nghe thấy Cuồng tặc Niết Viêm khiêu chiến Pháp Sư Liên Minh, Tào Húc đang cầm chén trà chợt ngưng lại. Hắn trầm ngâm một lát rồi hớp một ngụm, xem ra Cuồng tặc Niết Viêm này quả nhiên đủ ngoan độc, dám đem chiến trường chuyển vào Tử vong cảnh, như vậy số lượng hai bên sẽ phải đều nhau. Cùng một số lượng người, Pháp Sư Liên Minh căn bản không phải đối thủ của Ngưu Nhân Bộ Lạc, khẳng định sẽ bị càn quét sạch sẽ. Còn nếu Cuồng Pháp cự tuyệt thì một khi tin tức này truyền đi, Pháp Sư Liên Minh còn mặt mũi đâu mà ra đường?
Nhiếp Ngôn nghe Cuồng Pháp trả lời liền cười lạnh trong lòng. Dưới tình huống bình thường, Pháp Sư Liên Minh sẽ không dám nhận khiêu chiến, bởi vì quy định của Tử vong cảnh, hai bên phải có số người bằng nhau, giống như hắn đang hét thẳng vào mặt Cuồng Pháp: “Này nhóc, ca đang muốn ăn hiếp nhóc đấy, nhóc có buồn không?”
“Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng Pháp Sư Liên Minh mỗi bên chọn ra 3000 người, đánh một trận trong Tử vong cảnh. Chúng ta sẽ không mời bất kỳ viện trợ nào, nếu Pháp Sư Liên Minh cảm thấy thực lực không đủ có thể đi tìm người giúp. Về phần tiền cược thì người thắng có thể tùy ý chọn lấy năm thành thị cứ điểm của đối phương trừ thành chính ra, trong một tháng không được cướp lại, sao? Đám nhóc Pháp Sư Liên Minh các ngươi dám đánh không?” Giọng của Nhiếp Ngôn vô cùng không khách khí, đầy mùi vị khiêu khích.
Hơn mười tinh anh Pháp Sư Liên Minh bên cạnh giận đến tím mặt, hận không thể xông lên liều mạng với Nhiếp Ngôn.
Cuồng Pháp đang do dự, nếu Pháp Sư Liên Minh nhận lời thì hậu quả khó tưởng tượng nổi, hắn đang đợi Tào Húc trả lời.
Tất cả người chơi xung quanh cũng đang đợi Cuồng Pháp trả lời.
“Xem ra Pháp Sư Liên Minh sợ rồi.”
“Ta nghĩ chắc thế, cùng quân số, Pháp Sư Liên Minh làm sao có thể so sánh với Ngưu Nhân Bộ Lạc? Nếu ta là Cuồng Pháp thì cũng phải ngoan ngoãn nhận thua thôi."
Xa xa, vô số người chơi nhỏ giọng bàn tán.
“Lão đại, chỉ cần ngươi nói một tiếng, nếu như ngươi đồng ý thì anh em Pháp Sư Liên Minh dù biết sẽ thua cũng phải oanh oanh liệt liệt đánh với bọn chúng một trận. Nếu như ngươi từ chối, đám chúng ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại công hội nữa, dứt khoát giải tán còn hơn.” Một Mục sư đứng bên cạnh Cuồng Pháp lên tiếng, trịnh trọng nói. Hắn chính là đệ nhất Mục sư của Pháp Sư Liên Minh, Tiêu Diêu Phong Thiên! Trong công hội, hắn tuyệt đối là người có phân lượng.
“Đúng vậy lão đại, sĩ khả sát bất khả nhục!” Bên cạnh lập tức có người đồng ý theo, bọn họ đều là tinh anh của Pháp Sư Liên Minh, bọn họ cũng có tôn nghiêm của riêng mình.
Bên phía Tào Húc vẫn chậm chạp chưa có câu trả lời, Cuồng Pháp ngày càng chịu áp lực lớn hơn. Nếu không có tập đoàn Thế Kỷ ủng hộ thì bọn họ chắc chắn phải thua. Nhưng nếu không đáp ứng thì áp lực từ đám người Tiêu Diêu Phong Thiên cũng rất lớn, bọn họ vừa rời hội thì Pháp Sư Liên Minh cũng giải tán là vừa.
Dù sao cũng chết, Cuồng Pháp siết chặt pháp trượng trong tay.