Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 517: Phượng Hoàng




Nếu mà hoàn thành nhiệm vụ riêng mới mở được bảo rương này thì xem ra phải thỏa mãn một số điều kiện, không thì không cách nào mở bảo rương ra. Hơn nữa nơi xuất hiện bảo rương cũng sẽ đồng thời có vật phẩm liên quan tới nhiệm vụ.

Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị buông bỏ thì đột nhiên nhớ ra gì đó. Trong hành trang hắn còn có một vật nha, Ma Lực Thược, không biết nó dùng được không.

Nhiếp Ngôn lấy Ma Lực Thược ra tra vào ổ khóa, chỉ thấy nó phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó dựa theo ổ khóa mà chậm rãi biến đổi hình dáng, thu nhỏ lại.

Ma Lực Thược tra chính xác vào ổ khóa.

Nhiếp Ngôn thấy thế, trong lòng chợt vui mừng, không chừng Ma Lực Thược có thể mở bảo rương này ra!

Một lát sau, khoảng hơn 30 giây, đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống: mở bảo rương… 8%… 12%…

Không nghĩ tới Ma Lực Thược thật sự có thể dùng được, Nhiếp Ngôn lúc này mừng như điên. Đây dù sao cũng là một cái rương Á truyền kỳ, hơn nữa còn khóa vô cùng phức tạp, đồ vật bên trong nhất định không đơn giản.

Hy vọng không phải là vật phẩm nhiệm vụ!

"Xoạch", bảo rương mở ra, một luồng khí bắn ra, xém nữa thổi bay Nhiếp Ngôn ra ngoài.

Nhiếp Ngôn trụ chân lại, trong bảo rương tỏa ra ánh sáng màu đỏ vô cùng nóng bỏng, một cỗ hơi thở tỏa ra làm lòng người phải run rẩy. Hắn đưa tay vào trong mò mò lấy ra một quả trứng. Quả trứng này bị lửa nung nóng, đỏ bừng lên, nhưng đặt trên tay Nhiếp Ngôn lại làm hắn cảm nhận được tiếng tim đập, bên trong chắc chắn có sinh vật nào đó.

- 320, -316…

Một đống thương tổn hệ hỏa bay lên trên đầu Nhiếp Ngôn.

Hệ thống: Ngươi có đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ làm sống lại Liệt Diễm Phượng Hoàng không?

Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua khung hệ thống thì chợt sửng sốt, trong cái trứng này không ngờ là một con phượng hoàng?

Là phi hành thú cưỡi! Không ngờ mình vừa mò được một con phi hành thú cưỡi!

“Được một quả trứng sủng vật, em cầm đi.” Nhiếp Ngôn quay sang nói với Tạ Dao. Nhiệm vụ cứu sống lại Liệt Diễm Phượng Hoàng không dễ, cần người chơi có kỹ thuật nhất định mới làm được, hơn nữa loại trứng sủng vật này phải đưa cho người thân thuộc giữ hắn mới yên tâm.

Kiếp trước Nhiếp Ngôn chưa từng nghe ai cưỡi được phượng hoàng, bản đồ này tận sau này mới mở ra, coi bộ cái bảo rương này là do hệ thống phi hành thú cưỡi mở ra sớm mới xuất hiện thêm.

Nhiếp Ngôn lập tức suy nghĩ, nếu hắn có thể tìm được trứng phi hành thú cưỡi thì rất nhiều người chơi khác cũng vậy, sau này phi hành thú cưỡi sẽ dần trở nên thông dụng hơn.

Tạ Dao hỏi: “Anh không xài à?”

“Anh có Ám Dực Phi Long rồi, mỗi người chỉ ấp được một con mà thôi.” Nhiếp Ngôn cười giải thích, cái trứng Liệt Diễm Phượng Hoàng này cũng không thể lãng phí được nha.

“Thì ra là thế, vậy cũng được.” Tạ Dao gật đầu, nhận lấy quả trứng. Vừa cầm quả trứng lên, trên đầu nàng lên bay lên một dãy sát thương hệ hỏa hơn 600, nàng vội vàng kích hoạt nhiệm vụ cứu sống lại Liệt Diễm Phượng Hoàng.

Sau khi kích hoạt nhiệm vụ, quả trứng liền không gây thêm sát thương cho Tạ Dao nữa.

“Sau khi nhận nhiệm vụ xong, kháng hỏa của em tăng thêm hơn 80 điểm.” Tạ Dao chợt cười khổ, bây giờ kháng hỏa của nàng đã lên đến hơn 160, nếu uống thêm một lọ Cao cấp Hỏa kháng dược tề thì chắc phải hơn 200. Kháng hỏa cỡ đó hiện tại đã là vô cùng kinh khủng, cho dù bị dính ngọn lửa mà Liệt Diễm Cự Nhân trực tiếp phun ra thì cùng lắm nhận 20% sát thương thôi.

Liệt Diễm Phượng Hoàng là sinh vật hệ hỏa!

Nhiếp Ngôn mò mò trong bảo rương một hồi, lại moi ra một cái dây chuyền màu bạc, bị nhiệt độ từ bảo rương phả ra, cầm sợi dây chuyền này lên đột nhiên cảm thấy mát lạnh, thư thái, khiến lòng người bình thản đến lạ.

Trong lòng Nhiếp Ngôn chợt căng thẳng, bởi vì cảm giác khác lạ trên tay truyền đến khiến hắn biết thứ này tuyệt đối không đơn giản.

Hắn vừa lấy sợi dây chuyền này ra thì bảo rương liền bị đốt thành tro.

Hắn nhìn qua thuộc tính của dây chuyền.

Tĩnh Tâm hạng liên (Á truyền kỳ): vật phẩm đặc thù.

Thuộc tính: khi đeo sợi dây chuyền này, có thể miễn nhiễm trạng thái dính độc, sợ hãi, tinh thần khống chế âm thanh ác ma từ cấp 8 trở xuống.

Hạn chế: người chơi tinh thần thấp hơn 1500 có thể sử dụng.

“Tinh thần của em bao nhiêu rồi?” Nhiếp Ngôn chợt quay sang hỏi Tạ Dao, lần đầu tiên hắn thấy vật phẩm lạ như vậy, tinh thần cao quá thì xài không được, còn tinh thần thấp thì ngược lại.

Khi tinh thần của người chơi thấp hơn mức quy định, tinh thần ấn ký trên Tĩnh Tâm hạng liên mới có thể ảnh hưởng đến người chơi, còn tinh thần lực quá cao thì tinh thần ấn ký trên Tĩnh Tâm hạng liên không thể sinh ra hiệu quả.

Cái dây chuyền này rất có thể liên quan đến nhiệm vụ cứu sống lại Liệt Diễm Phượng Hoàng, nếu Tạ Dao có thể dùng được thì đưa cho nàng cũng ngon.

“Tinh thần của em hơn hai ngàn ba.” Tạ Dao nhìn qua bảng thuộc tính rồi trả lời.

“Cao thế!” Nhiếp Ngôn hít một hơi lạnh, than vãn. Người chơi bình thường đạt đến level của Tạ Dao, tinh thần chắc chỉ khoảng một ngàn hai mà thôi, hai ngàn ba quả thật là quá cao rồi. Tinh thần lực cao như thế, mặc dù không đeo Tĩnh Tâm hạng liên thì cũng có thể miễn dịch những trạng thái xấu như vậy.

“Ba món trong bộ sáo trang Truyền kỳ đều cộng rất nhiều tinh thần lực.” Tạ Dao cười giải thích, mặc ba món trang bị Truyền kỳ của Pháp sư, tinh thần lực không cao cũng khó.

“Thì ra là vậy.” Bây giờ Nhiếp Ngôn mới để ý việc này, sáo trang Khắc Lý Tư Đế Na cộng rất nhiều thuộc tính tinh thần, vượt xa những trang bị cùng loại khác.

Nếu Tạ Dao đã không dùng được Tĩnh Tâm hạng liên thì Nhiếp Ngôn cầm thôi, dù sao hiệu quả của nó cũng rất thực dụng. Hơn nữa là chức nghiệp đánh gần, tinh thần của hắn cũng không cao lắm, rất dễ bị tinh thần ma pháp khống chế. Dù sao đó cũng là thủ đoạn mà hầu hết pháp hệ đều dùng để đối phó với cận chiến.

Thu hoạch chuyến này khá tốt, hơn nữa Tạ Dao lại còn có trứng phượng hoàng, nếu ấp thành công thì Ngưu Nhân Bộ Lạc lại có thêm một con phi hành thú cưỡi.

Nhiếp Ngôn nói: “Chúng ta tiếp tục train thôi.”

“Ừ.”

Hai người tiếp tục săn Liệt Diễm Cự Nhân up level, cứ như thế, điểm cống hiến của cả hai liên tục tăng cao, coi bộ săn thêm mấy ngày nữa là Tạ Dao có thể đủ điểm mua một miếng đất.

Bọn họ phải nhanh chóng mua thật nhiều đất, nhất là những khu vực hoàng kim, vì tương lai đây đều là những con gà đẻ trứng vàng!

Nhiếp Ngôn tiếp tục đi dẫn Liệt Diễm Cự Nhân, hai người lại bắt đầu công cuộc luyện cấp tẻ nhạt. Đánh chết Liệt Diễm Cự Nhân không phải quá khó, huống chi kháng hỏa của Tạ Dao lại tăng lên đáng kể, càng không sợ công kích của Liệt Diễm Cự Nhân.

Qua hơn năm tiếng, một thông báo tưg hệ thống vang lên, Nhiếp Ngôn đã đạt đến cấp 94, bây giờ nếu về cứ điểm Hi Nhĩ Đốn nhận thưởng thì chắc phải thêm 50% nữa.

“Em có bao nhiêu cống hiến rồi?” Vừa giết xong một con Liệt Diễm Cự Nhân, Nhiếp Ngôn liền hỏi Tạ Dao. Trong địa đạo hơi tối, nhìn lông mi cao dài của Tạ Dao hơi nhếch lên, con mắt đen láy như bảo thạch, toát lên vẻ mê người, ở bên cạnh nhìn sang có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt động lòng người của nàng.

“Để em xem đã.” Thấy ánh mắt của Nhiếp Ngôn, Tạ Dao ngượng ngùng cúi đầu, nói:

“Khoảng hơn hai vạn.”

Điểm cống hiến của Tạ Dao tăng lên khá nhanh, người chơi bình thường nếu tạo thành đoàn đội săn ma vật thì ít nhất phải năm đoàn đội mới giết được một con. Mà điểm cống hiến chia đều cho mỗi người thì chả được bao nhiêu. Còn hai người bọn họ giết quái, điểm cống hiến chỉ chia cho hai nên khá nhiều.

Tạ Dao cùng Nhiếp Ngôn giết một con ma vật, lượng điểm cống hiến đủ so với mấy đoàn đội người chơi khác dồn lại đánh 50 con ma vật. Chưa kể tốc độ của hai người khá nhanh, điểm cống hiến tăng lên như ngồi hỏa tiễn.

“Chắc tầm mai là em mua được một miếng đất ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn rồi.” Nhiếp Ngôn cười, mỗi miếng đất được mua đồng nghĩa với một đống tiền sắp chảy vào túi.

“Để em ra nhặt trang bị mà Liệt Diễm Cự Nhân rớt ra đã.” Tạ Dao đi về phía trước, lúc đi ngang qua Nhiếp Ngôn, nàng không khỏi tiếp xúc cơ thể hắn một chút. Dù sao lối đi cũng hẹp, xoay trở cũng rất khó khăn.

Nhiếp Ngôn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, lại nhìn thấy vẻ xinh đẹp mê người của Tạ Dao bên cạnh liền bừng lên lửa tình. Xuyên qua pháp bào mỏng đó, Nhiếp Ngôn dường như có thể cảm giác được da thịt trơn láng của Tạ Dao.

Đây là thế giới giả tưởng, Tạ Dao mặc bộ pháp bào màu lam nhạt này càng tăng thêm vẻ mỹ lệ, mộng ảo.

Nhiếp Ngôn vươn tay kéo Tạ Dao vào lòng, trong đầu hắn không khỏi nhớ lại cảnh hai người thân mật trong mật thất tòa thành dưới lòng đất, nơi đó không biết bây giờ ra sao, có còn giống kiếp trước không.

Trong lối đi nhỏ hẹp, Tạ Dao dường như nghe được tiếng thở gấp của Nhiếp Ngôn, lòng nàng chợt bối rối. Trong tim nàng, Nhiếp Ngôn ngày càng chiếm vị trí lớn hơn, quan hệ của cả hai cũng đã được xác định, nhưng mỗi lần gần gũi Nhiếp Ngôn nàng lại không thể không khẩn trương.

Tạ Dao nhìn nụ cười gần trong gang tất, chợt không khỏi thở gấp.

“Nhiếp Ngôn…” Tạ Dao thấp giọng trách giận, vì tránh ngã vào ngực hắn, nàng dùng tay vịn nham bích, nhưng đột nhiên chỗ ngực nàng lại truyền đến cảm giác khó nói khiến thân thể nàng cứng đờ.

Tay phải của Nhiếp Ngôn đang không thành thật nhào nặn bộ ngực sữa của Tạ Dao, dù cách một lớp pháp bào mỏng nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy khác thường. Bộ ngực của Tạ Dao rất đầy đặn, hơn nữa do nàng chỉ mặc một miếng vải lót thật mỏng ở trong khiến lúc sờ, cảm giác truyền về vô cùng mượt mà, đàn hồi.

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Ngôn và Tạ Dao tiếp xúc thân mật như vậy trong game, cảm giác thật khác lạ. Lúc này, đứng trước mặt Nhiếp Ngôn là Tạ Dao, mà cũng là Yểu Yểu, cả hai là một người, nhưng lại khiến Nhiếp Ngôn nhớ lại chuyện xưa.