Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 512: Quyền lực!




Sắp xếp xong hết mọi thứ, tiếp theo chỉ phải ngồi chờ tiền rơi xuống thôi. Nhiếp Ngôn làm tiếp chuyện của mình, về phần chuyện bảo thạch cứ giao cho Quách Hoài là được rồi.

Nhiếp Ngôn đi về phía tiệm da của Y Cách Nội Tu Tư, hắn phát hiện nơi ấy đã biến thành một mảng phế tích, đâu đâu cũng đều là tường đổ, ngói vỡ, không biết Y Cách Nội Tu Tư đã đi đâu rồi.

Nếu tiến độ nhiệm vụ bảo hắn đi tìm Y Cách Nội Tu Tư thì chắc chắn lão phải còn sống.

Cứ điểm Hi Nhĩ Đốn tương đương với một thành thị cỡ trung, muốn tìm một người giữa biển người mênh mông thì vẫn rất khó khăn.

Nhiếp Ngôn chợt nghĩ tới một nơi, chính là sảnh chấp chính!

Theo con đường cái dẫn đến trung tâm thành Hi Nhĩ Đốn, đường phố hai bên có vài cửa hàng thưa thớt bán vật phẩm tiêu hao cơ bản, còn lại đều là gạch ngói vụn. Hơn sáu mươi miếng đất hai bên đỡ bị bán hơn hai mươi miếng, những khu đất đắt hơn thì vẫn chưa có ai mua.

Nhiếp Ngôn nghe Quách Hoài bảo Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng đã chen một chân vào, được một hạn ngạch mua được một khu đất to với giá thấp, trong vòng ba ngày nữa sẽ xây xong một cửa hàng. Già Lam Thần Điện, Thần Thánh La Mã Đế Quốc cũng đều mua một miếng, nghe nói chỉ có công hội cấp 5 trở lên mới có tư cách mua cả một khu đất.

Nhưng cũng chỉ có một hạn ngạch mà thôi, cứ điểm Hi Nhĩ Đốn dù giao thông bất tiện nhưng cũng là địa phương quan trọng, dù sao trang bị từ 70 đến 100 cũng là từ đây mà ra. Kiếp trước, thời hoàng kim ở đây phải tụ tập hơn mấy trăm vạn người chơi, tuyệt đối là tấc đất tấc vàng.

Nếu có thể tìm biện pháp mua vài miếng đất trống ở đây thì tốt rồi.

Đáng tiếc đất đai ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn được kiểm soát rất nghiêm khắc, không dễ dàng bán cho người chơi.

Khu đất mà Ngưu Nhân Bộ Lạc mua được chuẩn bị được dùng để xây Tinh Không dược điếm, tiếc là khu đất ấy không đủ to, nhiều nhất chỉ dựng được một cái dược điếm cấp 10.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, bằng vào thân phận Đại học sĩ của mình, hơn nữa còn tiên đoán thành công sự kiện ma vật quây thành, nếu như đến tìm quan chấp chính thì có thể mua được mấy khu đất nữa không?

Nhiếp Ngôn vừa nghĩ vừa đi về phía sảnh chấp chính. Hắn nhìn về hai bên đường, gạch ngói vụn rơi vãi khắp nơi, khắp nơi đều là một mảnh hoang vu, trên đường phố không ngừng có NPC và người chơi qua lại. Tại cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, ngày càng nhiều người chơi đến đây, ngoại trừ tinh anh đoàn của các công hội lớn thì những đoàn đội nổi danh đứng đầu cũng góp mặt, bọn họ thường kết thành một nhóm lớn đi săn.

Nhũng người này đều tạo thành đoàn 20 người, đi cùng nhau.

Quái vật xung quanh cứ điểm Hi Nhĩ Đốn cũng không phải dễ đối phó như quái vật ở chỗ khác, bình thường muốn giết một con ma thú ít nhất phải cần đoàn đội hơn 20 người hợp sức mới được, có khi năm sáu đoàn còn không nổi, phải hơn mười đoàn vây lại mới mong giết nó.

Bọn họ chỉ dám săn ma vật bình thường, chứ không dám lớn mật như Ngưu Nhân Bộ Lạc đi săn ma thú Khắc Lỗ Tác, trước hết cứ tăng trang bị lên đã rồi tính.

“Đoàn thể săn Khoa Long kim giáp trùng đây, còn thiếu hai đoàn đội nữa, cấp bậc trung bình là 65, mại dô mại dô.”

Trên đường cái không ngừng vang lên tiếng kêu gọi, những đám này chỉ tìm đoàn đội có sẵn 20 người, chứ không rãnh để ý người đi một mình.

Xuyên qua đường cái là một quảng trường rộng, Nhiếp Ngôn nhìn tiếp thì thấy được sảnh chấp chính. Đó là một tòa nhà năm tầng cao hơn 20 mét, vô cùng to lớn, xung quanh có vài tòa tháp tên sừng sững, vệ binh võ trang tận răng tuần tra, phòng giữ sâm nghiêm.

Tường của tòa kiến trúc này loáng thoáng vẫn còn in dấu hủy hoại chồng chất, đủ thấy tràng cảnh chiến đấu khi ấy thảm thiết bực nào. Ma vật xông vào cứ điểm Hi Nhĩ Đốn như thủy triều cuồn cuộn, chỉ còn lại vài kiến trúc tồn tại, những nơi khác đều trở thành phế tích.

Có mấy người chơi đang tụ tập cách sảnh chấp chính vài trăm mét trò chuyện với nhau.

“Tòa kiến trúc kia là gì thế?”

“Sảnh chấp chính của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn đó.”

“Thủ vệ sâm nghiêm thật, không giống sảnh chấp chính của những thành thị khác nhỉ?”

“Hiện tại không có bất kỳ người chơi nào đến gần đó được đâu.” Một Đạo tặc vừa nói xong, chợt ngay sau đó, hắn thấy Nhiếp Ngôn mặc một cái áo choàng màu đen đi về phía đó.

Một tên Áo pháp nhìn thấy thế, có chút hả hê cười: “Hắn chết chắc, đám vệ binh kia không bắt hắn mới lạ.”

Những vệ binh xung quanh sảnh chấp chính mặc áp giáp dày màu vàng, tay cầm đại kiếm sắc bén, đều là Tinh anh level trên 100.

Bọn họ còn đang cho là Nhiếp Ngôn ngu ngơ lại gần sảnh chấp chính, nhưng một khắc sau bọn họ liền choáng váng. Nhiếp Ngôn nghênh ngang đi vào, mà những vệ binh kia không những không ngăn lại mà còn cung kính cúi chào một cái.

Nhiếp Ngôn nói với vệ binh mấy câu, sau đó một vệ binh dẫn hắn đi vào, bóng dáng biến mất trong tầm mắt bọn người chơi này.

“Người này địa vị gì đấy?”

“Không biết, nhưng chắc địa vị phải to lắm.”

Những người chơi này bốn mất nhìn nhau, Nhiếp Ngôn là người đầu tiên mà bọn họ thấy có thể đi ngang qua đám vệ binh cao cấp, mà đám lớn lối đó còn phải biết điều a.

Trong sảnh chấp chính, Nhiếp Ngôn đi vào một khu sảnh lớn vô cùng tráng lệ.

Sau khi vào trong, Nhiếp Ngôn liền cởi áo choàng xuống, trong này không có người chơi khác, nếu còn mang áo choàng nói chuyện với NPC thì quá mất lịch sự rồi.

Một lão đầu gầy còm đi tới, Nhiếp Ngôn nhìn qua thì thấy thì ra là Y Cách Nội Tu Tư.

“Ngài khỏe chứ Đại học giả tiên sinh tôn kính?” Y Cách Nội Tu Tư thấy Nhiếp Ngôn liền cung kính chào hỏi.

Nhiếp Ngôn cũng chào lại: “Vâng, ngài cũng thế, Y Cách Nội Tu Tư tiên sinh.”

Y Cách Nội Tu Tư cảm kích nói: “Đại học giả tiên sinh tôn kính, cảm tạ ngài, nếu như không phải có ngài tiên đoán thì chúng ta đã trở thành thức ăn của đám ma vật rồi.”

Nhiếp Ngôn cũng theo lệ mà đáp lại: “Nguyện thần linh che chở cho tất cả con dân của đế quốc Cách Lâm Lan.”

Y Cách Nội Tu Tư nói tiếp: “Đại học giả tiên sinh tôn kính, mời đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp quan chấp chính Cơ Nhĩ Phí Sắt đại nhân.”

Y Cách Nội Tu Tư mang theo Nhiếp Ngôn đi xuyên qua đại sảnh, rồi lại dọc theo một hành lang dài hẹp trưng đầy tượng, vô cùng quý phái và sang trọng. Nhiếp Ngôn đi theo Y Cách Nội Tu Tư, trong lòng hơi thất thần thì chợt nhìn thấy một người chơi đi về phía này.

Nhiếp Ngôn chợt rùng mình, hắn không nghĩ tới ở đây lại xuất hiện người chơi, lúc này muốn mặc áo choàng thì không kịp nữa rồi.

Nhiếp Ngôn cùng người kia nhìn nhau, người đến là một Pháp sư mặc pháp bào màu xám tro, trên đó khắc một cái ký hiệu lôi điện, là một Nguyên tố pháp sư.

Hắn khoảng hơn 30 tuổi, mặt chữ quốc, tướng mạo hơi quen, trong tay cầm một cây pháp trượng dài gắn một viên bảo thạch màu đỏ ở đầu trượng, tỏa ra ánh sáng đỏ rực như lửa.

Mạt Lạp Khắc liệt diễm pháp trượng, là hắn!

Pháp Sư Liên Minh – hội trưởng Cuồng Pháp!

Không ngờ lại gặp hắn ở đây!

Nhiếp Ngôn cùng Cuồng Pháp nhìn nhau, cả hai đều hơi sửng sốt.

Thật là oan gia ngõ hẹp, không ngờ như vậy cũng gặp.

Cuồng Pháp thấy Y Cách Nội Tu Tư đi tới liền cúi người chào, Y Cách Nội Tu Tư cũng chỉ gật đầu cho có lệ.

“Cuồng tặc Niết Viêm!” Cuồng Pháp sau khi thấy Nhiếp Ngôn, ánh mắt chợt lạnh hẳn lên. Hắn không nghĩ tới Nhiếp Ngôn lại xuất hiện ở đây. Hắn có thể vào đây cũng chỉ vì nhận được một nhiệm vụ, hắn còn cho là hắn là người duy nhất đến được chỗ này.

Thấy vẻ mặt vô cùng cung kính của Y Cách Nội Tu Tư đối với Nhiếp Ngôn, hắn không thể không đoán xem rốt cuộc là tại sao Cuồng tặc Niết Viêm lại làm được chuyện đó!

Cuồng Pháp hiểu, lúc này hắn không có biện pháp phá rối Niết Viêm, dám phá rối giữa sảnh chấp chính không những không làm ảnh hưởng nhiệm vụ của Niết Viêm mà có khi còn bồi luôn cả mạng mình vào!

Nhiếp Ngôn cũng đang suy đoán xem Cuồng Pháp đến đây làm gì.

Hai người cứ thế đi ngang qua nhau, không nói câu nào nhưng trong lòng đều hiểu, ai thờ chủ nấy, không có gì để nói.

Có vài người, số mệnh đã phán là kẻ thù.

Thấy Cuồng Pháp đi xa, Nhiếp Ngôn liền hỏi Y Cách Nội Tu Tư: “Y Cách Nội Tu Tư tiên sinh, xin hỏi hắn đến đây làm gì?”

“Lúc trước hắn nhận được mộy nhiệm vụ ở sảnh chấp chính, hôm nay đến trả nhiệm vụ, Cao cấp người đi săn Ác Ma, Người tuần tra Cuồng Pháp.” Y Cách Nội Tu Tư nói, theo giọng nói thì danh hiệu của tên kia rất bình thường.

Danh hiệu Cao cấp Người đi săn Ác Ma cùng Người tuần tra trong mắt người chơi bình thường thì cực kỳ hiếm thấy, nhưng so với mấy danh hiệu của Nhiếp Ngôn thì còn kém rất xa. Danh hiệu Thợ săn Ác Ma của Nhiếp Ngôn còn cao hơn Người đi săn săn Ác Ma một tầng, còn về Người tuần tra so với Người đi săn Ác Ma hiếm hơn một chút, xem như một danh hiệu không tệ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ không tệ mà thôi, so với danh hiệu Đại học giả của Nhiếp Ngôn còn thua xa.

Nhiếp Ngôn hỏi thăm Y Cách Nội Tu Tư, Y Cách Nội Tu Tư cũng không dám không trả lời, thái độ vô cùng cung kính, bởi vì ngoài danh hiệu Đại học giả ra Nhiếp Ngôn còn là Tiên tri nữa, khoảng cách lên Đại tiên tri chỉ còn một chút. Mà thân phận này ở cả đế quốc Cách Lâm Lan cũng nằm ở tầng lớp cao cấp, hơn nữa Nhiếp Ngôn còn cứu cứ điểm Hi Nhĩ Đốn một lần, mà Cuồng Pháp gặp Y Cách Nội Tu Tư luôn phải khép nép lễ độ, vì dù sao Y Cách Nội Tu Tư cũng là một nhân vật trọng yếu ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.

Đây chính là chênh lệch tầng lớp.

Ở đế quốc Cách Lâm Lan, loại chênh lệch này rất rõ ràng, bởi vì chế độc quý tộc ở Cách Lâm Lan vô cùng nghiêm khắc.

Người có danh hiệu Đại học giả như Nhiếp Ngôn nếu nói chuyện với các NPC ở các thành phố lớn còn có thể xưng hô trên một bậc, bình thường chỉ cần hắn muốn làm nhiệm vụ liền rất dễ nhận được. Mà người chơi bình thường muốn nhận thì ngược lại không đủ tư cách.

Nhiếp Ngôn cũng hỏi được một chút tình huống của Cuồng Pháp từ Y Cách Nội Tu Tư, mà Y Cách Nội Tu Tư cũng không dám giấu diếm gì, đây chính là chỗ tốt của quyền lực!