Trước khi đi, Nhiếp Ngôn cũng dặn dò Quách Hoài là nếu quyết định chơi thì phải chơi cho tới, không chỉ thành Tạp La Nhĩ và phải vơ vét cả đế quốc Cách Lâm Lan cùng đế quốc Tát Đặc Ân một lần. Làm một lần cũng đủ kiếm về cho Ngưu Nhân Bộ Lạc một khoản khổng lồ. Vì thế Nhiếp Ngôn với Quách Hoài chuẩn bị bỏ ra 300 vạn kim tệ gom hết ma pháp phù văn thạch trên thị trường. Tuy nói 300 vạn kim tệ không đáng bao nhiêu nhưng nếu kế hoạch thành công thì có thể gom hơn 10% tổng số phù văn thạch trên thị trường rồi.
Không chỉ đơn thuần là Ngưu Nhân Bộ Lạc mà Nhiếp Ngôn còn báo cho Hồ Ly Bán Tỉnh, Pháp Lam và A Sâm, bảo họ cho người đi rêu rao tin tức khiến người chơi mê man nữa.
Nhiếp Ngôn dặn dò Quách Hoài xong liền đem đồ đi luyện cấp tiếp.
Sau khi Nhiếp Ngôn rời đi, khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong các thành đều có người rao mua bán Ma pháp phù văn thạch số lượng lớn, giá tiền giảm mạnh khiến thị trường oanh động. Một viên bảo thạch cũng phải bán được năm sáu trăm kim tệ, vậy mà một viên phù văn thạch giá chỉ còn hai ba chục kim tệ. Có vài lời đồn xuất hiện, bảo là bảo thạch cùng phù văn thạch chuẩn bị rớt giá khủng khiếp, có người mua được số lượng lớn những thứ đó với giá tiền rất tiện nghi. Lại có lời đồn bảo là có người phát hiện ra một NPC bán phù văn thạch và bảo thạch rất rẻ, chỉ có mấy kim tệ một viên thôi, bọn họ mua một đống sau đó đem ra thị trường bán tháo kiếm được lợi nhuận mấy trăm lần, dễ dàng phát tài.
Mấy cái lời đồn này có thật hay không, tất cả người chơi đều không rõ, dù sao cửa hàng bán vật phẩm hi hữu cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Trước đây vụ Chu Võng thuật quyển trục giá tiền trên mây đó, sau này mới lòi ra tin tức là có cửa hàng thần bí bán, giá tiền rất rẻ, từ đó giá của Chu Võng thuật quyển trục mới rớt giá đến bây giờ. Nói không chừng thật sự có cửa hàng thần bí bán bảo thạch và phù văn thạch giá rẻ.
Người chơi cao cấp bình thường, trong kho lúc nào cũng dự trữ một ít bảo thạch, nhìn thấy giá trên thị trường giảm mạnh như vậy lòng cũng đau như cắt. Bình thường trang bị, vật phẩm này nọ họ cũng đem bán hết vì đồ càng để trong kho càng mất giá. Nhưng bảo thạch thì không, nhu cầu bảo thạch luôn cao, nhưng tỉ lệ rơi thì thấp nên giá tiền thường có xu hướng tăng, rất nhiều người chơi dự trữ trong kho, thỉnh thoảng mới đem bán vài viên.
Cho đến bây giờ, bảo thạch luôn là loại tiền tệ có giá trị cao, vài người có trang bị ngon thường giấu trong kho, không chịu bán lấy tiền, nhưng nếu có người cầm bảo thạch đến đổi thì cũng phải suy nghĩ lại một chút. Bảo thạch đổi trang bị là hình thức giao dịch khá phổ biến trên thị trường.
Một số cao thủ bán trang bị chỉ lấy bảo thạch chứ không lấy kim tệ, cho nên trong kho hàng lúc nào cũng có một đống lớn bảo thạch. Bây giờ đột nhiên bảo thạch mất giá khiến bọn họ khóc không ra nước mắt, trái tim rỉ máu!
Lời đồn có thật hay không bọn họ cũng không rõ, vài người thì không muốn bán, vài người thì thấy tình hình không ổn vội đổ ra bán tháo. Nhưng lúc này những người chơi cần mua bảo thạch chế trang bị còn không dám mua, vì mua có khi lỗ nặng. Nếu thật sự có cửa hàng bán giá thấp như vậy thì không cần tốn bao nhiêu kim tệ đã khảm đủ cả bộ, vừa đỡ tốn tiền vừa khảm kín trang bị. Hiện tại mua bảo thạch nhất định không có lời.
Người có bảo thạch thì muốn đổ ra bán tháo, người muốn mua bảo thạch thì nhàn nhã đứng coi, thị trường thoáng cái vắng tanh, bảo thạch trên sàn đấu giá không ai hỏi tới, ngày càng nhiều bảo thạch tồn kho. Vài người chơi muốn sớm bán chỉ có thể phá giá, nhưng giá tiền càng giảm lại càng thấy nhiều người nhìn chứ không mua.
Cả thị trường bảo thạch liền hỗn loạn, trên thị trường bảo thạch tồn kho ngày càng nhiều nhưng căn bản không ai mua, rất nhiều người chơi thật sự là muốn bán mà không bán được.
Quách Hoài cho người lan truyền lời đồn thật sự là rất hữu hiệu. Lời đồn vừa được điên cuồng truyền bá, gần như tất cả người chơi đều thảo luận về vấn đề này khiến cho bạn bè, thân nhân của họ đang muốn mua bán bảo thạch liền ngưng lại. Vừa mồi vừa bán được 1000 kim tệ, giờ cũng chỉ còn 500 kim tệ, không chừng xíu nữa 300 kim tệ còn không bán được. Nếu trước đây có người cần dùng gấp bảo thạch thì họ liền lên thị trường gom gấp một hai viên, tốn vài trăm, vài nghìn kim tệ. Còn bây giờ, ai nấy cũng kiên nhẫn ngồi chờ bảo thạch hạ giá, dù sao số lượng cũng không nhỏ.
Cửa khu đấu giá thành Tạp La Nhĩ có hơn mười người tụ tập, bọn họ đều cùng một đoàn đội, đang chuần bị đi luyện cấp, đa số đang bàn luận về bảo thạch.
“Nghe nói bảo thạch đang giảm giá mạnh đó, Hỏa kháng bảo thạch phẩm chất 5 từ 1000 kim tệ rớt xuống còn 500, lát nữa không chừng còn 300 thôi, ta quyết định sẽ mua một quả khảm vào áo giáp.” Chủ lực Chiến sĩ nói.
“Mấy hôm trước ta tốn 300 kim tệ mua một viên Quang minh bảo thạch phẩm chất 3, tiếc thật. Ngươi biết hiện tại giá bao nhiêu không? Tám mươi! Bây giờ mà mua bảo thạch là ngu! Nghe nói có người tìm được một cửa hàng bí ẩn bán bảo thạch giá một hai ngàn chỉ còn có mười mấy kim tệ, bọn họ gom hết sau đó bán lại ra ngoài, lời biết bao nhiêu! Đợi thêm mấy ngày nữa, bảo thạch 1000 kim tệ chắc chỉ còn hơn 100 thôi, bây giờ bỏ ra 300 kim tệ mua đi đến lúc đó rồi khóc!” Một Thánh ngôn pháp sư chen vào nói.
“Thật sao?” Chiến sĩ kia nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
“Lại chẳng, một người bạn của ta vừa đi ngang qua cửa hàng thần bí kia, hắn mua đi bán lại lời hơn 30 vạn kim tệ, đến sau này Hỏa kháng bảo thạch phẩm chất 5 không chừng chưa tới 100 kim tệ. May nhờ lúc trước ta nhận được tin liền bán hết, không chừa lại viên nào, mấy ngày nữa ta cũng đủ mua một bộ pháp bào kháng vật cao rồi.” Một Áo pháp bên cạnh xuýt xoa nói.
“Ahhhh, kiếm tiền dễ vậy?” Các người chơi khác bên cạnh hít một hơi lạnh sau đó rối rít hỏi thăm tin tức.
Áo pháp kia thấy ai nấy đều vây quanh mình chăm chú hỏi thăm tin tức nhất thời lòng hư vinh dâng cao, càng chém gió thành bão.
Cái gì gọi là "tam nhân thành hổ"? Chính là cái này đây.
(Tam nhân thành hổ: Tức là việc sai mà nhiều người nói đúng thì nó cũng biến thành đúng).
Những tên không có viên bảo thạch nào trong túi, muốn bảo thạch rớt giá dữ hơn cũng liều mạng bịa chuyện. Những người dự trữ bảo thạch trong rương không kịp trở tay chỉ biết than thở, vội vàng bán tháo. Người muốn mua bảo thạch thì từ từ dạo xem bảo thạch đang mỗi lúc một rớt giá.
Tình cảnh này so với cái Nhiếp Ngôn và Quách Hoài dự đoán còn muốn kinh khủng hơn. Nhiếp Ngôn nghĩ chừng năm ngày thì bảo thạch sẽ rớt xuống giá mà bọn họ đặt ra trước, nhưng ai dè lời đồn truyền bá còn mạnh hơn bọn hắn nghĩ, chưa đến giữa trưa ngày thứ hai thì bảo thạch đã rơi xuống giá thấp hơn cả bọn hắn dự đoán.
Vốn bảo thạch có giá gần 1000 kim tệ thì bây giờ chưa đầy 100 kim tệ, thế mà còn chẳng có ai mua, thế giới này quá điên khùng rồi.
“Nhiếp Ngôn, chúng ta có cần bắt đầu thu lưới không?” Quách Hoài hỏi, giá tiền bảo thạch rớt quá nhanh khiến hắn cũng hết hồn hết vía, gom hết về xong có bán lại được không?
Nhiếp Ngôn nhìn kênh giao dịch siêu cấp, trên khu đấu giá đang tích trữ cả đống bảo thạch, so với lúc bình thường phải nhiều hơn gấp năm sáu lần. Mọi người ai nấy đều vét hết bảo thạch trong kho ném lên đấu giá, số lượng bảo thạch đột nhiên tăng vọt khiến cho người khác càng tin tưởng hơn, chứ nếu không sao thị trường đột nhiên lại biến động như vậy!
Lời đồn có bằng chứng thì càng đáng sợ hơn.
Nhiếp Ngôn đoán, giá tiền này đã là cực hạn mà người chơi có thể thừa nhận, nếu còn rớt giá nữa thì bọn họ tình nguyện để dùng chứ không bán, dù sao những người có thể bán bảo thạch cũng không phải người nghèo.
“Bắt đầu đi!” Nhiếp Ngôn vừa nói xong, Quách Hoài liền cho những thành viên đã ngồi đợi sẵn ở các thành thị bắt đầu thu mua, kim tệ như thác đổ xuống.
300 vạn kim tệ, trong nháy mắt không còn chút nào, số lượng bảo thạch trên thị trường mới chỉ giảm đi tầm 12%.
“Dùng hết 300 vạn kim tệ rồi.” Quách Hoài nói xong liền lau mồ hôi trán, đây chính là lần hắn vung tiền mạnh nhất.
Nhiếp Ngôn liền hỏi: “Bên phía bọn Hồ Ly, A Sâm thế nào rồi?”
“Bọn họ cũng điên cuồng thu mua, Hồ Ly Bán Tỉnh bỏ ra 50 vạn kim tệ, Chiến Thần Bộ Lạc bỏ ra 60 vạn, bên phía Pháp Lam cũng tốn 55 vạn, Cuồng Chiến Liên Minh bỏ hơn 40 vạn, Quang Minh Thánh Diễm bỏ 30 vạn, cộng thêm chúng ta thì cũng phải 500 vạn kim tệ rồi.”
Nhiếp Ngôn tính sơ sơ, 500 vạn kim tệ chắc cũng chỉ khoảng 20% tổng số bảo thạch thôi.
“Gọi tập đoàn Long Dược, nói bọn hắn bơm cho chút tiền. Chúng ta cũng đem kho hàng công hội ra bán một ít! Kiếm thêm bao nhiêu đều đổ vô mua hết bảo thạch. Ở đế quốc Cách Lâm Lan và đế quốc Tát Đặc Ân không phải còn có mấy nhà cho vay lãi suất cao sao? Có thể mượn bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu, cơ hội hiếm có, bỏ qua thì phí.”
“Lãi suất cao lắm, 10 ngày phải trả lãi 10%, như thế nguy hiểm quá, nếu bảo thạch tăng giá không nổi thì chúng ta ôm sô đó.” Quách Hoài hơi lo lắng, đến lúc đó Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ bị liên lụy.
“Yên tâm đi, không thành vấn đề, 10 ngày sau chúng ta bán bảo thạch ra là có thể kiếm được lợi nhuận gấp 10!” Nhiếp Ngôn cười, bọn họ đầu cơ trục lợi bảo thạch, tiền lời còn hơn nhiều lần số tiền lãi nợ.
“Được, ngươi là lãnh đạo tối cao, ngươi đã nói thế thì trời sập cũng có ngươi gồng. Ta lấy tiền lời của mấy tòa thành cứ điểm thế chân, mượn nợ!” Quách Hoài cắn răng quyết định, cũng vì Nhiếp Ngôn chắc chắn nên hắn mới dám đi vay nóng. Bất quá nếu muốn kiếm tiền mà không chịu nguy hiểm thì không có khả năng.