Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 488: Trạng thái nhân vật




Nhiếp Ngôn có thể tưởng tượng ra được, kiếp trước cũng có rất nhiều người muốn leo chầm chậm lên từng bậc thang ở đây để tìm cảm giác, bất quá vì những tiếng cười nhạo giống như thế này mà đành buông bỏ. Đến tận sau này, có một Đạo tặc tầm thường, leo hết những bậc thang ở đây, hắn liền chiếm được một phần thưởng làm cho ai cũng phải ghen ghét. Hắn đem chuyện này công khai ra ngoài, lúc này người chơi mới biết thì ra đây là nơi mà máy chủ có đặt một nhiệm vụ ẩn tàng. Vô số người chơi cũng muốn đi đến đây để kiếm chat nhưng chờ bọn họ leo đến nơi thì nhiệm vụ đã sớm kết thúc rồi. Chỉ có người đầu tiên leo hết bậc thang mới được thưởng, còn đám người sau thì tất nhiên là không được gì.

Kiếp này, Nhiếp Ngôn đương nhiên là người đầu tiên, tòa tháp cao này của Đạo tặc công hội mới được xây lên có mấy ngày, thang máy ma pháp lại cực nhanh nên rất ít người chọn leo thang bộ, cho nên mấy ngày qua chẳng có kẻ nào đủ nghị lực leo lên lầu.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Nhiếp Ngôn leo càng ngày càng cao. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật đã trở nên nhỏ bé đến mức không nhìn thấy được, tiếng cười nhạo trong thang máy thì vẫn phát ra không ngừng, nhưng hắn vẫn bỏ ngoài tai.

Sau khi đi hơn 10 phút đồng hồ, Nhiếp Ngôn rốt cuộc cũng bò lên đến tầng trên cùng.

Rất nhiều người vừa đi thang máy lên đưa mắt nhìn về phía hắn.

“Xem kìa, là tên ngu không chịu ngồi thang máy ma pháp mà đi bò cầu thang leo lên đó.”

“Ha ha, ngu xuẩn, nhìn thấy hắn, ta lại có cảm giác mình rất thông minh, siêu việt thế nào đó!”

Đám người này không ngừng nghị luận rối rít. Đúng lúc này, trên người Nhiếp Ngôn chợt hiện lên một vòng ánh sáng trắng giống như lúc lên cấp, nhưng hơi khác một chút, hình như là ánh sáng báo hiệu hoàn thành nhiệm vụ. Ai nấy đều kinh ngạc, gần cầu thang không có NPC, chẳng lẽ sau khi hắn leo bộ lại nhận được phần thưởng gì?

Tất cả người chơi ở đây đều cùng nghĩ đến một thứ: nhiệm vụ ẩn tàng! Nếu không thì sao người khoác áo choàng kia lại bỏ hơn 10 phút đồng hồ leo hơn hai ngàn bậc thang như thế!

Không còn ai dám cười nhạo Nhiếp Ngôn nữa, một số người im lặng chạy ngược vào thang máy ma pháp, bọn họ chuẩn bị bắt chước Nhiếp Ngôn leo cầu thang bộ, không thể để phần thưởng bị người khác đoạt trước.

Nhiếp Ngôn nhìn khung hệ thống một chút, hắn liền nghe âm thanh nhắc nhở vang lên.

Hệ thống.

Phần thưởng cho sự ngu xuẩn: ngươi nhận được 10 điểm ý chí. Trong cuộc sống, lúc lâm vào hoàn cảnh xui xẻo, đối mặt với nghìn vạn người cười nhạo, hy vọng ngươi cũng có thể kiên trì đi theo con đường mình lựa chọn như hôm nay. Thành công nằm ở sự kiên trì!

Thuộc tính ý chí khá có ích, người chơi bình thường cũng chỉ có tầm 50 điểm thôi, Pháp sư cấp cao thì hơn một xíu, tầm 100 điểm, trang bị cộng ý chí càng hiếm hơn. Như Nhiếp Ngôn thì đã thuộc hàng khủng bố rồi, ý chí của hắn hơn 200 điểm.

Thuộc tính ý chí có rất nhiều tác dụng, ý chí càng cao thì càng dễ chống lại ma pháp tinh thần khống chế, cho dù bị khống chế thì thời gian cũng giảm đi rất nhiều, đồng thời có thể hạn chế sát thương nhận vào từ ma pháp tinh thần công kích, hơn nữa còn là một trong số yêu cầu để sử dụng trang bị hiếm. Là một Pháp sư thì muốn tăng cường sát thương, ý chí là một cái rất quan trọng. Ý chí có rất nhiều tác dụng, dù nhìn như nhỏ bé không đáng nhưng khi gặp phải tính huống ngoài ý muốn thì nó phát ra công dụng vô cùng lớn.

Phần thưởng 10 điểm ý chí xem ra cũng không tệ.

Nhiếp Ngôn lầm bầm đọc lại đoạn thông báo lúc nãy, trong lòng chợt hiểu ra một chút. Hắn cười khẽ, xem ra cũng có chút thu hoạch thêm.

Nhiếp Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hắn nhìn về thanh trạng thái của mình, ở đó vốn có các trạng thái: Công chính, Dũng khí, Nhân từ, Thành thực, Hy sinh. Bây giờ thanh trạng thái lại nhiều thêm một cái Kiên nghị. Chỉ có người có tín niệm chấp nhất, không gì lay chuyển được mới nhận được trạng thái này.

Không nghĩ tới ngoài ý muốn lại mở được thêm một trạng thái. Lúc này Nhiếp Ngôn đã có sáu trạng thái, xem ra phải đạt đến số lượng nhất định mới nhận được phần thưởng.

Còn số lượng rốt cuộc là bao nhiêu thì hắn chịu.

Lấy sự hiểu biết về Tín Ngưỡng mà hắn biết thì số 7 là số xui, đại biểu cho sự kết thúc một cái gì đó, ngoại trừ trong việc xem tinh tượng thì những nơi khác đều không xuất hiện số 7 này. Số 8 và 9 thì cũng có thể, thậm chí có khi phải tập hợp đủ 10 cái cũng không chừng.

Muốn tập hợp đủ mọi trạng thái của nhân vật thì xem ra cần phải một thời gian rất dài nữa.

Hắn nhìn quanh đại sảnh, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ dị. Nhưng hắn lại chẳng thèm để ý, di chuyển về phía sân thượng, sau đó tung người nhảy xuống. Tiếng gió gào thét bên tai, độ cao nhanh chóng giảm xuống, ngày càng gần mặt đất, mắt thấy sắp chạm xuống đất, Nhiếp Ngôn liền sử dụng kỹ năng trên Vũ Lạc Bảo Thạch, nhẹ nhàng đáp xuống.

“Tên này không phải định nhảy lầu chứ?”

“Tháp này cao ít nhất phải hai ba trăm mét đó.”

Ai nấy đều tiến đến bên cạnh sân thượng, cúi xuống xem thì thấy Nhiếp Ngôn đã vững vàng đáp xuống đất, sau đó nhanh chóng lao đi, biến mất khỏi khu vực xung quanh Đạo tặc công hội.

“Ối, là trang bị Vũ Lạc, người này giàu thật.”

Hiện tại, người có trang bị Vũ Lạc vô cùng hiếm, một món trên sàn đấu giá đều được bán với giá trên trời.

Sự xuất hiện và biến mất của Nhiếp Ngôn đối với những người ở đây chỉ là một nốt trầm trong bản nhạc, bọn họ không biết rốt cuộc Nhiếp Ngôn nhận được phần thưởng gì, đây vẫn là bí mật. Có rất nhiều người học theo Nhiếp Ngôn, leo cầu thang lên đến đỉnh tháp nhưng lại không thu được gì, có người không cam lòng còn thử đến năm sáu lần.

Người ngu xuẩn cũng không phải là Nhiếp Ngôn mà chính là bọn họ!

Tiếp theo, trong khoảng thời gian này, Nhiếp Ngôn cầm lấy toàn bộ trang bị của mình đi phụ ma một lần, khảm bảo thạch lên, thăng cấp vài đạo cụ đặc thù. Hắn còn muốn chuẩn bị một ít đồ để tìm Tánh Mạng Thủy Tinh, ấp ra Ám Dực Chi Long. Ngoài ra hắn còn phải tìm Sinh Mệnh Thúy Lục Thủy Tinh để tạo thành Túc Nguyện Hạng Liên.

Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn đang trong thời gian phát triển bình lặng, lãnh địa đã có một tòa cứ điểm trung cấp và mười tòa cứ điểm sơ cấp. Ngoài ra, ba công hội Già Lam Thần Điện, Thần Thánh La Mã Đế Quốc cùng Quang Minh Thánh Diễm chia đều mười hai cứ điểm còn lại.

Ngoại trừ cứ điểm ra thì dưới sự chỉ huy của đám người Quách Hoài, Ngưu Nhân Bộ Lạc bắt đầu khai thác mỏ quặng bên ngoài, để cho những thợ đào mỏ bắt đầu làm việc, khai khoáng, cung ứng cho dây chuyền sản xuất của công hội. Bất quá bọn hắn cũng gặp vài lần phiền toái, vài người chơi Thiên Sứ Phách Nghiệp tiến hành đánh lén làm cho việc khai khoáng nhiều lần phải gián đoạn. Bất quá Ngưu Nhân cũng không phải loại hổ giấy, đám người Aun, Bại Hoại tổ đội đánh ra liền giải quyết xong phiền toái.

Bây giờ không phải là thời gian thích hợp để Ngưu Nhân Bộ Lạc lâm vào vũng bùn đó, trước hết cứ bảo vệ cơ nghiệp đã.

Nhiếp Ngôn up hết trang bị lên xong lại chạy một chuyến xuống lòng đất, nhờ Thiên Sứ Trụy Lạc tìm một nơi thích hợp để train, sau đó train một lần lên năm cấp liền, đạt đến cấp 76, rồi buôn trang bị một chuyến được hơn 80 vạn kim tệ.

Quách Hoài cầm tin tức vừa nhận được chạy đến, nói với Nhiếp Ngôn: “Nghe nói hơn 10 ngày nữa Sư Thứu Lâm Địa sẽ mở ra đó.”

Nghe Quách Hoài báo lại, Nhiếp Ngôn liền động lòng. Kiếp trước hắn chưa đi qua Sư Thứu Lâm Địa, nhưng vẫn nghe qua một chút tin tức. Kiếp trước, hắn không có khả năng đi qua năm bản đồ phi hành thú cưỡi, gồm có Sư Thứu Lâm Địa, Phong Xà Hạp Cốc, Long Dăng Chiểu Trạch, Phượng Hoàng Sào Huyết, Long Chi Cốc Địa. Những nơi này rất nguy hiểm, bình thường ít nhất phải có hai mươi người trở lên tổ đội với nhau mới có thể tiến vào. Nếu may mắn một chút thì không chừng có thể nhặt được trứng Sư Thứu hoặc bắt được Sư Thứu con, đây chính là phi hành thú cưỡi mà ai cũng tha thiết mơ ước.

Sư Thứu, Phong Xà cùng Long Dăng đều được xếp vào loại cao cấp, còn về phần Phượng Hoàng và Long tộc thì chỉ có trong truyền thuyết, chưa ai tận mất thấy qua bao giờ.

Những bản đồ này nằm giữa hai đế quốc Cách Lâm Lan và Tát Đặc Ân, không bị ai quản lý, không quốc gia nào có thể đem vùng lãnh thổ này nhét vào trong phạm vi lãnh địa. Nhớ lại kiếp trước, sau khi Sư Thứu Lâm Địa được khai thông, vô số công hội liền thành lập đoàn đội đi khai hoang, rất nhiều đoàn đội phải thảm bại quay về. Bất quá nghe nói có vài đoàn đội cũng đoạt được đồ tốt, nhất là Khải Hoàn Đế Quốc còn nhận được một con Sưu Thứu con, khiến toàn bộ công hội sôi trào.

Cho dù không ngừng bị diệt đoàn, nhưng sức hấp dẫn của phi hành thú cưỡi vẫn rất lớn, không ngừng hấp dẫn các công hội, người này nằm xuống lại có người sau lao lên.

Muốn hạ Sư Thứu Lâm Địa sao? Hai mắt Nhiếp Ngôn lóe lên ánh sáng kỳ dị, không biết các Đại pháp sư công hội có bắt đầu bán Mê Vụ Khu Tán quyển trục chưa.

Kiếp trước sau khi Sư Thứu Lâm Địa được mở ra một thời gian ngắn, các Đại pháp sư công hội bắt đầu buôn bán loại quyển trục này.

Mê Vụ Khu Tán quyển trục thuộc về một loại quyển trục đặc thù, chỉ có một tác dụng đó là khi năm Đại pháp sư làm phép lên quyển trục, có thể xua tan sương mù trong phạm vi ba ngàn mét xung quanh, thời gian kéo dài là sáu giờ. Bình thường đến một Pháp sư công hội tìm một chút đều thấy người chịu trách nhiệm bán thứ này. NPC Đại pháp sư đó bề ngoài rất tầm thường, nếu người chơi không trực tiếp đến tìm hắn, chủ động nói chuyện thì sẽ không biết hắn đang bán thứ gì. Sau khi nói chuyện xong thì hắn sẽ giới thiệu tác dụng cũng như giá cả của quyển trục này.

Kiếp trước, Mê Vụ Khu Tán quyển trục lúc mới được bán, ai nấy nhìn thấy cũng lắc đầu bỏ đi, một quyển trục phế vật như thế mà bán tận 500 kim tệ, thật sự là giết người. Nhưng càng về sau, Sư Thứu Lâm Địa bị người chơi tìm hiểu xong thì Mê Vụ Khu Tán quyển trục mới được các người chơi rành rỏi moi ra. Nếu không có nó, thì quả thực là một bước cũng khó đi trong bản đồ đó. Lúc đó, mỗi Pháp sư công hội ở mỗi thành thị đều cách năm ngày, đúng mười hai giờ sẽ bán năm quyển trục. Mà cầu nhiều cung ít nên rất nhiều công hội đều muồn đoạt lấy, vừa xuất hiện lại bị mua hết, gần như mỗi ngày đều có người chơi của các công hội đứng trực trước mỗi tòa Pháp sư công hội để canh mua một quyển trục, giúp công hội đánh hạ Sư Thứu Lâm Địa!