Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 486: Vòng quay Số Mệnh




“Gần đây ngươi đánh quái làm nhiệm vụ có thu hoạch gì không?” Nhiếp Ngôn nhìn Đường Nghiêu, tò mò hỏi, cũng khá lâu rồi hắn không có thời gian nói chuyện phiếm với Đường Nghiêu như vậy.

“Khá ngon, nhận được một con Quỷ Lang, còn có một cái Thư Ấn Phù, cơ mà ta chả biết dùng làm cái khỉ gì, máy chủ chỉ cho ta thêm một đầu mối nhiệm vụ. Nhưng ngoại trừ Thư Ấn Phù ra thì ta không tìm được bất cứ tài liệu gì liên quan tới nhiệm vụ. Mẹ nó, máy chủ ác như chó, nhiệm vụ có độ khó quá cao, cao đến nỗi cấm cả việc công bố về nội dung nhiệm vụ.”

Đối với Thư Ấn Phù, Nhiếp Ngôn cũng chỉ biết một chút mà thôi. Hắn cũng chỉ biết là nó có liên quan đến Pháp thần Mã Nhĩ Kim Sâm. Kiếp trước, trang bị phù trợ của Ma đạo sư Hỗn Thế Lão Yêu chính là Thư Ấn Phù, chỉ bằng vào trang bị này mà hắn một mực đánh sâu vào hàng ngũ ba Đại ma đạo sư đứng đầu game, cũng xem như một nhân vật phong vân ở kiếp trước. Thật không nghĩ tới, kiếp này Thư Ấn Phù lại rơi vào trong tay Đường Nghiêu, mà Hỗn Thế Lão Yêu chẳng biết đang ở xó nào rồi.

Lịch sử dưới sự can thiệp của Nhiếp Ngôn cũng dần thay đổi quỹ tích.

“Ngươi cố làm xong nhiệm vụ này đi, chắc chắn sẽ nhận được một phần thưởng khổng lồ đó. Mã Nhĩ Kim Sâm chính là Pháp thần trong truyền thuyết của đế quốc Cách Lâm Lan, là một áo nghĩa lĩnh ngộ giả cường đại.”

Nhiếp Ngôn nhắc nhở, lời này của hắn lập tức khiến Đường Nghiêu xem trọng chuyện này hơn.

“Thì ra là thế.” Đường Nghiêu bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu cái Thư Ấn Phù này.

Nhiếp Ngôn cũng chỉ nghe qua thần danh của Thư Ấn Phù thôi chứ cũng chẳng biết thêm gì để chỉ cho Đường Nghiêu cả.

“Trừ phi hành thú cưỡi ra, gần đây ngươi kiếm được gì ngon ngon không?” Đường Nghiêu chợt hỏi.

Nghe Đường Nghiêu hỏi thế, Nhiếp Ngôn liền chợt nhớ tới cái Kinh Cức Điểu Ca mà mình vừa nhặt được. Kể từ khi nhặt được quyển sách này, hắn còn chưa có thời gian xem nội dung bên trong. Nhưng hắn lại chợt nhớ đến một lời đồn trong giới ngâm du thi nhân, đó là Bố Lai Mại Nhĩ chính là một ngâm du thi nhân yêu đặc biệt, có lẽ có thể tìm được chút đầu mối từ chỗ của người này.

“Ta nhặt được một cuốn Kinh Cức Điểu Ca, có thể cầm đi nhận nhiệm vụ. Chúng ta tìm một quán rượu xem nội dung của nó trước đã.” Nhiếp Ngôn quyết định xong, cả hai liền tìm đến một quán rượu, kiếm một góc khuất ngồi xuống.

Nhiếp Ngôn lấy từ trong hành trang ra quyển Kinh Cức Điểu Ca, lật ra xem.

Khi Nhiếp Ngôn lật trang đầu ra thì bỗng nhiên hắn có cảm giác khác thường, dưới sự dẫn dắt của một lực lượng thần bí nào đó, hắn miết nhẹ tay vào vài chữ cái to trên trang đầu, một âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Hệ thống: Niên đại Hắc Ám, truy tìm di tích lịch sử, đồ vật tốt nhất chỉ có thể dùng vật liệu hiếm có đổi lấy, hãy đi tìm Thích Khách Chi Tâm, hãy để cho ngọn lửa trong tay ngươi bùng cháy lên.”

Nhiếp Ngôn nhìn qua thanh nhiệm vụ của mình.

Tiến độ nhiệm vụ: tìm kiếm Thích Khách Chi Tâm.

Là nhiệm vụ tìm kiếm Thích Khách Chi Tâm, xem kỹ một chút thì ra là nhiệm vụ cấp bậc Truyền kỳ!

Còn về việc Thích Khách Chi Tâm là cái gì thì Nhiếp Ngôn chịu, có khi là nó liên quan đến nhiệm vụ của tám Đạo tặc kia. Hắn lại lật Kinh Cức Điểu Ca ra xem tiếp, chợt có một đoạn văn tự cổ đập vào mắt hắn.

“Gia Tư Khoa Nhân huy vũ Liệt Diễm chủy thủ, nó phát ra một ngọn lửa cuồng bạo cắn nuốt tánh mạng. Những người gặp nạn dưới ngọn lửa thống khổ cầu sinh… Đầy tớ núp trong bóng tối âm thầm cầu nguyện, bọn họ gọi tên thần ánh sáng… Ngay cả khi họ biết rõ trước mắt chính là hủy diệt họ vẫn như những con thiêu thân lao về phía ánh lửa, chỉ vì để đuổi theo ánh sáng đó mà bọn họ quyết đoán dùng tánh mạng của mình làm cái giá để trả…”

Nhiếp Ngôn liếc nhìn, bên trong còn có truyền thuyết về tám Đạo tặc. Lai lịch của bọn họ không ai giống ai, có người từng là thợ rèn, có người là móc túi, có người là đầy tớ của quý tộc… Trải qua đủ loại trắc trở, bọn họ rốt cuộc gặp nhau, trở thành những thích khách nổi tiếng gần xa, cuối cùng bỏ mạng hy sinh vì mộng ước cao cả, cuộc đời họ cũng thành một đoạn sử thi đầy tính truyền kỳ.

Tìm kiếm trên mạng cũng không kiếm được tài liệu liên quan, loại nhiệm vụ Truyền kỳ này thường sẽ không được tiết lộ quả nhiều tin tức. Ánh mắt của hắn dần trở nên mờ mịt, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Đường Nghiêu thấy vẻ mặt mông lung của Nhiếp Ngôn liền hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

“Ngươi có nghe qua thành Mặt Đặc Nặc Tư Đặc chưa?”

Nhiếp Ngôn hỏi, nếu có thêm một chút đầu mối thì hắn có lẽ sẽ liên tưởng ra một vài tin tức, bởi vì cái tên này hình như hắn đã từng nghe qua ở đâu đó.

“Mạt Đặc Nặc Tư Đặc? Mạt Đặc Nặc Tư Đặc chiến chùy?” Đường Nghiêu nghi ngờ hỏi lại.

Nhiếp Ngôn sửng sốt, nghĩ lại cẩn thận một chút rồi vui mừng nói: “Chính là Mạt Đặc Nặc Tư Đặc chiến chùy, đúng rồi!”

Mạt Đặc Nặc Tư Đặc chiến chùy là tên của một thanh vũ khí thần cấp, danh khí rất lớn, bởi vì Thú nhân vương Y Tác Nhĩ Đặc từng dùng nó triệu hồi lôi điện đánh chết một nhân vật cường đại truyền kỳ của Long tộc – Đồ lục giả Cơ Nhĩ Phí Sắt, nên thanh vũ khí này cũng nhờ đó mà được lưu tên vào sử sách.

Do đó hắn chợt nghĩ đến một việc, muốn giải câu đố trong Kinh Cức Điểu Ca, tìm ra Thích Khách Chi Tâm thì phải đi Thú nhân vương thành mới có thể kiếm được đầu mối.

Nghĩ đến Thú nhân vương thành, Nhiếp Ngôn liền nhớ đến Thiên Sứ Phách Nghiệp, xem ra hắn phải đến trụ sở của Thiên Sứ Phách Nghiệp một chuyến. Đây là nhiệm vụ cấp bậc Truyền kỳ, với cấp hiện tại của hắn thì có khi cũng không làm nổi. Đợi đến cấp 100 chuyển chức thành Ảnh vũ rồi tính sau, lúc đó cũng đủ khiến Thiên Sứ Phách Nghiệp nhức đầu.

Nhiếp Ngôn cất quyển Kinh Cức Điểu Ca vào hành trang, sau đó nói với Đường Nghiêu: “Chúng ta đi thôi, tìm ngâm du thi nhân Bố Lai Mại Nhĩ trước đã.”

Hai người xuyên qua một con đường cái dài hẹp, rẽ vào bảy tám ngõ nhỏ, đến trước một căn nhà màu trắng, trước nhà có treo một biển giới thiệu, trên đó ghi rõ là nhà của ngâm du thi nhân Bố Lai Mại Nhĩ.

Nhiếp Ngôn đi vào, Đường Nghiêu theo sau.

Vào trong vườn, Nhiếp Ngôn liền thấy Bố Lai Mại Nhĩ. Ngâm du thi nhân Bố Lai Mại Nhĩ khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt hơi già nua, thân mặc trường bào màu trắng, cả người toát lên một khí chất cao nhã, chẳng qua nơi lông mày hơi nhíu lại khiến người ta cảm giác được hắn đang mang một nỗi u buồn đậm sâu.

Đây chính là hình tượng kinh điển của một người ngâm du thi nhân, Nhiếp Ngôn đối với tạo hình NPC của Tín Ngưỡng có thể nói là thuộc nằm lòng.

Ánh mắt Bố Lai Mại Nhĩ nhìn về phía Nhiếp Ngôn vừa tới, hỏi: “Niết Viêm tiên sinh tôn kính, xin hỏi người đến tìm ta có chuyện gì không?”

“Bố Lai Mại Nhĩ tiên sinh tôn kính, ta ở Đa Luân sơn mạch tìm được một vài món đồ, xin hỏi có phải thứ mà người đánh rơi không?”

Nhiếp Ngôn vừa hỏi vừa lấy ra một tờ nhạc phổ.

Bố Lai Mại Nhĩ chợt nhìn chăm chú vào tờ nhạc phổ trong tay Nhiếp Ngôn, vẻ mặt vô cùng kích động, nói: “Đúng vậy, đây là thứ ta đánh rơi, nó vô cùng quan trọng đối với ta. Xin cảm tạ ngài, Niết Viêm tiên sinh tôn kính.”

Nhiếp Ngôn theo đúng trình tự bình thường nói chuyện với Bố Lai Mại Nhĩ, dẫn phát nhiệm vụ rồi đưa tờ nhạc phổ cho Bố Lai Mại Nhĩ.

“Nguyện thần linh chúc phúc cho ngài.”

Bố Lai Mại Nhĩ nhận lấy tờ nhạc phổ rồi thành kính chúc phúc. Hắn phát cho Nhiếp Ngôn phần thưởng thứ nhất, đó chính là 5 vạn exp cùng hơn 10 kim tệ. Đối với một người bình thường mà nói, phần thưởng như vậy là đã vô cùng lớn.

Chẳng qua cái Nhiếp Ngôn muốn không chỉ như vậy.

Nhiếp Ngôn nhìn thanh exp của mình chỉ mới tăng được 1%, về phần 10 kim tệ đối với hắn bây giờ mà nói chẳng khác gì sợi lông trâu.

“Niết Viêm tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài có nguyện ý tìm giúp ta tìm những tờ nhạc phổ còn lại không? Ta sẽ tặng lại cho ngài rất nhiều hậu tạ.”

Bố Lai Mại Nhĩ cầu xin, dựa theo thiết kế của nhiệm vụ, một người chơi có vận khí tốt lắm mới nhặt được một tờ, muốn tìm tờ thứ hai thì hơi khó, mỗi người chơi cùng lắm chỉ có thể nhặt được năm sáu tờ mà thôi, trừ khi giống như Phá Thiên ở kiếp trước, bỏ ra lượng kim tệ khổng lồ thu mua.

Nhiếp Ngôn lấy ra tờ nhạc phổ thứ hai, giao cho Bố Lai Mại Nhĩ, ngay sau đó hắn liền nhận được phần thưởng thứ hai, đó là hơn 10 vạn exp cùng 16 kim tệ. Hắn cứ tiếp tục như thế giao vật phẩm nhiệm vụ ra, phần thưởng theo đó ngày càng nhiều lên. Ngay lúc giao xong tờ nhạc phổ thứ sáu, chỉ thấy Bố Lai Mại Nhĩ giơ tay phải ra, ngâm nga gì đó, lập tức một luồng sáng vàng hiện lên xung quanh Nhiếp Ngôn, thời gian như dừng lại, chỉ có Nhiếp Ngôn là còn cử động được, khoảng không bao la trên đầu hắn chợt xuất hiện một cái Mệnh Luân (Vòng quay Số Mệnh).

Quả nhiên là xuất hiện Mệnh Luân!

Nhiếp Ngôn đã từng thấy qua cảnh này rồi. Mệnh Luân không giống với Mệnh Đầu, Mệnh Đầu có 50% xuất hiện vận rủi nhưng Mệnh Luân thì sẽ không bao giờ có việc đó.

Nhiếp Ngôn nhìn trên bàn Mệnh Luân, có 1% nhận được phi hành thú cưỡi, 1% xuất hiện trang bị Truyền kỳ, 5% xuất hiện trang bị Á truyền kỳ, 5% xuất hiện vật phẩm đặc thù, 20% xuất hiện phần thưởng kim tệ, 20% xuất hiện phần thưởng exp, nếu không vào những ô đấy thì xem như không có phần thưởng. Trong đó ô phần thưởng kim tệ, phần thưởng exp có 1% nhận được phần thưởng siêu cấp, 3% nhận được phần thưởng trung đẳng và 16% nhận được phần thưởng bình thường.

Nhiếp Ngôn hít một hơi thật sâu, khởi động Mệnh Luân. Mệnh Luân nhanh chóng xoay tròn, càng xoay càng nhanh, cuối cùng không thấy rõ được phần thưởng đang là cái gì cả.

Đây hoàn toàn là cược vận may, có thể xem như một loại kiểm tra nhân phẩm, bất quá không giống như Mệnh Đầu có xác suất xuất hiện vận rủi. Nhiếp Ngôn canh chính xác vào giây chẵn trên đồng hồ, đưa tay chạm vào Mệnh Luân, chỉ thấy Mệnh Luân đột nhiên kêu két két, tốc độ quay dần dần chậm lại, cây kim chỉ phần thưởng chỉ thẳng vào ô exp. Nhiếp Ngôn nhận được 20 vạn exp, đối với hắn mà nói thì lượng exp này có cũng tốt mà không có cũng không sao, chỉ tiếc là bỏ phí một lần cơ hội.

Còn năm cơ hội nữa, Nhiếp Ngôn liền bình tĩnh lại, hắn không cần phải trúng phi hành thú cưỡi hay trang bị Truyền kỳ, chỉ cần nhận được trang bị Á truyền kỳ hay vật phẩm đặc thù là đã không tệ rồi.

Đường Nghiêu bên cạnh không biết tình huống thế nào, vội vàng hỏi: “Có nhận được gì ngon không?”

“Không may mắn cho lắm!” Nhiếp Ngôn lắc đầu, tiếp tục giao từng tờ nhạc phổ cho Bố Lai Mại Nhĩ.

“Chán nhỉ!” Đường Nghiêu hơi thất vọng.

Nhiếp Ngôn nhìn thanh exp của mình một chút, chỉ một phần thưởng exp mà đã làm hắn tăng thẳng lên khoảng 30%, khoảng cách lên cấp ngày một gần.