Thấy Nhiếp Ngôn không để ý tới Mặc Đào và Mặc An, Mặc Nghiên cũng bu tới, dịu dàng gọi: “Niết Viêm đại ca…”
Nhiếp Ngôn xoay qua nhìn Mặc Nghiên một cái, Mặc Nghiên thấy vẻ mặt của Nhiếp Ngôn liền trở nên nhút nhát, bởi vì nàng thấy được sự khinh thường trong ánh mắt hắn. Nói ra thì Mặc Nghiên cũng xem như một mỹ nữ thùy mị, ngoài vóc dáng hơi thấp một chút còn lại cái gì cũng đầy đủ, bất quá trước mặt Nhiếp Ngôn, nàng lại không tìm được chút tự tin nào. Cuồng Tặc Niết Viêm, chỉ cần gọi cái tên này ra liền có vô số mỹ nữ bu lại, Nhiếp Ngôn để ý đến nàng mới là lạ, nhưng Mặc Đào cùng Mặc An vẫn liên tục nháy mắt với nàng.
Thấy cảnh này, Nhiếp Ngôn liền biết chủ ý của ba người bọn họ, trong lòng cười lạnh một tiếng. Người như Mặc Nghiên, cho dù trần truồng đứng trước mặt hắn hắn cũng chẳng có chút hứng thú gì.
Một mỹ nữ bên cạnh Địch Hạo đi tới, nàng vừa đứng bên cạnh Nhiếp Ngôn liền khiến Mặc Nghiên ảm đạm thất sắc. Vóc người thon thả, da thịt sáng trắng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, tất cả đều ăn đứt Mặc Nghiên, khiến Mặc Nghiên phải ghen tị ngước nhìn.
Nhiếp Ngôn thấy người này liền hơi quen thuộc, nhìn lại tên nàng mới nhận ra thì ra là Tưởng Oánh Ngữ, không ngờ nàng lại ở cùng một chỗ với bọn Địch Hạo.
“Cuồng Tặc Niết Viêm, không nghĩ lại gặp ngươi.” Tưởng Oánh Ngữ vừa biết tin Nhiếp Ngôn chính là Cuồng Tặc Niết Viêm, trong lòng liền vô cùng kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng thấy hiển nhiên. Người như Nhiếp Ngôn nhất định phải là người đứng trên đỉnh nhìn xuống bọn họ.
Nhiếp Ngôn khách khí cười một tiếng, nói: “Trên đời lúc nào cũng có chuyện trùng hợp nhỉ.”
Dù vẻ mặt của hắn không có gì nhưng Tưởng Oánh Ngữ vẫn từ trong đó cảm thấy một khoảng cách. Nhiếp Ngôn khiến người khác có cảm giác khó gần, một người nhạy cảm như nàng trong phút chốc liền liên tưởng đến Tạ Dao, nhất thời ảm đạm. Nàng đương nhiên không thua kém gì Tạ Dao, chỉ là số trời đã định, nàng không được may mắn như Tạ Dao mà thôi.
Thấy không khí có chút lúng túng, Địch Hạo vội lên tiếng: “Niết Viêm, thật là xin lỗi, lại khiến ngươi mất thời gian nhiều như vậy. Ngươi không phải vừa nói muốn đi tới sàn đấu giá sao?”
Địch Hạo nháy mắt ra dấu với Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn cũng liền phối hợp, cười đánh trống lãng, nói: “Ta còn rất nhiều việc phải làm, đành tạm biệt mọi người trước vậy, để bọn Thiêu Bính mang các ngươi đi hạ Hắc Ám Chiểu Trạch. Địch Hạo, Lý Duệ, lúc nào rãnh thì gọi Húc Thần tới luôn, chúng ta họp mặt một lần. Mà nếu còn xem ta là anh em thì đừng khách khí như thế nữa, nếu không thì ta sẽ đánh các ngươi một trận.”
Nhiếp Ngôn chỉ gặp Húc Thần mấy lần nhưng vẫn nhớ rõ, Lý Duệ liền cảm động nói: “Nhất định, mấy ngày nữa ta sẽ gọi hắn đến.”
Chỉ bằng mấy lời này của Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn đã trở thành anh em của Lý Duệ hắn!
Địch Hạo cảm động vỗ vai Nhiếp Ngôn một cái, nói: “Anh em.”
Trên thực tế, tâm tình của Nhiếp Ngôn so với Lý Duệ, Địch Hạo còn kích động hơn. Hai bọn họ đều là anh em tốt của hắn, hắn không hy vọng sau này anh em bọn hắn lại trở nên xa lạ.
Thấy Nhiếp Ngôn thành tâm nói chuyện với Địch Hạo, Lý Duệ như vậy, hai người Mặc An, Mặc Đào liền liếc nhìn không thôi.
Mặc An ghen tỵ mắng thầm trong lòng: “Mẹ nó, hai thằng này thật quá may mắn.”
Đám người Thiêu Bính thấy Nhiếp Ngôn thân thiết với Lý Duệ và Địch Hạo như vậy thì vô cùng hâm mộ, đồng thời cũng càng xem trọng lời nhờ vả của Nhiếp Ngôn hơn, dù sao cũng không thể làm ẩu tả được.
“Ta đi trước đây.” Nhiếp Ngôn tạm biệt mọi người, lại kéo mũ trùm xuống đi về phía xa.
Nhìn bóng lưng của Nhiếp Ngôn xa dần, Thiêu Bính liền quay sang nói với Địch Hạo: “Lão đại bảo sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi bọn này.”
Thiêu Bính nói xong liền quay sang ra lệnh cho những người khác: “Hắc Tử, đi Tinh Không Dược Điếm báo với Điểu Bất Thặng Đản lão đại một tiếng, lấy Giải độc dược tề sang đây, chúng ta lập tức chuẩn bị lên đường.”
Mọi người lập tức bận rộn hẳn lên, chuẩn bị đầy đủ đồ nghề, dù sao Thiêu Bính cũng đã hứa chắc với Nhiếp Ngôn là một ngày có thể đánh qua 30 lần Hắc Ám Ao Đầm thì một lần cũng không thể thiếu.
Thấy đám người Thiêu Bính bận rộn chuẩn bị, Mặc Đào cùng Mặc An nhích lại gần Địch Hạo.
Mặc An lúng túng cười hỏi: “Địch Hạo, sao ngươi lại quen Cuồng Tặc Niết Viêm?”
Địch Hạo đang chuẩn bị giải thích thì Lý Duệ bên cạnh lại bất ngờ giành nói: “Tại sao phải nói cho các ngươi biết?”
Hắn cũng không phải người hiền lành gì, vừa nghĩ tới thái độ ban nãy của đám Mặc An, trong lòng liền tức giận.
Địch Hạo vội vàng ngăn Lý Duệ lại, bọn họ không cần thiết đem chuyện này xé ra to. Đám người như Mặc An, cứ giữ khoảng cách là được rồi, chứ nếu cào mặt nhau thì không chừng đám tiểu nhân này sẽ kiếm chuyện đâm sau lưng mình một cái.
Mặc An bị Lý Duệ nói thế liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn ráng cười gượng, nói: “Đúng đúng, không có chuyện gì, vừa rồi có chút hiểu lầm mà thôi. Lý Duệ, cho mình xin lỗi, vừa rồi là mình sai.”
Mặc An cùng Mặc Đào hiểu, Địch Hạo và Lý Duệ có Cuồng Tặc Niết Viêm làm cổ thụ che mưa, sau này có thể một bước lên trời. Nếu bọn họ có thể tạo quan hệ tốt với Địch Hạo, Lý Duệ thì rất dễ bám theo. Ở thành Tạp La Nhĩ, lời nói của Niết Viêm rất nặng, có thể định đoạt mọi việc ở đây. Chỉ cần một câu nói của Niết Viem, bọn hắn cũng có thể lên tận mây xanh, nhưng cũng có thể không còn chỗ dung thân.
Địch Hạo xem như đã nhìn thấu bản tính của Mặc Đào, Mặc An cùng Mặc Nghiên, trong lòng thầm mắng một câu: "Mẹ nó, ba thằng tiểu nhân hám lợi."
Vừa rồi lúc chuẩn bị đi phó bản, Địch Hạo mời ba người bọn hắn kéo thì bọn hắn thái độ các kiểu, nếu không phải đám Địch Hạo không tìm được ai thích hợp thì cũng không thèm nhờ ba người bọn hắn. Nếu quả thật theo Mặc Đào đề nghị, kéo người của Hắc Ám Du Hiệp tới đánh phó bản thì không biết hắn còn phải bỏ ra bao nhiêu tiền.
Ba người này quả thật là muốn bỏ đá xuống giếng, may mà Nhiếp Ngôn đến kịp, giúp hắn giải vây.
Địch Hạo nói xéo: “Vừa rồi chúng ta có ước định là giao toàn bộ trang bị pháp hệ cho các ngươi, còn có mười kim tệ tiền thuê…”
Mặc An nghe thế liền lập tức hiểu ý, đây là Địch Hạo muốn nói xéo mà thôi. Bất quá hắn cũng biết, đám người Thiêu Bính vừa ra tay, cả đội lại dễ dàng qua phó bản. Mấy người bọn hắn lập tức thành đồ vô dụng, muốn cầm tiền và trang bị căn bản là nằm mơ. Hắn lập tức cười nịnh: “Những việc đó căn bản là đùa thôi, thuận miệng chọc nhau ấy mà. Nếu thật sự đánh qua phó bản, chúng ta cũng không thu nhiều như vậy đâu.”
Lý Duệ hừ lạnh một tiếng: “Bợ đít!”
Giọng của Lý Duệ không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy. Mặc An sao lại không nghe thấy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, chỉ có điều trong lòng đã sớm chửi rủa: "Mẹ nó, không phải cũng chỉ dựa hơi thôi sao, làm màu cái gì?!"
Hắn cũng muốn tìm chỗ dựa hơi, nhưng khiến hắn ức chế là Niết Viêm đã là cây cổ thụ to nhất thành Tạp La Nhĩ rồi, bọn hắn không đắc tội được, cho nên cũng chỉ có thể nuốt hận vào trong.
Nếu như Lý Duệ nói câu này trước khi Niết Viêm xuất hiện thì Mặc Đào, Mặc An cùng Mặc Nghiên đã sớm trở mặt rồi, sao có thể khách khí như vậy?
Thiêu Bính sau khi chuẩn bị xong mọi thứ liền nói với Địch Hạo, Lý Duệ: “Hôm nay trước hết mang mọi người đánh Hắc Ám Chiểu Trạch, hôm nào rãnh sẽ kéo mọi người đi kiếm đủ bộ sáo trang cấp sáu mươi lăm.”
“Cảm ơn…”
Địch Hạo đang chuẩn bị nói tiếp thì Thiêu Bính đã cắt ngang, cười: “Người anh em không cần khách khí.”
Mặc An bên cạnh cũng chen miệng vào nói: “Thiêu Bính đại ca, phiền anh rồi.”
Sắc mặt Thiêu Bính vô cùng lạnh lẽo, liếc Mặc An một cái, cũng không trả lời mà tiếp tục nói chuyện với Địch Hạo, Lý Duệ khiến Mặc An vô cùng không vui.
Một lát sau, đám người Thiêu Bính và Địch Hạo bắt đầu lên đường.
Nhiếp Ngôn đi xuyên qua trung tâm quảng trường, đến cửa hàng sủng vật. Đây là một kiến trúc vô cùng khổng lồ, sau khi đi vào cửa có thể thấy từng dãy chuồng thú, bên trong nuôi đủ loại sủng vật. Đám sủng vật này cũng không cùng giá trị, rẻ nhất khoảng 10 kim tệ, cao cấp nhất khoảng mấy vạn, thậm chí vài chục vạn, không phải là thứ mà người chơi bình thường có thể chạm vào.
Nhiếp Ngôn theo đại sảnh đi thẳng vào trong, trước mắt liền hiện lên bóng dáng của mấy NPC mặc trang phục Tuần thú sư.
Nhiếp Ngôn đi về phía Giám định sư sủng vật.
Tuần thú sư trung niên NPC Khoa Lâm Sâm hỏi: “Niết Viêm tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài cần gì?”
“Khoa Lâm Sâm tiên sinh, nhờ ngài giám định giúp ta xem quả trứng này là của sủng vật gì.” Nhiếp Ngôn lấy một quả trứng màu đen to lớn từ trong hành trang ra.
Tuần thú sư Khoa Lâm Sâm thấy quả trứng này xong, ánh mắt liền phát ra quang mang kinh dị: “Đây là một con sủng vật cao cấp, Niết Viêm tiên sinh tôn kính, ngươi xác định muốn giám định nó sao? Giám định nó cần hai ngàn kim tệ, nếu ấp thì phải cần hai vạn kim tệ.”
Nghe xong, Nhiếp Ngôn liền giật mình, giám định cần tới hai ngàn kim tệ, mà ấp trứng lại càng cần hai vạn! Nhiêu đây đã đủ mua một con sủng vật kha khá rồi đó!
Bất quá phí giám định càng cao càng khiến Nhiếp Ngôn xác định, quả trứng màu đen này tuyệt đối không đơn giản, không biết có cao cấp như Ám Dực Long hay không?
Nhiếp Ngôn nghĩ đến Ám Dực Long trong ba lô, nếu có thể ấp quả trứng lớn màu đen này, có phải hay không cũng có thể ấp Ám Dực Long?
Hắn lại lấy trứng Ám Dực Long ra để bên cạnh quả trứng kia, nhất thời tạo thành một cảnh trái ngược nhau. Nhiếp Ngôn phát hiện màu đen của vỏ trứng Ám Dực Long còn thuần túy hơn quả trứng kia, hơn nữa xung quanh còn tỏa ra năng lượng ba động, không phải thứ mà quả trừng kia có thể so sánh. Xem ra quả trứng này cấp bậc thấp hơn Ám Dực Long.
Nhiếp Ngôn liền hỏi: “Xin hỏi, nếu ta muốn ấp quả trứng Ám Dực Long này cần bao nhiêu kim tệ?”