Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 475: Kinh Cức Điểu Chi Ca




Nhiếp ngôn nhặt trường bào lên. Trường bào này toàn thân đen nhánh, trên cổ áo là một đồ án Kinh Cức điểu vô cùng tinh xảo được bện bằng tơ vàng. Trường bào hết sức rộng, như một cái áo choàng vậy. Khi mặc vào có thể che đi toàn bộ thân thể Nhiếp Ngôn.

Thấy cái đồ án Kinh Cức điểu này, Nhiếp Ngôn nhíu mày. Đồ án Kinh Cức điểu này phi thường đặc biệt. Nó được truyền thừa từ thời đại hắc ám, có lịch sử rất lâu đời. Thời điểm ấy sử dụng đồ án chim cú là tám đạo tặc thuộc tổ chức nổi tiếng nhất thời ấy: Tổ chức Kinh Cứ Điểu. Mục đích thành lập của họ là ám sát các quý tộc thuộc Long tộc, giải cứu những nhân loại đang bị nô dịch. Bọn họ đã thành công ám sát mấy trăm quý tộc Long tộc. Lần cuối ám sát, bọn họ đã thành công xử lý Đại công tước long tộc Cổ Ni, nhưng cái giá phải trả cũng là toàn quân bị diệt. Sự kiện này cũng chấm dứt truyền kỳ về bọn họ.

Kinh Cức điểu là một loại chim nhỏ, rất xấu xí, bị nhiều người xem thường. Cả đời nó chỉ có duy nhất một lần cất lên tiếng hót. Từ khi rời khỏi tổ, nó không ngừng chấp nhất tìm kiếm một bụi gai. Rốt cuộc nó cũng được như ý nguyện, lấy thân thể nhỏ bé xinh đẹp của mình găm vào một cây gai dài nhất, treo mình trên đó. Máu, nước mắt và tiếng ca vang lên, thê mỹ động lòng người, uyển chuyển như một dòng suối thanh thoát, đưa người ta lên tận cõi thiên đường rồi đột nhiên trong phút chốc, thanh âm ấy bỗng ảm nhiên, thất sắc… tắt lịm! Kết thúc, Kinh Cức điểu rốt cuộc vẫn kiệt sức mà nhắm lại đôi mắt, ra đi!

Kinh Cức điểu, ngụ ý như một khúc ca thảm liệt, bi tráng nhưng lại mỹ lệ đến vĩnh hằng.

Tám người đạo tặc kia, cũng như Kinh Cức điểu vậy, họ dùng tính mạng tươi đẹp của mình, viết lên truyền thuyết vĩnh hằng. Để cho toàn bộ nhân loại đời sau khắc ghi.

Trong truyền thuyết, có một loại Kinh Cức điều, cả đời chỉ cất tiếng hát một lần!

Tiếng ca đó so với toàn bộ âm thanh của các sinh linh trên thế giới này, càng thêm êm tai, ưu mỹ.

Một khắc nàng rời khỏi kia, nàng đã đi tìm một cây mận gai, cho đến khi được như nguyện.

Sau đó, nàng lấy thân thể mình, găm vào cây gai dài nhất, giữ mình trên đó. Ở đây, giữa hoang man, nàng cất lên giọng ca!

Thời khắc hấp hối qua đi, nàng siêu thoát, rồi tự thân thống khổ. Tiếng ca kia đã làm cho những chim sơn ca, những dạ oanh cũng ảm nhiên thất sắc.

Đây là khúc hát cuối cùng đẹp nhất, khúc hát cuối cùng trước khi sinh mạng trôi đi.

Song, toàn bộ thế giới lúc này dường như đều lặng im, dõi theo tiếng ca ấy. Thần linh trên cao cũng phải mím môi, nở nụ cười.

Bởi vì, những thứ tốt đẹp nhất, chỉ có thể đổi lấy bằng sự đau đớn sâu tới tận tâm hồn!

Tám đạo tặc, những người đã trở thành niềm tự hào, nhưng cũng tràn đầy nỗi thắm thiết, bi thương và thống khổ của bao người. Việc đồ án Kinh Cức điểu, thứ đã theo họ bấy lâu nay không còn ai sử dụng nữa cũng bắt nguồn từ truyền thuyết từ xa xưa được truyền xuống này. Được những thi nhân, biên soạn thành từng ca khúc truyền lưu đến mọi người.

“Hệ thống: Ngươi phát hiện Pháp bào Âm Ảnh Liễu Mông Trần. Nhẹ nhàng lau đi bụi đất trên áo, ngươi cảm thấy bùi ngùi thương xót. Các anh linh đã hi sinh, nguyện các ngươi được yên nghỉ. Những ký ức đau khổ sẽ dần xóa nhòa giữa dòng thời gian vô tận, cho chúng ta thấy được ánh bình minh sau đêm tối. Đi tìm dấu chân người anh hùng, để cho Kinh Cức điểu lại cất tiếng ca…

Nhiếp Ngôn đọc đến câu cuối, vẫn không thấy hệ thống có động tĩnh gì thêm. Nếu không mở được nhiệm vụ, vậy coi như xong. Hắn nhìn qua một chút thuộc tính trường bào.

Trường bào Âm Ảnh Hành Giả (cấp thanh đồng): Vật phẩm đặc thù

Miêu tả: Dưới lịch sử hắc ám bị chôn vùi, nó là truyền thừa cho quang huy.

Thuộc tính: Sử dụng vật phẩm có thể ẩn tàng toàn bộ tư liệu của người sử dụng. Không cách nào bị điều tra. Thời điểm công kích người chơi khác cũng có thể ẩn nặc danh tính. Mang vào kỹ năng Hắc Ám Vũ Giả, sau khi thi triển, trạng thái ẩn nấp + 300%, không thể bị trinh sát, vẫn có thể bị cảm giác. Nếu đang thi triển kỹ năng mà phát sinh va chạm hoặc công kích với địch nhân, kỹ năng bị gián đoạn. Hiệu quả liên tiếp trong mười phút đồng hồ. Thời gian làm lạnh 3 giờ.

Thuộc tính không phải quá mạnh, nhưng lại phi thường thực dụng. Tỷ như ẩn giấu tư liệu, ẩn giấu danh tính. Cái này có thể giúp Nhiếp Ngôn thoải mái hơn trong việc tránh đi một số phiền toái không cần thiết. Hơn nữa skill Hắc Ám Vũ Giả thêm vào cũng là kỹ năng phi thường hữu dụng, nhất là khi làm nhiệm vụ hoặc thám hiểm.

Nhiếp Ngôn mặc lên trường bào Âm Ảnh Hành Giả. Tạo hình của của trường bào như một cái mũi thuyền úp ngược, có thể bọc phía ngoài áo giáp lại, cũng không ảnh hưởng tới hành động.

Đây có thể chính là trang phục chính mỗi khi xuất hành của Nhiếp Ngôn. Hắn muốn dùng cái trường bào này để thoát khỏi toàn bộ truy tung lên người hắn.

Nhiếp Ngôn bắt đầu tìm kiếm trong đại điện. Quan sát phía sau mấy pho tượng, xem một chút rốt cuộc là mấy người kia làm thế nào mà xúc phạm được cơ quan. Hắn vòng ra sau một tòa điêu khắc yêu thú, tìm kiếm kỹ càng từng tí một. Chừng năm phút sau, trong một góc tối vô cùng khó nhìn, hắn phát hiện ra một chỗ lõm xuống rất kỳ lạ. Đưa tay vào chỗ lõm ấy ấn mạnh xuống, bỗng nhiên cả đại điện kịch liệt run rẩy. bột đá trên người pho điêu khắc yêu thú không ngừng tróc ra, rơi xuống lả tả.

Chính là chỗ này!

Chỗ lõm vừa rồi vô cùng bí ẩn, không cẩn thận tìm kiếm mà nói, rất khó có thể tìm được nó. Nếu như không phải có người ngoài ý muốn xúc phạm cơ quan chỗ này, Nhiếp Ngôn căn bản không thể nào biết được. Những tòa điêu khắc đứng sừng sững tại khu này hẳn là một đám quái vật.

Con yêu thú vừa sống lại, Nhiếp Ngôn ngay lập tức chỉ huy bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn vây lại, Hoàng Kim Địa Long bắt đầu công kích không ngừng. Một lúc sau, con yêu thú này bị Nhiếp Ngôn giải quyết, ngã trên mặt đất. Mò mò quanh đó, Nhiếp Ngôn nhặt được một viên bảo thạch.

Tiếp đó, Nhiếp Ngôn lại từng bước, từng bước khởi động cơ quan phía sau từng pho điêu khắc, sau đó từ từ dọn dẹp xử lý toàn bộ đám quái vừa sống lại.

Thời gian cứ từ từ trôi qua. Hơn hai giờ sau, hầu hết mấy pho điêu khắc trong đại điện đã bị Nhiếp Ngôn thanh lý sạch. Lúc này cả đại điện trở nên cực kỳ rộng rãi. Chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một đường vân hẹp dài, tạo thành một cái đồ án kỷ hà rất lớn. Cái thứ này hình như là một ma pháp trận hay cái gì gì đó tương tự.

Nhiếp Ngôn vừa đánh quái, vừa nghiên cứu đồ án, nhưng hiểu biết của hắn đối với ma pháp trận hay mấy thứ linh tinh kiểu này là rất ít. Căn bản không biết ma pháp này có nghĩa gì. Hắn sao toàn bộ trận đồ ra một tờ giấy, sau đó pm cho Quách Hoài.

“Giúp ta điều tra xem ma pháp trận này rốt cuộc là dùng để làm gì?” Nhiếp Ngôn nói, sau đó chuyển bản vẽ cho Quách Hoài.

“Ta lập tức đi tìm nghiệp đoàn Phụ Ma sư”. Quách Hoài nhận được ma pháp trận đồ của Nhiếp Ngôn chuyển sang lập tức bắt đầu liên lạc với Nghiệp đoàn Phụ Ma sư. Nhiếp Ngôn hiện đang làm nhiệm vụ, có thể giải được bí mật trận đồ mà nói, sẽ giúp được Nhiếp Ngôn rất nhiều.

Nhóm Phụ Ma sư của Ngưu Nhân Bộ Lạc nhận được trận đồ Quách Hoài gửi tới lập tức bắt đầu nghiên cứu, bọn hắn phát hiện, xem xét qua, trong ma pháp trận này hàm chứa ý nghĩa vô cùng thâm ảo. Ít nhất cần sáu cao cấp Phụ Ma sư làm việc liên tục trong vòng 20 phút mới có thể giải được.

Rốt cuộc Nhiếp Ngôn lấy trận đồ như vậy từ đâu!

Những hàm nghĩa ẩn giấu trong trận đồ làm đám Phụ Ma sư này yêu thích không muốn rời tay. Nhưng là phía trên thông báo xuống, bọn hắn cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng giải khai trận đồ.

Trong khi đó, Nhiếp Ngôn vẫn đang xử lý mấy tòa điêu khắc còn sót lại. Một lát sau, trong đại điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại pho điêu khắc lớn nhất phía trước đại điện: Nô Y Cách Lâm. Nhiếp Ngôn cũng không dám khinh suất khởi động pho tượng này.

Vì nếu tên Nô Y Cách Lâm này sống lại, vậy Nhiếp Ngôn thảm rồi. Nó không phải thứ mà hiện tại Nhiếp Ngôn có thể đối phó.

Ngồi giữa đại điện, đợi gần hai mươi phút sau, Quách Hoài pm lại cho Nhiếp Ngôn.

"Như thế nào, giải được rồi sao?"

Nhiếp Ngôn hỏi, một ma pháp trận bình thường mà thôi, sao còn phải tính toán?

Bất quá đối với ma pháp trận, hắn cũng chỉ là một kẻ ngoại lai, kiếp trước tiếp xúc cũng rất ít, nhiều lắm là biết được mấy cái phương vị. Trong ấn tượng của hắn, những lúc cầm trang bị đi phụ ma… Phụ Ma sư chỉ cần khắc một cái trận đồ lên trang bị hắn cầm tới, thế là xong. Xem ra ma pháp trận còn phúc tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

“Đám Phụ Ma sư đã giải được rồi, bọn hắn nói: Lấy tinh vực làm gốc, phương vị làm điểm, vẽ một đường thẳng. Sau đó lấy nguyệt vũ phương vị làm trung tâm, vẽ nửa vòng tròn…” Quách Hoài chuyển toàn bộ tin tức lấy được từ chỗ nghiệp đoàn Phụ Ma sư cho Nhiếp Ngôn, không sai một chữ.

“Bọn họ không nói thêm gì sao?” Nhiếp Ngôn hỏi. Mấy lời này là có ý gì? “Đám Phụ Ma sư nói đây là một trận pháp bị khóa, dựa theo phương pháp của bọn họ là có thể giải khai.” Quách Hoài trả lời.

Nghe Quách Hoài nói, Nhiếp Ngôn trầm tư trong chốc lát. Vậy không ngại cứ thử làm theo nhóm Phụ Ma sư nói xem, biết đâu có thể giải khai ma pháp trận này.

“Lấy tinh vực làm gốc, phương vị làm điểm, vẽ một đường thẳng...” Nhiếp Ngôn y theo lời của nhóm Phụ Ma sư, vẽ một đường nhỏ. Nơi hắn đi qua, trên mặt đất liền xuất hiện một dải màu xám trắng.

Một dải xám trắng cứ thế kéo dài, tạo thành một dạng hình phong bế trong đại điện trống trải, thoạt nhìn có chút quái dị. Ngay sau đó, những dải màu xám trắng này bỗng phát ra quang mang đẹp đẽ, cả tòa đại điện ngập giữa một mảng bạch quang.

Lúc này, tại trung tâm ma pháp trận bỗng hiện lên một quyển sách vô cùng dày. Bên cạnh quyển sách là một cái chìa khóa màu vàng, lớn chừng bàn tay trôi lơ lửng. Cái chìa khóa này được chế tạo vô cùng tinh xảo, phía trên là chi chít từng đạo hoa văn.

Thấy cái chìa khóa này, tim Nhiếp Ngôn giật thót, hắn lập tức liên tưởng đến kim khố của thành Hoàng Kim.

Chìa khóa mở kim khố, hẳn là nó không sai!

Nhiếp Ngôn bước về phía hai kiện vật phẩm, tay vừa chạm vào, quang mang trên hai kiện vật phẩm này chợt tắt, từ từ rơi xuống.

Nhiếp Ngôn với tay bắt lấy chìa khóa và quyển sách, nhìn qua một chút.

Chìa khóa kim khố: Vật phẩm nhiệm vụ.

Một tiếng thông báo của hệ thống vang lên, Nhiếp Ngôn quay qua, đọc nội dung hệ thống thông báo.

Tiến độ nhiệm vụ: Sử dụng chìa khóa mở ra bảo khố của Cách Lâm, tìm được A Ba Khắc hủy diệt phi phong (Áo choàng hủy diệt của A Ba Khắc).

Nhiếp Ngôn lúc trước đã lấy được A Ba Khắc phong ấn chi thủ, A Ba Khắc huyết tinh chi chủy, thêm cái phi phong này nữa là đủ ba đồ vật. Hiện tại cửa vào bảo khố Cách Lâm đang ở ngay phía sau pho tượng Cách Lâm kia, chỉ cần có chìa khóa là có thể mở ra.

Còn một quyển sách nữa. Quyển sách này toàn bộ màu xám tro, trên bìa có vẽ một đồ án Kinh Cức điểu. Tên sách được viết bằng cổ ngữ, dịch ra là “Kinh Cức Điểu Chi Ca".

“Hệ thống: Ngươi phát hiện một quyển sách cổ, trang sách đã bị thời gian làm hư hao. Mở trang đầu tiên, phía trên có viết: Những thứ tốt đẹp nhất, chỉ có thể đổi lấy bằng sự đau đớn sâu tới tận tâm hồn. Xem xong chuyện xưa của bọn họ, ngươi phát ra một tiếng thở dài rồi chậm rãi khép lại quyển sách.”

Quyển sách này kể lại chuyện xưa của tám đạo tặc thuộc hội Kinh Cức điểu, đoán chừng là một vật phẩm nhiệm vụ. Cần theo nội dung trong sách, từ từ tìm kiếm manh mối nhiệm vụ. Hiện tại chưa có thời gian, Nhiếp Ngôn thu quyển sách lại, đặt vào trong ba lô.