Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 467: Tia nắng lúc rạng đông




Hai bên không ngừng có người ngã xuống, bởi vì chỗ hồi sinh khá gần đây nên ai chết thì lập tức sống dậy chạy sang, tiếp tục gia nhập trận chiến.

Một lát sau, một đội hai mươi người của Già Lam Thần Điện gần đấy chạy tới, gia nhập vào đội hình Ngưu Nhân Bộ Lạc. Pháp Sư Liên Minh cũng không chịu yếu thế, triệu tập đồng đội gần đó, khu vực hỗn chiến ngày càng lan rộng ra, ai nấy đều tự mình đánh, không còn trận hình gì nữa.

Bởi vì người bên phe Ngưu Nhân Bộ Lạc quá ít nên phe Pháp Sư Liên Minh dần chiếm ưu thế.

Tu La quan sát trận chiến, có ba người phe mình đang bị hai Chiến sĩ Ngưu Nhân Bộ Lạc đè đánh liền dùng Trùng Chàng ủi qua, làm choáng một Chiến sĩ, sau đó giơ kiếm chém xuống một cái Thuận Phách Trảm, chém bay Chiến sĩ đó ra ngoài.

“Tu La lão đại, đám người Ngưu Nhân Bôn Lạc này bá đạo quá.” Một Chiến sĩ bên phe Pháp Sư Liên Minh buồn bực nói, bọn họ ba người mà vẫn bị hai người Ngưu Nhân Bộ Lạc đè đánh, đủ thấy chênh lệch của hai bên.

Cùng level, trang bị không sai biệt lắm thì Pháp Sư Liên Minh căn bản không phải đối thủ của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Ngưu Nhân Bộ Lạc ai lại chưa từng chết hơn hai chục lần, cùng level, kinh nghiệm chiến đấu của họ hơn xa Pháp Sư Liên Minh, số lần trải qua hỗn chiến hơn Pháp Sư Liên Minh rất nhiều. Hơn nữa người của Ngưu Nhân Bộ Lạc đều vô cùng tàn nhẫn, lúc hỗn chiến căn bản là bất chấp tổn thất, liều mạng mà đánh, không giống người của Pháp Sư Liên Minh, lúc PK đều sợ này sợ nọ. Ngoài ra còn một điều nữa, đó là Ngưu Nhân Bộ Lạc rất có tiền, bọn họ đánh nhau tổn thất bao nhiêu Nhiếp Ngôn cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp bọn họ bù lại, mà giết được một người thì lại có phần thưởng hậu hĩnh, nên bọn họ không cần lo lắng vấn đề tổn thất.

Pháp Sư Liên Minh thì không giống lúc trước, phúc lợi của họ không cùng một đẳng cấp với Ngưu Nhân Bộ Lạc. Ngưu Nhân Bộ Lạc ít người, hơn nữa Nhiếp Ngôn lại có nguồn lực kinh tế rất lớn. Mà Pháp Sư Liên Minh lại phải nhờ vào tập đoàn Thế Kỷ bơm tiền, chứ tài sản trong game của họ chỉ có hạn, mà làm một hội trưởng công hội, đương nhiên sẽ phải giữ lại một ít cho mình, hơn nữa nhân số Pháp Sư Liên Minh lại đông phải gấp năm lần Ngưu Nhân Bộ Lạc, nên phúc lợi chia xuống theo đầu người khá ít. Hơn nữa, sự đồng lòng của Ngưu Nhân Bộ Lạc không phải thứ mà Pháp Sư Liên Minh có thể so sánh. Lúc PK, người của Pháp Sư Liên Minh luôn nhớ phải phòng vệ, tránh cho trang bị của mình rơi ra, level giảm xuống, còn người của Ngưu Nhân Bộ Lạc căn bản là liều mạng, chưa kể sự phối hợp đồng đội bên phía Ngưu Nhân Bộ Lạc còn nhỉnh hơn nhiều.

Cho nên, mặc dù quân số của Ngưu Nhân Bộ Lạc kém hơn rất nhiều nhưng vẫn không rơi vào tình trạng tan tác.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ la lên trên kênh đội ngũ: “Khanh Nam, ngươi thịt mấy tên rồi?”

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ đắc ý nói: “Sáu tên!"

“Mẹ, xem như ngươi ngon.” Khoái Nhạc Ẩn Sĩ hơi buồn bực, hắn tổng cộng chỉ mới giết ba tên, trong đó có hai là Mục sư.

Nghề nghiệp khác nhau, nhiệm vụ cũng khác nhau, Khoái Nhạc Ẩn Sĩ xem như là tương đối hoàn thành nhiệm vụ của mình, trong đoàn chiến, giá trị của Mục sư cao hơn những chức nghiệp khác.

“Bọn khốn Pháp Sư Liên Minh, Đạo tặc của bọn chúng đã giết chết một Mục sư phe mình.” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ không nhịn được chửi ầm lên. May mà Mục sư chủ lực Vũ Nguyệt Tiên Tử không chết, nàng từ đầu đến giờ từng trị liệu cứu sống bảy tám người.

“Ta đi thịt hai tên Chiến sĩ kia.” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ bật Khí Thế Như Hồng, lao lên.

Chiến đấu giằng co kéo dài.

Tu La quét mắt nhìn toàn diện, lúc này Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ đang bị ba người khác giáp công nhưng vẫn không có chút sợ hãi nào, cứng rắn đánh với hai Chiến sĩ và một Pháp sư.

Thần Thánh Chấn Kích!

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ rống lên một tiếng, chấn hai Chiến sĩ hôn mê, hắn lại dùng một Thần Tế Thuật làm trên đầu hai Chiến sĩ này bay lên giá trị thương tổn hơn một ngàn.

“Tên khốn này, đi chết đi!" Ánh mắt Tu La khóa chặt Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, gằn giọng một cái rồi mở Trùng Phong lao đến.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ ở phía xa thấy tình hình không ổn, vội vàng nhắc nhở: “Khanh Nam, cẩn thận!”

Lúc này, Tu La đã vọt đến bênh cạnh Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, đập một cái Đoạn Cân khiến Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ rơi vào trạng thái Tàn phế.

Hai Chiến sĩ bên phe Pháp Sư Liên Minh bị hôn mê chợt tỉnh lại, bọn họ lập tức phối hợp với Tu La tấn công Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, đánh hắn bay ra ngoài.

Thấy Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ bỏ mạng, Khoái Nhạc Ẩn Sĩ thấp giọng chửi thầm, ánh mắt ngó chừng Tu La. Nhưng hắn hiểu, bây giờ không phải thời cơ tốt để đối phó với Tu La. Đang có rất đông người bên cạnh Tu La, Khoái Nhạc Ẩn Sĩ chỉ có thể ẩn nấp phía ngoài, tìm kiếm thời cơ.

Tu La đá thi thể của Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ ra, nhặt lên một trang bị.

“Mẹ nó, là đồ bỏ đi.” Tu La sau khi giết Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ thì lập tức mang theo người chơi xong về phía Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Sau năm sáu phút hỗn chiến nữa, Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ đã sống dậy, chạy lại đây. Hắn núp trong một phiến rừng rậm rộng rãi, uống thuốc hồi HP và MP lại, tâm tình vô cùng buồn bực.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nhìn thoáng qua kênh đội ngũ, biết Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ đã sống lại, liền cười: “Ta đã sớm nhắc nhở rồi, ngươi chậm chạp quá!”

“Cười cái rắm, đợi ngươi nhắc thì ta kịp chạy nữa hả? Ai biết thằng ranh kia đánh lén chứ, xém chút nữa lão tử đã giết hai thằng Chiến sĩ kia rồi.” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ chửi ầm lên, thấy thanh HP đã đầy liền đứng lên, nói:

“Đi, chúng ta đi giết tên khốn đó!”

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ cười trên kênh đội ngũ: “Được rồi, để ta giúp ngươi.”

Ánh mắt hắn khóa chặt Tu La ở phía xa, mò mò đi tới.

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ nhắm lấy cơ hội, Khí Thế Như Hồng!

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ buff thêm một cái trạng thái gia tốc, điên cuồng xông về phía Tu La.

Tu La thấy Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ từ xa xông đến liền chửi: “Mẹ nó, cái thằng ngu này không sợ chết sao?”

Hắn cũng lao sang, lúc đang đến gần đột nhiên sau ót cảm thấy có chút lành lạnh. Không ổn! Nhưng chờ hắn nghĩ biện pháp phản ứng thì đã không kịp rồi.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ tặng hắn một cái Muộn Kích vào ót, khiến Tu La rơi vào trạng thái Choáng.

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ đúng lúc này xông đến, chém một kiếm vào người Tu La.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ cười: “Thằng nhóc, bị vài chục lần rồi mà ngươi vẫn không có tiến bộ.”

Hắn biết rất rõ nhược điểm và thói quen của Tu La, mỗi lần Tu La xông lên liền quên việc phòng ngự sau lưng, Khoái Nhạc Ẩn Sĩ vừa lúc nhắm vào điểm yếu này.

Không nghĩ tới Tu La xông tới mãnh liệt như hổ lại bị Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nhẹ nhàng đánh ngất, Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ giơ ngón cái nói: “Cũng là ngươi giỏi!”

“Động tác nhanh một chút!”

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ cùng Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ chỉ phối hợp bảy giây là đủ tiễn Tu La về thành dưỡng sức, người bên Pháp Sư Liên Minh còn không kịp cứu viện.

Bởi vì Ngưu Nhân Bộ Lạc và Pháp Sư Liên Minh đã sớm thiết lập đối phương là công hội đối địch nên giết nhau cũng không bị chữ đỏ. Vừa rồi Tu La cũng chỉ rơi ra một trang bị Hoàng kim, khá bình thường.

Lúc này bên phía đông của quảng trường lại có hai ba chục người điên cuồng chạy tới.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nhìn thoáng qua liền biến sắc, hô lên trên kênh đội ngũ: “Không ổn, là người của Thần Thánh Thủ Hộ!”

Thần Thánh Thù Hộ gia nhập cuộc chiến khiến Ngưu Nhân Bộ Lạc càng bất lợi hơn.

Trận hỗn chiến đã đạt đến con số hơn hai trăm người, không ngừng có người bị tiễn về mộ địa, sau đó lại nhanh chóng chạy tới, ai nấy cũng chết ít nhất hai ba chục lần, hơn nữa còn không ngừng có người kéo lên.”

“Khanh Nam, chúng ta rút không? Không rút thì cũng sẽ bị bọn chúng đánh chết.” Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nói, đối phương quá đông, còn viện binh của họ vẫn trên đường đến, đợi đến chắc không kịp rồi.

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ suy nghĩ một chút, tình thế trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, hắn không cam lòng gọi anh em trên kênh đội ngũ: “Anh em, rút!”

Nhiếp Ngôn đang đi đến quảng trường chợt phát hiện cổng thành tập trung đông người, trong lòng kinh ngạc không biết có chuyện gì. Rất nhanh hắn đã nghe mấy người xung quanh bàn tán.

“Thành Hoàng Kim không vào được.”

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng Pháp Sư Liên Minh đang đánh nhau, vô cùng náo nhiệt.”

“Chúng ta qua đó hóng chuyện đi, không chừng hên hên còn nhặt được một hai món.

Nhiếp Ngôn vừa nghe thấy Ngưu Nhân Bộ Lạc liền rùng mình, nhanh chóng lao về phía thành Hoàng Kim.

Nhiếp Ngôn quan sát trận chiến, ở một khu đất trống có mấy trăm người đang hỗn chiến, tràng diện vô cùng hỗn loạn. Người của Ngưu Nhân Bộ Lạc đang liên tục bại lui, không ngừng có người ngã xuống, trong lòng Nhiếp Ngôn chợt nhói lên.

Có ba người Ngưu Nhân Bộ Lạc đang bị cả bầy Pháp Sư Liên Minh đuổi giết, Chiến sĩ bên phe đó đang gào lên: “Mấy thằng ranh nhát gan Ngưu Nhân Bộ Lạc, có giỏi thì đứng lại đây!”

Tên Chiến sĩ phe Pháp Sư Liên Minh kia đang chuẩn bị Trùng Phong lao về phía một Đạo tặc thì một người chơi mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn. Tiếp sau đó, hắn đã bị một dãy kỹ năng Muộn Kích, Kích Vựng, Bối Thứ, Dịch Cốt vô cùng lưu loát, động tác đơn giản như vậy thôi đã khiến hắn chết ngay lập tức.

Đám người theo Chiến sĩ xung phong này chợt thấy hắn ngã xuống, ngẩn người.

“Là ai?”

“Thằng nhóc kia, muốn chết à!”

Đám người này đang chửi ầm lên thì chợt bọn họ nhìn thấy Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm trên tay người đó.

Một Pháp sư hoảng sợ hét lên: “Là Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm!”

“Là Cuồng Tặc Niết Viêm!”

Người chơi mặc áo choàng đen kia đứng giữa vòng vây của sáu bảy người chơi Pháp Sư Liên Minh, hắn không lộ ra thân hình nhưng chỉ một thanh Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm bốc lên ngọn lửa đen đã đủ nói lên thân phận hắn, Cuồng Tặc Niết Viêm!

Nơi xa xa, Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ và đám người Khoái Nhạc Ẩn Sĩ thấy thanh kiếm bốc lửa đen này, trong lòng cũng chấn động, vẻ mặt mừng như điên, hô lên trên kênh đội ngũ: “Là lão đại, lão đại tới!”

Bất cứ thành viên nào của Ngưu Nhân Bộ Lạc đang ở đây đều cuồng nhiệt, sôi trào lên.

“Tại sao lão đại lại ở đây?” Khoái Nhạc Ẩn Sĩ kích động vô cùng, bọn họ đang liên tiếp bại lui, không nghĩ tới tình thế lại thay đổi, Niết Viêm xuất hiện như một tia nắng lúc rạng đông.