Tay của Nhiếp Ngôn trượt vào cổ áo của Tạ Dao vuốt ve, cảm nhận được sự mềm mại và bóng loáng trong lòng bàn tay.
Tạ Dao không chống lại được cảm giác tê dại như dòng diện ùa tới, làm cả người cô mềm nhũn. Nhiếp Ngôn từ lâu đã biết cô vô cùng nhạy cảm, cả người mềm mại không xương, làm người khác mê muội. Dưới sự trêu chọc
của Nhiếp Ngôn, Tạ Dao không nhịn nổi mà rên lên một tiếng, ngay lập tức đỏ mặt, bối rối che dấu sự lúng túng trong lòng.
Nhiếp Ngôn mỉm cười, thì thầm bên tai cô: " Chúng ta đi rửa mặt thôi. Nếu không phải đã hứa với cha em, anh thật sự muốn ăn em vào bụng."
Tạ Dao nhanh chóng ngồi dậy, lời nói của Nhiếp Ngôn làm cho lòng cô
hoảng hốt, lại cảm thấy ngọt ngào. Tạ Dao lúc này, quần áo rối loạn,
nhìn qua thực mê người.
"Em đi vào trước." Tạ dao vội vã đứng lên, không dám nhìn vào mắt Nhiếp Ngôn.
Khi đi ra nhà vệ sinh, hai gò má của cô vẫn còn đỏ ửng, làn da sau
lớp áo lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, càng lộ ra vẻ trong suốt như ngọc, khiến người khác muốn cắn một cái.
Nhiếp Ngôn muốn tuân thủ ước định với Tạ Quân, hơn nữa hắn có nguyên
tắc của chính mình. Hắn muốn dùng thực lực của bản thân để thuyết phục
Tập đoàn Long Dược và Tập đoàn Quang Vinh, nên tuy rằng hắn sẽ ngẫu
nhiên chiếm tiện nghi của Tạ Dao nhưng vẫn sẽ kiềm chế bản thân. Cả hai
người họ đều quá nhỏ, lúc này Tạ Dao chỉ mới 18 tuổi, trong lòng hắn vẫn có cảm giác áy náy. Tạ Dao cũng biết rõ điều này nên mới dung túng
Nhiếp Ngôn.
Khi hai người vệ sinh xong, Nhiếp Ngôn nói với Tạ Dao: "Anh đến công ty một chuyến, bên đó còn có chút chuyện."
Tạ Dao cảm thấy rất căng thẳng, sau khi chuyện hôm đó xảy ra, cô đã
nảy sinh cảm giác ỷ lại đối với Nhiếp Ngôn. Nếu hắn không ở đây, cô rất
sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra. Nhiếp Ngôn an ủi nói: "Yên tâm đi, em cứ ở trong nhà của anh, chắc chắn không có ai biết. Nếu em cùng đi với anh,
ngược lại càng nguy hiểm. Nếu như có chuyện, nhớ gọi điện cho anh ngay."
"Vậy anh nhớ về sớm." Tạ Dao do dự nói, cô cũng hiểu, Nhiếp Ngôn có chuyện quan trọng cần làm.
Sau khi nhiếp Ngôn tạm biệt Tạ Dao thì nhanh chóng lái xe chạy về
hướng công ty của Nhiếp gia. Công ty dưới sự kinh doanh của cha Nhiếp
Ngôn bây giờ có thể nói là thành công mỹ mãn. Bây giờ nó đã thành lập
thêm ba công ty con, trở thành Tập đoàn Thiên Hạ, khi lĩnh vực hoạt động ngày càng mở rộng, nó ngày càng phát triển theo xu hướng của một Tập
đoàn lớn.
Khoảng thời gian trước, thông qua sự giật dây của Nhiếp phụ, Nhiếp
phụ và Thác Bạt Thì đã hoàn thành lần hợp tác hoàn mỹ đầu tiên, lấy một
khối thịt lớn từ trên người của Thác Bạt Hồng Dã, Tập đoàn Thiên Hạ cũng nhân cơ hội này mà kiếm một vố lớn. Tập đoàn Thiên Hạ còn thu mua một
số cổ phần của Tập đoàn Thế Kỷ, tuy nhìn qua thì rất ít, nhưng cũng
tương đối khả quan, người nắm giữ Tập đoàn Thế Kỷ như Tào Húc cũng chẳng nắm được bao nhiêu cổ phần.
Sự phát triển của Tập đoàn Thiên Hạ làm cho người khác phải ghé mắt
nhìn, đặc biệt là sản nghiệp trong hư nghĩ. Sự phát triển kinh khủng đó
càng làm cho người ta đỏ mắt. Chiến Thần Bộ Lạc đã có 5 cứ điểm, ba
trong số đó do Tập đoàn Thiên Hạ toàn quyền xử lý, hai cứ điểm còn lại
bán cho hai công ty hợp tác với Thiên Hạ. Những khu buôn bán đó mỗi ngày đều tạo ra lợi nhuận phong phú cho Tập đoàn Thiên Hạ.
Nếu như Tập đoàn Thiên Hạ cứ phát triển như thế này, có được càng
nhiều cứ điểm, khi Tín Ngưỡng ngày càng phổ biến, tình trạng phát triển
trong tương lai sẽ ngày càng khả quan.
Chiến Thần Bộ Lạc phụ thuộc vào Ngưu Nhân Bộ Lạc, chỉ cần Ngưu Nhân
Bộ Lạc không rơi đài, Chiến Thần Bộ Lạc sẽ có chỗ đặt chân tại Ni Tác
Đức thành. Lại vì Ngưu Nhân Bộ Lạc là của Nhiếp Ngôn nên không cần phải
lo lắng mối quan hệ hợp tác của hai bên. Khi số lượng cứ điểm mà Nhiếp
Ngôn đánh chiếm được lớn hơn, hắn dự định mang một số cứ điểm giao cho
Tập đoàn Thiên Hạ. Nếu có thêm năm năm thời gian, Tập đoàn Thiên Hạ sẽ
có được địa vị vững chắc.
Sảnh lớn của Tập đoàn Thiên Hạ, vàng son lộng lấy, rộng lớn vô cùng.
Nhiếp phụ và một cổ đông đang đi trên đại sảnh, phía sau là hơn 20 bảo
an. Đúng lúc này, một thanh niên mặc áo sơ mi đơn giản đi vào từ cửa
chính. Người này tuổi khoảng 27, 28; trên mặt có vết thẹo, nhìn qua có
phần dữ tợn, dáng đi mạnh mẽ, trên người lại có khí thế sắc bén. Người
này là Lưỡi Lê, hắn đã đi đến quầy tiếp tân.
Người tiếp Lưỡi Lê là một cô gái thanh tú hơn 20, nhìn thấy Lưỡi Lê
thì nhịn không được mà lui về sau một bước, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười:" Tiên sinh, xin hỏi ngài có vấn đề gì?" Khí chất của Lưỡi Lê làm cho cô
vô cùng lo lắng.
Lưỡi Lê là người đi ra từ trong mưa bom bão đạn, tay dính không biết
bao nhiêu máu tươi, sát khí bên người không phải muốn giấu là giấu được.
"Tôi muốn tìm một người, ở đây không biết có ai tên Nhiếp Ngôn
không?" Giọng nói của Lưỡi Lê hùng hồn mạnh mẽ, bị Nhiếp phụ đang đi
cạnh nghe được.
Nhiếp phụ nhíu mày, nhìn thoáng qua Lưỡi Lẽ, chỉ là thoáng qua thế
thôi ông cũng nhận ra đây là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Ông cũng là
lính, cũng là dạng lính đánh thuê nên chút mắt nhìn người ấy vẫn có.
Thực lực người thanh niên này không thua kém ông, mùi máu tươi đậm đặc
trên người, ông có thể ngửi được dù cách hơn 5 mét.
Người như vậy tại sao lại đến tìm Nhiếp Ngôn? Nghĩ tới đây, trong
lòng có chút lo lắng, nếu đối phương có mưu đồ gì, không chừng Nhiếp
Ngôn sẽ gặp nguy hiểm. Ông nhẹ giọng nói với bảo an:" Các anh ngăn người đó lại!" Ông nghĩ trước hết nên khống chế người này trước, sau đó lại
hỏi Nhiếp Ngôn xem chuyện gì xảy ra.
Sáu bảo an đi tới chỗ Lưỡi Lê, họ dáng người to lớn, đều là lính xuất ngũ, thân kinh bách chiến.
Lưỡi Lê đang hỏi thăm tiếp tân lại thấy có người đi về phía mình. Hắn nhìn họ thì lại thấy trong mắt có địch ý, hắn nhíu mày, mắt hơi nheo.
Sáu người này, chẳng lẽ là do Nhiếp Ngôn phái đến muốn dò xét mình? Cho
dù là phải hay không, đối với Lưỡi Lê mà nói, cách giải quyết chỉ có
một, đánh.
Tiếp tân nhìn thấy chuyện này lập tức sợ hãi lui về phía sau, cô
không biết có chuyện gì đang xảy ra cả. Sáu bảo an đó vây xung quanh
Lưỡi Lê để hắn không chạy. Một bảo an có làn da ngâm đen, mặc Vest đen
đi tới hỏi:" Anh là ai? Tới đây làm gì?"
"Tôi tới tìm Nhiếp Ngôn." Lưỡi Lê thản nhiên nói.
"Có giấy chứng minh thân phận không?" Giọng nói bảo an không chút khách khí, rõ ràng là tới gây sự.
"Không có." Lưỡi Lê cười như không cười nhìn về họ, hắn đã quan sát
rồi, Nhiếp Ngôn không ở gần đây, sáu người này có lẽ không do Nhiếp Ngôn phái tới.
Bảo an đó đột nhiên vươn tay, vỗ vai Lưỡi Lê, nói:" Đi theo bọn tôi đến cục cảnh sát."
Hắn tự tay muốn khống chế Lưỡi Lê, chỉ thấy người nọ bỗng nhiên hành
động, dùng cùi chỏ tấn công bảo an, hắn còn chưa kịp phản ứng tay đã cảm thấy đau nhức, không thể động đậy. Hắn vừa định phản kích, Lưỡi Lê đã
dùng tay đánh vào cổ, một tiếng vang lên, thân thể cường tráng của bảo
an đó ngã trên mặt đất.
Năm bảo an còn lại thấy Lưỡi Lê đánh ngã người kia liền xông tới.
Động tác họ lão luyện quyết đoán, dù sao cũng là người trong quân đội,
ra tay rất nhanh.
Chỉ thấy Lưỡi Lê động như thỏ chạy, lên gối đánh vào bụng một bảo an, người này cảm thấy bụng đau đớn cực kỳ, nước mắt chảy ròng, gập người
như tôm luộc, ngã trên mặt đất. Công kích bình thường tuyệt đối không
khiến hắn cảm thấy đau đến thế, chỉ trách sức mạnh của Lưỡi Lê quá lớn.
Bàn tay, khuỷu tay, đầu gối, những bộ phận có thể lợi dụng được trên
cơ thể Lưỡi Lê đều như vũ khí sắc bén. Động tác của hắn không dư thừa
vướng víu, chỉ cần 1, 2 chiêu là có bảo an ngã trên mặt đất. Nơi hắn
công kích đều là những phần yếu ớt nhất, chỉ cần công kích là có thể làm cho người ta mất đi sức chống cự. Chỉ một lát sau, cả sáu bảo an đó ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Lưỡi Lê đứng đó, nở cười khinh thường, nếu không phải lo lắng cho
tính mạng của mấy người này, hắn căn bản không cần khó khăn thế này. 6
người, 16 giây là thời gian chậm nhất của hắn.Loại chiến đấu bình thường này đối với Lưỡi Lê mà nói là chuyện xa xôi, cái hắn luyện, là kỹ xảo
giết người, một chiêu chí mạng mới là cái hắn quan tâm.
Nhiếp phụ đứng phía xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh ngạc, thực lực của 6 người kia, nếu như là trên võ đài, có thể được thứ tự không
tồi, dưới tay của người này lại có vẻ như không chịu nổi một kích. Hơn
10 bảo an sau lưng hắn cho dù có đi qua thì kết quả cũng như thế mà
thôi. Họ căn bản không phải là đối thủ của Lưỡi Lê.
Nhiếp phụ chỉ từng thấy được thực lực mạnh mẽ như thế trên người đại
đội trưởng. Người đó là từng là thành viên của một đội đặc chủng tên là
Thứ Huyết. Cho dù là tự ông ra tay, chưa chắc đã đỡ được ba chiêu của
Lưỡi Lê. Nhiếp phụ bấm điện thoại, hỏi Nhiếp Ngôn:" Nhiếp Ngôn, có
chuyện gì xảy ra vậy?" Ông kể cho hắn nghe tình hình ở công ty.
"Đó là bạn con, chuẩn bị làm bảo tiêu cho con đấy. Con sắp đến công ty rồi." Nhiếp Ngôn vừa lái xe vừa nói.
Nhiếp phụ nghe được lời của Nhiếp Ngôn, hai mắt tối sầm, người như
Lưỡi Lê nếu như đặt trong quân đội tuyệt đối là tinh anh trên tinh anh.
Nếu như là làm bảo tiêu cho giám đốc các tập đoàn lớn, lương hằng năm là hơn 100 triệu. Nhiếp Ngôn lại nói để người như vậy làm bảo tiêu cho
hắn, làm cho ông thực sự kinh ngạc.