Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 369: Ngục tù




Nhiếp Ngôn vượt qua vùng sương mù, liền thấy xa xa có một con chó khổng lồ đang đi qua đi lại. Hình thể của nó to như một con gấu, lông dài chạm đất, cái lưỡi đỏ thụt ra thụt vào, thở ra từng luồng khí nóng.

Nó là sinh vật hệ Hỏa, có thể sử dụng sức mạnh của lửa!

Con chó đi qua đi lại trong hang, cổ nó bị một cái xích to lớn xích lại, đầu xích gắn chặt vào vách nham thạch. Khu vực hoạt động của nó rất hạn chế, nhưng lại có thể công kích từ xa, việc này đối với người chơi là rất kinh khủng, chỉ cần nó phát hiện xung quanh có người thì liền phun một ngụm lửa tới.

Nhiếp Ngôn tiềm hành từ từ mò lại gần cách nó hơn 30 mét, ném cho nó một cái trinh sát.

Hắc Diễm Ác Khuyển: lĩnh chủ level 70, HP 320000/320000.

Đệt, lĩnh chủ level 70, HP tận 32 vạn… Con Hắc Diễm Ác Khuyển này tử thủ ở đây làm Nhiếp Ngôn không đi qua được. Huyệt động phía trước vừa sâu vừa tối, nhìn không thấy điểm cuối.

Nhiếp Ngôn không đủ thực lực để giết con Hắc Ám Ác Khuyển này. Hắn dùng mắt do thử chiều dài sợi xích trên cổ nó, đại khái khoảng hơn 10 mét.

Chỉ có một phương pháp duy nhất: xông qua!

Nhưng mà muốn xông qua chỗ con Hắc Diễm Ác Khuyển này không phải dễ dàng gì.

Nhiếp Ngôn thử nhích lại gần nó, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng hơn 20 mét. Hắc Diễm Ác Khuyển đột nhiên cử động, há mồm phun một quả cầu lửa nóng rực về phía Nhiếp Ngôn.

Lửa cháy hừng hực, hơi lửa áp người.

Nhiếp Ngôn bật Thần Tứ Chúc Phúc lên, xông thẳng vào ngọn lửa. (thằng này cứng)

Ngọn lửa bao phủ cả người Nhiếp Ngôn sau đó tiếp tục theo đà rơi xuống đốt cháy mặt đất. Nhưng hắn lại không bị thương chút nào, Thần Tứ Chúc Phúc bỏ qua sát thương pháp thuật!

Ánh lửa phừng phừng làm Nhiếp Ngôn không mở mắt nổi.

Đúng lúc này, Hắc Diễm Ác Khuyển đột nhiên tăng tốc nhào tới hắn, móng vuốt bén nhọn quét về phía Nhiếp Ngôn.

Ngay lúc đó, Nhiếp Ngôn nhanh tay mở Tật Phong Bộ, mượn hiệu quả vô địch né tránh một chiêu của Hắc Diễm Ác Khuyển.

Nhiếp Ngôn chui qua bụng Hắc Diễm Ác Khuyển, xém tí nữa bị nó đè cho xẹp lép như con tép.

Sau đó hắn buff tốc chạy như điên, còn chắc cú dùng thêm một cái Gia tốc quyển trục rồi xài thêm một cái Tật Phong.

Hắc Diễm Ác Khuyển công kích thất bại, liền xoay người dí theo Nhiếp Ngôn.

Tốc độ của Nhiếp Ngôn đương nhiên không so được với Hắc Diễm Ác Khuyển, trong phút chốc đã bị đuổi sát theo sau lưng. Hắc Diễm Ác Khuyển cào xuống lưng Nhiếp Ngôn một cái.

Âm Ảnh Vũ Bộ!

‘Đinh’ một tiếng, Nhiếp Ngôn mượn hai giây vô địch của Âm Ảnh Vũ Bộ tránh né đòn tấn công của Hắc Diễm Ác Khuyển, nhưng vẫn bị dư chấn đánh bay tới trước.

Nhiếp Ngôn lộn mèo trong không trung, tay phải chống xuống đất một cái lộn nhào trên mặt đất, khó khăn lắm mới đứng lên được.

Hắn còn chưa kịp làm gì thì Hắc Diễm Ác Khuyển đã đuổi đến sau lưng, Nhiếp Ngôn liền sợ hãi bỏ chạy như điên.

Không còn Tật Phong Bộ và Âm Ảnh Vũ Bộ, Nhiếp Ngôn lấy gì cản công kích của Hắc Diễm Ác Khuyển.

Tốc độ công kích của Hắc Diễm Ác Khuyển quá nhanh, gấp tốc độ Nhiếp Ngôn đến mấy lần, căn bản là không thể né tránh.

Nếu bị Hắc Diễm Ác Khuyển đánh trúng, Nhiếp Ngôn chắc chắn lên bảng.

Tốc độ của hắn đã đạt đến cực hạn, lại không ngừng thay đổi phương hướng, dùng kiểu chạy zic zac tránh né công kích. Hắc Diễm Ác Khuyển mỗi lần đổi hướng hơi bị khựng lại một chút, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng dí theo.

Mắt thấy Hắc Diễm Ác Khuyển sắp đuổi tới nơi, Nhiếp Ngôn liền đưa tay trái bắn ra một tia tơ nhện lên vách nham thạch, kéo một cái bay vút đi. Tốc độ bay là khá nhanh, nhờ đó Nhiếp Ngôn mới tạm thời tránh được công kích của nó.

Hắc Diễm Ác Khuyển vẫn theo sát không buông, móng vuốt của nó chỉ cách sau lưng Nhiếp Ngôn mấy tấc mà thôi.

Nhiếp Ngôn bay vọt đi hơn 10 mét sau đó thu lại tơ nhện, hắn lảo đảo rơi xuống đất, cố gắng lắm mới đứng vững.

Chẳng qua chỉ cần thế, Hắc Diễm Ác Khuyển đã vọt đến phía sau Nhiếp Ngôn, móng vuốt sắp cắm lên lưng hắn. Có điều Nhiếp Ngôn lại hồn nhiên chẳng để ý đến.

Mắt thấy thảm kịch sắp xảy ra, Hắc Diễm Ác Khuyển sắp làm thịt Nhiếp Ngôn thì lập tức, một bất ngờ lại phát sinh. Dây xích cổ Hắc Diễm Ác Khuyển đã bị kéo hết mức, giật ngã nó lại phía sau.

Nó lại lập tức nhào tới lần nữa nhưng vẫn như cũ bị giật ngã về sau, dây xích quá chặt làm cho bất kể nó tấn công thế nào cũng không tới Nhiếp Ngôn.

Chiều dài dây xích đã đạt đến cực hạn, nó tức giận phun mấy quả cầu lửa ra nhưng Nhiếp Ngôn vẫn không xi nhê, dù sao hắn vẫn còn dưới trạng thái Thần Tứ Chúc Phúc.

Nhiếp Ngôn cười nhẹ, quả nhiên hắn tính khoảng cách không sai, mặc dù sợ chết mợ nhưng dù sao cũng đã may mắn vượt qua, hữu kinh vô hiểm.

Hắn vội vàng chạy ra xa, tránh có chuyện gì phát sinh.

Đến khi cách Hắc Diễm Ác Khuyển hơn 50 mét, Nhiếp Ngôn mới chậm lại, cuối cùng đã an toàn!

Hắn quay đầu nhìn thoáng về phía sau, con Hắc Diễm Ác Khuyển vẫn đi qua đi lại, thở hừ hừ, thỉnh thoảng khà ra một đống hơi nóng.

Nhiếp Ngôn bỏ qua con chó này, tiếp tục lần mò trong hang động. Sau khi đi tới khoảng mấy trăm mét, Nhiếp Ngôn cũng thấy một căn mật thất. Căn mật thất này vô cùng nhỏ hẹp, khoảng chừng 3 mét vuông, cửa vào bị cửa sắt làm bằng ám kim chặn lại, phía trên đó còn ẩn chứa ma pháp nguyên tố nồng nặc, ở giữa bị một cái khóa sắt khổng lồ khóa lại.

Cái cửa sắt này coi bộ khá chắc chắn…

Nhiếp Ngôn quan sát phía trong một chút, trong đó có một lão già gầy gọm đang bị trói vào tường, cổ tay và chân đều bị vòng sắt khóa chặt, hắn chỉ có thể hơi nhúc nhích một chút.

Bộ quần áo trên người lão đã phai màu, nhưng bộ dạng vẫn còn nét quắc thước, dáng người lão không cao nhưng lại làm cho người ta có cảm giác tràn đầy lực bạo phát.

Nhiếp Ngôn nhíu mắt, là một con tin!

Hắn ném cho lão già một cái Siêu cấp Động Sát.

Mạt La Đặc: Lĩnh chủ level 70, trưởng lão Đạo tặc công hội, chức vị Hầu tước.

Địa vị của lão già này không thấp, không ngờ là trưởng lão Đạo tặc công hội, hơn nữa còn là Hầu tước. Chuyến này tìm được hắn coi bộ không đơn giản nha!

Nhiếp Ngôn kiểm tra song sắt một chút, song sắt làm bằng từng thanh thép to lớn, ở trên khắc một vài kí tự nhỏ đặc biệt, không nhìn kĩ sẽ không thấy.