Nghe thấy Nhiếp Ngôn gọi mình là bằng hữu, Nhân Sinh Như Hí kích động đến đỏ bừng cả mặt, trong lúc nhất thời không khỏi ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Mấy người mở quầy bên cạnh cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, thầm nghĩ tên này sao may mắn vãi lúa thế, đột nhiên quen biết một cao thủ, vận tốt cỡ đó sao không rơi xuống đầu mình chứ.
“Ngươi có thể lấy được bao nhiêu tiền?” Nhiếp Ngôn nhìn tên Vong hồn chiến sĩ hỏi.
Vong hồn chiến sĩ bị Nhiếp Ngôn nhìn có chút chột dạ, ấp úng hồi lâu mới nói được nên câu:
“Chúng ta chỉ có thể lấy ra 360 kim tệ thôi, ngươi có thể tạm giữ lại món trang bị này không? Ta đi tìm mấy người bạn mượn ít tiền rồi trở lại ngay.”
Ai cũng nhìn ra được tên Vong hồn chiến sĩ này rất muốn cái khôi giáp đó.
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ừm… 360 kim tệ cũng được, lấy tiền ra đây ta bán cho ngươi cái khôi giáp.”
“Thật… Thật?” Vong hồn chiến sĩ có chút không tin nhìn về phía Nhiếp Ngôn, hắn đang sợ rằng mình nghe lầm.
“Giao dịch tiền mặt.” Nhiếp Ngôn nói thêm, hắn sẽ không ngu mà đi tiếp nhận vật phẩm thế chân.
“Dạ, dạ, cám ơn đại ca, cám ơn nhiều. Ta lập tức gọi mấy người bạn đem tiền tới.”
Vong hồn chiến sĩ cà lăm nói, một trang bị hơn 500 kim tệ mà Nhiếp Ngôn chỉ bán cho hắn giá 360 kim tệ, sao hắn lại không kích động cho được.
Người chơi xung quanh, bao gồm luôn cả Nhân Sinh Như Hí đều ngớ người nhìn Nhiếp Ngôn. 500 kim tệ với 360 kim tệ, hơn kém nhau đến 140 kim tệ đó!
Tên Vong hồn chiến sĩ hưng phấn đến mức khó tin.
“Chờ chút!” Bỗng một Vong linh võ sĩ ở quầy bên cạnh mặc Hoàng kim sáo trang level 45 đi tới, nhìn Nhiếp Ngôn hỏi:
“Huynh đệ, ta muốn cái khôi giáp này, để lại cho ta giá 500 kim tệ được không?”
Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua tên Vong linh võ sĩ này, khôi kháp trên người hắn là thuộc bộ sáo trang, hẳn là sẽ không cần đổi khôi giáp. Cũng không biết tại sao hắn lại nguyện ý bỏ ra 500 kim tệ mua một cái khôi giáp khác, chắc là mua cho bạn mình.
Vong hồn chiến sĩ trừng mắt nhìn tên Vong linh võ sĩ mới tới, hắn thật vất vả lắm mới trả giá được, thế mà tên khỉ này muốn đem cái khôi giáp sắp vào tay hắn cướp đi? Hắn nắm chặt hai tay, nhưng vừa nhìn thấy dấu hiệu công hội của đối phương liền chán nản. Thiên Sứ Trụy Lạc! Người này nếu muốn tranh với hắn, hắn cũng không còn cách nào khác, chưa kể người ta còn ra đúng giá. Vong hồn chiến sĩ thở dài ngao ngán, ai bảo hắn không đủ tiền cơ chứ.
Nhiếp Ngôn đến cả mí mắt cũng chẳng thèm động, từ tốn nói: “Khôi giáp này đã bán rồi, ngươi có thể mua những món khác.”
“Ta chỉ muốn cái này.” Vong linh võ sĩ nhìn chằm chằm Nhiếp Ngôn, trầm giọng nói.
Vong linh võ sĩ cường ngạnh đến mức này làm cho người chơi xung quanh không khỏi bàn tán. Đây rõ ràng là ép bán, điều này rõ ràng không giống cách làm việc của Thiên Sứ Trụy Lạc nha! Không lẽ người này có cừu oán với Thiên Sứ Trụy Lạc nên tên Vong linh võ sĩ này cố ý tìm tới gây sự?
Nhiếp Ngôn lạnh lùng liếc tên Vong linh võ sĩ, nói:
“Hình như ta vừa nói là cái khôi giáp này đã bán rồi, lời nói của ta không bao giờ rút lại đâu.”
Vong hồn chiến sĩ có chút kích động, hắn không nghĩ có người nguyện ý ra giá cao như thế mà Nhiếp Ngôn vẫn nguyện ý bán cho hắn.
Nói được làm được, sợ rằng không bao nhiêu người đủ khả năng như thế. Lúc này mọi người chơi xung quanh đều dùng ánh mắt kính trọng nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
Những người bên cạnh như Nhân Sinh Như Hí càng kính nể với Nhiếp Ngôn hơn.
Không khí lúc này có chút giằng co.
Vong linh võ sĩ đột nhiên sang sảng cười lên một tiếng:
“Huynh đệ đừng để ý, ta chỉ đùa một chút mà thôi, ha ha. Ngươi còn dư lại bao nhiêu món cứ đem ra ta muốn mua hết, thêm bạn hữu đi.”
Vong linh võ sĩ cười có vẻ rất thật lòng, Nhiếp Ngôn cảm thấy hắn cũng không phải đến kiếm chuyện.
Nhiếp Ngôn nhìn về Nhân Sinh Như Hí bên cạnh, nói:
“Ngươi dựa theo giá thị trường xem thử mớ trang bị này trị giá bao nhiêu kim tệ.”
“Dạ đại ca.” Nhân Sinh Như Hí bắt đầu tính toán, giá của từng món trang bị được treo lên.
Một lát sau, bạn của tên Vong hồn chiến sĩ mang tiền tới giao dịch với Nhiếp Ngôn.
“Cám ơn đại ca đã mang cái khôi giáp này bán cho em, chúng ta thêm hảo hữu đi, sau này có gì cần thì đại ca cứ việc phân phó.” Vong hồn chiến sĩ thành khẩn nhìn Nhiếp Ngôn, đối với Nhiếp Ngôn hắn rất kính nể.
“Thêm bạn thì không cần, ngươi tên gì? Sau này nếu cần ta sẽ tìm ngươi.”
Nhiếp Ngôn nhìn hắn nói, quen biết nhiều người chơi dưới đây sau này sẽ có không ít chỗ tốt.
“Dạ em tên là Mạch Thượng Mạn Bộ.” Tên Vong hồn chiến sĩ tự giới thiệu tên mình.
Nhiếp Ngôn gật gật đầu với hắn: “Ừm ta nhớ rồi.”
Mạch Thượng Mạn Bộ nhìn Nhân Sinh Như Hí bên cạnh, cười cười:
“Người anh em, vừa rồi xin lỗi nha, ta tính tình hơi nóng, ngươi đừng giận.”
Nhân Sinh Như Hí cũng cười đáp: “Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi mà.”
Mạch Thượng Mạn Bộ mua được trang bị ưng ý liền hưng phấn rời đi, trước khi đi còn cố ý thêm bạn với Nhân Sinh Như Hí.
Còn về phần Nhân Sinh Như Hí thì loay hoay một hồi cũng giúp Nhiếp Ngôn tính toán xong giá tiền của đống trang bị còn lại, khoảng tầm 3900 kim tệ.
“Ngươi xem giá 3500 kim tệ được không?”
Nhiếp Ngôn nhìn về phía Vong linh võ sĩ nói. Nhân Sinh Như Hí lúc tính tiền chắc là sẽ vì hắn mà tăng giá lên một chút, nên hắn giảm xuống còn 3500 kim tệ cũng không quá, dù sao thuộc tính của những trang bị này cũng khá tốt.
“Được, ta đồng ý.” Vong linh võ sĩ cũng không thèm mặc cả với Nhiếp Ngôn, sảng khoái đáp ứng sau đó giao dịch với Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhìn hành trang của mình một chút, sau khi bán đống trang bị này xem như hắn cũng lời một mớ.
Vong linh võ sĩ sau khi thu đống trang bị của Nhiếp Ngôn vào hành trang liền cười nói:
“Thêm bạn được không? Ta gọi là Cuồng ngạo Chiến Thương, huynh đệ xưng hô thế nào?”
Nhiếp Ngôn cẩn thận đánh giá Cuồng Ngạo Chiến Thương một chút. Người này mặc một thân sáo trang Ám kim level 45, thực lực xem ra cũng khá, tuổi khoảng chừng 22, 23, có chút ngạo khí.
Vong linh võ sĩ cũng không khác Cuồng kiếm sĩ lắm, đều am hiểu pk. Mà tên Cuồng Ngạo Chiến Thương này hòa đồng như thế xem ra cũng không tệ, hẳn là cùng một bậc với bọn Vô Phong, Hắc Bạch.
Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị bịa một cái tên nói cho Cuồng Ngạo Chiến Thương thì đột nhiên Cuồng Ngạo Chiến Thương cười một cách thần bí, nói:
“Thật ra ta biết ngươi là ai, ngươi không cần phải giới thiệu thêm.”
Nghe thấy Cuồng Ngạo Chiến Thương nói thế, Nhiếp Ngôn liền rùng mình, ánh mắt vô tình hằn lên một tia sát cơ, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh lại. Cuồng Ngạo Chiến Thương biết thân phận hắn nhưng vì sao lại không tố cáo hắn? Hơn nữa vì sao Cuồng Ngạo Chiến Thương lại biết rõ thân phận hắn? Nhiếp Ngôn suy nghĩ một hồi, không lẽ do bán một vài trang bị mà lộ ra sao?
Cuồng Ngạo Chiến Thương chủ động đến tiếp xúc với hắn nhưng lại không động thủ, không biết là có ý gì.
Nhiếp Ngôn vẫn duy trì cảnh giác, một khi hắn cảm thấy có gì không đúng thì liền dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục rời đi.
“Mấy trang bị ngươi bán kia có vài món là từ trên người của anh em ta rớt ra, món chiến giáp vừa rồi cũng thế. Bất quá nếu ta đã giúp bọn họ mua lại thì cũng chứng tỏ ta không có ác ý gì với ngươi. Chỉ là hội trưởng chúng ta muốn gặp ngươi một chút.”
Cuồng Ngạo Chiến Thương nhìn Nhiếp Ngôn nói. Còn về phần Nhiếp Ngôn, hắn đoán rằng Nhiếp Ngôn đã dùng một cái kỹ năng giả dạng nào đó mới có thể làm một người chơi phe thiện lương trà trộn vào thành nơi cư trú của cư dân phe tà ác. Ngoại trừ việc sở hữu kỹ năng đặc thù, thì Nhiếp Ngôn còn phải có lá gan rất lớn mới dám làm điều này, hắn thật sự có chút bội phục Nhiếp Ngôn. Nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định không dám trà trộn và thành trấn của phe thiện lương.
“Hội trưởng của Thiên Sứ Trụy Lạc?” Nhiếp Ngôn trầm ngâm hồi lâu, bọn họ đã tìm đến tận cửa rồi, không biết là có ý đồ gì đây.
“Thiên Sứ Trụy Lạc chúng ta cùng với Ngưu Nhân Bộ Lạc của ngươi mặc dù thuộc hai phe khác nhau nhưng lại không có bất kỳ xung đột lợi ích gì, nếu hai bên có thể hợp tác thì sẽ đạt được lợi ích rất lớn.”
Cuồng Ngạo Chiến Thương mở lời nói. Bởi vì hai bên thuộc hai trận doanh khác nhau nên trừ khi hai trận doanh mở ra chiến tranh toàn diện nếu không bọn họ cũng không tính là kẻ thù trực tiếp gì. Nếu vậy, hai bên cũng có thể hợp tác với nhau.
Theo lý thuyết mà nói thì người chơi của hai trận doanh đối địch không cách nào hợp tác với nhau nhưng nếu giống như Nhiếp Ngôn, có thể trà trộn vào trận doanh đối địch thì lại là một vấn đề khác.
“Hội trưởng của các ngươi ở đâu?” Nhiếp Ngôn nhìn Cuồng Ngạo Chiến Thương hỏi. Nếu đối phương có thể trong một biển người tìm ra mình thì bản lĩnh cũng không nhỏ, hắn đối với lời đề nghị hợp tác này cũng có chút mong đợi.
“Nhớ kỹ, chúng ta cũng không nhận ra ngươi.” Cuồng Ngạo Chiến Thương nhìn Nhiếp Ngôn, cường điệu nói.
Nhiếp Ngôn gật gật đầu, hắn hiểu ý tứ của Cuồng Ngạo Chiến Thương. Nếu hắn đem tên mình tiết lộ cho đám người Cuồng Ngạo Chiến Thương biết, lỡ một ngày hắn gặp chuyện không may trong tay người chơi phe tà ác thì vấn đề lại không nhỏ nha! Lúc đó Cuồng Ngạo Chiến Thương liền chịu dính líu. Cuồng Ngạo Chiến Thương đương nhiên cũng vì bảo đảm an toàn cho mình, đành phải làm bộ không nhận ra Nhiếp Ngôn, đây cũng là một hành động tự vệ mà thôi. Sự hợp tác giữa bọn họ chỉ có thể diễn ra trong bóng tối, hơn nữa phải cực kỳ bí mật mới được.
“Chào ngươi, ta gọi là Liệt Hỏa.” Nhiếp Ngôn bắt tay với Cuồng Ngạo Chiến Thương, dùng tên giả nói chuyện. Có điều thân phận thật sự của Nhiếp Ngôn là ai thì trong lòng Cuồng Ngạo Chiến Thương thừa biết rồi.
Nói chuyện cùng người thông minh luôn rất thoải mái, Cuồng Ngạo Chiến Thương hiểu ý cười một tiếng, sau đó nói với Nhiếp Ngôn:
“Đi theo ta, hội trưởng chúng ta đang chờ ngươi.”
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua Nhân Sinh Như Hí bên cạnh làm cho hắn khẩn trương đứng thẳng dậy. Trước mặt hắn, Nhiếp Ngôn và Cuồng Ngạo Chiến Thương đều là những nhân vật lớn, bình thường khó thấy. Vừa rồi hắn đực mặt một hồi mới nhận ra Cuồng Ngạo Chiến Thương, người này không phải là Phó hội trưởng của Thiên Sứ Trụy Lạc sao!
“Nhân Sinh Như Hí.”
“Đại ca, có chuyện gì anh cứ việc phân phối.”
Nhiếp Ngôn giao dịch cho Nhân Sinh Như Hí 100 kim tệ, cười: “Ngươi giúp ta làm ăn một khoản lớn, đây xem như thù lao cho ngươi. À còn nữa, hôm nay cảm ơn ngươi.”
“Chuyện này sao có thể.” Nhân Sinh Như Hí vội vàng từ chối, mặc dù tài sản trên người hắn cộng hết lại cũng chả đủ 100 kim tệ nhưng hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận lấy tiền của Nhiếp Ngôn.
“Đừng có đàn bà như thế, cầm lấy đi. Sau này ta còn tìm ngươi chạy việc.” Nhiếp Ngôn cười cười vỗ vai Nhân Sinh Như Hí. Hắn cũng nhìn ra được người này khá thành thật, có thể tin tưởng được.
Cuồng Ngạo Chiến Thương cũng nhìn Nhân Sinh Như Hí cười:
“Cầm đi, 100 kim tệ đối với chúng ta không đáng gì đâu.”
Nhân Sinh Như Hí cũng không dám từ chối nữa, dành cầm lấy 100 kim tệ, cảm động nói:
“Sau này nếu có chuyện gì, đại ca cứ kiếm em, núi đao biển lửa em cũng không hé miệng oán than một câu!”
“Không cần vượt núi đao biển lửa gì đâu.”
Nhiếp Ngôn cười cười, quay đầu nói với Cuồng Ngạo Chiến Thương:
“Chúng ta đi thôi.”
“Tốt, đi theo ta.” Cuồng Ngạo Chiến Thương nói, sau đó dẫn Nhiếp Ngôn hướng phía xa rời đi.
Nhân Sinh Như Hí nhìn theo bóng lưng cửa Nhiếp Ngôn xa xa, sau đó thu thập quầy hàng. Hiện tại có tiền rồi, hắn chuẩn bị mua mấy trang bị cao cấp một chút. Nếu không sau này Nhiếp Ngôn tìm hắn chạy việc và thực lực hắn không đủ thì thật mất mặt.