“Đầu tiên phải xử lý hết đám sủng vật này, sau đó tất cả đạo tặc đi lục soát, hẳn là tên Niết Viêm đang ở gần đây thôi.” Gã vong linh vu sư mặc pháp vào màu xám trầm giọng nói. Hắn là Trầm Mê, một con gà lâu năm, hắn đã đầu tư mấy chục triệu điểm tín dụng vào các trò chơi giả thuyết lớn, cũng nhờ gia cảnh giàu có của hắn mới có thể chịu được nhiệt. Tuy nhiên, trò chơi giả thuyết nào hắn cũng tạo được một chút danh tiếng, nên rất nhiều người cũng nhớ đến tên hắn.
Xuyên qua màn đêm, Nhiếp Ngôn thấy rõ gò má của người kia, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, mặt chữ quốc, lông mày rất thô, hắn chỉ huy hội viên cấp dưới đâu ra đấy, tạo cho người khác một cảm giác lão luyện, thành thục.
“Mọi người làm rất tốt, nếu giết được gã đạo tặc nhân loại kia, tuôn ra trang bị trên người hắn thì mỗi người sẽ được chia 50 vàng!” Trầm Mê nói, lời của hắn vừa dứt, cả đám người chơi đều kích động hẳn lên.
Đối với một người bình thường, 50 vàng là một khoản tiền lớn, rất ít người không động tâm.
Lập tức đám người chơi làm việc năng nổ hơn hẳn, nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Trầm Mê. Nhìn đến đây, Nhiếp Ngôn cũng hiểu, thì ra đám người chơi là một tổ chức tạm thời. Trong đó có hầu hết các chức nghiệp. Thế nhưng kỹ thuật của những người này chỉ coi là bậc trung, những người chơi pro chắc chắn sẽ không tham gia vào đám lôm côm này.
Nhìn qua huy chương công hội của bọn họ, quả nhiên là tạp nham, tất cả các công hội đều có, thậm chí có rất nhiều người la người chơi tự do, không công hội.
Hẳn là có người đã tiết lộ chuyện Nhiếp Ngôn đang ở Trụy Lạc hạp cốc, thế nên đám người kia mới đến đây tìm tung tích Nhiếp Ngôn.
Xem ra không dễ để đi đến tiểu trấn gần nhất rồi. Nếu người người không ngừng tìm hắn, phiền thôi cũng đủ giết hắn.
Để đối phó với đám linh cẩu này, chỉ có thể dùng sức mạnh để làm bọn chúng run rẩy, không đủ can đảm đến nữa!
Bọn này nghĩ tập hợp một đám lôm côm lại là có thể giết hắn sao? Quá ngây thơ rồi!
Nhiếp Ngôn nhìn phía trước mặt, hơn mười gã vong hồn chiến sĩ đang cầm lá chắn vây lấy năm con Tang Thi Đốc Công, bộ dạng có chút nóng vội.
“Lên!” Trầm Mê nói.
Xung phong! Xung phong!
Một nhóm vong hồn chiến sĩ lao thẳng vào đám Tang Thi Đốc Công của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn khẽ cười, nếu bọn họ nghĩ Tang Thi Đốc Công của hắn là quái dã ngoại thì sai to.
Quái dã ngoại thường không có bất cứ chiến thuật nào, mà Tang Thi Đốc Công được Nhiếp Ngôn thao túng, không khác gì có trí khôn.
Lúc này, hai con Tang Thi Đốc Công chặn hơn mười vong hồn chiến sĩ lại, ba con khác đồng thời vung đao, chém một gã vong hồn chiến sĩ trong đám đó. Cả ba đao trúng mục tiêu cùng một lúc, không hề màu mè, cực kỳ gọn gàng, dứt khoát. Trên đầu gã vong hồn chiến sĩ này lập tức hiện lên ba điểm tổn thương, tất cả đều trong khoảng bảy, tám trăm, hắn không kịp nói nên lời thì đã đi về nơi xa.
Ba con quái công kích đồng thời lập tức giết chết vong hồn chiến sĩ, nhóm vong linh vu sư đang giơ pháp trượng chuẩn bị trị liệu đều ngẩn tò te.
Động tác của ba con Tang Thi Đốc Công thật chỉnh tề, đến nỗi bọn họ còn chưa có cơ hội trị liệu thì gã vong hồn chiến sĩ đã thăng.
Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đúng lúc đấy, ba con quái lại đồng thời thu đao, đứng thẳng lên, xoay về một gã vong hồn chiến sĩ khác, lại đồng thời bổ đao, ba đao chém xuống, lại một thằng quy tiên.
Vốn dĩ Tang Thi Đốc Công là boss tinh anh, lại thêm nghi thức tế lễ vong linh của Nhiếp Ngôn. Thế nên công kích của chúng cực cao, một đao có thể chém mất khoảng 1/3 lượng HP của vong hồn chiến sĩ. Cảnh ba con quái đồng loạt vung đao đều tăm tắp, như đã luyện tập vô số lần làm người xem cảm thấy vô cùng rung động.
Sau khi băm chết gã vong hồn chiến sĩ thứ hai, ba con Tang Thi Đốc Công lại đứng thẳng, lại chỉnh tề xuất thủ, ánh đao sáng như tuyết.
Xuất đao, thu đao, lại xuất đao, ba đao hợp nhất, trúng người là chết. Tất nhiên không phải trùng hợp rồi.
“Mẹ, đám này thật trâu!”
Gã vong linh chiến sĩ mạnh nhất trong đám người chơi này cũng bị một chiêu hợp lực của ba con quái đánh chết.
Đội vong linh vu sư không hề có tác dụng gì cả, đồng đội bị miểu sát thì bọn họ có buff trâu đến đâu cũng không có biện pháp giúp người chơi cải tử hồi sinh!
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Nhóm vong hồn chiến sĩ phía trước sợ sun trym, không còn quan tâm đến mệnh lệnh nữa, nhanh chóng lui về sau.
“Hai người chặn một con, không được lui, không phải sợ!” Trầm Mê quát, đồng thời vẫn chỉ huy pháp hệ công kích hết sức.
Nhưng dù sao cả nhóm cũng chỉ là đoàn đội tạm thời tổ chức, đều vì lợi ích, nên chẳng mấy người chấp nhận chịu chết cả.
“Ai chết sẽ được bồi thường 50 vàng! Đứa nào lùi thì cút hết! Chặn chúng nó lại cho ta!” Trầm Mê thấy cả đám vẫn lùi về phía sau, nên lập tức nói.
Thấy có thêm tiền, nhóm người suy nghĩ, sau khi chết, nếu về thành cũng tổn thất kinh nghiệm không nhiều, còn trang bị thì thứ họ mặc trên người cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Nhóm vong hồn chiến sĩ không lùi về sau nữa, nghe lệnh của Trầm Mê, tạo thành bức tường người dày đặc.
Dưới sự chỉ đạo của Nhiếp Ngôn, ba con Tang Thi Đốc Công tạo thành một nhóm, tập tễnh lại gần đám vong hồn chiến sĩ, rút đao, vung chém, miểu sát, thu đao. Lại một đòn hoàn mĩ! Lại một gã vong hồn chiến sĩ quy tiên!
Ba con Tang Thi Đốc Công phá vỡ bức tường người do vong hồn chiến sĩ tạo ra, hai con còn lại cùng Hoàng Kim Địa Long xông về nhóm pháp hệ phía sau.
Sáu con quái hừng hực khí thế, thế trận bắt đầu nghiêng về một phía, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Nhiếp Ngôn ẩn trong bóng tối. Hắn cũng phải rất tập trung tinh thần mới có thể điều khiển từng con quái chính xác đến như thế. Lúc này hắn rất khó phân tâm làm chuyện khác.
Ầm ầm! Ma pháp nổ tung liên tục trên người một con Tang Thi Đốc Công, lượng máu của nó bị giảm liên tục, ngã xuống đất.
Con Tang Thi Đốc Công đầu tiên chết.
Hoàng Kim Địa Long phun ra một luồng long tức, mười mấy pháp hệ đang đứng cách đó không xa lập tức về thành.
Mới đó mà đã tổn thất mấy chục người. Trầm Mê cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, thực lực của đám sinh vật này vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Ba con Tang Thi Đốc Công phối hợp gần như hoàn mĩ, làm người xem cũng phải rùng mình.
Ma pháp phủ xuống trên người nhóm Tang Thi Đốc Công dày đặc. Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ngôn, bốn con Tang Thi Đốc Công còn lại đi trước, Hoàng Kim Địa Long phụ trợ phía sau, tiến thẳng về trước, thi thể la liệt khắp nơi.
Một con Tang Thi Đốc Công lại chết, lượng HP của ba con còn lại cũng không nhiều. Nhiếp Ngôn cũng không xót, bởi đám Tang Thi Đốc Công này cũng là dùng tạm, chết hết cũng không đau lòng.
Hoàng Kim Địa Long tung hoành khắp nơi, tung ra skill Phản Kích Phong Bạo, lập tức giết chết năm, sáu người chơi gần đó.
Những sinh vật này quá trâu bò, Trầm Mê thấy nếu cứ thế thì tổn thất sẽ rất lớn, hắn bắt đầu ra lệnh cho đám người chơi lần lượt rút lui, lui vào trong bãi đá.
Địa hình trong bãi đá này khá phức tạp, với hình thể to lớn của Hoàng Kim Địa Long và Tang Thi Đốc Công thì không thể vào được. Nhiếp Ngôn suy nghĩ, ra lệnh cho ba con Tang Thi Đốc Công tàn huyết và Hoàng Kim Địa Long lùi trở lại.
Sau khi cả nhóm lùi vào trong bãi đá, thấy Tang Thi Đốc Công và Hoàng Kim Địa Long lùi lại, cả đám vẫn còn chưa hoàn hồn. Trầm Mê nhìn qua nhóm người chơi bên cạnh, bùi ngùi thở dài, quả nhiên không thể tin vào đám quân ô hợp tổ chức tạm thời được.
Kỹ thuật của đám người này so với mặt bằng chung cũng gọi là ổn, chủ yếu là bọn họ đã quen với lối đánh thông thường, chiến sĩ hấp dẫ cừu hận, pháp sư công kích thảnh thơi. Giờ cả đám gặp sự công kích phối hợp sắc bén của ba con Tang Thi Đốc Công do Nhiếp Ngôn điều khiển, chém vong hồn chiến sĩ như thái rau, thì lập tức luống cuống.
Trầm Mê suy nghĩ, ba con quái cùng đánh, có thể nói không gì không càn quét, ngay cả vong hồn chiến sĩ phòng ngự cao nhất cũng chỉ một chém về thành, thử hỏi đám pháp hệ có thể chịu được mấy đòn!
Có thể phát huy thực lực của Tang Thi Đốc Công đến như vậy, thì tên người chơi đến từ mặt đất kia quả thật không đơn giản. Nếu như có cơ hội, hắn muốn cùng người gọi là Niết Viêm này tạo mối quan hệ.
Từ lúc cuộc chiến này bắt đầu, mấy gã đạo tặc của Thiên Sứ Trụy Lạc cũng đứng quan sát từ xa, chờ đợi Nhiếp Ngôn xuất hiện, thật không nghĩ tới, Nhiếp Ngôn còn chưa xuất hiện, mới có mấy phút, chiến đấu đã kết thúc. Bọn họ nhìn nhau, cũng phải công nhận là để ba con Tang Thi Đốc Công phối hợp, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản được.
Thế thì lúc trước bọn họ bị Nhiếp Ngôn giết gần nửa cũng không phải là oan.
Nhiếp Ngôn thấy chiến đấu đã kết thúc, đi ra từ trong bóng tối, để cho đám Tang Thi Đốc Công còn sót lại vào Hoàng Kim Địa Long nghỉ ngơi, hồi phục tại chỗ.
Hắn nhìn qua trạng thái quân hàm của bản thân, đã từ bình dân trở thành Quân Sĩ Trưởng, nhìn qua phần thưởng của quân hàm Quân Sĩ Trưởng: phòng ngự +3%, HP +5%, cũng không tệ.
Đúng lúc ấy, hắn bỗng cảm giác có biến, nhìn về màn đêm phía xa, trong màn đêm, dường như có ai đó đang nhìn trộm hắn.
Có đạo tặc?
Nhiếp Ngôn nghĩ tới đây, ánh mắt nổi gân xanh, phát động skill Chân Thật Chi Nhãn, trong con ngươi phát ra một đạo thần quang mơ hồ, quét qua màn đêm xung quanh.
Đán người Thị Tử ẩn trong bóng tối rùng mình, ánh mắt Nhiếp Ngôn ngưng thực, mang theo sát khí, xuyên qua bóng tối, chiếu thẳng vào nội tâm. Bọn họ vội vã lui vào trong góc, không dám nhúc nhích.
Ánh mắt của ác ma, đám người Thị Tử cảm thấy hô hấp như ngừng lại.
Đây là kỹ năng của mắt!
Rất nhiều kỹ năng thuộc loại này có thể nhìn xuyên ẩn hình. Bọn họ sợ Nhiếp Ngôn xem thấu, một khi bị lộ, đúng là tai họa ngập đầu đối với bọn họ.
Từng giây từng phút trôi qua, Thị Tử chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Nhiếp Ngôn nhìn bốn phía, không phát hiện cái gì, mới thu hồi ánh mắt, cùng Hoàng Kim Địa Long và Tang Thi Đốc Công rời đi.
Nhìn bóng lưng Nhiếp Ngôn khuất xa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, tim mới dám đập mạnh, như vừa mới thoát khỏi tử thần.
“Mẹ, làm ta sợ gần chết, vừa rồi là kỹ năng gì thế?”
“Có chút giống Ác Ma Đồng Thị.”
“Không phải Ác Ma Đồng Thị.”
“Trong các ngươi, có ai quay lại quá trình Tang Thi Đốc Công tru diệt vong hồn chiến sĩ không?”
“Ta quay.”
Thị Tử thu thập lại video, tất cả bọn hắn không thể nào quên được những gì vừa phát sinh.