Phòng đấu giá, cửa hàng của Nhiếp Ngôn chỗ nào cũng có lượng lớn tiền thu vào, thêm vào cống hiến từ các thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc nên có thể chống đỡ một thời gian rất dài. Gần đây, sau lần phát lệnh truy sát, số tiền thu vào từ Thích Khách Liên Minh giảm không ít. Bởi vì phần lớn người trong đó đều tham gia nhiệm vụ truy sát, rất nhiều người đều không muốn làm những nhiệm vụ bình thường khác của liên minh. Tất cả thu nhập tính tới lúc này khoảng chừng 4, 5 vạn kim tệ một ngày.
“Nhớ ghi lại tên những người cống hiến kim tệ, đợi chuyện này qua đi chúng ta sẽ tăng phúc lợi cho họ, những nhân tài này đều là thành viên trọng yếu của Ngưu Nhân Bộ Lạc chúng ta!” Nhiếp Ngôn nói.
Mức trung thành những người này đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc hơn xa những thành viên bình thường của công hội. Nếu đối đãi với bọn họ như với thành viên bình thường khác chính là hạ thấp bọn họ.
Đúng vào lúc ấy, Điểu Bất Thặng Đản dẫn một người đi vào, là một cô gái khoảng 18, 19 tuổi, xem bộ rất dễ thương.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia cũng dùng ánh mắt tò mò lấp lánh nhìn sang hắn.
Tử Yên nhìn Nhiếp Ngôn, dáng người của Nhiếp Ngôn với video cùng hình ảnh lưu truyền trên mạng đúng là một người nha, người này chính là Cuồng tặc Niếp Viêm!
“Cô bé này gọi là Tử Yên, nàng nguyện ý trở thành Luyện kim sư riêng của đại ca, à nàng cũng là một trong 3 Cao cấp Luyện kim sư của chúng ta. Điểu Bất Thặng Đản nói, hắn mang Tử Yên đến giới thiệu cho Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn gật đầu, nàng ta nhìn qua mới là một thiếu nữ tầm 18, 19 tuổi, thật là làm cho người ta khó tưởng tượng nàng chính là mỹ nữ Luyện kim sư Tử Yên đỉnh đỉnh đại danh sau này. Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc nhưng hắn dù sao cũng là người lăn lộn trong xã hội, đối với sự xuất hiện của Tử Yên cũng không lộ ra vẻ gì quá ngạc nhiên.
“Ngươi cho nàng xem qua hiệp định chưa?” Nhiếp Ngôn hỏi.
Hiệp định của bọn họ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, một người bình thường sẽ không ký. Bất quá phúc lợi hắn đưa ra cũng coi như không tệ, quan trọng là… Trên hiệp định ghi rõ hắn sẽ bỏ ra một vốn cực lớn để bồi dưỡng Luyện kim sư, hơn nữa bằng danh vọng của Niết Viêm mới có thể làm cho 1, 2 người chú ý.
“Nàng đã xem qua, cũng đã ký rồi.” Điểu Bất Thặng Đản trả lời, ngay cả hiện tại hắn cũng không biết rốt cuộc mục đích của Nhiếp Ngôn là gì.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía Tử Yên bên cạnh mình: “Ngươi đã xác định muốn trở thành Luyện kim sư riêng của ta thì ngươi hẳn cũng đã nhìn qua rồi, chắc không thắc mắc gì về điều khoản cũng như nguyên tắc giữ bí mật nữa nhỉ.”
Tử Yên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc Nhiếp Ngôn thì hơi hoảng hốt. Người trước mắt nàng chính là hội trưởng trong truyền thuyết của Ngưu Nhân Bộ Lạc nha, thanh danh hiển hách của Cuồng tặc Niết Viêm gây áp lực tâm lý rất lớn cho Tử Yên.
Nàng đã xem qua một số đoạn video liên quan tới Nhiếp Ngôn, đối với hình ảnh oai phong một cõi kia nàng cũng có mấy phần sung kính. Hơn nữa bây giờ Nhiếp Ngôn lại còn là lão bản của nàng, cũng khó tránh sinh ra một chút khẩn trương.
“Ta hiểu rồi.” Tử Yên gật gật đầu nói.
Thấy tiểu cô nương hơi bối rối, Nhiếp Ngôn cười cười:
“Ta cũng không phải thú dữ gì nên ngươi cũng không cần khẩn trương như thế, ngươi chỉ cần tuân thủ quy tắc trên hiệp định là được rồi.”
Một cô gái nhỏ như Tử Yên hết sức đơn thuần, rất khó để mang nàng ra so sánh với mấy thể loại gián điệp trà trộn vào công hội.
“Đây là Sách ma pháp Đức Lạp, ngươi học nó đi, còn tài liệu thì ta sẽ cung cấp cho ngươi, công việc sau này của ngươi chính là chế tạo những món đồ có trong đó. Nhất là Lựu đạn ma pháp, ta cần một lượng lớn Trung cấp Lựu đạn ma pháp trở lên, càng nhiều càng tốt!”
Nhiếp Ngôn vừa nói vừa đưa Lựu đạn ma pháp ra. Có Lựu đạn ma pháp thì rất nhiều vấn đề có thể dễ dàng giải quyết rồi, nhất là việc kéo level cho thành viên công hội.
Nguyên liệu để chế tạo một quyển trục sát thương Lựu đạn ma pháp cũng không quý, so với việc đến chỗ NPC mua thì rẻ hơn nhiều lắm. So sánh giá tiền thì Nhiếp Ngôn cũng không khỏi cảm khái một câu, quá tốt!
Nhiếp Ngôn đem Sách ma pháp Đức lạp giao dịch cho Tử Yên. Nàng vừa mở ra nhìn một chút, vẻ mặt liền trở nên khó tin.
Sách luyện kim cấp Truyền kỳ!
Thứ đồ này từ đâu kiếm ra đây trời!
Nàng nghĩ nghĩ một hồi, dù sao Niết Viêm cũng là hội trưởng của Ngưu Nhân bộ lạc, năng lực lớn như thế cũng là bình thường.
“Ngươi cố gắng làm tốt chuyện này, nếu như có thể chế tạo đạt tới tiêu chuẩn ta đặt ra thì ta sẽ tăng thêm phúc lợi cho ngươi.” Nhiếp Ngôn nhìn Tử Yên nói.
Bình thường người chơi chuyên theo đuổi nghề nghiệp là những người không có tiền. Bởi vì nghề nghiệp sản xuất quá khô khan, phần lớn người chơi theo đường này đều nghĩ kiếm thêm tí tiền trợ giúp gia đình. Có thể nhận được liền lương cao như Tử Yên cũng đã rất không tệ rồi.
Tử Yên vội vàng gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”
Nàng là một học sinh trung học, có thể từ Tín Ngưỡng nhận được một số tiền lương cao như vậy xem như rất rất giỏi rồi. Đến ngay cả cha mẹ nàng cũng vô cùng kinh ngạc, cho nên nàng sẽ không dễ dàng buông bỏ công việc tốt như vậy.
“Các ngươi tranh thủ thời gian đi.” Nhiếp Ngôn đem tất cả mọi chuyện dặn dò qua một lần.
Điểu Bất Thặng Đản vội chạy đi tìm người bắt đầu chuyển bị nguyên liệu cho Tử Yên.
Không biết Tử Yên chế tạo ra sao, nhưng một Cao cấp Luyện kim sư bình thường thì mỗi ngày sản xuất ra khoảng mười mấy Quyển trục tấn công Lựu đạn ma pháp hẳn là không thành vấn đề. Đợi Tử Yên tích lũy vài ngày, hắn sẽ gom sản phẩm một lần rồi đem đi luyện cấp.
Điểu Bất Thặng Đản mang theo Tử Yên nhanh chóng rồi đi.
Bây giờ làm sao kiếm tiền ứng phó với nguy cơ mới là chuyện nhức đầu nhất đối với Nhiếp Ngôn. Nhận một nhiệm vụ cực khó thì tối đa cũng chỉ kiếm ra mười mấy kim tệ mà thôi, mà mười mấy kim tệ đối với tình thế trước mắt thì chả khác gì muối bỏ biển cả.
Nhiếp Ngôn đem mấy cửa hàng cùng phòng đấu giả sửa sang một chút. Mấy ngày nữa phó bản level 50 La Tư Chi Thành sẽ mở ra, hắn phải cho thủ hạ trữ một số vật phẩm tiêu thụ trước. Có sáu phòng đấu giá, khả năng trữ vật phẩm của hắn cũng tăng lên không ít. Mỗi lần tích lũy trước, đến lúc bán ra cũng kiếm hơn mấy ngàn, thậm chí hơn vạn kim tệ.
Cuộc chiến giữa Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng Chiến Đao Thị Huyết sẽ không sớm kết thúc trong vài ngày như vậy, có khi phải kéo dài hơn mười ngày nữa. Nhiếp Ngôn bên này có thể chống đỡ ít nhất mười ngày, không biết Chiến Đao Thị Huyết bên kia thì sao.
Vòng vòng trong thành một hồi, hắn liền chuẩn bị đi đến mấy bản đồ cao cấp chưa khai hoang lấy chút ít trang bị ngon về quăng lên bán đấu giá, rồi đi săn ít bảo rương kiếm thêm ít tiền, vừa sẵn tiện tăng cấp kỹ năng mở khóa luôn.
Đang lúc Nhiếp Ngôn còn ở ngoài tìm kiếm bảo rương thì Hắc Ám Truyền Tống Môn đã đến lúc mở ra.
Hắc Ám Truyền Tống Môn cứ mỗi năm ngày sẽ mở ra một lần, thời gian tồn tại chỉ có 20 phút, nếu bỏ lỡ thì phải đợi năm ngày sao. Nhiếp Ngôn đừng lại suy nghĩ hồi lâu, có nên đi xuống lòng đất xem một chút không? Nói không chừng gặp được chút thu hoạch không tưởng được! Có khi còn kiếm được một số tiền lớn.
Nhiếp Ngôn suy tính hồi lâu liền để Aun thay mình đi lấy Tác Ca Đặc Âm Ảnh tàn phiến, còn mình thì chuẩn bị đi xuống thế giới dưới lòng đất. Hai nơi dù sao vẫn liên lạc được với nhau, hắn vẫn có thể tùy tình hình mà chỉ huy bên phía Tạp La Nhĩ Thành.
“Ngươi muốn đi xuống lòng đất?” Quách Hoài nghe Nhiếp Ngôn nói liền kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Ngôn khẳng định nói: “Đúng vậy, ta muốn xuống lòng đất một chuyến.”
“Lúc nào thì ngươi có thể trở về?” Quách Hoài hỏi.
Nếu Nhiếp Ngôn ở dưới lòng đất quá lâu, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì hắn sợ hắn không khống chế nổi.
“Khoảng năm ngày.”
“Sao lâu vậy?” Quách Hoài nhíu mày hỏi.
“Lệnh truy sát còn đó, chúng ta ít nhất còn có thể chống đỡ hơn mười ngày nữa, năm ngày này chúng ta cứ giữ vững tình trạng là được rồi. Cho dù bị Chiến Đao Thị Huyết khiêu khích, cố khuyên anh em Ngưu Nhân Bộ Lạc giữ tĩnh táo. Chỉ cần chống đỡ được, người thắng nhất định sẽ là chúng ta!”
“Vậy cũng được.” Quách Hoài nghe thế cũng đành gật đầu, năm ngày hẳn là hắn vẫn chịu được.
“Giúp ta chuẩn bị thêm mấy ba lô nữa, không gian càng lớn càng tốt. Có gì thì hỏi xem anh em trong Ngưu Nhân Bộ Lạc có không, ta cần ba lô có không gian lớn nhất!” Nhiếp Ngôn nói.
Hắn xuống lòng đất lâu như vậy, vật phẩm tiêu hao, rồi đồ vật này nọ phải đầy đủ mới được. Hơn nữa ba lô càng lớn, đồ vật đựng đem về bán càng nhiều.
“Ta lập tức đi tìm ngay!” Quách Hoài nói.
Quách Hoài bắt đầu hỏi han thành viên trong Ngưu Nhân Bộ Lạc để tập hợp ba lô lớn cho Nhiếp Ngôn. Cường giả trong Ngưu Nhân Bộ Lạc rất nhiều, thỉnh thoảng có người sở hữu ba lô lớn là rất bình thường.
Quách Hoài pm trên kênh bang hội thông báo Nhiếp Ngôn cần gấp một số ba lô có không gian lớn, lập tức rất nhiều thành viên trong công hội trả lời.
“Niết Viêm lão đại cần bao nhiêu ba lô?”
“Chỗ này ta có một cái ba lô 30 ô.”
“30 ô sao Niết Viêm lão đại thèm để ý.”
“Ta có một cái 36 ô nè.”
“Ta cũng có một cái giống vậy.”
“Chỗ ta có một cái 40 ô.”
…
Quách Hoài thưởng cho mỗi đội viên góp ba lô một số giá trị cống hiến công hội hoặc trang bị có giá trị tương đương. Hắn thống kê một chút, tổng cộng góp được hai cái ba lô 40 ô, hai cái 36 ô, giai đoạn này, kiếm được loại này đã là rất khá rồi.
Thấy Quách Hoài báo lấy được nhiều ba lô như vậy, Nhiếp Ngôn vội vàng nói: “Đủ rồi, chỗ này của ta còn một cái 40 ô nữa. Ngươi đem vật phẩm gửi đến kho hàng cá nhân của ta đi.
Rất nhanh, Nhiếp Ngôn đã nhận được đồ Quách Hoài gửi tới.
Nhiếp Ngôn cũng tranh thủ đi mua một lượng lớn vật phẩm tiêu hao, bao gồm cả một số quyển trục quan trọng. Kỹ năng Băng Vải của hắn đã tăng đến cao cấp, có thể chế tạo ra Cao cấp chiến đấu băng vải, mỗi giây hồi lại 200 HP, duy trì 10 giây, trước 3 giây đầu không thể bị cắt đứt. Cao cấp chiến đấu băng vải, thời gian cooldown 5 phút.
Nhiếp Ngôn mua một lượng lớn vải bố, chế tạo thành 3 tổ Cao cấp chiến đấu băng vải, chắc là đủ sử dụng 5 ngày.
Trừ chiến đấu băng vải ra, hắn cũng chuẩn bị các vật phẩm tiêu hao khác mỗi loại vài tổ, bỏ đầy năm ba lô. Tổng cộng tất cả là hết 172 ô vật phẩm, cả hành trang chỉ còn có 5 chỗ trống. Trong hành trang dù thế nào cũng phải chừa lại vài chỗ trống, nếu không khi thấy trang bị mà hành trang đầy thì lại phải tìm đồ vứt ra.
Đem mọi thứ ở Tạp La Nhĩ Thành an bài xong, Nhiếp Ngôn đến một góc khuất mở ra Hắc Ám Truyền Tống Môn.
Một cánh cửa ánh sáng màu đen hiện ra trước mặt Nhiếp Ngôn, tỏa ra hơi thở hắc ám.
Hắc Ám Truyền Tống Chi Môn, cánh cửa đi xuống lòng đất!
Nhiếp Ngôn nhìn thẳng vào nó, một loại lực lượng bí ẩn như dẫn bước hắn đi vào. Hắn nhấc chân bước vào, không gian xung quanh chợt chấn động, bóng người hắn lóe lên rồi biến mất trong Hắc Ám Truyền Tống Môn.