Tập đoàn này hình như hoạt động trong lĩnh vực luyện kim. Bên ngoài lại có người nói bọn họ chuyên buôn lậu, còn có bối cảnh quân đội nữa. Ban đầu bọn hắn không thèm quan tâm, cho rằng đây chỉ là tin đồn,giờ nghĩ lại mới thấy tâm thần chấn động.
Tất cả ánh mắt nhìn về Niếp Ngôn đều biến đổi, nhiều thêm vài phần kiên định.
Niếp Ngôn từ trên đài đi xuống, gọi Tiểu Tô lên tiếp tục an bài các công việc cụ thể của Chiến Thần bộ lạc. Lúc phân công nhiệm vụ cho từng người, so với vừa rồi thì thông thuận hơn nhiều.
"Không nghĩ đến ngươi lại “man hữu thai phong” * như vậy đấy." Thấy Niếp Ngôn đi qua, A Sâm cười cười trêu Niếp Ngôn.
(*) Đại ý là trâu bò vãi hồn.
Niếp Ngôn cũng cười lại, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng bình thản. Với từng ấy năm lịch duyệt như vậy, tầm mắt hắn đã cao hơn nhiều, sớm không còn quan tâm chút hơn thua này nữa.
Niếp Phụ thấy vậy gật gật đầu. Biểu hiện của Niếp Ngôn làm hắn rất hài lòng. Thẩm nghĩ tiểu tử này rốt cục cũng đã trưởng thành rồi.
Niếp Ngôn cùng mọi người hàn huyên một hồi.
"Ba nhà bán đấu giá ở thành Ni Tác Đức đều là của Thác Bạt Gia phải không?" Niếp Phụ chợt nhớ tới cái gì đó, lên tiếng hỏi.
Niếp Ngôn đem sự tình Thác Bạt Thì chuyển nhượng nhà bán đấu giá nói qua một chút. Nhà Thác Bạt có nội đấu, đủ loại dấu hiệu cho thấy Thác Bạt Thì khẳng định phải xuất thủ với Thác Bạt Hồng Dã!
Niếp Phụ đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay lại nhìn mấy người phía sau, nói: "Tiểu Lý, báo cáo một chút tình hình gần đây nhất của Thác Bạt gia đi."
"Dưới trướng Thác Bạt gia có tổng cộng bảy công ty được đưa lên thị trường chứng khoán. Thác Bạt Hồng Dã, Thác Bạt Phong Nguyên đang bán đi một bộ phận cổ phiếu trong đó. Tài chính của bọn hắn có vấn đề. Lý do là thời điểm hợp tác với tập đoàn Thế Kỷ, bị Thế Kỷ chơi cho một vố. Hiện Thế Kỷ đang thu mua cổ phần của hai trong số bảy công ty này, muốn đoạt lấy quyền khống chế. Có lẽ bọn hắn đang muốn chuẩn bị phản kích, bán tháo một bộ phận cổ phiếu của mấy công ty khác để huy động vốn..."
Thác Bạt gia và tập đoàn Thế Kỷ chó cắn chó, hẳn là có rất nhiều người đang ở cạnh xem trò vui, đợi trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
"Cơ hội tốt!" nhãn tình Niếp Phụ sáng lên. Nhờ có Niếp Ngôn giải quyết vấn đề tài chính của Chiến Thần bộ lạc, hiện trong tay hắn đang nắm một lượng vốn lưu động lớn. Có số tiền như thế, tội gì không thừa dịp lần này hai tài đoàn lớn tranh đấu, đi thừa nước đục thả câu kiếm thêm một khoản? Chỉ cần thao tác tốt một chút, nhất định có thể kiếm được không ít a!
Niếp Phụ lập tức đi an bài. Đám Niếp Ngôn thì bắt đầu xử lý sự tình của Chiến Thần bộ lạc.
Xong hết mọi chuyện cũng đã quá giờ học, xem ra hôm nay không cách nào đến trường được nữa rồi. Niếp Ngôn chỉ có thể bỏ qua, lái xe trở về biệt thự. Ăn cơm xong buổi chiều là lại có thể online.
Trung học Hoa Đại, chớp mắt một ngày đã trôi qua.
Mặt trời dần ngả về tây, ánh nắng xuyên qua cửa phòng học.
Tạ Dao đang ngồi ở bàn, chỗ ngồi bên cạnh trống không. Mỗi lần quay sang là trong đầu cô lại xuất hiện chút cảm giác lo được lo mất. Niếp Ngôn hôm nay không biết làm cái gì mà không đến trường. Lúc vừa logout khỏi game xong, cô còn có chút giận dỗi hắn. Nhưng giờ không thấy Niếp Ngôn đến, bao nhiêu giận hờn lại bỗng dưng biến đi đâu hết, trong lòng vắng vẻ đến lạ.
Tạ Dao thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tạ Dao, tan học rồi, chúng ta đi thôi." Hạ Linh từ đâu đi tới nói.
"À? Ah. Đợi chút, ta sửa soạn lại đồ đã” Tạ Dao bình tĩnh trở lại, bắt đầu thu thập đồ đạc.
Hạ Linh nhìn Tạ Dao, trong mắt lộ ra một tia ý vị, mỉm cười nói: "Hôm nay Niếp Ngôn không đến sao?"
"Đúng vậy a." Tạ Dao gật đầu nói.
"Đáng tiếc nha. Ngày bình thường, lúc nào hắn cũng đi cùng ngươi đến tận cổng trường." Hạ Linh tinh nghịch cười nói.
Ánh mắt Tạ Dao lướt qua máy tính của Niếp Ngôn, trong lòng nổi lên chút thất lạc, nói: "Chúng ta đi thôi."
Tạ Dao không vui, Hạ Linh cũng không nói về Niếp Ngôn nữa mà quay qua mấy chuyện trên trời dưới biển của đám con gái.
Cách đó không xa, một nam hài cao lớn, trên người là nguyên một cây thể thao hàng hiệu từ từ đi đến. Là Lưu Thụy! Chút thương thế trên mặt hắn đã khỏi hẳn, thoạt nhìn cũng có vài phần suất khí.
"A... A, Lưu Thụy. Ngươi đã về rồi a? mặt ngươi thế nào rồi, không có gì chứ?" Hạ Linh làm bộ “vui mừng” xen lẫn “kinh hỉ” nói. Thật ra cô cũng chả ưa gì tên Lưu Thụy này. Trước kia còn thấy Lưu Thụy khá là ghê gớm, ai dè so găng với Niếp Ngôn, một chiêu cũng không chịu nổi. Đã thế thua còn không thua nổi, bao nhiêu tính xấu lộ ra hết. Cuối cùng cũng chỉ là cái tên quần áo là lượt thùng rỗng kêu to mà thôi. Chả bù với Niếp Ngôn gia hỏa kia, mặc dù cũng có không ít khuyết điểm, nhưng so Lưu Thụy thì còn thuận mắt hơn nhiều. Cho nên vừa nãy, giọng điệu của Hạ Linh mang đầy ý tứ châm chọc.
"Cũng còn tốt a. Dao Dao, đã lâu không gặp." Lưu Thụy quay qua chàoTạ Dao, ý muốn che đi cái vẻ mặt xấu hổ của hắn.
"Ừ." Tạ Dao thuận miệng đáp một tiếng, thần sắc lạnh nhạt.
"Mấy ngày gần đây ta đã đạt tới cấp 42, một thân là trang bị hoàng kim. Để lúc nào online, ta đưa ngươi đi luyện cấp a. Chúng ta đến Tác Long hạp cốc, ở đó toàn bộ đều là quái cấp 45. Nếu là bình thường chúng ta căn bản cũng không train nổi ở bãi quái level cao như thế, nhưng ta đã nhờ mấy huynh đệ ở Khải Toàn đế quốc đưa chúng ta theo luyện cấp. Đảm bảo level sẽ lên vù vù cho mà xem." Lưu Thụy có vài phần đắc ý cười nói. Hắn căn bản đã khá lâu rồi không gặp Tạ Dao trong game, làm sao mà biết giờ Tạ Dao đã đạt đến level bao nhiêu?
"Phốc phốc." Hạ Linh cười đến run cả người. Lưu Thụy thật sự là cái tên không biết trời cao đất dày thế nào. Level của Tạ Dao giờ ít nhất cũng là 47 rồi, một thân cực phẩm hoàng kim sáo trang cấp 45. Đến đồ ám kim cũng có vài kiện. Thế mà lại có tên tiểu tử bốn mươi hai cấp rõ ràng nói muốn đưa Tạ Dao luyện cấp.
Biểu hiện của Hạ Linh làm Lưu Thụy có chút khó chịu. Hắn nhăn nhăn lông mày. Chỉ có điều Tạ Dao đang đứng đây, mà Hạ Linh thì lại là bạn thân của Tạ Dao, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Hạ Linh vội vàng xua tay, cười giải thích nói: "Ta nhất thời không nhịn được, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện đi."
"Mang theo ta luyện cấp, có thể a..., bất quá ta có thể đưa thêm một người nữa hay không?" Tạ Dao đột nhiên nảy ra chút chủ ý nghịch ngợm. Thử nghĩ xem cả bọn đang chờ đi train, sau đó Niếp Ngôn không sai biệt lắm xuất hiện. Không biết nếu trong game, Lưu Thụy mà gặp được Niết Viêm thì sẽ có cái biểu lộ gì? Ngây ngốc? hay là chấn kinh đến há mồm?
"Bằng hữu của ngươi là nam hay nữ? Nếu như là nữ, ta đoán mấy huynh đệ kia của ta chắc chắn sẽ rất hoan nghênh đấy." Lưu Thụy lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là như “mặt trời tỏa nắng” nói.
"Xin lỗi, vậy để ngươi thất vọng rồi, là nam." Tạ Dao không mặn không nhạt nói.
Vẻ tươi cười trên mặt Lưu Thụy chợt cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ, ra vẻ vô cùng hào phóng cười nói: "Nam cũng không sao. Hắn level bao nhiêu rồi?"
"Mới hơn ba mươi cấp."
"Mới hơn ba mươi cấp a..., hơi thấp một chút, không biết mấy huynh đệ kia của ta có chịu dẫn theo hay không… nhưng ngươi yên tâm, để ta nói với bọn hắn một câu, chắc là không vấn đề gì đâu." Lưu Thụy vỗ ngực một cái nói.
"Vậy thì nhờ ngươi, chúng ta gặp nhau ở đâu?" Tạ Dao cố nín cười, rõ ràng có người nói muốn đưa Niết Viêm đi luyện cấp, thậm chí còn thấy Niết Viêm level cùi quá, không đủ tiêu chuẩn vào pt bọn hắn.
"Online được 30 phút thì đến cửa đông thành Tạp La Nhĩ tập hợp nhé." Lưu Thụy nói.
Hạ Linh ở một bên cười trộm không thôi, Tạ Dao bình thường hiền lành, ưu nhã, nhưng khi muốn trêu chọc ai đó, cũng là rất có thủ đoạn.
"Tạ Dao, ta đưa ngươi đi." Lưu Thụy nhìn nhìn Hạ Linh đang ở bên cạnh, ý của hắn là cái đồ vô duyên ngươi có thể té đi được rồi.
"Mọi người cùng đi luôn đi, càng đông càng vui." Tạ Dao nói, sau đó quấn lấy tay Hạ Linh:"Hạ Linh, chúng ta đi thôi."
Hai người chẳng thèm đoái hoài đến Lưu Thụy đang đần mặt đứng đó, vừa trò truyện vừa đi thẳng ra ngoài.
"Tiểu Nguyệt nói đang muốn về gặp chúng ta một chút."
"Thật à? Cô nàng trở về lúc nào thế?"
"Cũng chưa rõ a, nghe nói cô nàng vẫn đang ở nhà giúp ba mẹ quản lý xí nghiệp, ngày nào cũng bề bộn một đống việc, thế nên chỉ có thể thỉnh thoảng vào game gặp nhau một chút thôi."
Hai người trò chuyện, Lưu Thụy đi theo sau căn bản không chen vào được. Bị gạt sang một bên, trên mặt hắn lộ ra vài phần âm trầm. Nhờ được đám hạ nhân trong nhà thỉnh thoảng thông báo tin tức, thế nên hắn vẫn nắm được rất nhiều chuyện xảy ra trong trường, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tạ Dao. Nghe nói gần đây Tạ Dao thỉnh thoảng ở cùng một chỗ với Niếp Ngôn, hơn nữa mỗi lần hai người đi cùng nhau, Tạ Dao đều là cười nói không ngừng. Việc này làm hắn vô cùng bất an. Mà đối với Niếp Ngôn hắn lại có vài phần cố kỵ. Thân thủ Niếp Ngôn quá mạnh. Như ngày hôm nay, hắn biết rõ Niếp Ngôn không đến mới dám xuất hiện.
"Ta đi trước." Tạ Dao quay qua chào Hạ Linh, thậm chí còn không thèm nói câu nào với Lưu Thụy ở bên cạnh, bước vào xe đi mất.
Lưu Thụy cảm giác rõ ràng được Tạ Dao rất lãnh đạm với hắn. Trong nội tâm thầm mắng một tiếng xú nữ nhân. Không phải chỉ là có chút xinh đẹp thôi sao? Làm cao thấy gớm. So với con người của Tạ Dao, hắn càng thấy hứng thú hơn với xuất thân của cô. Nữ nhân có gia cảnh trên trăm tỷ như thế, có thể tìm được mấy người đây?
Niếp Ngôn chạy xe về tới nhà, di động trong túi đột nhiên rung lên, là Tạ Dao gọi.
Vừa bắt máy, trên màn hình điện thoại khuân mặt thanh tú của Tạ Dao hiện lên. Càng làm hắn phun huyết chính là Tạ Dao đang ngồi trên ghế sofa, trên người là một bộ váy ren mỏng màu phấn hồng, để lộ ra hai cánh tay và bờ vai ngọc trắng như dòng sữa. Hai má hây hây hồng, mỹ lệ động lòng người, lại mang theo chút e thẹn. Như cô gái vừa uống rượu say, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ chân thành. Váy ngắn bó chặt thân thể hoàn mỹ, trước ngực nhô lên hai gò bồng đảo mềm mại, lộ ra một mảnh tuyết trắng. Cả người Tạ Dao như một bức tranh nóng bỏng, thiếu chút làm cho Niếp Ngôn phun máu mũi.
Hắn thật không giám tưởng tượng, Tạ Dao lại mặc quần áo gợi cảm đến như vậy gọi facetime* cho hắn.
(*) Cho những lão FA: Cuộc gọi video ấy mà.
Ánh mắt Niếp Ngôn vừa dừng trên cuộc gọi facetime xong lập tức đứng hình, không dời mắt đi chỗ khác được luôn.
Tạ Dao nhìn Niếp Ngôn qua điện thoại, cũng là tim đập rộn ràng. Trên mặt nóng bỏng, tựa hồ có thể cảm giác được ánh mắt của Niếp Ngôn đang di chuyển khắp người mình, trong nội tâm chợt nổi lên một tia cảm giác khác thường. Cô cũng vừa mới vì quyết định lớn mật này mà xấu hổ không thôi. Niếp Ngôn cả ngày nay không thấy mặt đầu, làm cho cô khó chịu không yên, tựa như thiếu đi cái gì đó. Lúc này, cô chợt kinh ngạc phát hiện, hình như chính mình đang càng ngày càng ỷ lại vào Niếp Ngôn.
Cha mẹ đều đi du lịch rồi, phải mấy tháng nữa mới về, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình cô. Cô có một loại thôi thúc mãnh liệt là gọi điện cho Niếp Ngôn.
"Niếp Ngôn, ngươi hôm nay thế nào mà không đến trường a?" Tạ Dao cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nói câu đầu tiên.
"A, công ty của ba mẹ ta có chút sự tình, ta qua giúp một tay." Niếp Ngôn giải thích. Được Tạ Dao quan tâm làm hắn có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cự ly với nữ thần trong lòng lại gần như thế. Chỉ một cuộc điện thoại facetime thôi nhưng đã kéo gần khoảng cánh giữa hai người rất nhiều rồi.
Nhìn Tạ Dao, hắn luôn có một loại cảm giác dường như đã ăn sâu vào tâm trí từ mấy kiếp rồi. Cô gợi cảm mê người, cô như một con búp bê tinh xảo khiến người ta muốn nâng niu, âu yếm. Đến đây tình cảm giữa hai kiếp của Niếp Ngôn như đã hòa vào nhau, kéo dài và xa xưa.
"Hôm nay trên trường có chuyện gì không?"
"Không có gì a, chỉ là Lưu Thụy đã khỏe lại, tiếp tục đến trường."
Trong mắt Niếp Ngôn lóe lên tinh mang, tính tính toán toán một chút thời gian, đáng nhẽ tiểu tử kia đã sớm khôi phục rồi mới phải, thế nhưng một mực lại không đến trường. Hôm nay mình vừa nghỉ thì hắn lại xuất hiện, đến thằng đần cũng đoán được nguyên nhân là gì!