Người Nhiếp Ngôn thật giống như một cái hộp bảo bối, thứ gì cũng có. Ba Hành Giả Chi Giới này nếu như xuất hiện trên thị trường, giá cả chắc chắn cực kỳ đắt đỏ. Nói đúng ra, loại đồ vật thế này, có tiền cũng không mua được, không biết Nhiếp Ngôn kiếm được ở đâu?
Mà loại đồ này, bảo hữu dụng thì cũng hữu dụng mà bảo vô dụng thì cũng vô dụng, thật sự rất khó nói. Người biết dùng, sẽ khiến nó phát huy ra hiệu quả cực lớn, người không biết dùng, có đồ trong tay cũng chỉ tổ lãng phí.
Các thành viên lần lượt leo lên những tòa nhà đó, nhìn quanh một chút, thấy trên nóc 6 tòa nhà đã lố nhố đầy người, tạo nên một quang cảnh hết sức kỳ lạ.
Vậy nên, bãi đất trống ở giữa đã trở thành tiêu điểm.
Chỉ còn có Nhiếp Ngôn, Thôi Xán Đao Quang cùng Dịch Diễn và các người chơi chức nghiệp cận chiến, còn các chiến sĩ khác thì đều lùi ra xa.
Nhiếp Ngôn thu lại Ba Hành Giả Chi Giới, quay sang nói với Đao Quang và Dịch Diễn: "Ta đi dẫn quái." Hắn còn phải dẫn Địa Tinh Tầm Liệp qua đây mới được.
"Được, cẩn thận một chút." Thôi Xán Đao Quang nói. Dù sao cũng là Lĩnh chủ cấp 40, muốn dẫn nó từ một khoảng cách xa như vậy tới, đúng là khá khó khăn.
Nhiếp Ngôn từ từ tới gần Địa Tinh Tầm Liệp, lúc còn cách nó khoảng 30 mét, ước chừng Địa Tinh Tầm Liệp đã lọt vào phạm vi công kích, thì hắn nâng cự nỏ lên, nhắm bắn.
Vù, vù vù. Năm mũi tên được bắn ra, toàn bộ đều trúng vào Địa Tinh Tầm Liệp.
Trên đầu nó bay lên một dãy các giá trị thương tổn, đều hơn 20 điểm. Địa Tinh Tầm Liệp liền quay qua đuổi theo Nhiếp Ngôn.
Ma đạo pháo trong tay nó khẽ động, một viên đạn tròn xoe, đỏ rực lập tức lăn tới phía Nhiếp Ngôn đang gấp rút chạy trốn.
Nhiếp Ngôn liền cấp tốc thi triển Bóng Tối Vũ Bước, né ngay sang bên trái.
Viên đạn sau khi lăn trên mặt đất thì nổ BÙM một tiếng, lửa bốc lên cao, mảnh đạn bay khắp nơi.
Địa Tinh Tầm Liệp đảo mắt tìm kiếm, nhìn thấy Nhiếp Ngôn đang tiềm hành trốn đi, liền đuổi theo.
Lúc nó chạy, mặt đất cũng ầm ầm chấn động.
Lại thêm một viên đạn đỏ rực được bắn ra, tiếp tục lăn về phía Nhiếp Ngôn đang chạy.
Lúc Nhiếp Ngôn lần nữa né sang một bên, bỗng thấy viên đạn cũng rẽ ngoặt qua, dí theo hắn.
Đạn truy tung!
Nhìn thấy viên đạn đang dí theo sẽ lập tức phát nổ, Chức Ti Giả Chi Giới bên tay trái Nhiếp Ngôn liền phóng ra một dây tơ nhện, vút một tiếng, dây tơ này dính vào thanh thép trên một tòa nhà cách đó không xa, Nhiếp Ngôn kéo mạnh, cơ thể liền bay vèo lên.
Ngay lập tức, một tiếng đạn nổ bùm vang lên phía sau, từng đợt sóng xung kích đập mạnh vào lưng Nhiếp Ngôn, còn có mảnh đạn xẹt vào cánh tay của hắn.
Giá trị thương tổn rất cao bay lên trên đầu Nhiếp Ngôn, cũng may là hắn đã thoát ra khỏi trung tâm vụ nổ, nếu không thì hậu quả thật khó lường.
Sau khi bay ra một quãng, Nhiếp Ngôn thả người nhảy xuống, chạy như băng về khu vực đã xác định từ trước đó. Địa Tinh Tầm Liệp cũng lập tức đuổi theo.
"Nguy hiểm quá!"
"Lão đại suýt chút nữa thì mất mạng rồi."
"Kỹ năng đó là gì vậy? Sao có thể bắn ra tơ nhện được?"
"Đó là kỹ năng độc nhất vô nhị của lão đại! Quá dữ, thế mà cũng trốn thoát."
Ở trên cao, mọi người đều có thể thấy rõ ràng quá trình Nhiếp Ngôn bị Địa Tinh Tầm Liệp đuổi giết, ruột gan bọn họ đều lộn tùng phèo, rất nhiều lần Nhiếp Ngôn suýt chết, nhưng trước sau, Địa Tinh Tầm Liệp vẫn không giết được Nhiếp Ngôn.
Một trò chơi truy đuổi vô cùng phiêu lưu mạo hiểm, nhưng Nhiếp Ngôn đã bình yên vượt qua.
Tạ Dao đứng trên nóc một tòa nhà xem cuộc chiến, trái tim dường như bật khỏi lồng ngực, nàng vì Nhiếp Ngôn mà toát mồ hôi lạnh, chỉ là tốc độ của Nhiếp Ngôn rất nhanh, đều có thể né tránh được công kích của Địa Tinh Tầm Liệp, mạnh mẽ linh hoạt tựa như một con báo hoang.
Sau khi thấy Nhiếp Ngôn hữu kinh vô hiểm, lòng nàng mới ổn định lại, tâm tư của nàng đã không còn tự chủ được mà thấp thỏm theo Nhiếp Ngôn rồi.
Cuối cùng thì Nhiếp Ngôn cũng dẫn Địa Tinh Tầm Liệp tới được bãi đất trống ở trung tâm. Thôi Xán Đao Quang hét lớn một tiếng, nâng trọng thuẫn lên, đánh thẳng vào người Địa Tinh Tầm Liệp.
Ầm! Địa Tinh Tầm Liệp trúng một đòn rất mạnh.
Thế nhưng, cừu hận của nó vẫn chưa được Thôi Xán Đao Quang hấp dẫn.
Thôi Xán Đao Quang cắm ở trước mặt của Địa Tinh Tầm Liệp, tiếp tục thi triển kỹ năng Trào Phúng.
Rốt cuộc lúc này, Địa Tinh Tầm Liệp mới dời cừu hận sang Thôi Xán Đao Quang. Nó đấm ra một quyền, nện cái Ầm lên trọng thuẫn của Đao Quang.
Thôi Xán Đao Quang bị dội lui phía sau mấy bước, một lần nữa ổn định thân thể rồi lại xông lên.
"Mọi người, bắt đầu đi. Đánh hết sức vào!" Nhiếp Ngôn hô trên kênh đoàn đội. Cho dù cừu hận do những pháp sư gây ra có cao tới đâu đi nữa, thì Địa Tinh Tầm Liệp vốn không thể công kích tới bọn họ.
Cả đám chức nghiệp pháp hệ bắt đầu phóng ra ma pháp, ầm ầm đánh lên trên đầu của Địa Tinh Tầm Liệp.
Ngay lập tức, một loạt các giá trị thương tổn bay lên.
Những pháp sư này thật lâu rồi không được đánh cho sướng tay, toàn phải chú ý giá trị cừu hận, nên lần này không một ai lưu thủ, tất cả ma pháp đơn thể có lực sát thương cao cứ thế ầm ầm nện xuống.
Điều này thật khiến Đường Nghiêu vui phát điên, mọi khi cùng đoàn đội giết Lĩnh chủ, hắn chưa bao giờ được đánh hết sức, chỉ sợ sẽ hấp dẫn cừu hận, khiến mọi người bị diệt đoàn. Lúc nào cũng phải kiềm chế, cuối cùng thì cũng được đánh cho đã rồi.
Từng luồng ma pháp trút xuống đầu Địa Tinh Tầm Liệp xối xả như mưa khiến nó nổi điên lên, không ngừng bắn ra ma pháo, từng viên đạn lăn ra, nổ ầm ầm, Thôi Xán Đao Quang phải lùi về sau liên tục.
Máu của hắn tụt xuống rất nhanh, một viên đạn của Địa Tinh Tầm Liệp đánh bay ít nhất cũng 7, 8 thành huyết lượng của hắn. May mà tốc độ công kích của Địa Tinh Tầm Liệp khá chậm, khoảng cách giữa hai lần tấn công cách nhau khá xa nên các mục sư mới có thời gian để hồi máu cho hắn.
Từng luồng ánh sáng phủ xuống người Thôi Xán Đao Quang khiến lượng máu của hắn phập phù, tăng lên hạ xuống liên tục.
Thôi Xán Đao Quang, một người một thuẫn, không ngừng tấn công Địa Tinh Tầm Liệp.
Địa Tinh Tầm Liệp không tấn công được đám Đường Nghiêu, Sát Bất Tử Đích Phôi Đản cho nên cũng chỉ có thể trút hận lên người của Thôi Xán Đao Quang.
"Toàn bộ chiến sĩ, tiến lên chặn đường rút lui của Địa Tinh Tầm Liệp." Nhiếp Ngôn hô lên. Phòng khi Địa Tinh Tầm Liệp muốn chạy trốn lại cản không kịp.
Dưới từng đợt công kích dày đặc của các pháp sư, lượng máu Địa Tinh Tầm Liệp rớt xuống từng khúc, cuối cùng cũng rớt xuống chỉ còn tầm 20% máu.
Địa Tinh Tầm Liệp lập tức quay đầu muốn bỏ chạy, đã bị Thôi Xán Đao Quang chặn lại.
"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu cưng!" Thôi Xán Đao Quang chuyển về tư thế phòng ngự, cố thủ dưới từng đợt công kích của Địa Tinh Tầm Liệp.
Công kích của các pháp sư vẫn chưa hề ngưng lại.
Địa Tinh Tầm Liệp tức giận gầm lên một tiếng, họng pháo trong tay nó đột nhiên hút vào vô số năng lượng ma pháp, hào quang bắn ra bốn phía.
"Toàn bộ Mục sư! Tập trung trị liệu!" Nhiếp Ngôn hô lên lo lắng.
Ma đạo hỏa pháo trong tay Địa Tinh Tầm Liệp vang lên ba tiếng nổ liên tiếp, bắn ra ba viên đạn nhắm thẳng tới chỗ Thôi Xán Đao Quang. Thôi Xán Đao Quang cảm thấy không ổn, vẫn một mực duy trì trạng thái phòng ngự, tranh thủ lấy ra một bình hồi máu trong nháy mắt loại trung cấp.
Thôi Xán Đao Quang vô cùng mẫn cảm với tình huống nguy hiểm, nhưng động tác của hắn dù sao vẫn bị chậm một nhịp.
Ầm! Ầm! Ầm! Ba viên đạn liên tiếp phát nổ, từng đợt sóng xung kích bắn tới, Thôi Xán Đao Quang bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống mất mạng.
Địa Tinh Tầm Liệp liền quay đầu muốn chạy.
Thấy Đao Quang đã chết, Dịch Diễn lập tức xông vào thế chỗ, thay Thôi Xán Đao Quang ngăn trở Địa Tinh Tầm Liệp.
Địa Tinh Tầm Liệp dù làm thế nào cũng không chạy thoát được, lượng máu nhanh chóng rớt xuống chỉ còn 10%, nó lại nâng Ma đạo hỏa pháo lên.
Ba viên đạn lại được bắn ra, đánh bay Dịch Diễn.
"Chặn nó lại, từng người một, lên!" Nhiếp Ngôn quát. Giờ phút này, để ngăn Địa Tinh Tầm Liệp lại, không thể không hy sinh một số thành viên được.
"Tấn công!"
Vô Phong xông tới đầu tiên, tất cả bọn họ không một ai có thể đỡ được công kích của Địa Tinh Tầm Liệp, cho nên tấn công cũng chỉ là đòn tự sát, chỉ để chặn Địa Tinh Tầm Liệp lại một chút mà thôi.
Địa Tinh Tầm Liệp bị Vô Phong cản trở, nổi điên lên bắn ra một viên đạn, Uỳnh! Vô Phong đã bị đánh bay ra ngoài.
Người tiếp theo tiến lên là Hắc Bạch.
Cảnh tượng diễn ra hết sức bi tráng. Từng người, từng người một xông tới Địa Tinh Tầm Liệp, mà tác dụng của bọn họ chỉ là hy sinh để ngăn Địa Tinh Tầm Liệp bỏ trốn.
Tuy sự tấn công của bọn họ chỉ có thể ngăn cản Địa Tinh Tầm Liệp một khắc ít ỏi, nhưng người trước vừa ngã xuống, người sau đã tiến lên, oanh oanh liệt liệt.
Thấy từng chiến sĩ chết đi, các pháp sư không khỏi cảm thấy chua xót, tăng cường phóng ra ma pháp. Tất cả đều hiểu rằng, bọn họ giết chết Địa Tinh Tầm Liệp sớm giây nào thì sẽ đỡ chết đi một chiến sĩ giây đó.
Các Mục sư có kỹ năng Hồi sinh, nên những người bị chết cũng chỉ bị tổn thất khoảng 30% điểm kinh nghiệm mà thôi, nhưng số kinh nghiệm này vẫn cực kỳ quý giá, muốn luyện được trở lại cũng phải mất đến mấy tiếng đồng hồ.
Dưới sự tấn công điên cuồng của các pháp sư, Địa Tinh Tầm Liệp rốt cuộc cũng chịu không nổi, lượng máu từ từ rớt xuống, 3%.. 2%.. 1%.. Cuối cùng nó cũng cạn máu, nổ ầm một cái, tia lửa bắn ra khắp nơi, trang bị rơi ra đầy đất.
Trên mặt đất là 26 thi thể các chiến sĩ, xếp thành một hàng dài. Mỗi bước đi tới của Địa Tinh Tầm Liệp, là mỗi một sinh mạng của các thành viên.
Sở dĩ Địa Tinh Tầm Liệp rút lui chậm chạp như vậy, chính là bởi sự liều mạng của bọn họ.
"Mục sư nhảy xuống, Hồi Sinh bọn họ." Nhiếp Ngôn nói. Các tòa nhà xung quanh chỉ cao tầm 10 mét mà thôi, họ có nhảy xuống cũng không bị gì.
Các Pháp sư, Mục sư từ 6 tòa nhà xung quanh đều lục tục nhảy hết xuống đất.
Mục sư bắt đầu Hồi sinh các chiến sĩ bị giết.
Một chiến sĩ nhanh chóng nhặt các trang bị rơi ra từ Địa Tinh Tầm Liệp lên, tổng cộng có đến 3 trang bị. Một của Chiến sĩ, một của Pháp sư và một của Đạo tặc.
"Lão đại, có một Bì giáp của Đạo tặc. Má ơi! Là tàn phiến Truyền kỳ." Một người hưng phấn kêu lên. Dù chỉ là tàn phiến, nhưng cũng vô cùng hiếm có.
"Tàn phiến Truyền kỳ?" Nhiếp Ngôn sững sờ. Kiếp trước, Nhiếp Ngôn chưa từng nghe nói nơi đây lại có rớt ra tàn phiến Truyền kỳ Bì giáp của Đạo tặc. Bỗng hắn giật mình, chẳng lẽ là Bì giáp Tác Lạp Cách Hắc Diệu? Nhiếp Ngôn vội hô lên: "Đem tới ta xem!"