Nhiếp Ngôn không ngờ Yểu Yểu lại có thể nhận được nhiệm vụ Chúc phúc của Tạp Nhĩ Tư này, lại làm được hơn nửa của vòng một rồi. Tạp Nhĩ Tư là một Thánh ngôn pháp sư, sĩ quan của Thánh đường Thập tự quân, các nhiệm vụ mà hắn ban bố đều có liên quan đến Thánh đường. Nhiệm vụ Chúc phúc này là một nhiệm vụ liên hoàn gồm 5 vòng, phần thưởng của vòng đầu tiên chính Thánh đường ma pháp, độ khó tăng lên rất cao theo mỗi vòng, phần thưởng cuối cùng chính là một bộ trang bị Truyền kỳ. Nhưng ngay cả người chơi mạnh nhất của kiếp trước cũng chỉ làm được đến vòng thứ 3, thế nên bộ trang bị Truyền kỳ này đối với mọi người mà nói, cũng chi là mơ tưởng mà thôi.
Yêu cầu của nhiệm vụ này vô cùng hà khắc, có rất ít người có thể đạt được điều kiện để tiếp nhận.
Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn còn rất ít ma pháp cao cấp, hơn nữa khoảng thời gian này chiến tranh liên tục, nào là chiến công hội, chiến cứ điểm lại còn tiến hành khai hoang nên mọi người không còn thời gian nào để đi tìm kiếm ma pháp cao cấp. Hơn nữa, việc tiếp nhận những nhiệm vụ này đều khá khó khăn. Mà cho dù có lấy được đi nữa, cũng chỉ có thể để cho bọn Sát Bất Tử Đích Phôi Đản, Thiên Đường Màu Đen... dùng mà thôi.
Nếu như có thể giúp Yểu Yểu làm xong một vòng nhiệm vụ, thì Ngưu Nhân Bộ Lạc có thêm một người chơi sở hữu ma pháp cao cấp rồi.
Đứng cạnh Yểu Yểu, lại khiến Nhiếp Ngôn nhớ lại những chuyện xảy ra trong mật thất dưới lòng đất kia, bóng dáng kiều diễm hôm xưa lại hiện lên trước mắt. Vóc dáng của Yểu Yểu tuy rằng không nóng bỏng như Vũ Lam, nhưng vẫn đúng là một đại mỹ nữ. Cả người không hề có một chút thịt thừa nào, tròn trịa xinh đẹp, làn da của nàng mịn màng như ngọc, không một chút tỳ vết, khiến cho người khác không thể kìm lòng.
Mỗi khi nghĩ tới đây, lòng hắn lại rung lên.
Hơn nữa, Yểu Yểu lúc đó vẫn còn vô cùng ngây thơ trong trắng, càng khiến cho Nhiếp Ngôn thêm áy náy.
Nếu như, cứ ở cùng với Yểu Yểu, Nhiếp Ngôn lo lắng hắn sẽ không thể kìm lòng.
Nhiếp Ngôn cười khổ, cho dù bản thân hắn có tâm ý kiên định thì cũng chỉ là một người bình thường, sợ sẽ có lúc không áp chế được dục vọng bản năng. Vì những lý do như vậy mà hắn lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định với Yểu Yểu.
Nhưng kiếp trước, lúc hắn buồn bã và thất vọng nhất, chính Yểu Yểu đã mang lại cho hắn chút dịu dàng ấm áp. Bây giờ, nàng cần hắn giúp một tay, hắn làm sao có thể khước từ?
Lòng Nhiếp Ngôn vô cùng mâu thuẫn, hắn không muốn làm tổn thương đến Yểu Yểu.
Thấy Nhiếp Ngôn thất thần, Tạ Dao thầm cảm thấy mất mát. Nàng thấy được, Nhiếp Ngôn chỉ trả lời qua loa lấy lệ, khiến nàng rất buồn.
Nhìn gương mặt Nhiếp Ngôn, Tạ Dao cũng suy nghĩ mông lung. Rốt cuộc, Nhiếp Ngôn là người thế nào đây? Có những lúc, hắn rất trầm tĩnh, chín chắn, khiêm tốn, đối với nhiều thứ vô cùng thờ ơ. Nhưng lúc các huynh đệ trong công hội bị giết, lại vô cùng giận dữ, khiêu chiến với cả Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khi nhìn Hắc Trác, cuồng ngạo giết chết Hắc Trác ngay trước mắt tất cả rồi bỏ đi một cách nghênh ngang đã để lại một ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng mọi người.
Lúc mới quen thì hợp tác ăn ý, càng về sau thì càng sùng bái, nàng không có lúc nào ngừng để ý đến những chuyện có liên quan tới Nhiếp Ngôn, nàng luôn muốn biết mọi thứ về hắn. Sẽ cảm thấy vui vẻ nếu được hắn quan tâm, đau lòng khi hắn hờ hững.
"Niết Viêm, ngươi hứa rồi cũng không được nuốt lời đó nha." Nụ cười của Yểu Yểu nở ra sáng lạn, tựa như ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông.
Nàng mặc một bộ pháp bào trắng tinh, tóc buộc lại phía sau, dáng vẻ thanh khiết xinh đẹp khiến cho một đám người ở bên cạnh suýt mất hồn. Mọi thứ trong nhất thời dường như trở nên ảm đạm vì vẻ đẹp của nàng.
"Ừm, ta không nuốt lời đâu." Nhiếp Ngôn gật đầu. Giúp Yểu Yểu cũng như báo ân, không hề vi phạm nguyên tắc trong lòng hắn.
Sự tươi cười vui vẻ của Yểu Yểu cũng khiến cho tâm tình của Nhiếp Ngôn thoải mái hơn nhiều.
Đoàn đội lại tiếp tục tiến về phía trước, bọn họ đã tiêu diệt 4 Lĩnh chủ, chỉ còn 1 Lĩnh chủ cuối cùng, là Địa Tinh Tầm Liệp. Cũng là boss mạnh nhất ở bản đồ thành Vĩnh Hằng. Kiếp trước, lúc level đạt 40 cấp rồi cũng rất hiếm người có thể đánh tới tận đây.
Trung tâm của thành Vĩnh Hằng là một vùng đất khoáng đãng, được bao phủ bởi một màn ánh sáng rộng lớn. Ngay ở giữa là một ngọn tháp rất cao, đỉnh tháp chính là quả cầu năng lượng bằng thủy tinh, tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt.
Đây cũng chính là nguồn năng lượng để vận hành toàn bộ thành Vĩnh Hằng.
Dưới chân tháp là một Ma ngẫu cơ giới cao chừng chục mét, toàn thân được tạo nên từ một loại kim khí màu vàng. Nó đang vác một ống pháo cực lớn, đây chính là Ma đạo cự pháo, loại cự pháo thường được dùng trong công thành chiến. Có thể nói, ống pháo mà Địa Tinh Tầm Liệp đang vác trên vai y chang với loại cự pháo đặt trên tường thành, khác chăng thì ống pháo mà nó đang cầm nhỏ hơn mà thôi. Nếu thật sự đem Ma đạo cự pháo khổng lồ kia lấy tới, thì chắc chắn bọn họ không đỡ nổi.
Cả người Địa Tinh Tầm Liệp tỏa ra ánh sáng màu vàng đến chói mắt, nhìn như một cự nhân khổng lồ. Mỗi bước đi đều khiến cho mặt đất chấn động từng hồi.
Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái tiếm hành, men theo một bên từ từ đi tới gần Địa Tinh Tầm Liệp, lúc còn cách nó tầm ba mươi mét thì thi triển kỹ năng Trinh Sát.
Địa Tinh Tầm Liệp: Lĩnh chủ cấp bốn mươi, lượng máu: 200.000/200.000.
Địa Tinh Tầm Liệp đúng là Lĩnh chủ mạnh nhất thành Vĩnh Hằng, rơi ra trang bị cũng cực tốt, kiếp trước còn có người lấy được cả khôi giáp Tác Lạp Tư, là trang bị Á truyền kỳ. Đương nhiên, điều này còn nhờ vào may mắn nữa. Bởi mặc dù những con Lĩnh chủ này đều có xác suất rơi ra trang bị Á truyền kỳ, thậm chí là Truyền kỳ, nhưng tỷ lệ này cực nhỏ. Có thể kiếm được tàn phiến Truyền kỳ đã ngon lắm rồi.
Ma đạo cự pháo là loại vũ khí công kích tầm xa, nhưng loại pháo cỡ nhỏ này không có cách nào bắn trên không được, đạn được bắn ra chỉ có thể lăn trên đất rồi nổ tung. Tuy vậy, công kích của nó lại vô cùng dữ dội, phạm vi nổ rất lớn. Các pháp sư trong đoàn chắc chắn đỡ không nổi. Đòn tấn công mạnh nhất của nó là bắn ra ba viên đạn pháo liên tiếp, gây nên lực sát thương tầm rộng, cực kỳ kinh khủng. Kiếp trước, có vô số đoàn đội đã chết dưới một chiêu này.
Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị rút lui chỉ thấy đôi mắt màu đỏ của Địa Tinh Tầm Liệp lóe sáng, sau khi phát ra âm thanh tích tích thì họng pháo trong tay nó nhắm tới chỗ Nhiếp Ngôn, ầm một tiếng, bắn ra một viên đạn nhìn như một quả bóng lăn tới.
Viên đạn đỏ rực tựa một cục sắt được nung nóng vậy.
"Chết mẹ!" Nhiếp Ngôn giật mình rồi vội vàng thi triển Bóng Tối Vũ Bước, tiến vào trạng thái tiềm hành rồi cấp tốc rút lui.
Sau khi viên đạn lăn tới chỗ Nhiếp Ngôn đứng trước đỏ thì nổ ầm, ánh lửa bốc lên cao rất dữ dội, mảnh đạn vỡ bay tung tóe.
Còn may là những viên đạn này công kích tuy mạnh nhưng thời gian phát nổ khá là lâu, bên cạnh đó tốc độ chạy trốn của Nhiếp Ngôn lại rất nhanh nên hắn mới thoát được. Địa Tinh Tầm Liệp đi tới tìm tòi xung quanh không thấy gì lại trở về trạng thái du đãng.
Nhiếp Ngôn trở lại chỗ đoàn đội.
"Má ơi, con này sao lại mạnh dữ vậy? Lão đại, chúng ta có thể giết được nó sao?" Sát Bất Tử Đích Phôi Đản nhìn thấy uy lực của cự pháo, lo ngại hỏi.
"Trong chúng ta thì chỉ có Đao Quang và Dịch Diễn là có thể gánh đỡ, những người khác không nói trước được.” Bởi phạm vi sát thương rộng nên tất cả những ai nằm trong vòng công kích đều sẽ bị thương, các pháp sư ở phía sau chắc chắn là gánh không nổi. Nhưng cũng có phương pháp đặc thù để đối phó với Địa Tinh Tầm Liệp. Cách mỗi mười giây nó mới có thể công kích một lần, hơn nữa, sau sau khi đạn pháo được bắn ra, cũng cần có thêm thời gian mới có thể phát nổ.
Cho nên, Nhiếp Ngôn phải dự tính được trước phương hướng tấn công của Địa Tinh Tầm Liệp, sau đó chỉ huy cho các pháp sư rút khỏi phạm vi tấn công của nó là được, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Tuy nhiên, phiền một nỗi cho dù như vậy thì ít nhất cũng phải bị diệt đoàn vài lần mới mong xử lý được Địa Tinh Tầm Liệp. Tính ra cũng phải diệt đoàn đến ba lần, mà mỗi một lần chạy thi sống lại cũng phải mất một tiếng, vậy ít ra tốn đến ba tiếng mới có thể giải quyết được Địa Tinh Tầm Liệp.
"Lão đại, có phương pháp nào có thể xử lý Địa Tinh Tầm Liệp giống như lúc đối phó với Địa Tinh Thiết Cát không?" Hạ Trùng Ngữ Băng ở bên cạnh hỏi. Lần giết Địa Tinh Thiết Cát là lần chiến đấu thoải mái và ít thương vong nhất.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn sáng lên, đúng là hắn đã quá dựa dẫm vào kinh nghiệm của kiếp trước rồi, vì cớ gì mà không tự nghĩ ra một phương pháp mới?
Nhiếp Ngôn đưa mắt tìm kiếm, có ít nhất 6 tòa nhà quanh đây. Những tòa nhà này đều cao hơn chục mét, toàn bộ đều bằng sắt thép kiên cố, rất vững chãi. Ở trên đỉnh được trải rộng bởi những thanh thép, có nhiều chỗ nhô ra đủ cho rất nhiều người chơi có thể đứng được. Nhiếp Ngôn bỗng nghĩ ra một diệu kế, nếu xung quanh đã có sẵn các tòa nhà này, thì sao lại không tận dụng?
Hắn có Ba Hành Giả Chi Giới và Chức Ti Giả Chi Giới, có thể đưa toàn bộ các người chơi thuộc pháp hệ lên trên đỉnh, như vậy sẽ không còn phải sợ đòn tấn công của Địa Tinh Tầm Liệp nữa.
Còn các thuẫn chiến sĩ, chỉ cần rút lui khỏi phạm vi công kích là xong.
Như vậy, bọn họ sẽ có thể hạ Địa Tinh Tầm Liệp vô cùng dễ dàng.
Cũng sẽ không bao giờ xảy ra tình trạng bị diệt đoàn, bởi Địa Tinh Tầm Liệp không thể tấn công trên không. Đạn pháo của nó chỉ có thể lăn và nổ tung trên mặt đất được mà thôi.
"Lão đại, ngươi sao thế?" Mọi người ở bên cạnh nghi hoặc hỏi. Bọn hắn không hiểu tại sao Nhiếp Ngôn cứ nhìn lên ngó nghiêng không ngừng.
"Diều Hâu, ngươi qua đây!" Nhiếp Ngôn gọi Đường Nghiêu. Đường Nghiêu đã từng có kinh nghiệm với việc này rồi, chắc chắn sẽ biết phải làm thế nào.
"Gì thế?"
Nhiếp Ngôn giao dịch với Đường Nghiêu, đưa Ba Hành Giả Chi Giới cho hắn, nói: "Leo lên, sau đó vứt nhẫn xuống lại."
Trong lòng Đường Nghiêu bỗng nhiên hiểu ra ý tưởng của Nhiếp Ngôn, khẽ reo lên: "Má, ngươi đúng là quá được, vậy thì chúng ta sẽ không bị diệt đoàn nữa rồi."
Mọi người xung quanh thì vẫn đang mơ hồ, không biết hai người Nhiếp Ngôn đang nói về chuyện gì.
Bỗng thấy Đường Nghiêu đeo Ba Hành Giả Chi Giới lên, thi triển kỹ năng, sau đó leo lên trên giống như một con nhện. Đến một khoảng trống rộng rãi cách mặt đất khoảng năm mét thì dừng lại.
Mọi người trợn hai mắt nhìn lên, vẻ mặt kinh ngạc, thế này mà cũng được sao trời?
Đường Nghiêu sau khi đứng vững thì ném Ba Hành Giả Chi Giới xuống. Nhiếp Ngôn lượm nó lên đưa cho kẻ kế đó, nói: "Người tiếp theo."