- Nhiếp Ngôn tiểu tử có trong nhà không?
Một âm thanh trầm thấp khàn khàn truyền tới tai của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhíu mài chán ghét, người kia là Đại Cữu (Cậu 2 quá ;))) của Nhiếp Ngôn, là người Nhiếp Ngôn ghét nhất, kiếp trước cha mẹ Nhiếp Ngôn mượn tiền người thân và bằng hữu ít nhất cũng cho mượn 5-60 vạn, Đại cữu keo kiệt chỉ cho họ mượn hơn 5 vạn. Sau thấy sự nghiệp cha mẹ Nhiếp Ngôn thành công, bọn họ lại đòi báo đáp, lấy đi 20% cổ phần công ty, biến công ty của cha Nhiếp Ngôn thành một công ty gia tộc, cầm tiền mà không làm việc, lại không ít lần tham ô, cũng may là cha của Nhiếp Ngôn nghiêm khắc nên mới không xảy ra chuyện lớn gì, về sau công ty tiến vào Tín Ngưỡng bị thảm bại, tài chính gặp nguy cơ, cha của Nhiếp Ngôn chỉ bán ra có 30% cổ phần công ty để cầm cự không bị sụp đổ, là bọn họ quay đầu giáo đầu phục Tào Húc mới đoạt đi quyền khống chế công ty của cha Nhiếp Ngôn, từ đó về sau ông vẫn luôn buồn bực và phải rời khỏi tầng quản lý của công ty.
Trùng sinh một lần (thằng này còn muốn trùng sinh lần nữa ah), hận ý của Nhiếp Ngôn đối với Tào Húc vẫn còn nhưng cũng giảm đi nhiều, thế giới này vốn là mạnh được yếu thua không có khả năng bảo vệ mình dù Tào Húc không đến cũng sẽ có con cá sấu khác lại thâu tóm công ty của phụ thân, mà Nhiếp Ngôn tức giận là do bạn bè thân thích phản bội! Bị người thân cận cắn ngược lại một chuyện không có chuyện nào thương tâm bằng.
Oành oành oành, tiếng gõ cửa bên ngoài đã trở thành tiếng phá cửa, theo tiếng phá cửa có thể cảm giác được nội tâm của người phá cửa đang phẫn nộ. Nhiếp Ngôn đi qua mở cửa, năm người quen thuộc ánh vào mi mắt.
“Úi da, Đại cữu, Mợ, Bác, Dì Hai, các ngươi đều đến ah, Lâm thúc thúc, thúc cũng tới?” Nhiếp Ngôn đão ánh mắt khinh miệt qua Đại cữu, Mợ, Bác, Dì Hai, cuối cùng dừng lại ở một người đàn ông trung niên thì có vài phần kính ý, Nhiếp Ngôn có thể đoán được những người này tới đây để làm gì, phần đông bạn bè thân thích đều cho cha mẹ Nhiếp Ngôn mượn tiền, khẳng định là bọn họ tới đòi nợ. Bốn người trước mặt đến đòi nợ thì không thấy lạ, nhưng Lâm thúc thúc đến thì làm cho Nhiếp Ngôn khó hiểu.
Lâm Nhai là chiến hữu của cha Nhiếp Ngôn, là một trong những người khi nhà Nhiếp Ngôn túng thiếu mà vẫn luôn giúp đỡ, ông ấy không có tham gia phản bội cha Nhiếp Ngôn. Trong ấn tượng của Nhiếp Ngôn Lâm thúc thúc là một người ít nói, nhưng mà là một người nặng tình cảm, trong lúc đi lính đã đỡ cho cha Nhiếp Ngôn một viên đạn, bị thương rất nặng, viết thương giờ còn ở 3 cấp thương tật. Gia đình Nhiếp Ngôn thiếu hắn một nhân tình. Nghĩ lại thì Lâm thúc thúc đã cho cha Nhiếp Ngôn mượn 16 vạn, hiện tại trong nhà chỉ còn có 4 bức tường. Truyện "Trọng Sinh Tặc Hành Thiên Hạ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhiếp Ngôn khó tưởng tượng, lúc ấy phụ thân đã hứa hẹn gì với bọn họ để bọn họ cho mượn tiền. Bọn họ làm vậy giống như là đánh bạc một ván, nếu cha Nhiếp Ngôn thành công thì bọn họ sẽ thu được rất nhiều thù lao, còn không thì họ mất cả chì lẫn chày.
Ánh mắt của Lâm Nhai hơi né tránh Nhiếp Ngôn nói xin lỗi:
- Tiểu Ngôn, ta bị bọn họ kéo qua đây.
Tâm tư của Nhiếp Ngôn cũng nhạy bén, lấy hoàn cảnh bây giờ của Lâm thúc thúc cho cha Nhiếp Ngôn mượn 16 vạn, ngày qua ngày không chịu nỗi nên bị đám người Đại cữu xúi giục cho nên cũng tới. Trong lòng Nhiếp Ngôn cũng không trách hắn. Nhìn thấy Nhiếp Ngôn, thì đám người Đại cữu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhiếp Ngôn nở nụ cười chọc tức nhìn biểu tình của bọn họ nói:
- Đại cữu, Mợ, Bác, Dì Hai sợ ta chạy nợ ah?”
- Ai mà biết được, chúng ta cho cha mẹ ngươi mượn nhiều tiền như vậy, vạn nhất các ngươi chạy hết, chúng ta đi đến đâu mà đòi tiền?
Mợ nói một cách chanh chua, cái cổ họng vịt của ả đả khó nghe giờ lại càng chói tai hơn.
Bọn họ đều chen vào trong nhà Nhiếp Ngôn.
- Ta muốn chạy đã chạy từ lâu rồi.
Nhiếp Ngôn cười lạnh nói.
- Tiểu tử nói vậy là sao hả? Cho chúng ta nói chuyện điện thoại với cha mẹ ngươi.
Đại cữu La Minh cậy già lên mặt nói.
- Cha mẹ ta hiện tại bề bộn nhiều công việc, không rảnh, nếu không có gì thì quay về đi. Nhiếp Ngôn quay đầu nhìn Lâm Nhai nói:
- Lâm thúc thúc, ta không có tiền, ta sẽ mau chóng kiếm về, trả cho thúc, ta biết nhà Lâm thúc thúc hiện giờ rất khó khăn. Thật xin lỗi, đã tạo cho ngài nhiều phiền toái như vậy.
Lâm Nhai vội vàng lắc tay nói:
- Không có gì, cũng không phải chuyện gì to tát, cho dù không có tiền ta cũng có thể đi mượn lão Lưu một chút, chúng ta với cha ngươi là sinh tử chi giao, cho dù cha ngươi không trả tiền thì cũng sẽ không đến đòi đứa nhỏ như ngươi.
Nghe Lâm Nhai thành khẩn nói, Nhiếp Ngôn thật sự cảm động, đôi khi quan hệ huyết thống cũng không bằng người ngoài. Những người như Đại cữu thật tương phản với Lâm thúc thúc. Truyện "Trọng Sinh Tặc Hành Thiên Hạ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhà của ta thiếu nợ, nhất định sẽ trả, cha mẹ ta chưa đi được bao lâu, đã sang ép trả nợ, thật cũng là nhanh quá.
Nhiếp Ngôn lạnh nhạt nhìn về bọn người Đại cữu.
- Khi nào tới phiên ngươi làm càn ở đây, mau gọi điện thoại cho cha mẹ ngươi.
Đại cữu nhắm ngưỡng đầu của Nhiếp Ngôn tát một cái, tính tình của người này không tốt, động một cái là đánh, chửi Nhiếp Ngôn, lúc còn nhỏ Nhiếp Ngôn rất sợ hắn, nhưng mà hiện tại thì đã không còn sợ hãi nữa.
Ba một tiếng, Nhiếp Ngôn bắt được cánh tay của Đại cữu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Ta nói cha mẹ ta bận nhiều việc, nơi này không chào đón các ngươi, biến hết đi.
- Tiểu tử, khi nào đến phiên ngươi nói chuyện.
Đại cữu muốn ỷ vào thân phận đánh, chửi Nhiếp Ngôn, lại phát hiện tay Nhiếp Ngôn giống như thiết cô (vòng sắt) chặt chẽ chế trụ tay hắn, mặc cho hắn giãy dụa, trong lòng rất là khiếp sợ, khí lực của Nhiếp Ngôn khi nào lại thay đổi lớn tới như vậy? Hắn bị như vậy mới phát hiện, Nhiếp Ngôn cao hơn nhiều so với trước đây, đã muốn cao tới 1m75, thật là thằng nhỏ gầy yếu đó ah? Hắn phát hiện, lực đạo của Nhiếp Ngôn ngày càng mạnh, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt hắn đỏ lên nhưng cũng không chịu mất mặt. Truyện "Trọng Sinh Tặc Hành Thiên Hạ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Lão công, ngươi làm sao vậy, Nhiếp Ngôn mau buông tay hắn là Đại cữu của ngươi thật không biết lớn nhỏ!
Mợ cuối cùng cũng nhận ra, mở miệng mắng.
- Cha mẹ ta cho các ngươi bao nhiêu lợi tức?
Nhiếp Ngôn không để ý đến, đảo ánh mắt qua Dì Hai, Bác, Mợ, buông tay Đại cữu ra.
La Minh cuối cùng thở hổn hển, càng không ngừng xoa nắn cánh tay
- Một tháng 10%!
Mợ giống như là bị lấy tiết canh (nguyên văn là ‘Cữu mụ tựu tượng đả liễu kê huyết nhất dạng’ cái này dịch sao nhỉ), mặt vặn vẹo biến hình.
Một tháng 10%, lợi sinh lợi cái này với vay nặng lãi có gì khác nhau đâu. Một đám bà con thân thích nói đến chuyện tiền thì đều lộ ra bộ mặt ghê tởm.
- Ta cùng lão Lưu cũng…
Lâm Nhai giải thích với Nhiếp Ngôn, trong lúc vô ý nhìn tới tay La Minh, giống như nhìn thấy một chuyện cực kỳ lạ lùng, nơi cánh tay La Minh bị Nhiếp Ngôn bắt được để lại một mảnh tím xanh, hắn đối với thực lực của La Minh coi như cũng hiểu biết, tuy rằng không phải người luyện võ nhưng cũng thường xuyên rèn luyện, ở ngoài xem bình thường nhưng bên trong rất cường tráng, một đứa nhỏ như Nhiếp Ngôn, lại kẹp cứng tay La Minh không nhúc nhích vậy cần bao nhiêu lực.
- Lâm thúc thúc, tiền sẽ được nhanh chóng trả lại, thúc yên tâm. Về phần Đại cữu, Mợ, Bác, Dì Hai, tiền một phân cũng không thiếu, dù cha mẹ ta trả không được thì ta sẽ trả.
Ngữ khí Nhiếp Ngôn lạnh dần.
Hắn sẽ không khiến cho cha giống như kiếp trước, cho những người này hưởng cổ phần trong công ty, Nhiếp Ngôn sẽ làm cho những người dựa vào thân thích này hối hận vĩnh viễn, thất vọng tột cùng, như vậy mới không còn khí lực mà quay lại cắn ngược người một cái. Đối với những người này thì trong tâm của Nhiếp Ngôn đã nguội lạnh rồi