Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 64: Giao thừa




Xế chiều, tổ cha đến Vân trạch thăm Thức Yến.

Vân gia tổ phụ có một tòa biệt viện ở huyện lân cận, hắn mua một miếng đất nuôi mấy con ngựa, bình thường đều ở bên đó cùng tổ cha, nói là nuôi ngựa thuận tiện dưỡng lão, chỉ khi lễ tết mới về nhà chính.

Thị lang của Vân tổ phụ đã qua đời, vị thị lang này sinh được một khanh quan, cũng chính là đệ đệ của Vân lão gia đã gả vào miền Nam, sau này, Vân tổ phụ lại càng dính lấy tổ cha, sợ hai người nay đã lớn tuổi, không muốn lãng phí số thời gian ít ỏi còn lại.

Tổ cha là tới xem đôi phu phu nhà mình, lúc trước nghe tin Thức Yến có em bé thì y đã muốn về thăm một chút, khổ nỗi Vân tổ phụ bên kia không có y thì không chịu ăn cơm, lúc đó trong chuồng lại có ngựa cái mang thai, đến đầu thu sẽ sinh nên Vân tổ phụ không thể rời nhà, tổ cha cũng chỉ có thể ở lại.

Thật vất vả chờ đến cuối năm, rốt cục nhìn thấy tôn phu lang đang ôm bụng bầu của mình, tổ cha vô cùng vui vẻ.

Y nắm tay Thức Yến, cẩn thận hỏi thăm sức khỏe, sau đó đau lòng nhìn cái chân bị thương của người kia. Cuối cùng, tổ cha ngồi trong phòng Hạ Việt gần nửa canh giờ, càng về sau thì mấy câu kiểu Hạ Việt đối xử với Thức Yến thế nào có chăm sóc tốt không cũng hỏi nốt.

Nghe Thức Yến đỏ mặt trả lời, tổ cha vui tươi hớn hở cười không ngừng: “Đức hạnh của đám lang quan nhà họ Vân ta còn lạ gì, dính người muốn chết. Tổ phụ của Hạ Việt đã lấy thị lang rồi mà cứ đeo ta suốt, cả công công của ngươi nữa, chỉ hận không thể đem phu lang bảo bối nhà hắn nâng trong tay ngậm trong miệng, trước đây lúc biết nhạc phụ ngươi bị thương thì đau lòng muốn chết, nguyên bản định lấy thị lang nhưng rồi cũng thôi. Còn đứa nhỏ Việt nhi thật là cha nào con nấy, cưng vợ thôi rồi luôn.”

Thức Yến nghe đến đỏ bừng mặt, nụ cười trên môi lại không nén được. Y gật đầu đáp: “Có thể gả cho Vân gia là may mắn nhất đời này của Thức Yến.”

Tổ cha thấy tôn phu lang cười liền ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Ai nha, quả nhiên ngươi cười lên thật là đẹp. Lúc ngươi mới về đây thì ta đã nghĩ, hài tử này lớn lên sạch sẽ, ngũ quan cũng cân đối, nếu mỉm cười tuyệt đối vô cùng xinh đẹp. Hôm nay rốt cục thấy, thật là một đứa nhỏ ưa nhìn.”

Vân gia trên dưới sớm đã quen thấy Thức Yến cười, Thức Yến cũng không ý thức được sự thay đổi của mình, bây giờ lại nghe tổ cha khen như vậy, y nhịn không được sờ sờ mặt mình, vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ, trong lòng còn có chút cảm khái.

“Thế này mới thấy ngươi với Việt nhi nhà chúng ta thật sự là trời sinh một đôi.” Tổ cha tủm tỉm nói, “Ngươi vừa gả vào Việt nhi đã tỉnh lại, sau đó di bệnh của ngươi cũng khỏi. Nghe nói ngươi còn có thể giúp Việt nhi xử lý Hỉ Cửu Túy với phẩm rượu nữa? Đúng là ông trời ban phước cho chúng ta, ta thực sự rất hài lòng, may mà khi đó người được kiệu hoa đưa trở về là ngươi.”

“Tổ cha…” Ngoại trừ trượng phu, Thức Yến rất ít khi được người nào khen trực tiếp như thế, y hoảng hốt, cũng không biết phải trả lời thế nào.

Bất quá, tổ cha cũng không cần Thức Yến đáp lại, y nhìn tôn phu lang này càng xem càng thích, trong lòng vui vẻ nên nghĩ gì nói đó.

Ngay lúc Thức Yến có chút thụ sủng nhược kinh không biết làm sao, tướng công nhà y canh thời gian siêu chuẩn đến cứu giá.

Ban nãy, Hạ Việt nghĩ tổ cha chắc sẽ muốn hỏi mấy chuyện riêng của khanh quan, cũng sợ tổ cha trêu chọc làm Thức Yến ngại ngùng, hắn đứng dậy. nói mình ra đại môn đổi bùa, chừa lại không gian riêng cho hai người.

Kết quả chờ hắn trở về, phát hiện tổ cha còn đang cùng Thức Yến trò chuyện, hơn nữa càng lúc càng có khuynh hướng chạy xa.

Vốn hắn thức thời đứng ngoài cửa chờ, không đi vào quấy rối, thế nhưng hai người kia nói chuyện quá lâu, hắn có loại cảm giác phu lang bị tổ cha chiếm đoạt, chà chà đôi chân có chút tê, sau đó quyết định đi cướp bà xã về!

Vì vậy, Hạ Việt đẩy cửa, bước thẳng vào phòng vừa đi vừa than thở: “Tổ cha, trả phu lang lại cho ta đi, người chiếm y gần một canh giờ rồi.”

Tổ cha vừa nghe liền cười dài, nhìn Thức Yến nói: “Thức Yến, ngươi xem đi, đây là lang quan nhà họ Vân đó, chúng ta mới hàn huyên được bao lâu hắn đã mất hứng tổ cha cướp ngươi nha.”

Thức Yến chỉ có thể đỏ mặt cười.

Hạ Việt bị trêu chọc trái lại vô cùng thản nhiên, một điểm áp lực cũng không có, hắn đi tới cạnh bàn rót cho mình một chén trà, ngửa cổ uống cạn: “Ta mới không keo kiệt như vậy, có điều nãy vừa đụng mặt tổ phụ, hắn còn hướng ta đòi người.”

“…” Tổ cha bĩu môi, quay sang nói với Thức Yến: “Ta nói Thức Yến ngươi cẩn thận, tướng công nhà ngươi coi chừng càng già lại càng dính ngươi.”

Tưởng tượng một chút, Thức Yến nhất thời bị chọc cho bật cười.

Hạ Việt yên lặng không nói nhìn bọn họ.

“Được rồi, ta không quấy rầy hai đứa nữa.” Tổ cha đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục, “Lúc Tết nếu Việt nhi bận thì nhớ báo ta một tiếng, ta sai người tới chăm sóc Thức Yến, ngươi cứ an tâm mà làm việc.”

Hạ Việt vội vàng nói tạ ơn, giúp tổ cha mặc áo choàng xong liền đưa y xuất môn.

Thức Yến trên môi còn treo nụ cười, sau đó lại bị nam nhân nhéo mũi.

“Thế nào? Buồn cười lắm sao? Già rồi thì không cho ta dính ngươi?” Hạ Việt đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Thức Yến.

Nét mặt nam nhân tuy không lộ vẻ gì nhưng Thức Yến lại không hề sợ hãi, y vẫn cười không nói tiếng nào, im lặng ngẩng đầu nhìn trượng phu.

Hạ Việt nhìn phu lang cười tít mắt nhìn mình, cố gắng ra vẻ lạnh lùng một lát, rốt cục cũng phải bật cười theo.

“Càng ngày càng nghịch ngợm.” Hắn lầm bầm, cúi người hôn Thức Yến, sau đó còn nói, “Tổ cha nói đúng, về già ta khẳng định càng quấn ngươi, hối hận cũng đã muộn.”

Thức Yến lắc đầu hôn hắn, hỏi ngược lại: “Nếu ta quấn tướng công thì sao?”

“Cầu còn không được.” Nói xong, Hạ Việt cắn mạnh một cái lên môi Thức Yến, đầu lưỡi cũng vươn vào bên trong quậy phá.

Tiểu phu phu ủ trong phòng ngọt ngào đến chạng vạng, đến khi ăn cỗ giao thừa, Hạ Việt mới dùng xe lăn đẩy phu lang đến chính đường.

Món chủ của cơm tất niên vẫn là cá, vì năm nay Thức Yến có em bé nên Vân phụ thân phân phó trù phòng không làm thịt kho tàu nữa, y tìm ngươi nuôi riêng một con cá thật to để hấp cho Thức Yến, trong nồi đất còn có đậu hũ, ăn rất bổ.

Thịt nai vẫn nấu canh để Thức Yến dễ ăn, bỏ thêm một ít sâm hầm chung. Món gà là Hạ Việt lén chỉ cho trù phòng cách làm, cắt miếng phần thịt ức, dùng muối và rượu ướp chừng một nén nhang, sau đó trộn với trứng đánh lăn qua bột khoai tây, chờ dầu sôi thì thêm gia vị, nấm kim châm và nấm hương vào chiên. Món này phải dùng dầu hào mới ngon, có điều Lạc Việt không có, Hạ Việt chỉ có thể tiếc nuối sửa thành dùng nước tương, cho thêm một ít dầu ô liu và hạt tiêu, gần chín thì đổ ngũ vị hương vào, mấy loại gia vị này bà bầu ăn rất tốt, đảo vài cái rồi đem ra đĩa.

Heo quay tựa hồ là món ăn cố định trong tiệc tất niên, Hạ Việt một năm rồi mới được ăn lại. Bất quá hắn cũng hiểu món này nấu mất tận mấy ngày, dù ăn ngon nhưng thực sự quá phiền, thôi cứ chờ đến Tết ăn là được.

Khẩu vị của Thức Yến đã trở lại bình thường, trên bàn không có món nào phải kiêng, đứa nhỏ vui vẻ hạnh phúc ăn, dù sao cả nhà cũng không ngăn y lại.

Mặc dù không thể uống rượu nhưng Thức Yến vẫn chủ động hâm rượu cho mọi người, coi như ngửi mùi cho đỡ ghiền. Hạ Việt đoán ra tâm tư nhỏ của y nên cũng mặc kệ, bảo người lấy thêm một cái ghế nhỏ đến để y làm.

“Ai nha, đúng là không tệ.” Vân tổ phụ nhấp một hớp rượu, cười híp mắt nhìn Thức Yến, “Năm ngoái tôn tử tỉnh lại rồi kết hôn, ta đã rất vui vẻ. Năm nay ai dè càng vui hơn, không chỉ có sắp có chắt, uống rượu còn có thể thấy tôn phu lang nhà mình cười đẹp như vậy, rượu ngon đúng là càng thêm mỹ vị.”

Mặt Thức Yến soạt một phát đỏ ửng.

Tổ cha chống đũa, liếc Vân tổ phụ một cái: “Lo uống đi, nói chuyện với cháu dâu mà ngả ngớn vậy đó, coi chừng Việt nhi giận ngươi.”

Vân tổ phụ không phục: “Tôn tử nhà ta rộng lượng giống ta! Nào có nhỏ mọn như thế!”

“Vậy luôn?” Tổ cha bật cười thành tiếng, “Nguyên lai cái lão nào đó hồi xưa vừa nghe nhi tử khen ta đẹp thì lập tức nổi điên không phải là ngươi ha.”

“…” Bị lôi chuyện cũ ra nói, Vân tổ phụ nhất thời nghẹn lời, Vân lão gia rốt cục cười to, Vân tổ phụ trừng mắt liếc nhi tử một cái, lại nhịn không được nhìn tôn tử, phát hiện Hạ Việt đang cụp mắt, yên lặng uống rượu, trong lòng lão nhân cũng có chút bồn chồn, hắn rầm rì hai tiếng, lại tiếp tục nâng li lên.

Hai vị lão nhân cãi nhau làm Thức Yến bớt xấu hổ hơn nhiều, y cười cười, đang chuẩn bị ăn tiếp, đột nhiên bị Hạ Việt kéo lấy tay áo. Thức Yến nghiêng đầu nhìn về phía trượng phu, nam nhân ghé vào bên tai y, thấp giọng nói: “Không cho cười.”

Trên mặt Thức Yến lộ rõ vẻ ngạc nhiên, chốc lát sau liền biến thành bộ dạng cố gắng nín cười.

Y lần đầu tiên nghĩ, hóa ra tướng công cũng đáng yêu như vậy.

Sau một khắc, Hạ Việt lại sâu kín phun một câu: “Cứ cười đi, buổi tối xem ta như thế nào thu thập ngươi.”

Nói xong, nam nhân liền xoay người như chưa hề có chuyện gì tiếp tục và cơm, Thức Yến cười không nổi nữa, hai vành tai nóng lên, trống ngực đập thình thịch, vừa quẫn bách lại vừa…có chút chờ mong.

“…” Mình đúng là đồ không biết xấu hổ, y thầm mắng bản thân một tiếng.

Vừa tan tiệc trở về phòng, Thức Yến đã bị Hạ Việt ấn vào xe lăn hôn.

“Tướng… Tướng công…” Giọng Thức Yến đứt quãng giữa khe hở của hai đôi môi, “Chờ một chút…”

“Ừ?” Hạ Việt lui đầu lưỡi ra ngoài, cắn môi dưới của đối phương mút vào, tùy ý dùng một âm mũi hỏi.

Thức Yến hô hấp rối loạn, lại dùng lực đẩy nam nhân một cái để người nọ rời đi, sau đó mới thở phì phò đáp: “Ngày mai là mùng một, tướng công còn phải sang lò rượu tế tửu thần a.”

Hạ Việt gật đầu, bế người lên bước về phía giường: “Ừ, phải đi tế tửu thần, rồi sao?”

“…” Cái gì gọi là rồi sao cơ?

Thức Yến bị hắn làm cho nghẹn họng, ngập ngừng vài cái rồi mới mở miệng: “Thì…thì hôm nay ngủ muộn là không được đâu.”

Hạ Việt nghe vậy liền cười vui vẻ, hắn thơm mạnh lên mặt phu lang nhà mình một cái, âm thanh rất là vang dội.

“Đồ ngốc, bây giờ ngươi không tiện, ta sao nỡ ép ngươi ngủ muộn được.”

Nghe trượng phu nói vậy, Thức Yến thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp hoàn hồn chợt nghe Hạ Việt ở trên đỉnh đầu rót thêm một câu: “Ta chỉ lăn qua lăn lại ngươi một lần, không trễ lắm đâu.”

“…”

Hạ Việt rất tuân thủ lời hứa của mình, nam nhân để Thức Yến ghé vào chăn, hắn đứng ở mép giường bắt lấy chân y gác lên khuỷu tay, cẩn thận ra vào một hồi.

Tuy chỉ làm một lần nhưng lần này kéo dài rất lâu, về sau nam nhân để tiểu hài tử quỳ trên giường, từ phía sau đâm rút, khi tiểu hài tử đã đến lần thứ ba thì hắn mới tiết ra. Tuy rằng không kịch liệt, nhưng khoái cảm kéo dài làm Thức Yến cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn vô lực.

Chờ hai người lau rửa xong, chui vào chăn ngủ thì cũng đã gần sáng.