Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 55: Trở về




Cuối thu, những gia đình chuyên làm rượu cũng bắt đầu quay lại lò rượu nhà mình. Tất cả nông hộ ở ngoại ô đều đã kết thúc việc nhà nông, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Năm nay địa tô Bạch gia thu được không nhiều bằng năm ngoái, nhưng có Vân gia trả giá mua gạo rất hậu hĩnh, thành thử tổng thu nhập so với năm rồi còn cao hơn.

Còn mười ngày nữa là một mùa cất rượu mới lại bắt đầu, mọi người mời công nhân tới để kiểm tra tu sửa các loại dụng cụ chưng cất rượu. Liên tiếp mấy hôm, ai đi ngang qua tiểu viện đều nghe được tiếng búa gõ và tiếng bào gỗ vang lên.

Sau khi tu sửa xong không lâu, các tàng nhân cũng lục tục quay lại, Hạ Việt và Vân lão gia cùng nhau đến cổng thành đón Đỗ sư. Đa số người trong lò rượu đều là đồng hương của Đỗ sư, cùng nhau đến Dận thành cất rượu kiếm tiền, chỉ có một số tàng nhân và học đồ là dân Dận thành chính gốc.

Đoàn người của Đỗ sư phong trần mệt mỏi tới nơi, còn chưa kịp nghỉ đã đi xem gạo năm nay.

Hạ Việt mở một thùng gạo của Bạch gia ra, Đỗ sư cầm lên một ít, đưa ra trước mắt nghiêm túc đánh giá.

“Đỗ sư, ngài cảm thấy thế nào?”

Hạ Việt dù sao cũng tham dự hầu như toàn bộ hành trình trồng trọt, lúc này đột nhiên có cảm giác như phụ huynh đứng ngoài cổng chờ con mình đi thi. Tuy hắn cho rằng chất lượng vụ mùa năm nay rất tốt, nhưng nhìn Đỗ sư đang đăm chiêu vẫn có chút thấp thỏm.

Đỗ sư cầm một hạt gạo lên xoay xoay, hắn mỉm cười, đưa cho Hạ Việt, nam nhân vội vàng đưa tay nhận lấy hạt gạo bé xíu.

“Thiếu tàng chủ, ngài nhìn này, muốn biết gạo có tốt hay không thì ta phải xem thử trên bề mặt gạo có tỳ vết không.” Đỗ sư cười nói, “Ngài sờ thử đi, nếu trong tâm gạo chỉ có ba hoặc bốn đường nứt thì chắc chắn là gạo tốt, nếu vượt qua năm đường, vậy phải coi chừng.”

Hạ Việt cúi đầu nhìn hạt gạo no tròn trắng muốt, lấy tay sờ thử, thân gạo láng mượt, nhìn kỹ tâm gạo thì có đúng ba đường nứt. Hắn kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ sư, thấy Đỗ sư cười gật đầu: “Gạo này khá lắm.”

Mấy tàng nhân đứng ngoài cửa nghe được câu này, ai nấy đều phi thường phấn chấn. Gạo đối với nghề sản xuất rượu mà nói là vô cùng quan trọng, gạo càng tốt thì rượu cất ra càng đáng giá chờ mong.

“Bất quá năm nay tăng gia sản xuất nhiều như vậy, lang quan nhà họ Bạch cũng vừa mới thành niên a, bọn họ vất vả rồi.” Đỗ sư nhìn một vòng, thấy mấy thùng gạo to đùng chất trong kho liền có chút cảm thán.

Vân lão gia cười vỗ vỗ vai Hạ Việt, quay sang nói với Đỗ sư: “Năm nay đám nhỏ Bạch gia đều ra đồng làm việc cả, Thức Yến cũng về hỗ trợ, tiểu tử này lại càng quá đáng hơn, ở lì bên nhà người ta từ lúc gieo giống đến lúc xát gạo luôn.”

“…” Ầy. Hạ Việt ngượng ngùng cười cười.

Nghe nói Hạ Việt cũng ra đồng trồng lúa, Đỗ sư và những tàng nhân khác đều rất kinh ngạc.

Trong ấn tượng của bọn họ, Vân thiếu gia là một công tử thanh cao, không thích rượu cũng một phần là do hắn ghét bộ dạng say xỉn. Người như vậy cư nhiên lại đi làm đồng, Đỗ sư nghĩ thầm, chắc mẩm đều là do vị thiếu phu nhân kia.

Các tàng nhân khi về quê cũng phải làm ruộng, bọn họ một năm bốn mùa đều phải tiếp xúc với lúa gạo, đúng là họ cho rằng hiểu gạo càng nhiều thì rượu cất ra càng ngon, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới thiếu tàng chủ cũng sẽ đi làm đồng. Tuy Vân lão gia năm đó tiếp nhận lò rượu xong thì cũng cùng tàng nhân làm việc, nhưng đó là truyền thống của Vân gia, xưa nay làm gì có tàng chủ nào lại chạy đi trồng lúa bao giờ?

“Thiếu tàng chủ ra đồng làm gì, Bạch gia thiếu người đến mức đó sao?” Đỗ sư thăm dò hỏi.

Thiếu tàng chủ rất yêu thương phu lang, chuyện này mọi người đều biết. Nhưng nếu xót phu lang cực khổ thì mướn người là được rồi, hà tất phải tự thân vận động.

Hạ Việt thản nhiên cười đáp: “Đúng là nhân thủ hơi ít. Nhưng ta lại cho rằng, về chuyện cất rượu thì ta cũng chỉ là tay mơ, không so được Đỗ sư và các vị, đến gạo còn chưa sờ qua lần nào. Ta biết các tàng nhân ai cũng rành rẽ về lúa gạo liền muốn đi theo học hỏi, cũng may nhạc phụ không chê ta phiền, đồng ý để ta xuống đồng quậy phá.”

Có tàng nhân lớn gan cười trêu ghẹo hắn: “Thật ra thiếu tàng chủ xót phu lang nhà mình làm việc vất vả chứ gì?”

Hạ Việt nhướng mày, thoải mái nói: “Đương nhiên, cả Dận thành đều biết ta thương phu lang cỡ nào mà.”

Mọi người nghe xong đều cười to.

Đỗ sư nhìn Hạ Việt phơi nắng một mùa hè, làn da đã chuyển thành màu đồng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Có một tàng chủ chu đáo như thế đúng là may mắn của mọi người.

Lúc Đỗ sư còn muốn đi kiểm tra dụng cụ lần nữa, Hạ Việt và Vân lão gia bèn vội vàng cản lại, bảo hắn không nên quá nóng lòng, hãy đi nghỉ ngơi một chút đợi mai làm cũng được.

Hôm sau, chờ tàng nhân và học đồ của lò rượu đều đến đông đủ, Vân gia phá lệ mời một vị trụ trì tới, tập trung mọi người lại rồi bắt đầu cử hành lễ tế tửu thần. Nghi thức giằng co gần một canh giờ, lúc lễ tế kết thúc, mọi người bắt đầu tiến vào làm việc.

Trước khi bắt đầu một mùa chưng cất mới, lò rượu phải tiến hành dọn dẹp, dù gì cũng bỏ trống nửa năm.

Mọi người lau dọn mất vài ngày, đầu tiên là quét bụi sạch sẽ, sau đó dùng nước sôi tiêu độc các dụng cụ.

Tiểu viện sáu tháng trời quạnh quẽ nay đã trở nên thập phần náo nhiệt. Các tàng nhân vừa quét dọn vừa hát ca dao, tiếng ca lớn đến mức Thức Yến ở Đông viện cũng nghe thấy.

Hạ Việt xuống hầm trữ rượu hỗ trợ. Mọi người ở lò rượu lúc biết tin thiếu phu nhân có thai liền thi nhau chúc mừng, vốn muốn để thiếu tàng chủ về chăm sóc cho thiếu phu nhân nhưng lại bị Hạ Việt cự tuyệt.

Hắn không phải là không muốn ở cùng phu lang, nhưng một khi đã hạ quyết tâm làm gì, hắn nhất định phải kiên trì tới cùng. Thức Yến hiện giờ cũng chưa đến mức không có hắn thì không được, hiện tại hắn tuy danh là tàng chủ, nhưng tính ra cũng chỉ là một học đồ, không thể tự tiện muốn nghỉ thì nghỉ muốn đi thì đi.

Thức Yến rất hiểu cho tướng công nhà mình. Kỳ thực tình trạng thân thể y rất tốt, lúc ở Bạch gia hay làm việc nên thân thể cũng khỏe mạnh, sau khi gả về Vân gia lại được nuôi kỹ như thế, cho dù dầm mưa một canh giờ cũng chỉ bị phong hàn. Mấy hôm nay ngoại trừ càng lúc càng thèm ăn, Thức Yến cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào, thế thì việc gì phải bắt nam nhân ở nhà với mình.

Công việc quét dọn không quá mệt nhọc, đến chạng vạng là có thể về. Buổi sáng cũng không cần thức dậy quá sớm, Hạ Việt cùng phu lang ăn điểm tâm, sau đó chậm rãi đi bộ sang lò rượu.

Băng trong hầm của Hỉ Cửu Túy cạn kiệt, thực đơn mùa thu đã kết thúc, mọi người bèn chuẩn bị soạn thực đơn mới cho mùa đông.

Thức Yến mang thai nên không thể uống rượu, đành ngậm trong miệng thử mùi vị một lát, sau đó lại nhổ ra, chỉ có vậy thôi nhưng vị giác siêu chuẩn của y vẫn giúp ích không nhỏ. Chỉ là lúc ngồi xe ngựa về nhà, Hạ Việt ngạc nhiên thấy phu lang nhà mình bắt đầu làm nũng, nhõng nhẽo nói chỉ được ngậm mà không được nuốt thật là đau khổ.

Nhìn Thức Yến cau mày, cúi đầu lẩm bẩm đòi uống rượu, Hạ Việt cảm giác trong lòng như có vuốt mèo con đang cào cào.

Bà xã dễ thương quá đi thôi, thật muốn nuốt người vào bụng!

Thế nhưng Thức Yến hiện tại đã mang thai hơn hai tháng, chưa thể làm chuyện kia với hắn được, Hạ Việt buồn bực nín nhịn, chỉ có thể trút giận lên môi đối phương.

Từ lúc biết Thức Yến mang thai thì Hạ Việt vẫn luôn cấm dục. Thức Yến muốn dùng tay giúp hắn, Hạ Việt ngăn y lại, sau đó cách vài ngày thì hai người mới an ủi nhau một chút.

Hắn thở dài một hơi, đẩy Thức Yến đang vùi mặt giữa hai chân mình ra. Đứa nhỏ này luôn cố gắng lấy lòng hắn, mỗi lần thấy y đứng dậy, khóe mắt đỏ ửng, hắn lại có ảo giác mình vừa đem người làm đến khóc. Hạ Việt cũng đã nói với y mấy lần rằng không cần nuốt quá sâu, nhưng Thức Yến không chịu nghe, cuối cùng đành để y dùng tay.

Hạ Việt không muốn thấy Thức Yến khóc, đương nhiên trừ lúc hắn tiến vào cơ thể y.

Tối hôm nay hai người lại giúp đối phương làm một lần, Hạ Việt vuốt ve phần bụng mềm mại của người nọ, lẩm bẩm cục cưng ngươi nhanh lớn nhanh khỏe chút đi, tới chừng nào mà phụ thân ngươi làm thịt cha ngươi được ấy.

Hôm sau là ngày dọn dẹp cuối cùng, các dụng cụ rửa xong đều được mang ra trước viện phơi, tàn nắng cuối thu vẫn cố gắng len lỏi qua những tán cây, thỉnh thoảng lại có một trận gió thanh mát nhè nhẹ thổi tới, công cụ giữa ánh dương quang và gió mát cũng từ từ được hong khô.

Cuối thu năm nay có hơi lạnh, mọi người không làm việc ngay, Đỗ sư đợi mấy ngày, rốt cục thấy tiết trời đã ấm mới tuyên bố bắt đầu vo gạo.

Ngày đầu tiên sẽ vo mười lăm kí gạo, đây là cho thùng rượu thứ nhất.

Hạ Việt cũng không phải lần đầu tiên làm việc này, cho dù đã qua nửa năm, hắn vẫn nhớ kỹ cách làm.

Không được dùng lực mà phải nương theo dòng nước, nhẹ nhàng đảo gạo. Người ta đổ nước lạnh vào thùng gỗ, dùng vải trắng bọc gạo lại để vào trong giỏ trúc, ngâm trong nước rồi bóp nhẹ, chờ nước rửa sạch hết cám gạo đi rồi tiếp tục ngâm thêm một lúc.

Ngâm gạo sẽ làm chúng hấp thu nước, nhiệt độ không khí cùng thời gian ngâm sẽ quyết định tình trạng hút nước của gạo.

Mấy tàng nhân cầm chặt quai giỏ, chỉ chờ Đỗ sư hạ lệnh. Có thể nắm chắc thời gian như thế, coi như hiểu được trình độ của hắn cao đến mức nào. Canh đúng giờ, Đỗ sư ra lệnh một tiếng, các tàng nhân liền lập tức kéo giỏ trúc trong nước ra rồi đắp vải bố lên đậy lại. Gạo này sáng hôm sau sẽ được nấu.

Vo gạo xong, thu dọn dụng cụ sạch sẽ, ngày hôm nay coi như hoàn tất, ngày mai giờ Dần mới bắt đầu nấu cơm. Hạ Việt về nhà tắm rửa ăn tối, sau đó lập tức lên giường đi ngủ.

Lần nấu cơm đầu tiên trong mùa còn được gọi là lên tắng, ngụ ý một năm chưng cất rượu chính thức bắt đầu. Chiếc thùng gỗ to được nhấc lên, tới giờ Dần liền có người chuẩn bị nhóm lửa.

Hạ Việt cùng mọi người ước lượng số gạo đã vo, mười lăm kg gạo biến thành mười chín kg rưỡi, tỷ lệ hút nước khoảng 3/2. Ghi nhớ số liệu xong, tàng nhân đổ gạo vào thùng to, dùng mộc sạn san bằng bên trên, bắt đầu nấu thùng cơm đầu tiên.

Sau nửa canh giờ, Đỗ sư cũng tới bên cạnh tắng, các công nhân phụ trách đứng cạnh chuẩn bị mở nắp thùng.

Nấu cơm là một qui trình tương đối quan trọng, qua được khâu này thì coi như thành công bước đầu. Đỗ sư và tàng nhân dựa vào mùi hương để phán đoán thời điểm, mọi người đều khẩn trương chờ đợi.

Một lát sau, tàng nhân phụ trách đang nhìn chằm chằm vào trong thùng đột nhiên quay đầu về phía Đỗ sư mấp máy miệng, Đỗ sư gật đầu đáp: “Được rồi, mở ra đi.”

Vải trắng được xốc lên, Hạ Việt leo lên trên thang, cầm mộc sạn cùng mấy người khác đánh cơm cho tơi. Hơi nước bốc lên quanh quẩn, mùi cơm chín xông vào mũi, đó là một hương thơm rất dịu dàng, có hơi giống mùi cỏ khô, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Cơm chín được đánh vài lần, có mấy tráng hán đã đứng sẵn bên dưới, giơ thùng gỗ lên, Hạ Việt dùng mộc sạn xới cơm vào trong thùng. Cơm mới nấu xong rất nóng nhưng không một ai than thở tiếng nào, đợi thùng đầy thì khiêng lên vai, chuyển sang phòng khác chờ nguội. Mấy người bên đấy đều cởi trần, im lặng cầm gậy khều cơm.

Cơm đã nguội sẽ được chuyển sang diêu thất. Hệ thống sưởi trong diêu thất đã được đốt, vừa bước vào đã đổ đầy mồ hôi. Các diêu sư rải men rồi nhào nắn cơm cho thấm, sau đó dùng vải trắng bao lại, đợi cơm lên men.

Đến khi công việc kết thúc, Hạ Việt vừa thả lỏng một cái, cả người đột nhiên có chút thoát lực. Năm ngoái hắn chỉ đứng một bên hỗ trợ vài việc, hôm nay là lần đầu tiên tham gia cả một quá trình, cả người đều khẩn trương.

Lúc này nam nhân tựa ở vào trên tường, ngơ ngác nhìn mấy bọc vải bự tròn xoe trên bàn gỗ. Chẳng biết tại sao, hắn lại nhớ đến đứa con trong bụng Thức Yến.

Ra đây là cảm giác thành tựu sao?

Ánh mắt của Hạ Việt đột nhiên trở nên nhu hòa.

Thức Yến đang mang thai hài tử của Vân gia, hắn ở đây được làm công việc yêu thích, được trồng gạo để làm ra rượu ngon. Nghĩ như vậy, Hạ Việt cảm thấy nhân sinh của mình thật sự vô cùng tốt đẹp.

————————————————

Chương này có nhiều từ nói về rượu nhưng do đã chú thích ở mấy chương trước rồi nên Mị không nhắc lại nữa nhé U v U Yêu