Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 53: Gặt lúa




Hạ Việt kỳ thực vẫn lo cho tiểu nhị hôm qua bị đập đầu bất tỉnh, nhưng hắn không đi được, đành phải sai người đến Hỉ Cửu Túy hỏi thăm một chút, thuận tiện báo với Phương quản sự và Thành chưởng quỹ mình sẽ tạm thời vắng mặt một thời gian.

Phương quản sự nói tiểu nhị kia sáng sớm nay đã tỉnh, đại phu ở y quán đã kiểm tra rồi, xác định không có gì đáng ngại, chỉ là phải tĩnh dưỡng hai ngày nên hắn đã thả người đi nghỉ.

Phương quản sự và Thành chưởng quỹ vừa nghe thiếu phu nhân có tin vui thì vô cùng vui vẻ, gửi lời chúc mừng tới Hạ Việt xong còn nói hắn cứ yên tâm giao Hỉ Cửu Túy cho bọn họ.

Sau đó, Hạ Việt bắt đầu những tháng ngày mòn mỏi chăm vợ bầu.

Thức Yến hiện tại muốn ra khỏi cửa cũng không được, nam nhân lúc nào cũng ôm y cứng ngắc, y chỉ có thể đi lại trong phạm vi phòng ngủ của hai người.

Mang danh là ra khỏi cửa nhưng thật ra cũng chỉ là sang chỗ Thẩm đại phu mà thôi, dù chỉ có hai ba bước nhưng Hạ Việt cũng nhất định phải ôm Thức Yến đi.

Hạ nhân Vân gia đã sớm nhìn quen con mắt, hai vị đa phụ cũng chỉ cười dài, nhưng Thức Yến mãi vẫn không quen được, mỗi lần bị ai trông thấy đều cảm thấy chột dạ.

Lúc Hạ Việt nghe thấy Thức Yến kháng nghị, hắn chỉ nở một nụ cười tỏa nắng, dịu dàng nói:

“Chưa quen? Vậy để ta bế ngươi đi một vòng Vân trạch là quen liền.”

“…”

Thức Yến nghe xong thì nghẹn họng, chỉ có thể trân trối nhìn hắn.

Hạ Việt ở trong lòng khinh bỉ mình nhạy cảm thái quá, tay thì lại đem Thức Yến bảo vệ kín mít. Từ ăn uống đến tắm rửa, nếu như y muốn thì để y tự làm cũng được, nhưng xuất môn nhất định phải để hắn ôm, còn dùng áo choàng quấn lại không cho ra gió.

Cứ như vậy nuôi chừng mười ngày, Thức Yến cuối cùng cũng được xuất chuồng.

Khí trời đã dịu đi, tuy rằng còn chút oi bức nhưng mặt trời không gay gắt khó chịu như trước nữa. Hôm nay sau giờ Ngọ, Hạ Việt mang theo phu lang ngồi xe về Bạch gia.

Từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, ruộng lúa lâu ngày không thấy đã thay đổi rất rõ ràng. Bông lúa đã chuyển thành màu vàng, tuy rằng còn chưa chín hẳn nhưng cũng đủ làm lòng người vui vẻ.

Hạ Việt không để Thức Yến xuống xe mà cho người chạy thẳng về Bạch gia. Nhóm búp bê nhà họ Bạch đang đứng trước cổng nhà chơi, nghe thấy tiếng vó ngựa bèn ngẩng đầu, nhìn thấy xe ngựa của Vân gia đang chạy về phía này liền vội vàng gọi Bạch cha.

Bạch cha rốt cục gặp được khanh quan nhà mình, y vui đến mức cười toe toét, kéo tay Thức Yến hỏi thăm, sau lại trách đứa nhỏ này thật không biết giữ sức khỏe, tự tiện chạy ra đồng một mình. Hạ Việt ở một bên vội vàng xin lỗi, nói do mình không chăm sóc Thức Yến tốt, Bạch cha nghe đoạn liền vội vàng ngăn cản.

Kỳ thực hài tử còn chưa được một tháng, đôi phu phu không để ý là chuyện bình thường, như nhà người khác thì phải hơn một tháng mới biết, Thức Yến coi như là phát hiện sớm.

Bạch cha kéo Thức Yến vào nhà, dặn dò y lúc mang thai phải chú ý cái gì, Hạ Việt cũng ở một bên chăm chú nghe. Mấy nhóc đệ đệ không dám quấy rầy, chỉ ôm chân ca ca, tò mò đưa tay sờ sờ bụng y.

Bạch phụ thân và Dĩ Ngao đang ở dưới ruộng kiểm tra tình hình lúa, vừa nghe Dĩ Nhạc báo đôi phu phu đến liền vội vã trở về, vừa vào nhà đã trông thấy cảnh tượng ấm áp như thế. Bạch phụ thân cả đời làm nông, không hiểu lắm mấy chuyện văn nhã lãng mạn, lúc này nhìn mọi người quây quần bên nhau cũng nhịn không được nở nụ cười.

Thấy Bạch phụ đã trở về, Hạ Việt và Thức Yến đều hỏi thăm vết thương của hắn. Bạch phụ cười cười trả lời hắn không sao cả, lại chỉ vào trán mình nói: “Bắt đầu kết vảy rồi, thuốc của Thẩm đại phu tốt thật đấy.”

Thuốc tốt như vậy chắc đắt lắm a, Bạch phụ và Bạch cha lúc đầu cứ tiếc mãi, sau Dĩ Ngao bảo ca phu đã xem bọn họ là người trong nhà, cứ khách sáo với người ta hoài cũng không được, Bạch phụ lúc này mới đồng ý bôi thuốc.

Hôm nay Hạ Việt và Thức Yến ở lại Bạch gia ăn tối. Hạ Việt nói muốn thuê người gặt lúa, Bạch phụ thân đương nhiên đáp ứng, Bạch cha cũng biết đây là con rể thương con mình nên rất hài lòng.

Sau khi ăn xong, Hạ Việt cùng nhạc phụ chơi cờ uống trà, Thức Yến cùng Bạch cha về phòng nói chuyện.

Bạch cha kỳ thực rất kích động, khanh quan ở nông thôn đa số đều cưới sớm rồi sinh con, Thức Yến năm nay đã 19, trong khi người ta 20 21 đã có con được vài ba tuổi. Y cũng muốn làm ngoại phụ lắm, vốn hi vọng Thức Yến sớm chút sinh cho Vân gia một lang quan, không những được kế thừa Vân gia mà còn có thể sinh thêm vài đứa. Khanh quan qua 30 tuổi rất khó có thai, nếu muốn có nhiều con thì phải sinh càng sớm càng tốt.

Có điều, mọi người thấy năm nay Thức Yến đặt hết tâm tư vào việc trồng lúa nên cũng không nỡ nói, Vân thiếu gia lại chiều y, thậm chí còn theo y đi làm đồng. Bạch cha vừa cảm khái Thức Yến tìm được người tốt, vừa biết năm nay đại khái không được ôm ngoại tôn rồi.

Nào ngờ còn chưa tới mùa thu chợt nghe tin Thức Yến có thai, lúc Dĩ Ngao thông báo, Bạch cha suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.

Lúc này Bạch cha ngồi trong phòng cầm tay Thức Yến, cảm thấy khanh quan nhà mình nhìn kiểu gì cũng đẹp. Kỳ thực Vân gia có một đại phu y thuật cao siêu như vậy, y rất yên tâm, cũng biết Vân phu nhân nhất định có thể chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng, chỉ là thân là cha, vẫn không nhịn được lo lắng dặn dò Thức Yến thêm một lần. Mấy cái này không sợ thừa chỉ sợ thiếu.

Trời vào thu, khí trời dần dần mát mẻ.

Thức Yến không bị nôn nghén, ngược lại ăn rất nhiều. Thẩm đại phu nói cơ mặt Thức Yến đã linh hoạt hơn trước, hơn nữa mang thai lại càng thèm ăn, nhưng mọi người phải chú ý không được để y ăn quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến dạ dày. Vì vậy, đức lang quân từ trước đến nay chỉ hận không thể cho phu nhân của mình ăn hết hàng quán trên thế giới cũng bắt đầu khống chế khẩu phần hàng ngày của Thức Yến.

Bữa chính ăn nhiều chút cũng được, nhưng không thể quá no, bình thường đói bụng thì ăn một ít điểm tâm hoặc hoa quả.

Trời thu khô ráo, Hạ Việt chuẩn bị cho Thức Yến rất nhiều trái cây, mỗi lần một đĩa nhỏ, ăn hết rồi thì thôi.

Thức Yến cũng không khó chịu, y không đói, chỉ là cảm thấy nhạt miệng, có chút đồ ăn vặt nhai nhai cũng đã rất thỏa mãn.

Từ lúc lúa nhảy nhánh đến nay đã hơn năm mươi ngày, bù nhìn gỗ cũng cắm trong ruộng gần một tháng. Bây giờ lúa bông nào bông nấy đều nặng trịch vàng óng, dưới ánh mặt trời phản xạ sắc màu xinh đẹp, gió thu thổi tới từng tầng chập chùng lấp lánh.

Hạ Việt mướn mười người tới ruộng Bạch gia gặt lúa, người là do lão quản gia tìm, Vân lão gia và Vân phụ thân đều rất yên tâm. Hắn nói chuyện với mấy người kia một lát, thấy họ có vẻ thành thật nên cũng không phản ứng gì.

Thức Yến theo trượng phu đứng ở bờ ruộng, trống ngực đập liên hồi. Y không bước xuống ruộng tuy rằng trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng y lại sợ trượng phu lo lắng nên cuối cùng chỉ ngoan ngoãn đứng một bên.

Nhìn Bạch phụ phân công xong, Hạ Việt cười ngoắc ngoắc tay với Thức Yến, chờ y đến gần liền đưa cho y một cái lưỡi liềm.

Thức Yến trợn to mắt nhìn lưỡi liềm, y không dám cầm, chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trượng phu.

Không phải không cho y ra đồng sao?

Hạ Việt cười dài, nhét liềm vào tay y: “Ta biết Thức Yến muốn làm, dù sao đây cũng là lúa ngươi trồng vì ta. Xuống gặt trước một đao đi.”

“Thật sao?!” Thức Yến nghe đoạn, lập tức lộ ra một nụ cười sung sướng.

“Đương nhiên.” Hạ Việt gật đầu, “Bất quá chỉ được gặt một bó thôi đấy.”

Một bó là đủ lắm rồi!

Thức Yến cảm kích nhìn trượng phu, gật đầu, thấy hắn cho phép liền vui vẻ nhảy xuống ruộng, cúi người bắt đầu làm việc. Từng bông lúa nặng trĩu no đủ, trông đáng yêu vô cùng, Thức Yến cầm liềm lên, thuần thục cắt lúa. Sau khi cắt chừng hai mươi cây, tiểu hài tử dùng cỏ buộc chúng thành một bó, sau đó trèo lên bờ.

“Tướng công, ngươi xem! ” Y để liềm sang một bên, ôm bó lúa chạy đến trước mặt trượng phu, đôi mắt cong lên tràn đầy vui vẻ.

Hạ Việt cầm lấy bó lúa, nhìn mấy bông lúa vàng óng cũng không khỏi nhịn được nở nụ cười.

Hắn sờ sờ mặt phu lang, quay đầu ra lệnh cho nhóm người đang đứng rải rác trong ruộng, mọi người bắt đầu cúi xuống làm việc.

Dĩ Ngao và Bạch phụ đứng bên cạnh dựng giàn phơi, Hạ Việt đi qua hỗ trợ, Thức Yến ở một bên cầm dây, giúp mọi người buộc chặt giàn phơi lại. Chút việc lặt vặt này thì Hạ Việt vẫn cho phép y làm.

Hết một ngày, toàn bộ ruộng của Bạch gia đã được gặt sạch sẽ. Giàn phơi được dời đến chỗ ruộng đã cắt xong, mọi người buộc lúa thành từng bó, treo lên trên giàn phơi. Dĩ Ngao cắm bù nhìn gỗ bên cạnh đề phòng chim chóc phá phách.

Giàn phơi kỳ thực chỉ là một sợi dây căng ra buộc vào hai cây sào bằng trúc, nhìn rất giống dây phơi đồ, chỉ là trên sợi dây có một quả bóng nhỏ, bóng làm bằng giấy nên rỗng ruột, nhẹ bỗng, mỗi lần có gió thổi qua thì trượt tới trượt lui. Nông dân phơi lúa thường dùng phương pháp này để hỗ trợ đuổi chim.

Tiếp theo, chỉ cần khí trời duy trì sáng sủa, lúa phơi chừng mười ngày là có thể đem đi tuốt.

Việc đồng áng giằng co suốt nửa năm cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Việt và Thức Yến thở phào nhẹ nhõm. Tháng sau công việc ở lò rượu lại bắt đầu, Thức Yến cũng không tiện ra khỏi cửa, Hạ Việt liền muốn tranh thủ dẫn phu lang đi chơi một lúc.

“Còn định cuối năm dẫn ngươi đi biệt viện ngâm ôn tuyền a, kiểu này chắc không được rồi.”

Hạ Việt nắm tay Thức Yến, hai người chậm rãi dạo bước trên phố.

Hôm nay cả hai đều theo thói quen dậy sớm, sau đó nhớ ra không có chuyện gì làm, nam nhân liền mang người ra ngoài một chút.

Nhớ tới chuyện phát sinh ở biệt viện ôn tuyền, Thức Yến cảm thấy trên mặt mình có chút nóng lên.

Nghe giọng nói xen lẫn tiếc nuối của Hạ Việt, Thức Yến cũng cảm thấy đáng tiếc, hai ngày ở biệt viện khi đó thật sự quá hạnh phúc, y cũng rất muốn đến đó một lần nữa, lúc đấy chắc chắn y sẽ không để nam nhân xuống bếp, y muốn nấu cơm cho hắn ăn.

Dạo gần đây Thức Yến không có cơ hội nấu cơm cho tướng công nhà mình, ở Vân gia cơm toàn là do trù phòng lo, lúc nam nhân chưa khỏe thì y còn có thể xuống bếp nấu vài món cho hắn, sau đó cũng thôi, dù gì trù phòng cũng bộn bề nhiều việc, y mà đòi vào làm nữa thì chẳng phải vẽ việc cho người ta sao. Hiện tại Thức Yến lại đang có em bé, sợ là trượng phu càng không muốn để y vào bếp, Thức Yến đối với tài nấu nướng của mình vẫn có chút tự tin, đã lâu chưa sờ vào nồi chảo khiến y có chút ngứa nghề.

Hạ Việt vừa nghe y nói như vậy cũng không đành lòng từ chối, nghĩ nhân lúc bụng Thức Yến còn chưa lộ thì cứ để y thoải mái cũng được, “Vậy chúng ta không đi dạo nữa, ra chợ mua ít thức ăn đi?” Hạ Việt cười hỏi phu lang.

“…A?” Thức Yến nghe vậy thì ngẩn ra, y nhìn quần áo trên người trượng phu rồi lại nhìn quần áo trên người mình.

…Mặc cẩm bào đi chợ?

Hạ Việt đã quyết định xong, cũng không để ý phản ứng của Thức Yến, nhanh chóng xách người đi.

Kiếp trước Hạ Việt vẫn luôn mong có một ngày được cùng vợ dạo chợ dạo siêu thị chọn thức ăn vân vân, sau đó về nhà ăn cơm thơm phức vợ nấu, so với nhà hàng cao cấp còn ngon hơn, hắn thích nhất là một bữa cơm có hương vị gia đình.

Vì vậy, cuối cùng Thức Yến chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo trượng phu đến khu chợ ở thành Tây. Nhìn nam nhân tuyệt không để ý đến ánh mắt người khác, hăng hái bừng bừng lượn lờ giữa các sạp hàng, Thức Yến chợt nhận ra, mình quan tâm nhiều thế để làm gì, chỉ cần hắn vui vẻ là được.

Thấy tướng công muốn ăn cơm y làm đến thế, Thức Yến đương nhiên rất cao hứng. Nghĩ đoạn, y cũng không để ý tới phản ứng của người khác nữa, chuyên tâm cùng trượng phu chọn nguyên liệu nấu ăn hôm nay.

Hai người mặc cẩm bào đi chợ là một cảnh tượng vô cùng hiếm có. Thiếu gia có tiền ai lại đến chỗ này, huống chi mua thức ăn là chuyện của tôi tớ trong nhà. Trong vài năm trở lại đây chưa có ai từng chứng kiến chuyện như vậy, cả chợ người nào người nấy đều trố mắt lên nhìn, đây là sự kiện ngàn năm có một đó nha!

Đôi phu phu người ta một đường quấn quít đi chợ, một lang quan ưu nhã quí khí như thế lại không ngại bẩn, nào cá nào thịt nào rau dưa đầy đất cứ như vậy thoải mái cầm trong tay, cũng không sợ bùn dây lên y phục. Vị phu lang bên cạnh cũng cẩn thận chọn lựa, dù trả giá cũng rất lễ phép, thỉnh thoảng lại quay sang thương lượng với trượng phu, nhìn qua vô cùng ân ái.

Hạ Việt không biết ngày hôm nay hắn tâm huyết dâng trào một lần lại trở thành đề tài bàn tán mấy ngày tới trong Dận thành, bất quá cho dù biết, hắn cũng sẽ không quan tâm. Hắn đã đạt được mong ước, trải nghiệm cảm giác cùng vợ đi chợ, còn sắp sửa được vợ nấu cho ăn, trong lòng đang rất là thỏa mãn.

Mua đồ xong, hai người không muốn bị người vây xem nữa nên vừa ra khỏi chợ đã lập tức lên xe ngựa về nhà.

Lúc trở lại Vân gia thì sắc trời còn sớm, Thức Yến lập tức chạy xuống trù phòng nói chuyện với đầu bếp, bảo hôm nay y sẽ chuẩn bị bữa tối của Đông viện, vừa dứt lời liền xắn tay áo động thủ.

Hạ Việt vốn muốn ở lại với y, nào ngờ lại bị xua đuổi, hắn đành phải gọi một hạ nhân đi giúp phu lang, thuận tiện chiếu cố y.

Ngày mùa thu, mặt trời chiều nhuộm khoảnh sân thành một màu đỏ thẫm, Đông viện cũng chuẩn bị ăn cơm.

Thức Yến chỉ làm mấy món ăn gia đình, nhưng cũng không phải kiểu của Vân gia hay nấu.

Mâm cơm có cá hấp, củ cải hầm, thịt viên xíu mại, rau xào và một tô canh đầu cá. Y bày thức ăn lên bàn, sau đó nói với Hạ Việt: “Đây là mấy món ở nhà hay ăn, không được cầu kỳ như Vân gia, nhưng ta chỉ giỏi làm mỗi mấy món này thôi.”

Dừng một chút, tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn trượng phu, hai vành tai nhỏ len lén đỏ lên: “Ta muốn cho tướng công nếm thử mấy món trước đây ta hay ăn.”

Hạ Việt nghe được câu này liền kinh hỉ không thôi.

Hắn biết Thức Yến lúc nào cũng tự ti, còn tưởng y nghĩ thức ăn nông gia đạm bạc, không xứng với nhà giàu. Nhưng hôm nay Thức Yến lại làm một bàn thật đơn giản, muốn mình nếm thử những món trước đây y đã từng ăn.

Hắn có thể cho rằng Thức Yến đã không còn tự ti, không còn xem thường bản thân như trước không?

Hạ Việt cười đến là vui vẻ, kéo phu lang vào trong lòng hôn một cái, trả lời, “Cảm ơn phu lang, ta thích lắm.”

Bữa cơm này, Hạ Việt ăn phi thường thỏa mãn.