Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 80: Ngoại truyện (tam)




Một bữa tiệc dù vui đến đâu cũng có lúc tàn, không ai có thể mãi mãi ở bên cạnh một ai đó, như vệt chiều tà của ánh hoàng hôn, chỉ một thoáng chốc, siêu việt kì tích tồn tại – mèo Mun cuối cùng cũng chết già. Đường Viễn chôn nó ở bên cạnh mộ bia của Du Hồng, chôn cùng là thức ăn cho mèo và một ít đồ ăn vặt mà nó vẫn thích ăn. Vốn không biết sự tình, Tia Chớp vẫn thường ngậm bát ăn của mèo Mun, ve vẩy đuôi, đi theo sau Đường Viễn, trong cổ họng phát ra âm thanh ư ử thắc mắc.

Đoạn thời gian kia, Đường Viễn thường nhìn Tia Chớp mà ngẩn người. Tia Chớp liền ngồi xổm một bên, dùng móng vuốt gảy gảy bát ăn của mèo Mun, gảy vài cái, nó lại ngửa đầu lên ư ử mấy tiếng.

Cố Viêm biết mèo Mun có ý nghĩa như thế nào đối với Đường Viễn. Anh liền dùng mọi biện pháp để dời đi lực chú ý của lão bà và chậm rãi, Đường Viễn cũng dần đem trọng tâm sinh hoạt đặt lên công việc, lên người của Cố Viêm và đám trẻ nhỏ trong nhà.

Trong những năm gần đây, Tia Chớp đã thành thục lên rất nhiều. Đợi nhiều năm như vậy, nó không còn ngửi thấy khí vị của mèo Mun nữa. Tia Chớp đại khái cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó cũng không có biểu hiện ra đến mức khác thường, chỉ là thủ món đồ chơi mới —— bát ăn cũ của mèo Mun và bắt đầu bài xích tất cả các động vật khác tiến vào lãnh địa của nó. Tuy nhiên, nó lại rất thích mấy đứa bé con trong nhà, đặc biệt là con gái cưng của Đường Viễn, Đường Thủy.

Đám đàn ông độc thân lúc trước, nên kết hôn thì đã kết hôn, thậm chí cả Hướng Đông và Độc Phong đều khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời kìa ảo, đều có con trai, mặc dù là bị bức, nhưng nhóm các ông bố lại tỏ vẻ, có con trai, cảm giác không tệ lắm.

Cố Viêm ngồi trên ghế chủ tọa ở bàn ăn, sắc mặt không được tốt lắm, bởi vì anh cảm thấy, từ khi hai đứa nhóc nhà mình biết bò rồi biết chạy, lão bà liền không còn yêu anh như trước nữa!

“Anh ơi, em muốn ăn thịt!” Đường Thủy đã năm tuổi, một cô bé vô cùng xinh xắn đáng yêu, diện mạo khá giống Đường Viễn, trắng trẻo lại thanh tú, tính tình có điểm giống Cố Viêm, nóng nảy trực tiếp, chủ yếu là do bé được Cố Viêm cưng chiều quá.

Đường Thủy cầm cái thìa chỉ vào đĩa sườn xào chua ngọt, âm thanh non nớt, chu miệng: “Ăn thịt! Ăn thịt! Anh ơi, em muốn ăn thịt cơ!”

“Đường Thủy, ngồi yên nào!” Cố Lãnh Dân nhíu mi, bé lớn hơn Đường Thủy một tuổi, quả thực là khuôn mẫu của Cố Viêm khắc ra, thật muốn bật ngón cái khen ngợi phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm của căn cứ rất thành công.

Bất quá, đứa trẻ Cố Lãnh Dân này là một cậu nhóc trưởng thành rất sớm, cộng thêm sự giáo dục rất tốt của Đường Viễn, tính tình Lãnh Dân khác xa Cố Viêm, tác phong làm việc, sinh hoạt giống như một “tiểu đại nhân”. Thông minh đáng yêu, lực ngưng tụ lại cường, trong trường học, Cố Lãnh Dân được cả đám bạn học chạy theo, lớn có, nhỏ có, nam nữ thông ăn, dùng cách nói của Hướng Đông thì chính là, thằng bé này là trò giỏi hơn thầy, so với ông bố thì xuất sắc hơn rất nhiều.

Đường Thủy quyệt miệng theo thói quen, đôi mắt đen láy thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm Cố Lãnh Dân, thanh âm cố ý mang theo tiếng nức nở nói chuyện, “Anh ơi, em muốn ăn thịt!” Cô nhóc này thừa biết, trừ bỏ Đường Viễn, bố Cố Viêm và ông anh này vĩnh viễn đều không có sức kháng cự trước bộ dáng nước mắt lưng tròng này của bé.

“Chúng ta chờ mẹ về nhà rồi ăn cơm nhé! Ngoan, nghe lời anh, ngày mai anh mang em đi công viên trò chơi nha!”

“Oa, đi công viên trò chơi? Tuyệt vời! Em yêu anh nhất!”

Cố Lãnh Dân đích xác vô cùng chiều chuộng cô em gái này, bé ngẩng đầu thấy Cố Viêm không phản ứng, nhân tiện nói: “Bố ơi, con gọi điện thoại cho mẹ.”

Hai đứa trẻ đều có cùng một kiểu tính tình, thời điểm có mặt Cố Viêm, vĩnh viễn gọi Đường Viễn là “Mẹ”, nhưng khi đương sự Đường Viễn có mặt thì lập tức chuyển tông sang gọi “Bố” ngọt xớt.

“Bố ơi, chúng con đói lắm rồi!” Cố Lãnh Dân nhu nhu cổ, tận tực đem thanh âm trở nên ngọt ngào, nũng nịu nhất có thể. Từ nhỏ, bé đã có điểm phúc hắc rất đặc biệt, vĩnh viễn tỏ vẻ đáng yêu, làm nũng đối với người “Mẹ” bé yêu nhất, “Hôm nay bố đi làm có mệt không? Bố có nhớ con chút nào không? Bao giờ thì bố về? Con và bố Cố Viêm đi đón bố nhé!”

Cố Viêm: “…”

Đường Thủy: “…”

Đường Viễn vừa mới chạy thông cáo xong, đáy mắt hơi có vẻ mỏi mệt. Nhân viên hóa trang đang tháo trang sức trên người giúp hắn. Nghe khẩu khí quan tâm của bé con nhà mình, Đường Viễn không tự giác mà nở nụ cười, thanh âm cũng mang theo một cỗ nhu tình thản nhiên: “Ừ, nhớ lắm, bố sắp về rồi. Hai anh em cứ ăn cơm trước đi. Đúng rồi, ngày mai bố sẽ nghỉ phép dài hạn. Bố đưa mấy đứa đi du lịch nhé, à, các con thích đi Châu Âu hay Đông Nam Á nào? Con thương lượng với nhóm Tiểu Thiên đi.”

Nhân viên hóa trang là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, biết Đường Viễn là một minh tinh siêu cấp đẹp trai, cũng đã gặp qua Cố Lãnh Dân và Đường Thủy, hai bé con người gặp người thích. Cô cũng có tác phong nghề nghiệp rất tốt, kín miệng, ngoài chuyện công tác, cô chưa bao giờ nhiều chuyện hỏi han sinh hoạt cá nhân của Đường Viễn.

Kỳ thật, trong những năm trước đây, từ khi Đường Viễn đạt được một chút thành tựu trong giới điện ảnh, cầm trong tay Kim Sư – giải thưởng giành cho diễn viên chính xuất sắc nhất, hắn gần như cáo biệt màn ảnh, bình thường chỉ ngẫu nhiên sáng tác vài bản nhạc, chỉ khi nào Đường Niệm có yêu cầu, hắn mới tham gia chạy thông cáo.

Nói đến vụ nhận giải thưởng Kim Sư lần đó, Đường Viễn còn từng khiến giới giải trí bạo lên một trận sóng to gió lớn khi hắn công khai chuyện tình cảm giữa mình và Cố Viêm trên bục lĩnh thưởng. Vô số báo chí, truyền hình giật tít đưa tin “Giải thưởng Kim Sư cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, người tình trong lòng…”, “Thiên tài giới ca hát bước lên bục nhận thưởng, nghi án lén lút bí mật kết hôn…” Lúc ấy Cố Viêm cứ ngoác miệng cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý, chỉ thiếu điều tuôn nốt tin tức nick name “Hổ gia chính là tổng công” trên mạng chính là lão công của Đường Viễn mà thôi.

“A, thật không ạ? Tuyệt quá! Bố ơi, con đi ra cửa đón bố nha!” Cố Lãnh Dân là một diễn viên nhí xuất sắc, cúp điện thoạt, bé nhanh chóng khôi phục lại khí phách, biểu tình của phiên bản Cố Viêm thu nhỏ.

Cảm thấy sau gáy có luồng gió lạnh vừa thổi qua, Cố Lãnh Dân bình tĩnh mà quay đầu lại, nhìn Cố Viêm, nói: “Bố, mẹ bảo ngày mai được nghỉ dài hạn, muốn dẫn chúng con đi du lịch, bảo con cùng Tiểu Thiên, Lý Nhiên thương lượng xem muốn đi địa phương nào.”

Cái đệch! Từ lúc kết hôn đến giờ, ngoại trừ ba năm trước Cố Viêm nhè nheo nằng nặc đòi đi du lịch, tận hưởng thế giới hai người, lão bà Đường Viễn của anh không hề đề cập đến vụ du lịch khi nghỉ phép lần nào nữa. Vậy mà hiện tại, chỉ vì mấy ngày hôm trước Cố Lãnh Dân nói một câu “Bố Viễn ơi, chừng nào thì bố rảnh rỗi để mang con và Thủy Thủy ra ngoài chơi đây?”, Đường Viễn liền quyết định nghỉ phép ngay lập tức. Hơn thế nữa, đợt nghỉ phép này là nghỉ dài hạn, dài hạn đó! Lại đặc biệt để thẳng nhóc thối Lãnh Dân này chọn địa điểm nữa. Địa vị của lão tử ở đâu, xuống cấp đến mức nào rồi???

Càng nghĩ càng nghẹn khuất, trong lòng Cố Viêm đằng một cái nhảy lên một đoàn hỏa cầu gào thét, trực tiếp bưng bát hướng Cố Lãnh Dân hầm hừ: “Đi cho Tia Chớp ăn đi.” Rống xong, anh lại hướng Đường Thủy vẫy vẫy tay, cưng chiều nói: “Thủy Thủy lại đây, bố uy con ăn cơm nhé!”

Cố Lãnh Dân: “…”

“Bố ơi, con muốn ăn thịt.” Đường Thủy cũng là một cái tiểu phúc hắc, nghe xong liền thí điên thí điên trèo xuống khỏi ghế ngồi, lại thí điên thí điên lao vào ngực Cố Viêm, giống như một tiểu tướng quân, chỉ huy Cố Viêm gắp cái này cái kia, phồng má nhai nuốt, còn đặc biệt gây sự mà ấn cái miệng đầy mỡ thơm lên mặt Cố Viêm, càng không quên lén lút nhìn anh trai với biểu tình đắc ý.

Cố Lãnh Dân dịch người đến phòng bếp đợi một lát, hí mắt nhìn đồng hồ. Cảm thấy bố Viễn đã về đến cửa nhà, bé bưng một bát cơm to từ trong bếp đi ra, mâm mê mông, bắt đầu “lao lực” này, lại “dốc sức” này, xị mặt uể oải mà cho Tia Chớp ăn cơm. Kết quả, Đường Viễn vừa vào cửa liền thấy được một màn này… Phân biệt đối xử trắng trợn —— Cố Viêm cùng con gái rượu thì bố một miếng, con một miếng, vui vẻ ăn uống nhậu nhẹt, cậu con trai Lãnh Dân thì mặt bí xị đang làm việc nhà…

“Cố Viêm!” Đường Viễn xải bước đi qua, tiếp bát cơm trên tay Cố Lãnh Dân, quay đầu lại nhìn người nào đó, lạnh nhạt nói: “Lãnh Dân nhỏ như vậy, sao cậu có thể bảo nó đi cho Tia Chớp ăn? Cậu có biết cái bát này rất nóng không?”

Khóe môi Cố Lãnh Dân hơi hơi nhếch lên, kéo vạt áo Đường Viễn, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ vô hại, “Không có việc gì đâu ạ, bố Viêm muốn uy Thủy Thủy ăn cơm, con làm chút việc vặt thôi. Bố Viễn yêu quý, hôm nay con nhớ bố lắm đấy, nhớ ơi là nhớ, nhớ rất nhiều!”

“Lãnh Dân nghe lời, đi rửa tay, ăn cơm.” Đường Viễn mỉm cười, xoa xoa đầu con, theo lệ thường khom lưng xuống, hạ một nụ hôn lên gương mặt bầu bĩnh của con trai, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng: “Hôm nay Lãnh Dân ngủ với bố nhé, được không?”

“Vâng, tất nhiên rồi ạ!”

Đường Thủy vừa nghe, lang thôn hổ yết (ăn ngấu nghiến) mà đem thức ăn trong miệng nhai nuốt, duỗi hai cánh tay nhỏ bé, kêu lên: “Bố Viễn bế Thủy Thủy đi! Con cũng muốn ngủ với bố nữa!”

Mỗi lần nghe hai đứa trẻ nói chuyện, Đường Viễn đều không tự giác được mà mỉm cười. Hắn đem cơm chiều đổ vào bát ăn của Tia Chớp, vừa sờ sờ đầu nó vừa cười trả lời: “Đương nhiên là được rồi.”

Cố Viêm nháy mắt tạc mao, anh đặt đũa xuống bàn, quát: “Cố Lãnh Dân! Lại đây uy em con ăn cơm đi! Đường Viễn, em vào phòng ngay cho anh!”

Sau đó… Sau đó Đường Viễn đã bị Cố Viêm khiêng vào nhà.

Cố Lãnh Dân: “…”

Đường Thủy: “… Anh ơi, bố Viêm làm sao vậy?”

Cố Lạnh Dân: “Thời mãn kinh ấy mà, mặc kệ bố đi. Ngoan, lại đây anh uy em ăn cơm. Lát nữa chúng ta gọi điện thoại cho Tiểu Thiên và Lý Nhiên, bàn xem đi chỗ nào chơi nhé!”

Cố Viêm trực tiếp khiêng Đường Viễn đặt lên giường, một phen cởi áo sơmi, hậm hực nói: “Đường Viễn!”

Đường Viễn nhíu mày nhìn anh, nghĩ nghĩ, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Em còn dám hỏi anh làm sao vậy?” Cố Viêm tức điên người, mãnh liệt áp lên người Đường Viễn, cả giận nói: “Em ấy, tại sao không bao giờ bàn bạc ý kiến với anh? Hả? Tháng này em định ngủ với hai con gấu nhỏ ngoài kia phải không? Em muốn ở riêng phải không? Muốn ở riêng thì cứ nói thẳng ra đi! Không muốn nói cho anh biết sao?”

Đường Viễn: “…”

“Anh cảnh cáo em, Đường Viễn. Muốn cùng lão tử ở riêng, một cửa cũng không có đâu…”

Đường Viễn: “…”

“… Em là người đàn ông của lão tử, có bao giờ em nghĩ đến điều này hay không hả? Em muốn nghỉ dài hạn đúng không? Đi!” Cố Viêm tức đến khó thở, chộp mô hình địa cầu trên tủ đầu giường, phanh mà đẩy mô hình quay tít. Bàn tay to tùy tiện hướng lên trên một lóng tay, quả địa cầu liền dừng lại. Cố Viêm nhìn vị trí, kêu lên: “Quần đảo Mariana! Ngày mai, không! Đêm nay sẽ lên đường đến đó cho em nghỉ dài hạn luôn.”

Đường Viễn: “…”

Sau đó, Đường Viễn quả thực còn chưa kịp làm gì, Cố Viêm đã vừa cầm di động nói chuyện với quản sự căn cứ an bài sự tình, vừa tùy tay lấy vài bộ quần áo xếp vào vali, sao đó trực tiếp ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

Đường Viễn: “…”

“Cố Viêm, cậu nổi điên cái gì, chỉ số thông minh lại tụt xuống rồi hả? Còn ăn dấm chua của Lãnh Dân và Đường Thủy?” Đường Viễn chịu không nổi, đứng dậy tính toán đi ra ngoài ăn cơm, sau đó cho tắm rửa cho hai đứa trẻ rồi đi ngủ.

Cố Viêm vô cùng khí phách cúp điện thoại, từ phía sau kéo lấy thắt lưng Đường Viễn, trực tiếp nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.

“…” Đường Viễn lúc này cũng tạc mao, hắn lập tức phản kháng. Hai người lăn vài vòng trên mặt cỏ, nhưng bất đắc dĩ là Đường Viễn căn bản không phải đối thủ của Cố Viêm, bị Cố Viêm ôm vào trong ngực sờ loạn, đành phải nằm im không động đậy.

Đường Viễn tức giận gầm lên: “Cố Viêm, cậu điên rồi hả?”

“Đúng vậy! Còn có thể không điên sao? Lão tử mong muốn không hài lòng sao? Lão tử là hang dấm chua đấy!” Toàn bộ hỏa lực của Cố Viêm khai hỏa, hướng thẳng Đường Viễn rống lên.

Đường Viễn không còn cách nào khác, dừng một chút, hắn hít sâu mấy hơi, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Cố Viêm, tận lực nói nhỏ nhẹ: “Dạo gần đây anh tương đối vội. Chuyện của tiểu Niệm bên kia anh không thể không quan tâm. Hơn nữa, Lãnh Dân và Đường Thủy còn rất nhỏ, cho nên anh không chú ý xem xét đến cảm nhận của cậu. Anh thật không nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà, nếu cậu muốn ra ngoài đi du lịch dài hạn, tốt xấu gì thì cũng phải an bài xong chuyện của hai đứa nhỏ đã chứ.”

“Trong căn cứ có nhiều người như vậy, còn không chăm sóc được hai đứa nhỏ hay sao?” Thấy Đường Viễn tỏ ra yếu thế, cố ý làm hòa mà xoa xoa vuốt vuốt mái tóc mình, trong lòng Cố Viêm đã sớm vui vẻ, bàn tay to hữu ý vô ý mà vuốt ve thắt lưng Đường Viễn, nói: “Bên cạnh đó, mỗi ngày bố mẹ còn ước gì đem hai đứa trẻ mang theo bên mình, em có gì phải lo lắng nào? Đi một chút, lên xe, lên xe.”

Đường Viễn: “…”

Cố Viêm vốn theo phái hành động, không nhiều lời, trực tiếp khiêng người bỏ vào xe, nhét túi hành lý vào ghế sau, xoay chìa khóa, mang theo lão bà bỏ trốn đến thế giới hai người.

Cố Lãnh Dân đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, còn ngẫu nhiên nghe được âm thanh bạo rống từ trong xe thoát ra: “Cố Viêm! Cậu… Có muốn đi nghỉ phép thì cũng phải chọn một cái địa phương nào đó bình thường một chút được không? Mariana? Cậu muốn đến cái rãnh sâu nhất thế giới đó làm gì? Đưa di động cho anh, anh phải gọi điện thoại cho Hướng Đông bảo cậu ta cho Tiểu Thiên và Nhiên Nhiên đến nhà chơi cùng… Ngô… Tên cầm thú này, chú ý lái xe cho tốt đi!”

“Câm miệng! Lão tử xoay mô hình địa cầu, chuyển đến chỗ nào thì chọn chỗ đó! Trước đi mua chút đồ ăn vặt cho em đã, lão bà, em xem anh đối xử với em tốt chưa, thật hạnh phúc đi? Hừ hừ hừ!”

“…”

Đêm đó, con trai của Hướng Đông – Tiểu Thiên và Lý Nhiên, con trai của Độc Phong đã bị mang đến nhà Cố Vệ Quốc.

Hướng Tiểu Thiên và Lý Nhiên đều giống bố, cả hai đều rất đẹp trai, bất quá, bàn tới tính cách, Hướng Tiểu Thiên là thuộc loại tối vô tư vô tâm, hơi hơi ngốc, mỗi lần bị tiểu phúc hắc Cố Lãnh Dân bán, nhóc còn thí điên thí điên mà giúp người ta đếm tiền.

Mà Lý Nhiên lại có tính cách đặc biệt, một tiểu công tử rất nhã nhặn, tinh tế. Chuyện này đã từng khiến ông bố Độc Phong một trận đánh trống ngực (hơ, chắc là lo lắng), sao thằng bé nhà mình lại có tính cách chẳng giống bố gì cả, quá xấu, đàn ông con trai phải ăn to nói lớn, quậy phá tung trời đúng chứ? Nhưng tốt xấu thế nào cũng là cục vàng nhà mình, ông bố Độc Phong vẫn vô cùng cưng chiều cậu con trai hiền lành này.

Hướng Tiểu Thiên gặm một khối chân gà, lầu bầu hỏi: “Lãnh Lân, mẹ cậu đâu?”

“Bị bố tớ buộc đi Mariana nghỉ phép rồi.”

Hướng Tiểu Thiên: “…”

Lý Nhiên: “Mariana? Cái rãnh đại dương sâu nhất thế giới đó hả?”

Cố Lãnh Dân không hé răng, mở máy tính, chơi game với Đường Thủy, “Thủy Thủy, chơi hai mươi phút nữa rồi ngủ nhé!”

“Vâng, anh ơi, tối nay em ngủ với cô nha!”

Đường Viễn nhìn đại dương mênh mông trước mắt, một trận vô lực.

Cố Viêm dựng tốt lều trại, đặc biệt quàng tay qua vai Đường Viễn, hào khí ngất trời nói: “Vợ yêu, môi trường này thực sự rất tốt!

Đường Viễn: “…”

“Đến, cùng lão công chơi dã chiến.” Hành vi lưu manh của Cố Viêm phát tác, vừa hôn, vừa cởi, vừa kéo Đường Viễn đi về phía lều trại. Chờ đến khi đi vào, trên người Đường Viễn chỉ còn lại một cái quần lót.

“Cố Viêm, cậu…. ưm, anh …. thật lâu rồi chưa làm,…. cậu chậm, chậm một chút….. ưm, từ từ….”

“Không có hai đứa nhóc kia quấy rầy cũng thật mẹ nó thoải mái, lão bà, bên trong em thật nóng, tiểu Viễn, nhìn anh…” Cố Viêm nắm bàn tay Đường Viễn, mười ngón đan chặt, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út chồng chéo lên nhau, ma sát, như dây tơ hồng trói buộc, không thể tháo bỏ….

———-oOo———- Toàn văn hoàn ———-oOo———-



Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Điểm sâu nhất có tọa độ 11°21′ Bắc và 142°12′ Đông. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vực lún xuống ở đó mảng Thái Bình Dương bị lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km (1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km (43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.

Độ sâu tối đa của rãnh này là 10.971 m (35.994 ft) dưới mực nước biển theo phép đo gần đây nhất. Khi tính đến vĩ độ của nó và sự lồi ra ở khu vực xích đạo của Trái Đất thì nó nằm ở khoảng cách 6.366,4 km tính từ tâm Trái Đất. Bắc Băng Dương, có độ sâu chỉ khoảng 4-4,5 km, nhưng tính từ đáy của nó thì lại ở khoảng cách chỉ xấp xỉ 6.352,8 km từ tâm Trái Đất, tức gần tâm Trái Đất hơn so với điểm sâu nhất của rãnh Mariana 13,6 km.

Nó được tàu Challenger II của Hải quân Hoàng gia Anh khảo sát lần đầu tiên năm 1951, do đó người ta đã đặt tên cho phần sâu nhất của rãnh Mariana là vực thẳm Challenger. Sử dụng kỹ thuật phản xạ sóng âm, tàu Challenger II đã đo được độ sâu 5.960 sải (10.900 m) tại tọa độ 11°19′ Bắc và 142°15′ Đông. Âm thanh này đã được thực hiện lặp lại với tai nghe để nghe tín hiệu trở lại do sóng âm phản xạ ngược trở lại khi gặp đáy biển. Do việc đo thời gian của máy thu âm thanh phản xạ, một phần cần thiết của quá trình này, đã được thực hiện bằng tay để ngắt đồng hồ bấm giờ nên người ta đã cẩn thận trừ đi một thang đo (20 sải) khi chính thức báo cáo độ sâu lớn nhất là 5.940 sải (10.863 m).

Quần đảo Mariana là một quần đảo hình vòng cung tạo thành bởi 15 ngọn núi lửa ở phía tây bắc Thái Bình Dương từ 12 đến 31 độ vĩ bắc và dọc theo kinh tuyến 145 về phía đông. Quần đảo ở phía nam Nhật Bản và phía bắc New Guinea, và về phía đông của biển Philippines. Cuối phía nam của chuỗi quần đảo Mariana là đảo Guam. Quần đảo được đặt theo tên của Nữ hoàng Tây Ban Nha Mariana de Austria vào thế kỷ 17, khi Tây Ban Nha bắt đầu thuộc địa hóa quần đảo này.