Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 7: Alaska (nhất)




Tia Chớp là một chú chó tám tháng tuổi, giống Alaska, mặt có màu trắng được điểm thêm vạch đen bao trùm từ đầu đến mũi và hai mắt hình chữ thập, hình thể uy vũ đẹp trai, được nhận định đánh giá vô cùng tốt. Bất quá cũng có một tật xấu của giống, đó là đôi khi khá bạo lực và tràn đầy năng lượng, luôn luôn cần phải di chuyển hoặc chơi đùa bởi vì nếu chán, chúng có thể trở thành kẻ phá hoại. Chính vì vậy, đồng chí Tia Chớp của Đường gia là một chú chó siêu hiếu động, có thể gây sức ép rất không vừa.

“Tia Chớp!” Đường Niệm tức đến khó thở mà gầm nhẹ một tiếng. Tia Chớp đã nhảy chồm lên, hai chân gác lên bả vai Đường Viễn. Sau đó nó dùng sức dùng sức tha Đường Viễn ra bên ngoài y xì đúc màn kéo cây củ cải: “Mày nhả ra! Nghe được không? Tao bảo mày nhả miệng ra! Di? không thả đúng không? Không thả đúng không?”

Tia Chớp căn bản là không chú ý đến Đường Niệm, cái đuôi ngoáy tít, miệng vẫn ngậm ống quần Đường Viễn, vô cùng dốc sức mà kéo hướng ra ngoài cửa.

Đường Viễn: “…”

Văn Suất: “…”

Cố Thiếu Cảnh: “…”

Đường Kính Thu “khụ” một tiếng thông báo, vẻ mặt tươi cười hướng cậu con cưng mà hô: “Tiểu Viễn, Tia Chớp gần đây rất dính con, mấy ngày nay bố mẹ cũng chưa biết chăm nó như thế nào. Phỏng chừng nó đang nghẹn muốn phá nhà. Con mang nó xuống lầu đi dạo một vòng, thuận tiện đi đến hàng sách phụ cận mua giúp bố bản Độc giả.” Nói xong, ông quay đầu lại nhìn đứa con lớn nhất, nghiêm mặt nói: “Tiểu Niệm đừng làm rộn! Con đem hoa quả rửa đi rồi mang cho tiểu Văn và tiểu Cố ăn, cơm chiều bố làm hay con làm?”

“Bố, đây rốt cuộc là tại ai nháo a?”

Đường Niệm trở mình một cái xem thường, kết thúc thi đấu sức kéo cùng Tia Chớp, tức giận nói: “Con biết rồi, bố cứ ngồi đó đi ạ!” Vừa nói vừa sửa sang lại áo cho em trai, hướng chỗ huyền quan bĩu môi, nói: “Trong áo khoác có tiền lẻ, em đi mua hàng trong 30 phút phải trở lại nhé, đừng đi lung tung, biết không?”

(Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ “sinh khí” bên trong của ngôi nhà. Huyền quan là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà, vì thế vị trí của nó tốt xấu thế nào đều có thể ảnh hưởng trực tiếp tới phong thuỷ của căn nhà.)

“A, biết rồi anh.” Đường Viễn sờ sờ đầu Tia chớp. Con chó bật người kiêu ngạo mà hướng Đường Niệm le lưỡi thở hổn hển, thở hổn hển.

Đường Niệm giận dữ liếc mắt một cái: “Không có tiền đồ!”

“Bố, con đi đây, tý nữa con về.” Đường Viễn bán ngồi xổm đổi giầy thể thao. Tia Chớp đem chân trước đáp lên bả vai hắn, cũng đi theo quay đầu hướng phòng khách nhìn, đầu lưỡi thè ra, lộ ra hai cái răng nanh: “Uông ~!”

“…”

Giờ phút này Cố Thiếu Cảnh rốt cuộc vô pháp bình tĩnh, “Phanh” mà đứng dậy liền hướng cửa vội vàng đi qua: “Tiểu Viễn, con chó này quả thực rất tuyệt ! Tôi đi theo cậu nhá —— “

Còn chưa kịp nói xong, Đường Viễn liền không chút khách khí mà đóng sầm cửa. Cố Thiếu Cảnh “Oái” một tiếng, che cái mũi nhăn nhó ngồi xổm xuống.

Văn Suất nín cười suýt nghẹn thành nội thương, gương mặt đỏ bừng mà vừa kéo vừa tha Cố Thiếu Cảnh vào phòng bếp, quay đầu lại nói: “Bác ngồi xem ti vi ạ, kinh tế là kênh số 35, chúng cháu vào bếp làm trợ lý cho tiểu Niệm.”

“Ai? Để tiểu Niệm làm một mình là được… Bác nhìn xem, kênh 35…”

“….Từ khi Âu Mĩ bùng nổ một vòng nguy cơ tài chính tới nay, quốc gia phương Tây sôi nổi áp dụng quốc hữu hóa, toàn thế giới đều tranh luận, rốt cuộc thể chế kinh tế dạng gì có thể chống đỡ nguy cơ, tư bản chủ nghĩa…”

Phòng khách truyền đến giọng nam phát thanh viên vừa nghiêm túc lại đầy nhịp điệu, cửa phòng bếp vừa đóng, Văn Suất bật người cười đến sắp ngã: “Ôi, buồn cười chết mất, ha ha ha…”

Gương mặt Cố Thiếu Cảnh hoá xanh, rặn ra từng chữ một: “Học, trưởng, cười, vui, lắm, sao?”

“Buồn cười, quả thực cười chết ta, ha ha ha…”

Văn Suất một bên gục đầu, một bên điên cuồng mà cười, cuối cùng trực tiếp bám vào vai Đường Niệm cười rút: “Tôi nói, tiểu Viễn khi nào biến tốt như vậy chứ? Ha ha ha… Vừa rồi ánh mắt kia, rất bình tĩnh lại rất ngây người, kia gọi là từ gì nhỉ? Đúng rồi! Manh! Manh vật a, cả Tia Chớp cũng biết để dính lấy, ha ha ha…”

(Manh: chắc là đáng yêu)

Đường Niệm nhanh chóng thay đổi sắc mặt, đẩy Văn Suất ra khỏi vai, một phen cầm cần tây nhét vào trong tay của tên đang cười đầy ngứa mắt kia, quơ dao, không nói tiếng nào.

“…” Văn Suất vội dừng tiếng cười, xoa quai hàm, cơ thịt trên khóe miệng còn có chút không khống chế mà run rẩy. Cậu quay đầu, đem hơn phân nửa cần tây thả vào trong tay Cố Thiếu Cảnh, lầu bầu nói: “Cầm một phần nguyên liệu đi, có cái gì buồn cười đâu nhỉ …”

Mặt Cố Thiểu Cảnh đực ra, câm nín : “…”

Đường Viễn dắt Tia Chớp vừa mới xuống lầu liền gặp ngay xe Cố Viêm vừa trờ đến.

“Alaska?” Cố Viêm cầm hộp quà màu đỏ thuận theo tự nhiên mà nhét vào trong ngực Đường Viễn, xoay người sờ sờ đầu Tia Chớp, hỏi: “Không tồi, huyết thống thoạt nhìn rất thuần, tên gọi là gì vậy?”

“Tia Chớp.” Đường Viễn bị bắt ôm hộp quà, hơi cúi đầu, nâng hộp cao lên một chút rồi dùng cằm áp xuống trên mặt hộp quà.

Tia Chớp nghiêng đầu nhìn Cố Viêm liếc mắt một cái, lại cúi đầu đi ngửi ngửi khí vị trên người, trong chốc lát đại khái kết luận anh ta không phải là người xấu, liền phe phẩy cái đuôi cọ cọ tay Cố Viêm.

“Cậu thích chó sao?” Cố Viêm xòe bàn tay đối với Tia Chớp nói: “Tia Chớp, ngồi!”

Tia Chớp bật người bình tĩnh, đặt mông ngồi xuống muốn chấp hành mệnh lệnh. Đường Viễn đen mặt, nhanh chóng dắt nó nói: “Tia Chớp, đến hiệu sách——” Nói còn chưa xong, Tia Chớp liền y như được lệnh đặc xá, chân sau đạp mạnh, mừng rỡ xông ra ngoài.

Đời trước ngoại trừ mèo Mun, Đường Viễn sẽ không tiếp xúc quá gần gũi với các động vật khác, cũng không làm phòng bị ngay lập tức, hơn nữa hiện tại thân thể 17 tuổi còn chưa đủ cường tráng, cho nên cú bật người lao ra đầy mừng rỡ của Tia Chớp dẫn đến cơ thể bị kéo mạnh về phía trước, mắt thấy sắp hôn đất mẹ tới nơi…

Cố Viêm nhanh chóng vươn tay bắt lấy hắn. Một tay anh kéo dây xích trở về, tay còn lại thuận thế đặt lên thắt lưng, ôm Đường Viễn vào ngực, quát khẽ: “Tia Chớp!”

Lỗ tai Tia Chớp hơi cụp xuống, dừng móng vuốt, quay đầu lại trừng hai người, đầu đầy dấu chấm hỏi, bất mãn sủa: “Uông ~!”

Đường Viễn: “…”

“Không có việc gì chứ?” So với Đường Viễn thì Cố Viêm cao hơn một cái đầu, giờ phút này, cằm anh cơ hồ đặt trên đỉnh đầu của Đường Viễn nói chuyện.

Đường Viễn nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, khi nào thì thằng bé này cao như vậy chứ?

“Không có việc gì.” Hắn trấn định tự nhiên từ ngực Cố Viêm tránh thoát đi ra. Một cảm giác áp suất thấp mạc danh kỳ diệu xuất hiện trên người khiến Cố Viêm nhíu mày.

“Cậu đi hiệu sách sao?” Cố Viêm nhận dây xích trong tay Đường Viễn, vừa đi vừa nói chuyện: “Giống cho Alaska đều rất nháo, bình thường mọi người ít nuôi nó.”

Đường Viễn đứng tại chỗ, mắt nheo lại, từ phía sau lưng liếc Cố Viêm một cái, nghĩ nghĩ, ôm hộp quà theo sau, nói: “Bình thường là hai anh em cùng chăm nó.”

Cố Viêm một tay đút túi quần, bị Tia Chớp kéo đi phía trước, khóe môi vô ý mà nhếch một cái, đột nhiên thấp giọng nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một cậu nhóc ký hợp đồng với công ty tôi gia nhập vào giới nghệ sĩ năm trước lại có thể được gia đình huấn luyện đạt được thân thủ tốt đến vậy. Động tác đánh nhau kịch liệt cùng phản ứng ý thức độc đáo, đừng nói cho tôi là cậu không biết tôi đang nói cái gì, ân?”

Anh nghiêng mặt nhìn Đường Viễn đang đi phía sau, cách chừng nửa bước, vòng cổ của Tuyết Lang từ cổ áo sơ mi ẩn ẩn lộ ra.

Đường Viễn trừng mắt nhìn, biểu tình có vẻ thực ngốc, một bên bước chân đi cạnh Cố Viêm, một bên thực nghiêm túc hỏi: “Cái này rất quan trọng sao? Anh tôi dạy tôi để phòng thân.”

Cố Viêm: “…”

“Cậu____” Cố Viêm cố ý kéo dài âm, nghiêng người phủ đến bên tai Đường Viễn, ánh mắt nhìn vành tai, giọng điệu mang theo ý cười khó hiểu: “Ha hả, rất có ý tứ.”

Mặt Đường Viễn không đổi sắc, nhấc hộp quà hướng lên trên đẩy miệng Cố Viêm ra khỏi tai mình, ngay sau đó hắn phát ra chỉ lệnh mà sau khi trùng sinh  trở thành con cưng của Đường gia vẫn thường hay dùng nhất đối với Tia Chớp: “Tia Chớp, chạy!”

Tia Chớp nhanh chóng nghe lệnh, đuôi xù vung lên, mang theo Cố Viêm mãnh liệt lao về phía trước.

Cái tư thế kia, sức mạnh kia, hoàn toàn chính là hành động kéo xe trượt tuyết thường thấy, Tia Chớp rất vui vẻ chấp hành mệnh lệnh đem người đang đen mặt phía sau thành hàng hóa mà nhiệt tình tha đi.

Cố Viêm: “…”

Đường Viễn cong khóe môi, cực lực nén cười.

Trước đây, vào thời điểm bị ông anh dính đến làm hắn chịu không nổi, Đường Viễn sẽ gọi Tia Chớp chạy đến, cười “Ha hả a” mà nhét dây xích vào trong tay Đường Niệm, sau đó vỗ vỗ đầu Tia Chớp, đi ra bên ngoài, hô một tiếng “Tia chớp, chạy!”, kiểu gì thì Đường Niệm cũng bị lôi đi.

Thế giới xung quanh Đường Viễn sẽ nháy mắt thanh tịnh, tuy rằng thời gian rất ngắn.

Tinh lực cùng khí lực của giống chó Alsaka, tựa hồ vĩnh viễn đều rất nhiều, dùng không bao giờ hết.

Cố Viêm bị nó mang theo chạy một đoạn, quả thực có chút dở khóc dở cười, trong đầu đột nhiệt xuất hiện một cảnh tượng được tua lại, đó là hình ảnh mèo Mun nhảy lên nhe răng ngao ngao đầy khí thế. Cố Viêm chợt sửng sốt, theo bản năng liền quay đầu nhìn Đường Viễn.

Đèn đường hai bên đã sáng lên, ánh sáng vàng dịu chiếu qua người Đường Viễn, thản nhiên kéo xuống đất một bóng dáng dài nhỏ. Thiếu niên vốn dị thường thanh tú, trên người lại mơ hồ lộ ra một cảm giác đạm mạc làm người ta nhìn không thể rời mắt.

Một chớp mắt kia, Cố Viêm nhìn xem đặc biệt rõ ràng. Trong ánh mắt dài nhỏ của Đường Viễn tự nhiên tản ra quang mang biểu hiện sự thông minh, tỉnh táo cùng phòng bị, cực kỳ giống người thủ hộ yên lặng ngủ đông trong bóng tối—— yên lặng, cường đại và lạnh lùng.

Đường Viễn hướng anh chỉ chỉ, lớn tiếng nói: “Đến hiệu sách rồi.”

Tia Chớp rõ ràng cũng đã nghe hiểu, thở hổn hển một tiếng, phe phẩy cái đuôi ngồi xổm xuống, vươn ra đầu lưỡi bắt đầu liếm lông.

Cố Viêm lại nhìn Đường Viễn, nhất thời không có phản ứng.

Là con trai cả của Cố Vệ Quốc, Cố Viêm từ khi còn rất nhỏ đã bị bố mang theo bên người tự mình huấn luyện. Qua từng tháng ngày tích lũy, cộng với sức quan sát độc đáo cùng với trực giác chuẩn xác trời sinh, anh sớm đã không thể so cùng các đặc công BOF bình thường, bất cứ địa điểm nào, thời gian nào đều dị thường nhanh nhạy, độc đáo và tàn nhẫn.

Trên người một người, chân chính có thể làm bại lộ tuổi cùng tính cách, không phải là bề ngoài, lại càng không là con số, mà chính là ánh mắt.

Cố Viêm hầu như khó có thể tin.

Khoảnh khắc vừa rồi, anh vô cùng tinh tường cảm giác được, ánh mắt Đường Viễn vừa xoay lại cùng với ánh mắt mười bốn năm trước luôn in bóng trong đầu anh của Tuyết Lang đột nhiên trùng hợp, lại đột nhiên tách ra, chợt lóe lướt qua, làm người ta quả thực thất thần.

Nhưng, Cố Viêm chắc chắn, vừa rồi anh tuyệt đối không có nhìn nhầm.

Đường Viễn, cậu và Tuyết Lang có quan hệ gì?

Đường Viễn đi đến trước mặt Cố Viêm, nhíu mày liếc anh một cái: “Làm sao vậy?”

Cố Viêm yên lặng nhìn hắn, cách áo sơmi, vươn tay đi sờ trên vòng cổ của Tuyết Lang, dừng một chút, anh đột nhiên cúi đầu hư hư bế ôm Đường Viễn, xoay người cười nói: “Không có gì, đi thôi!”

Mặt Đường Viễn tối sầm, trực tiếp từ phía sau đạp hắn một cước: “Anh “đệ khống” lầm đối tượng rồi!”

Tia Chớp cư nhiên thông minh đột xuất học ngay, cũng đi theo đạp Cố Viêm một cước, mặt vằn đen chữ thập ngửa đầu lên nhìn: “Uông ~!”

Cố Viêm: “…”

.

.

.

Vậy là lần thứ 2 gặp nhau, hai anh ôm đã ôm rồi, bế đã bế rồi, xoay cũng đã xoay rồi, đáng ăn đạp cũng ăn rồi… ^_^

.

.

Bây giờ là thông tin về giống chó Alaska, mình muốn nuôi 1 con quá >_< !!

Miền Bắc Cực băng giá quanh năm tuyết phủ là một vùng lãnh thổ vô cùng rộng lớn. Dân Esquimo là người đầu tiên đặt chân lên vùng đất này; trong đó có bộ tộc Mahlemut, vốn nổi tiếng với giống bò xạ hương và giống chó sói được đặt tên theo bộ tộc là Malamute và tồn tại đến ngày nay.

Đã từ rất lâu, dân du mục ở đây đã khám phá ra khả năng di chuyển và sức kéo mãnh liệt của chúng trên những quãng đường dài đầy băng tuyết trơn trượt … Họ đã cho lai tạo với những giống khác như Newfoundland hoặc  St Bernard để có được gống chó ngày càng to hơn, khoẻ hơn, bền bỉ hơn mà vẫn chịu được thời tiết khắc nghiệt của Bắc Cực. Dân Eskimo rất tự hào về giống chó của họ vì không một giống chó nào có thể thay thế được nhiệm vụ  hoàn thành tốt quãng đường hằng ngàn dặm phải vượt qua. Bất kỳ du khách nào khi đến đây đều được nghe kể về giống chó Alaskan Malamute tuyệt vời này.

Chúng có hai lớp lông dày ngăn không cho cái lạnh buốt xương ngấm vào cơ thể. Lớp lông dài bên ngoài đặc biệt không thấm nước; lớp lông trong ngắn hơn nhưng rất dày, có cấu trúc như lông cừu. Do vậy, việc chăm sóc lông cho chúng đòi hỏi phải kiên trì  và chỉnh chu. Alaskan Malamute đẹp nhất là nhờ bộ lông dày mượt, đặc biệt cái đuôi hình bông lau xõa đều cong ngược trên lưng.

Những bài tập đối với chó trưởng thành là rất khắc khe để bảo đảm cho sức khoẻ và tinh thần của chúng luôn được hưng phấn. Nếu có điều kiện , thỉnh thoảng chúng ta nên đưa chúng đến những vùng ven rộng mát hoặc biển cát mênh mông để chúng thoả thích chạy nhảy .

TÍNH CÁCH :  Thông minh, hiền hoà, bao dung. Dù cái hay đực, Alaskan Malamute luôn biết vâng lời và chịu khó tập luyện. Đặc biệt rất thích trẻ con. Alaskan Malamute không có thói quen nhặt bóng hay tha đồ vật như một số giống chó săn khác do từ cổ xưa, mục đích của dân Esquimo không sử dụng chúng trong săn bắt mồi mà chỉ để kéo xe nên bản tính săn mồi trong chúng rất ít.

Sự thân thiện, hồn nhiên của Alaskan Malamute được nhiều người yêu thích làm thú cảnh trong gia đình. Chúng có thể tự đi rất xa mà vẫn tìm được đường về. Theo nghiên cứu thì do tập tục sống thành bầy đàn, nên khi nuôi trong gia đình, Alaskan Malamute rất biết nghe lời chủ bởi chúng coi chủ như con đầu đàn, luôn phục tùng và luôn có khuynh hướng sẵn sàng bảo vệ bầy đàn của mình khi bị tấn công hay bị xâm phạm.

KHẢ NĂNG :  Ngày nay Alaskan Malamute chủ yếu được nuôi ở miền Bắc Cực băng giá và những vùng có tuyết phủ quanh năm. Việc di chuyển trên tuyết trong không gian rộng lớn thì không con vật nào có thể sánh bằng Alaskan Malamute.

Hằng năm tại Canada, Mỹ và một số nước khác thường tổ chức những cuộc đua mang tính chất thể thao nhằm đáp ứng đà phát triển giống chó kéo tuyết này. Tại một số thành phố hay nông trại, người nuôi cũng có mục đích tương tự nhưng những “xe tuyết” được gắn bánh hơi để thồ nông sản và những vật dụng khác thay cho ngựa.

Từ thuở dân Esquimo đặt chân đến Bắc cực cho đến nay, giống chó Alaskan Malamute thường được nhân giống để phục vụ cho mục đích duy nhất là kéo xe. Với đàn chó từ 4 con đến 12 con mà không hề có sự xích mích giữa chúng. Với một sức khoẻ vô cùng sung mãn có thể vượt mọi nẻo đường tuyết phủ. Với lòng nhiệt tình tuân phục mệnh lệnh và sự chịu đựng thời tiết khắc nghiệt đã nằm trong huyết quản chúng : Alaskan Malamute thay cho bất kỳ loại hình hoặc phương tiện di chuyển nào trên vùng đất phương Bắc xa xôi hẻo lánh này.

Alaskan Malamute là giống chó cực kỳ thông minh nên có khả năng học tập rất nhanh và rất biết vâng lời. Việc huấn luyện đương nhiên phải giao cho người có kinh nghiệm và lương tâm. Bản chất rất tò mò và vô cùng hiếu động nên Malamute rất thích được lao động.

Không gì chúng thích bằng khi được kéo một vật gì đó trên một đoạn đường dài ( chung với bầy đàn càng tốt ). Bạn hãy thử buộc chúng vào xe gắn máy bằng một sợi xích dài khoảng 1 mét. Ban đầu bạn cho xe khởi động ở tốc độ khoảng 15km/giờ. Sau khi con Malamute của bạn đã làm quen với tốc độ “nước kiệu”, bạn hãy mạnh dạn tắt máy xe và cho nó kéo tự do một đoạn đường khoảng vài cây số . . . Chắc chắn bạn sẽ vui sướng  khi được điều khiển chú chó cưng như ý của mình và hơn thế nữa, con Malamute cũng sẽ vui sướng gấp nhiều lần vì được lao động.

NGUỒN GỐC :  Alaskan Malamute đã được phát triển ở Alaska từ rất lâu đời, trước khi Alaska trở thành 1 bang của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ và ngẫu nhiên thì chúng trở thành một giống chó Mỹ. Khi những người Nga khám phá ra vùng Bắc Cực băng giá này họ cũng có nói đến giống chó Malamute này để so sánh với giống Siberian Husky của họ .

TIÊU CHUẨN : Không giới hạn về kích cở nhưng hiện nay theo tiêu chuẩn được AKC (American Kennel Club ) ghi nhận thì chiều cao từ 58 cm đến 71 cm (23 – 28 inc). Cân nặng từ 39 kg đến 56 kg (85 – 125 lb ).

ĐẶC ĐIỂM :

Xương chân lớn rất cơ bắp. Cặp mắt màu nâu , nâu đen hình quả hạnh rất thân thiện, vui, thậm chí nghịch ngợm. Tai nhỏ đầy lông tơ. Bộ lông dày giúp giữ thân nhiệt chịu đựng cái lạnh khủng khiếp của miền Bắc Cực băng giá quanh năm. Con cái đặc biệt nhỏ hơn con đực. Màu lông Alaskan Malamute đa dạng : xám & trắng, xám lông chồn & trắng, đen & trắng hoặc toàn thân trắng. Sắc lông đỏ rất quý hiếm được AKC chấp nhận và không được phép mang ra khỏi nước Mỹ. Quy định mới nhất của AKC loại ra khỏi giống nòi những con nào có cặp mắt màu xanh,  vì cho là dấu hiệu của lai tạo giống.

Đặc điểm rõ nhất cho dù Malamute có màu lông nào chăng nữa thì mõm và 4 chân phải là màu trắng.