Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Ánh dương quang rực rỡ, ánh nắng ấm áp trong ngày mùa đông len lỏi qua cửa sổ vào nhà, cho người ta một loại cảm giác vừa lười biếng vừa thư thái!
Chỉ là nguyên một buổi trưa, phố đồ cổ có thể nói là náo nhiệt lạ thường!
Người đàn ông vạm vỡ cứ liên tục ra vào các cửa tiệm đồ cổ, lúc bước ra từ chỗ đó thì tay xách nách mang, chiếc xe tải đậu ở ngoài, chất đầy vật phẩm!
Vì thế liền xuất hiện tình trạng người đàn ông vạm vỡ kia cứ qua qua lại lại hai bên ngân hàng và các cửa hàng đồ cổ!
Xe tải chở đồ chạy khá nhiều chuyến, rốt cục chuyến này cũng đã đưa tới người trước nay chưa từng xuất hiện chính là Vương Chí Viễn!
Lúc nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ trên xe tải, Đường Linh nhếch miệng cười đầy ẩn ý!
Đến rồi!
Người đàn ông vạm vỡ kia nhìn thấy, đầu tiên là bỏ vật phẩm vừa mua xong đang cầm trong tay để vào trong xe, sau đó đi phía sau Vương Chí Viễn, trông vẻ như muốn công!
Vương Chí Viễn không đi các cửa hàng khác, đi thẳng tới cửa hàng của Thích Khải Bình!
Cánh cửa bị đẩy ra, đã nghe được loáng thoáng thanh âm trầm thấp truyền vào!
“Ông chủ Thích, dạo gần đây việc làm ăn vẫn tốt nhỉ? ”. Vương Chí Viễn xuất hiện như tinh tú giáng xuống trần!
Thích Khải Bình nhìn Vương Chí Viễn với đôi mắt lạnh lẽo, châm chọc nói, “Ít nhiều cũng được ông chủ Vương chiếu cố! Chuyện làm ăn chỗ này của tôi cũng thật là trôi chảy!”. Vài chữ cuối câu cơ hồ như rít qua kẽ răng phun ra!
Con mắt Vương Chí Viễn cười đến híp cả lại, vừa xua tay vừa nói, “Nói hay lắm! Đều là đồng ngành, đương nhiên phải chiếu cố đến mọi người một chút chứ!”
Ánh mắt chú mục vào Thích Khải Bình từ khi vào bây giờ, bỗng di chuyển rơi xuống trên người đang ngồi bên cạnh, hắn khẽ cau mày, có chút cảnh giác nhìn Lưu Triển Bằng nói, “Ơ kìa! Vị này không phải là Lưu Triển Bằng ông chủ Lưu sao! Hôm nay sao rảnh rỗi thế này, đến thành phố Ninh xem đồ cổ ư?”
Lưu Triển Bằng tươi cười đứng dậy, tiến lên bắt tay với Vương Chí Viễn, hàn huyên vài câu, xem bộ dạng ra vẻ như quen thân lắm!
Đường Linh cong khóe miệng, Lưu Triển Bằng quả nhiên là tay lão luyện, đối mặt với đối thủ vẫn có thể cư xử như với bạn bè, chuyện trò vui vẻ! Mấy năm này tôi luyện quả nhiên không có uổng phí!
Nếu như Đường Linh đoán không sai, Vương Chí Viễn này và tên Vương Bình kia chắc hẳn là thân thích! Cô nhớ tới hôm qua lúc Thích Khải Bình nhắc đến Vương Chí Viễn, cảm xúc của Lưu Triển Bằng có chút dao động, khi đó cô chỉ hoài nghi, mà hôm nay khi nhìn thấy Vương Chí Viễn, cô có thể khẳng định!
Vương Chí Viễn và Vương Bình có vẻ ngoài giống nhau đến mấy phần, vóc người tầm trung, bộ dáng đều khiến người ta chán ghét, bất đồng duy nhất là, Vương Bình làm người hung hãn tàn nhẫn, mà Vương Chí Viễn thì trên mặt luôn cười ha hả, kì thực âm hiểm giảo trá, chính là kẻ khẩu phật tâm xà!
“Ông chủ Lưu hôm nay tới nơi này là…”. Vương Chí Viễn cười tủm tỉm nhìn Lưu Triển Bằng, trong mắt loé ra hàn ý!
Người khác không biết, Vương Chí Viễn lại rất rõ ràng!
Vương Bình em họ hắn năm đó bị thua thiệt lớn dưới tay Lưu Triển Bằng! Vốn định mưu hại Lưu Triển Bằng không ngóc đầu lên nổi, ai ngờ Vương Bình bị Lưu Triển Bằng gài bẫy ngược lại ở phương diện đổ thạch!
Không chỉ không thu hồi tiền về được, còn bị chung thêm 300 vạn đổ xuống sông xuống biển! 300 vạn đối với Vương Bình mà nói cũng không là con số nhỏ, vốn lưu động cửa hàng cũng chỉ có thế, đột nhiên tổn thất 300 vạn, nhất thời vốn quay vòng gặp khó khắn, tuy rằng gắng gượng vượt qua, nhưng lúc tên tuổi Trân Bảo Trai lại lần nữa nổi như cồn tại thành phố S, chuyện làm ăn của Vương Bình cũng càng ngày càng khó làm, ngay cả đám người phái đi đập phá quán cũng đều phản bội lại! Cuối cùng Vương Bình buộc phải đem sản nghiệp chuyển đến thành phố Ninh, đầu phục Vương Chí Viễn!
Mà giờ khắc này khi Vương Chí Viễn đang chuẩn bị thu phục những cửa hàng nhỏ còn trong phố đồ cổ này, Lưu Triển Bằng đột ngột xuất hiện ở đây, không thể không khiến Vương Chí Viễn đa tâm phòng bị!
Ánh mắt Vương Chí Viễn nhìn chằm chằm Lưu Triển Bằng, trong lòng đủ loại ý nghĩ hiện lên, trên mặt lại vẫn thủy chung mang theo nụ cười!
Lẽ nào Lưu Triển Bằng cũng muốn chia phần miếng thịt béo bở này?
Hừ! Hắn không phải là Vương Bình tên oắt con vô dụng, đồ vật hắn muốn, ai cũng đừng nghĩ dây máu ăn phần!
Lưu Triển Bằng tươi cười nói, “Tôi nghe nói ông chủ Thích muốn bán ra lượng lớn đồ cổ, tôi đến đây cũng không ngoài điều này!”
Trong lòng Vương Chí Viễn tối lại, quả nhiên như thế!
“Lúc nào bàn tay ông chủ Lưu cũng muốn vươn tới ngành đồ cổ rồi? Hay là đã không còn đất dung thân tại thành phố S, muốn đến thành phố Ninh kiếm sống!”. Giọng nói mang theo hàn ý lạnh lẽo, nếu biết Lưu Triển Bằng đến đây có ý đồ khác, vậy thì đừng trách hắn vô tình!
Lưu Triển Bằng vẫn không vì lời nói của Vương Chí Viễn mà tức giận, ngược lại giọng điệu còn mang chút trêu ghẹo tự nói, “Làm ăn buôn bán lớn đương nhiên phải mở rộng, những thứ này ông chủ Vương sợ là không có cơ hội lãnh hội được!”
Gương mặt Vương Chí Viễn cứng đờ cười gằn, nhìn chằm chằm Lưu Triển Bằng, nói một cách âm hiểm lạnh lẽo, “Lúc trước Vương Bình, đứa em trong nhà bị ông chủ Lưu kiếm lãi bộn tiền, ‘ vận khí ‘ của ông chủ Lưu thực sự không tồi!”
Người tinh tường ai cũng biết, Vương Bình kia là bị Lưu Triển Bằng gài bẫy!
Lưu Triển Bằng cười nhạo một tiếng!
“Vừa học vừa làm mà thôi, cái này vẫn là tôi học được từ chỗ Vương Bình! Chỉ có điều tôi thực hành có hơi chút quang minh!”. Hàm ý, thủ đoạn của Vương Bình không thấy được ánh sáng!
Người trong nghề đều biết ân oán giữa hai người bọn họ, đối với cách làm của Vương Bình rất dè bỉu coi thường, trái lại cho rằng thủ đoạn Lưu Triển Bằng tính toán với Vương Bình, cao minh hơn rất nhiều so với Vương Bình!
Trên mặt Vương Chí Viễn vẫn lộ ý cười lạnh lẽo âm u, không tiếp tục để ý tới Lưu Triển Bằng nữa, nhìn về phía Thích Khải Bình nói, “Ông chủ Thích, khu vực này sắp tháo dỡ rồi, những vật phẩm này ông không định sang tay sao?”. Hắn dùng ánh mắt quét một vòng bên trong tiệm đồ cổ, giọng nói mang theo chút uy hiếp!
Sắc mặt Thích Khải Bình hết sức khó coi, ánh mắt nhìn Vương Chí Viễn tràn đầy lửa giận!
“Vẫn không dám để ông chủ Vương phải nhọc lòng!”
“Ha ha! Nếu tôi không nhọc lòng, e là những vật phẩm này sẽ phải kẹt trong tay ông thôi!”
“Hừ! Ông chủ Vương thật biết nói giỡn! Phải biết những vật phẩm này, không phải chỉ có ông nhìn vừa mắt!”. Thích Khải Bình vừa nói, chuyển mắt về hướng Lưu Triển Bằng!
Ngụ ý sáng tỏ! Các món đồ trong tiệm của ông cho dù không bán cho Vương Chí Viễn, cũng có người sẽ thu mua!
Nụ cười trên mặt Vương Chí Viễn chợt tắt, ánh mắt âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo phun ra, “Thích Khải Bình! Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt! Đồ vật trong tiệm của ông, ngược lại ta rất muốn xem ngoài ta ra còn ai dám muốn chúng!”
Dứt lời Vương Chí Viễn nhìn về phía Lưu Triển Bằng, nét mặt tuy cười nhưng lạnh băng, giọng điệu ngầm có ý uy hiếp, “Chắc hẳn ông chủ Lưu cũng đồng quan điểm với cách nói của tôi chứ.!”
Lưu Triển Bằng cau mày, nhất thời trầm mặc không nói, trong phòng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú rơi trên người Lưu Triển Bằng!
“Chú Lưu!”
Một tham âm lanh lảnh cắt đứt không khí sốt sắng trong phòng!
Mọi người mới hồi tỉnh tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh này, khi nhìn thấy một thiếu nữ ngồi bên kia một tay đang chống cằm, một tay chơi đùa với giá bút, Vương Chí Viễn cau mày lại, trong phòng khi nào thì xuất hiện thêm một thiếu nữ?
Bọn họ đương nhiên không chú ý tới Đường Linh, cô chỉ lẳng lặng ngồi một bên, bọn họ sao để cô trong mắt được!
Lưu Triển Bằng nghiêng đầu nhìn Đường Linh, ánh mắt sáng trong, cô chủ nhỏ của ông muốn ra tay rồi! Trong lòng có chút mong mỏi!