Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Tình trạng ô nhiễm không khí năm 92 vẫn không tính là nghiêm trọng, buổi sáng chủ nhật Đường Linh nói với người nhà là phải đi học thêm, trời rất sớm đã rời nhà, rồi đi vào nhà xe lấy chiếc xe đạp trúng thưởng lần trước ra, Đường Linh vẫn chưa nói cho người nhà cô biết chuyện trúng thưởng, cô bây giờ tuổi còn quá nhỏ, có một số việc người trong nhà vẫn không cách nào tiếp nhận được!
Đạp xe rất nhanh đã đến chợ đồ cổ, giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay mà mấy ngày trước cô vừa mua, 7 giờ 40 phút, Đường Linh khóa xe thật kỹ, tìm một chỗ dễ thấy để đứng, thời gian này chợ đồ cổ đã bắt đầu có người, số người không nhiều, phần lớn đều là người của cửa tiệm đồ cổ, sạp bán hàng vỉa hè 9 giờ mới bắt đầu bày bán.
Nhìn chung quanh một vòng chợ đồ cổ, cô nghĩ đến chuyện tương lai sau này chợ đồ cổ thành phố S bị tập đoàn Quách thị ở Hồng Kong thu mua lại, đem chợ đồ cổ này gầy dựng thành một khu phố đồ cổ ngọc thạch, thành phố S vì lí do tập đoàn Quách thị đầu tư, kinh tế nhanh chóng phát triển, được chính phủ nâng đỡ, khu phố đồ cổ ngọc thạch này lại trở thành một điểm du lịch trứ danh của thành phố S, không ít người tỉnh ngoài đều ái mộ danh tiếng mà đến, thành phố S lúc ấy thập phần nổi trội, thăng cấp trở thành đô thị hạng hai.
Lúc trước Đường Linh đối với những loại đồ cổ ngọc thạch không hiểu biết, nhiều lắm chỉ đọc trên báo chí truyền hình những tin tức liên quan, nhưng sau khi tiếp thu được lượng lớn thông tin từ Tiểu Bạch, cô phát hiện dung lượng não của cô hiện tại đã đạt đến trình độ cao nhất, ngoại trừ khả năng gặp qua một lần liền nhớ, đến ngay cả kiếp trước từng chi tiết nhỏ cô tiếp xúc qua, đều có thể nhớ rõ ràng, điều này đã khiến cô mừng vui chừng mấy ngày!
Nếu bây giờ cô muốn nhúng tay vào ngành đồ cổ ngọc thạch của thành phố S, đương nhiên cần chiếm trước tiên cơ!
Đúng lúc ý tưởng suy nghĩ của Đường Linh đang hình thành kế hoạch phát triển, thì nhìn thấy ông Ngụy đi về phía cô, Đường Linh thu lại tâm tư, nhấc chân đi tới gặp ông.
“Ha ha! Nhóc Tiểu Đường đến sớm như vậy!”. Ông Ngụy hôm nay ăn mặc hơi có chút chính thức, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn!
Đường Linh mỉm cười, “Nếu không đến sớm một chút, cháu sợ ông nội Ngụy không đợi cháu đâu!”
“Ha ha ha ha! Cháu, đứa nhỏ này thật là nhóc quỷ!”
Ông Ngụy cười ha ha, ánh mắt nhìn Đường Linh sâu hơn một phần, đứa nhỏ này tâm tư thực kín đáo, ông quả thật có chút hối hận phải dẫn một đứa bé đi đổ thạch, dù sao tuổi của con bé còn quá nhỏ, vốn còn nghĩ hôm nay nếu tới rồi mà không nhìn thấy Đường Linh, ông sẽ không đợi cô, tự mình đi đổ thạch, nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ này đã đến đây từ rất sớm “chặn” ông lại! Ông lắc đầu một cái bật cười!
“Đi thôi, cháu đã muốn đi, ông Ngụy ta hôm nay sẽ dẫn cháu đi xem để biết thế nào gọi là đổ thạch!”
Ông Ngụy vừa dứt lời, người đàn ông vẫn luôn đi cùng ông liền mở miệng nói, “Ngụy lão, đổ thạch này dẫn theo một đứa bé đi, e là không thích hợp!”
Đường Linh vừa nãy mới chú ý đến người đàn ông này, ăn mặc rất chính thức, một thân âu phục hết sức chỉnh tề, trong tay cầm một túi công văn dùng trong văn phòng, nói vậy hẳn là thuộc hạ của ông Ngụy!
Đường Linh vào cái ngày tại hội giao dịch đồ cổ đã đoán ra thân phận ông không tầm thường, sau khi tảng đá Tiểu Bạch dung nhập vào trong cơ thể, trong đầu cô đã có nhiều hơn vô số tin tức, Đường Linh liền biết được thân phận ông Ngụy – – Ngụy Bác Đạt!
Chủ tịch tập đoàn Ngụy thị, chủ yếu kinh doanh ngành nghề châu báu, “Vinh Phúc Châu Bảo” là xí nghiệp minh tinh của tỉnh Thanh, là xí nghiệp “Trung Hoa lâu năm” duy nhất ở khu vực phương Bắc., Đường Linh đã từng đến “Vinh Phúc Châu Bảo” phỏng vấn qua, nhưng đáng tiếc bởi vì lí lịch và sự từng trải chưa đủ, cộng thêm chưa hề tiếp xúc qua ngành nghề châu báu, cuối cùng phỏng vấn thất bại, Đường Linh buồn phiền rất lâu, tuy rằng bậc cửa của “Vinh Phúc Châu Bảo” khá cao, thế nhưng tiền lương đãi ngộ rất hậu hĩnh!
Sau nhiều biến hóa, bây giờ Đường Linh vậy mà lại quen biết với chủ tịch của “Vinh Phúc Châu Bảo”, không thể không cảm thán thế sự khó liệu!
“Không sao! Tiểu Trần, lùi lịch họp buổi chiều vào lúc khác, tôi còn muốn ở tại thành phố S một thời gian ngắn!”. Ông Ngụy phất tay, tiểu Trần đã không dám nhiều lời lần nữa.
Dưới sự dẫn dắt của ông Ngụy, rất nhanh liền đi tới một cửa hàng, cửa hàng rất bình thường, không có bảng hiệu, không quá hấp dẫn ánh mắt người khác!
Tiểu Trần thuộc hạ của ông Ngụy, cũng chính là Trần Huy, trợ lý của ông, đang gõ cửa, bên trong liền có người đi ra mở cửa, người bên trong thấy là Trần Huy, vội mở cửa cười hì hì tới đón, “Thì ra là ông chủ Ngụy tới rồi, mau vào đi, mời vào!”
Đường Linh đi theo ông Ngụy bước vào cửa hàng, người mở cửa nhìn đánh giá Đường Linh một chút, tuy rằng cảm thấy trẻ con tới đây có chút không ổn, nhưng thấy Đường Linh đi cùng theo chân Ngụy tổng, vậy mới không nói thêm gì!
Tiến vào trong cửa hàng, Đường Linh mới thấy bên trong đã có rất nhiều người, tất cả các tảng đá lớn nhỏ chất đầy đất, cách đó không xa đang vây quanh một đống người, tiếng bàn luận không ngừng!
Ông Ngụy thấy Đường Linh rất hiếu kỳ, liền mở miệng nói, “Bọn họ nơi đó là đang giải thạch! Nơi này có cung cấp loại máy tách đá, mua ngọc thạch xong có thể tại hiện trường giải thạch, nếu cắt đá ra được ngọc thạch, tại hiện trường sẽ có người mua!”
Đường Linh gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, chuyển lực chú ý hướng đến các tảng đá trên đất kia, không nói gì, chỉ nghe ông Ngụy giảng giải cho cô những tri thức liên quan đến ngọc thạch.
Đổ thạch, đổ là Phỉ thúy nguyên thạch, thời đại này đổ thạch thường thấy ở phương nam, phương bắc có rất ít nơi đổ thạch, nơi thịnh hành trò đổ thạch này nhất là Myanmar hay còn gọi là Miến Điện, phần lớn nguyên thạch đều sản xuất ở Myanmar, cho nên nói Myanmar có thể xứng danh là đại quốc ngọc thạch!
Phỉ thúy nguyên thạch chia làm hai loại, theo thứ tự là “sơn liệu” cùng “tử liệu”, tên như ý nghĩa, sơn liệu chỉ chính là từ trong núi khai thác ra, không có vỏ ngoài, khai thác ra chính là ngọc thạch, chỉ là đa số ngọc chất thô ráp, chất lượng tương đối kém!
Tử liệu lại là nguyên liệu đổ thạch mà mọi người thường nói, tử liệu này là hình thành ở trong lòng sông, mặt ngoài tử liệu bị phong hóa, cho nên tạo thành lớp vỏ ngoài, không nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán bên trong có phải tạo thành phỉ thúy rồi hay không, mà những tử liệu này lại được người ta gọi là “ mao liệu” ( hàng thô) hoặc là “ mao thạch” ( đá thô).
Đổ thạch nguy hiểm mười phần, chu dù là người kinh nghiệm lão luyện, cũng sẽ có lúc nhìn sót, như Lưu Triển Bằng kia chính là ví dụ điển hình, đổ thạch có thể nói là “Một đao bần, một đao phú”! Có người bỏ ra số tiền lớn mua về tảng đá, sau khi cắt ra bên trong trắng toát một mảng, một đao bần cùng, mà cũng có người sau khi mua về, một đao thấy xanh lục, một đao phú hào! Lưu Triển Bằng đối với câu nói này lĩnh hội sâu sắc!
Lại nói tốt xấu của ngọc thạch, chủ yếu nhìn ba điểm: chủng, sắc, thế nước! Chủng là chỉ chủng loại của phỉ thúy, chủng tốt chính là độ cứng cao, phỉ thúy tốt có độ cứng không kém bao nhiêu so với đá kim cương, tốt nhất gọi Thủy Tinh chủng, tiếp đó là Băng chủng, Đậu thanh, Du thanh, Bạch để thanh, Phù dung chủng, Càn thanh, Kim ty chủng …. nhiều chủng loại đa dạng.
Sắc là chỉ màu sắc của phỉ thúy, chỉ từ trên phân chia màu sắc tốt xấu thứ bậc để nói, màu sắc tốt nhất của phỉ thúy là: Tổ mẫu lục sắc, Thúy lục sắc, Táo lục sắc, Hoàng ương lục sắc là các loại thượng đẳng. Trang sức phỉ thúy của bốn, năm loại màu sắc xưng là Ngũ thải ngọc, cũng vô cùng hiếm thấy, còn có một số phỉ thúy với màu sắc đặc thù cũng có giá trị cực cao, bởi vì phỉ thúy với màu sắc đặc thù số lượng làm ra tương đối ít! Sắc thái này nhất định phải cùng Thủy chủng lục phỉ thúy kết hợp lại, đồng thời phải ít tạp chất không nứt kẽ mới có giá trị liên thành.
Thế nước là từ trong nghề, là chỉ độ trong suốt của phỉ thúy, độ thông suốt càng cao, phẩm chất càng cao, phỉ thúy thượng hạng giống như thủy tinh, giới ngọc thạch gọi nó là Thủy tinh đế.
Đường Linh một bên nghe, một bên âm thầm kinh ngạc, đổ thạch thật không phải chuyện đơn giản! Chỉ giảng giải thôi đã đủ tiêu hóa mất một đoạn thời gian rồi!