Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Thấy ông ngoại mình đã đi xa, Tư Đồ Hạo xoay quanh Đường Linh một vòng, lẩm bẩm, “Thực kỳ lạ nha! Đường Linh, cậu quen ông ngoại tớ khi nào?”
Vốn cho rằng ông ngoại còn muốn răn dạy thêm hai người bọn họ, không nghĩ tới ông ngoại lại vội vàng rời đi! Cậu làm sao biết được, ông Ngụy đây là vội vã trở về nghiên cứu bảo bối vừa mới mua đến tay!
Đường Linh nhún vai nói, “Vừa nãy!”
Thấy cậu ta vẫn muốn mở miệng hỏi cái khác nữa, Đường Linh vội hỏi, “Các cậu đến đây lâu chưa?”. Cô không có hứng thú giảng giải quá trình cô và ông nội Ngụy quen biết nhau.
“Chúng tớ mới đến không lâu, Tư Đồ Hạo nói nơi này có hội giao dịch đồ cổ gì đó, bọn tớ tới xem một chút náo nhiệt!”. Lưu Hân có chút hưng phấn nói. Cô xưa nay chưa tiếp xúc qua đồ cổ, đây chính là lần đầu! Mới mẻ thật!
Tư Đồ Văn không nói gì, ánh mắt nhìn Đường Linh càng thêm phức tạp, ông ngoại lại nhìn Đường Linh với con mắt hài lòng? Đường Linh này đến cùng là có năng lực gì!
“Đúng rồi! Nghe nói hôm nay hội giao dịch có một chiếc vòng tay, gọi giá đến 300 vạn! Cậu có nhìn thấy không?”
Khuôn mặt Tư Đồ Hạo kích động, cậu cảm thấy rất hứng thú với đồ cổ, trong nhà trừ ông ngoại ủng hộ, cha mẹ cậu đều không đồng ý! Cậu cũng chỉ dám vụng trộm tới chợ đồ cổ thôi! Nào biết đã tới chậm một bước, bỏ lỡ rồi!
“Đúng vậy, đúng vậy! Đó chính là chiếc vòng tay 300 vạn đó! Tớ muốn nhìn một chút a!”. Lưu Hân lắc cánh tay Đường Linh, vẻ mặt khát khao!
“Tớ cũng vậy, rất muốn nhìn xem sao! Nhưng thật đáng tiếc, dĩ nhiên bỏ lỡ!”
Lòng hiếu kỳ ai cũng có, Lương Văn Thù cũng thế! Lương Văn Thù là người tính tình cởi mở, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại tốt, rất được mọi người hoan nghênh.
Đường Linh nhìn mọi người một cái, chỉ có Tô Cảnh coi như bình thường, thấy tầm mắt Đường Linh rơi trên người mình, Tô Cảnh khẽ nhíu mày, cậu đối với Đường Linh cô bạn học này thật là không có cảm tình gì, cũng không phải chán ghét cô, mà là trên người cô bạn này không có gì đáng khiến cậu chú ý mà thôi!
“Nhìn thấy rồi, chính là một cái vòng tay lưu ly bình thường!”. Đường Linh nói một cách sâu xa, thì đúng là một chiếc vòng lưu ly bình thường mà, bằng không cũng đặt trong một góc không người hỏi han!
“Bình thường?”. Tư Đồ Hạo kêu lên một tiếng sợ hãi, doạ Đường Linh giật mình!
“Có người nói vòng tay kia rất có thể là Thất Bảo Lưu Ly châu đó! Chính là vật đính ước của Phạm Lãi và Tây Thi! Đó chính là minh chứng cho tình yêu vĩ đại của bọn họ nha! Rất có giá trị sưu tầm a! Nếu tớ có thể nhìn thấy một chút thôi cũng đủ rồi!”
Giọng nói Tư Đồ Hạo hơi lớn, “Phạm Lãi và Tây Thi, cậu có biết không?”
Trong lòng Đường Linh cười thầm, muốn nhìn còn không dễ dàng! Về nhà đòi ông ngoại cậu ta cho nhìn là được rồi!
Nhìn Tư Đồ Hạo đang có chút phẫn nộ, Đường Linh cười một cách giảo hoạt nói, “Phạm Lãi, Tây Thi? Không quen bọn họ!”
Aiz! Cô thừa nhận mình có chút hứng thú ác độc, ai kêu Tư Đồ Hạo tên nhãi này luôn va vào họng súng chứ! Lúc rảnh trêu chọc trẻ con cũng thật vui vẻ!
Tư Đồ Hạo trực tiếp trợn mắt xem thường, tuy rằng Đường Linh này không giống trước kia, thế nhưng cái gọi là học thức cũng thật không thể cưỡng cầu a!
Lương Văn Thù thấy dáng vẻ cam chịu của Tư Đồ Hạo, cười một cái rồi giúp giải thích, “Phạm Lãi và Tây Thi là hai vị danh nhân cổ đại, Phạm Lãi chính là một đại tài tử, còn Tây Thi là một trong tứ đại mỹ nhân!”
Tư Đồ Văn và Tô Cảnh nhìn Lương Văn Thù gật đầu, Lương Văn Thù này thực đáng danh tài nữ! Tuy rằng tự bọn họ không nói gì, nhưng đối với sự “vô tri” của Đường Linh vẫn thấy khinh bỉ tận đáy lòng.
Vẻ mặt Lưu Hân ước ao, “Câu chuyện tình yêu của mỹ nhân cổ đại đó! Thật hâm mộ a!”
Đường Linh nhíu mày nói, “Hâm mộ?”
Lưu Hân ở một bên liên tiếp gật đầu, “Ừ ừ! Đúng vậy!”
Đường Linh cười khẽ một tiếng nói, “Có cái gì tốt mà hâm mộ? Cậu hâm mộ Tây Thi vì có khuôn mặt mỹ lệ mà trở thành hồng nhan họa thủy, hay là hâm mộ Phạm Lãi đem Tây Thi dâng hiến cho Ngô vương Phù Sai? So với Phạm Lãi, cá nhân tớ càng thưởng thức Ngô vương Phù Sai, chít ít Phù Sai là thật tâm yêu Tây Thi!”
Cuộc đời Đường Linh thống hận nhất chính là loại người như kiểu Phạm Lãi, miệng đầy đại nghĩa, lại chỉ có thể dựa vào nữ nhân mới thành công!
Lưu Hân u mê gật đầu, chẳng phải biểu thị tán thành, mà là đơn thuần cho rằng Đường Linh nói rất đúng, Đường Linh cười, dù sao tuổi còn nhỏ, chuyện tình cảm vẫn là quá sớm!
“Đường Linh! Thì ra cậu có biết bọn họ a!”. Tư Đồ Hạo kích động nói, “Tớ cảm thấy cậu nhất định biết!”
Đường Linh nhìn chằm chằm Tư Đồ Hạo cười, Tư Đồ Hạo bị nhìn đến đỏ mặt, tầm mắt có chút né tránh, xấu hổ mở miệng nói, “He he! Tớ đâu có nói cậu không biết!”
Tuy rằng trong lòng cậu ta nghĩ như vậy!
“Thì ra Đường Linh còn biết nhiều hơn tớ!”. Lương Văn Thù thè lưỡi, có chút đáng yêu. Lương Văn Thù này cũng thực không tồi, được mọi người nâng lên cao, lại tuyệt không bị chiều hư.
“Sao cậu biết nhiều như vậy?”. Ánh mắt Tô Cảnh nhìn Đường Linh sáng chói, không nghĩ tới Đường Linh này cũng không đến nỗi tệ.
Đường Linh cũng không khoái Tô Cảnh chút nào, tên nhóc kiêu ngạo lại lãnh khốc, cô cũng không muốn làm thánh mẫu, đi làm tan chảy tòa băng sơn này, loại trẻ con như cậu ta là cố chấp nhất!
Đường Linh nhún vai, lại biến trở về trước đây với vẻ không thích nói chuyện, “Vừa mới nghe người ta nói!”
Tô Cảnh nghe Đường Linh trả lời qua loa lấy lệ như vậy, sắc mặt có chút buồn bực, mà cậu ta cũng không phải loại người cố truy hỏi kỹ càng sự việc, tức khắc trong lòng như bị nghẽn lại!
Ngay thời điểm Tư Đồ Văn muốn mở miệng nói gì đó, trong đám đông đột nhiên truyền ra một trận ồn ào!
“A! Tôi thế nào lại xui xẻo như vậy a! 300 vạn đó! 300 vạn của tôi đó nha! Còn để người ta sống không hả trời!”
Một ông chú hơn bốn mươi tuổi ngồi dưới đất, hai tay không ngừng đấm xuống đất, khóc đến tan nát cõi lòng!
“Chuyện gì thế này?”. Một người đàn ông hỏi người bên cạnh.
“Nghe nói hôm nay cái Thất Bảo Lưu Ly châu kia vốn là của sạp hàng ông ta, kết quả bị bán lầm rồi!”. Một người biết chuyện giải thích.
“Bán lầm? Ông ta kêu giá bao nhiêu?”
Người biết chuyện lắc đầu một cái thở dài nói, “10 tệ! Đây hoàn toàn coi như giẻ rách để bán a!”
“Má nó, đồ vật 300 vạn, hắn ta bán có 10 tệ! Người anh em này thật trâu bò con mẹ nó đi! Nhưng hắn ta cũng chẳng oán được ai, ai bảo hắn lầm! Hối hận cũng vô dụng!”
“Không được, tôi đây phải về mời một người phân biệt đồ cổ trên sạp của tôi mới được, đừng như người anh em kia, bảo bối coi như rơm cỏ bán!”
“Đúng đúng đúng! Tôi cũng vậy phải tìm người coi lại!”
Người trung niên ấy vẫn đang gào thét trong đám người, tiếng nghị luận cũng càng ngày càng lớn, Đường Linh lo lắng có người sẽ nhận ra mình, hôm nay cô thu hoạch khá dồi dào, không cần thiết lưu lại nữa! Lưu Hân bọn họ vừa tới không lâu, đều muốn đi dạo, Đường Linh liền vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, xoay người liền rời đi.