Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài

Chương 21: Dưới chân núi và nông trại . . .




Lúc mọi người lái xe tới chân núi tuyết trời đã sắp tối, thời tiết mùa này rất lạnh, hiện tại đến Lãng Kỳ, nhiệt độ càng giảm xuống thấp hơn, Tô Kha có chút hối hận vì đã đem quá ít quần áo ấm, cũng may Mạt Kình Lộc có kinh nghiệm, sớm chuẩn bị đầy đủ các vật dụng dùng để giữ ấm.

Cả đám ngủ lại ở nông trại dưới chân núi, nông trại có vẻ đơn sơ, nhưng họ cũng không phải là người có yêu cầu cao. Mấy năm gia nhập quân đội, Mạt Kình Lộc và Lý Diên Phách có cực khổ nào chưa từng trải qua, mà Lý Liệu thì theo anh hắn, Tô Kha là vì Mạt Kình Lộc ở đâu cậu theo đó, trong này chỉ còn lại cậu ấm của Trần gia.

“Anh, sao anh lại cho hắn theo?” Lý Liệu ghét bỏ nhìn Trần Mộc Lan, nhỏ giọng hỏi Lý Diên Phách.

“Trần gia chỉ có một đứa con là hắn, đó lại là tên không chịu lớn, không biết từ đâu nghe được anh muốn đi chơi, dì bắt anh phải mang hắn theo.”

“Anh, hình như người nói về chuyến đi chơi này là anh mà?”

“...... Hả?”

“Tối hôm đó, người ở nhà rống lên ba lần là phải đi leo núi với Mạt Kình Lộc, chính là anh đó!”

“Tránh sang một bên, thằng ranh con!” Lý Diên Phách đạp em hắn một cước, hùng hùng hổ hổ nói.

Người ở nông trại rất nhiệt tình, làm một bàn đầy thức ăn. Vào giờ ăn tối, Trần Mộc Lan nói ăn không vô nên không ra, Lý Diên Phách cười toe toét, “Hứ, mặc kệ hắn, tính con nít.” Cầm đũa lên gắp thức ăn trước.

Tô Kha cũng cười cười, đưa tay định múc canh, Mạt Kình Lộc ngồi bên cạnh đã múc giúp cậu trước.

“Còn nóng lắm, em dùng chậm thôi.”

Tô Kha thổi thổi hơi nóng bốc lên từ chén canh thịt, gật gật đầu.

“Không công bằng, Mạt Kình Lộc, tôi cũng muốn.” Lý Diên Phách ngồi ở ghế đối diện thấy thế liền la lên.

Mạt Kình Lộc làm như không thấy hắn, lại gắp đồ ăn cho Tô Kha.

“Kình Lộc, cậu dám lơ tôi hả?!” Lý Liệu ngồi im lặng gắp đồ ăn cho anh hắn.

Đã bảo cp này tiềm năng lắm =]] đáng iu wá≧▽≦

Ban đêm khi ngủ, Mạt Kình Lộc và Tô Kha một phòng, Lý Diên Phách với em hắn một phòng, còn vị thiếu gia Trần gia thì ở một mình một phòng. Phòng ngủ của nông trại rất thông thoáng, mặc cho gió rét thổi vù vù bên ngoài, trong phòng một chút cũng không lạnh, Tô Kha cởi quần áo ra, chui vào chăn, Mạt Kình Lộc đứng ở bên ngoài, nhìn cậu chui vào chăn rồi anh mới nằm xuống ngủ.

Hai người dùng hai cái chăn, cảm giác thực xa cách, Tô Kha quay vào tường, vẻ mặt rối rắm, sớm biết vậy bảo mọi người không cần chu đáo như thế, một cái chăn là đủ rồi.

Đầu cọ cọ vài cái trên gối nằm, Tô Kha xoay người, từ trong ổ chăn vươn cánh tay nhỏ của mình ra chọc chọc Mạt Kình Lộc, anh đang đưa lưng về phía cậu, tay Tô Kha chạm vào lưng anh, cơ bắp rắn chắc làm cho Tô Kha thiếu chút nữa kìm nén không được. Không đúng, không phải là như vậy, tại sao mình lại kìm nén không được? Tô Kha nhăn mặt, khó chịu nghĩ.

Đột nhiên tay cậu bị Mạt Kình Lộc bắt lấy, Tô Kha còn chưa kịp phản ứng, người đã bị ôm vào trong lòng Mạt Kình Lộc, “Ngủ chung đi!”

Là chờ anh nói lời này ư?

Tô Kha đỏ mặt gật gật đầu, chôn ở trong hõm vai anh.

Đem hai cái chăn hợp thành một, hai người ôm nhau nằm trong chăn, thân thể nhỏ gầy của cậu nằm gọn trong lòng Mạt Kình Lộc. Đèn trong phòng đã tắt, bóng đêm bao trùm mọi thứ, Tô Kha ngẩng đầu, chỉ thấy mơ hồ đường nét của cái cằm cương nghị của anh, lúc này không phải nên làm chuyện đó sao?

Tô Kha dùng đầu cọ cọ cằm dưới của Mạt Kình Lộc, nhỏ giọng nói: “Anh ngủ rồi sao?” Không thấy anh phản ứng gì, cậu tiếp tục cọ cọ.

Mạt Kình Lộc bất đắc dĩ nhìn cậu, giữ đầu cậu lại, không cho cậu lộn xộn, nói: “Nhanh ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm.”

Tô Kha chưa từ bỏ ý định, tiếp tục cọ cọ, “Chúng ta làm đi! Nha?” Tay Mạt Kình Lộc cứng đờ, động tác Tô Kha càng thêm lớn mật, vươn bàn tay be bé của mình chạm vào vật nằm cách ba tấc phía dưới bụng Mạt Kình Lộc. Nơi đó khi không đứng lên cũng rất hùng vĩ a! Tô Kha cảm thán.

Anh không ngăn lại động tác của cậu, Tô Kha tiếp tục vuốt ve anh, dùng ngón tay sờ dọc theo hình dạng của phân thân, mặt Tô Kha đã sớm ửng hồng, chính là trong phòng quá tối, không thể thấy rõ, có lẽ do bóng đêm mà đêm nay Tô Kha trở nên lớn mật. theo chuyển động của bàn tay cậu, cự vật chậm rãi thức tỉnh, thẳng đến khi hoàn toàn đứng lên, một bàn tay của Tô Kha không thể nắm hết, khó có thể tưởng tượng vật khổng lồ như vậy làm thế nào có thể tiến vào thân thể của mình, Tô Kha kinh ngạc nghĩ.

Nhiệt độ thân thể đã tăng lên, Mạt Kình Lộc cũng chầm chậm có động tác, nhẹ nhàng kéo tay Tô Kha ra, không quan tâm thân thể mình đang khó chịu, dùng thủ pháp đồng dạng cầm lấy chồi non của Tô Kha.

Mạt Kình Lộc nhíu mi, dùng âm thanh khàn khàn thì thầm bên tai Tô Kha: “Có đem theo thuốc bôi trơn không?”

Tô Kha thấp giọng thở gấp, nhẹ nhàng rên rỉ nói: “Ở...... Ở trong túi.”

Anh bước xuống tìm thuốc bôi trơn, hơn nữa ở trong một cái túi khác tìm được một ít bao cao su, Mạt Kình Lộc bình tĩnh lấy ra một cái, tiến vào trong chăn, Tô Kha run run một chút, thân thể của Mạt Kình Lộc áp lên trên thân thể gầy nhỏ của cậu.

Chậm rãi mở nắp ra, trực tiếp đem miệng bình vào hậu huyệt của Tô Kha, chất lỏng lạnh lẽo được rót vào trong đó, làm cho Tô Kha khẽ run rẩy, “Nhẹ một chút......”

Mạt Kình Lộc duỗi ngón tay ra, bắt đầu trừu sáp, từ một ngón chậm rãi tăng lên thành ba ngón, thẳng đến khi cự vật tiến vào, Tô Kha vẫn đè nén âm thanh của mình, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng cùng tiếng thở gấp tràn ngập phòng, “Thoải mái không?” Mạt Kình Lộc nằm trên người cậu, thấp giọng hỏi.

“Ừm.... Thoải mái......”

Mạt Kình Lộc cười khẽ, âm thanh khêu gợi làm cho Tô Kha mê muội, “Vậy sâu hơn một chút thì thế nào?”

Tô Kha qua quít gật đầu, đột nhiên kinh hô một tiếng, chính mình đã ngồi ở trên người Mạt Kình Lộc, chăn từ trên người trượt xuống, bị Mạt Kình Lộc kéo lên bao lấy người Tô Kha, theo động tác phập phồng của thân thể mà chăn mền trên người cũng lắc lư.

”..... Nhanh quá” Tô Kha nức nở hô.

Mạt Kình Lộc hôn nước mắt nơi khóe mắt cậu, “Không phải em muốn thế sao? Ngoan, một tí nữa là tốt rồi.” Lời nói dịu dàng của anh làm cho tim Tô Kha đang đập kịch liệt thoáng bình phục, nhưng sau đó lại đập càng mạnh hơn, làm cho cậu suýt nữa ngất xỉu.

Hành vi hư hỏng của cậu đã phải trả giá thật đắt a!

Sau một hồi tình sự, Tô Kha yếu ớt vô lực gục ở trên người Mạt Kình Lộc, Mạt Kình Lộc dừng lại, đem phân thân đã mềm nhũn rút ra từ trong hậu huyệt của Tô Kha. Mặc áo khoác, đi ra ngoài múc nước, rồi sau đó lau chùi thân thể cho cậu, Tô Kha vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Hôm sau, lúc Tô Kha còn đang ngủ, Mạt Kình Lộc đã dậy từ sớm, mặc quần áo xong, đem chăn cất đi, anh ra khỏi phòng. Vào lúc ăn sáng, anh báo với mấy người khác lùi ngày leo núi lại một ngày, uy tín của Mạt Kình Lộc khá lớn, mặc dù có nghi hoặc trong lòng nhưng mọi người cũng không nói gì.

Chỉ có một mình Lý Diên Phách là cười xấu xa nhìn Mạt Kình Lộc, “Có phải làm cho Tô Kha kiệt sức rồi không hả? Nói đi, nói đi mà, đừng có im im vậy chứ! Kình Lộc, hai ta là anh em tốt mà! Từng mặc chung quần lót, cùng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, khi gia nhập quân đội không phải cậu vẫn ngủ chung giường với tôi đó sao? Kể nghe chút đi, tối hôm qua cảm giác thế nào? Cậu nhóc kia.....”

Mạt Kình Lộc dừng bước, quay đầu quát lớn: “Lý Diên Phách! Cậu câm miệng lại cho tôi!”

Lúc nhỏ làm thủ lĩnh của cả đám, chức vụ trong quân đội của anh cũng cao hơn một bậc so với Lý Diên Phách, tiếng quát lớn của Mạt Kình Lộc có bao nhiêu uy nghiêm? Nhìn Lý Diên Phách gần như phản xạ tự nhiên, đứng nghiêm tư thế chào, mở miệng hô “Dạ.” là biết Mạt sĩ quan của chúng ta có bao nhiêu uy nghiêm.

Lý Diên Phách buồn bực đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Mạt Kình Lộc đã đi xa, quả nhiên chọc vào Tô Kha đều là dẫm phải mìn nha!

Sau một ngày nghỉ ngơi, buổi tối hôm sau Tô Kha không dám khiêu khích Mạt Kình Lộc nữa, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh, rất nhanh liền ngủ mất.