Trùng Sinh Chi Nhất Thế Hoan

Chương 1: Trùng sinh




Edit: Lệ Hy

Khương Lệnh Nghi vùng vẫy ở trong hồ nước rất lâu, nước hồ lạnh lẽo xâm nhập vào cốt tủy. Thân thể của nàng càng ngày càng nặng, ý thức cũng ngày càng yếu ớt.

Lúc tỉnh lại lần nữa, đập vào trong mắt là bầu trời đêm tối đen, từng đạo ánh chớp cắt qua phía chân trời, hạt mưa to như hạt đậu đập vào trên mặt Khương Lệnh Nghi. Đã đau lại lạnh.

Khương Lệnh Nghi giật giật, hóa ra là mắc kẹt trên chạc cây, ánh chớp lóe qua, có thể mơ hồ thấy cảnh dòng lũ mãnh liệt chảy qua từ dưới tàng cây.

Cảnh tượng quen thuộc như vậy.

Trong nháy mắt thần trí Khương Lệnh Nghi thanh tỉnh, đột nhiên nhớ tới năm ấy mình mười ba tuổi gặp phải trận lũ lụt.

Toàn bộ thôn xóm bị chìm ngập, vô số người chết, Khương Lệnh Nghi bị dòng lũ cuốn đến một chạc cành cây to, ở trên tàng cây cờ hai ngày hai đêm, mãi đến khi nước lũ rút đi, Khương Lệnh Nghi mới được vệ binh huyện nha tìm được.

Hai ngày hai đêm này làm thay đổi cuộc đời của Khương Lệnh Nghi.

Hiện tại Khương Lệnh Nghi đang ở thôn Khánh Sơn, là thôn nghèo khó nhất trong toàn huyện.

Nhà Khương Lệnh Nghi là hộ gia đình nghèo khó nhất thôn Khánh Sơn.

Nhưng mà Khương gia lại tiếng tăm lừng lẫy ở cả thôn Khánh Sơn, không phải là Khương gia có nữ nhân gả vào phủ doãn Từ gia.

Mà là vì tổ phụ của Khương Lệnh Nghi -- Khương tú tài là tú tài duy nhất từ trước tới nay của thôn Khánh Sơn.

Tuy nhiên tên tuổi và cả đời Khương tú tài lại ở nơi thâm sơn cùng cốc đây, vẫn là chuyện thôn dân nói đến say sưa, truyền tụng rộng rãi.

Nếu không có trận lụt này, qua hai năm nữa, có lẽ Khương Lệnh Nghi sẽ gả vào Trương gia đầu thôn, hoặc là Lý gia ở cuối thôn, sinh con dưỡng cái, bình bình đạm đạm hết cả đời.

Thế mà hết thảy điều này, lúc trận lũ kia tiến đến, rất nhiều chuyện sẽ lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Toàn thân Khương Lệnh Nghi đau đớn, mượnánh sáng mong manh của tia chớp, nhìn y phục của chính mình, vải thô rách tung toé dán chặt trên người, cũng không phải gấm vóc mình mặc lúc mình nhảy hồ. Bàn tay nho nhỏ chỉ còn xương bọc da, vừa thô vừa ráp, cũng không phải làn da trơn nhẵn khi nhảy hồ.

Khương Lệnh Nghi càng khẳng định sau khi mình nhảy hồ thì xuyên đến năm mười ba tuổi ấy. Chuyện văn sở vị văn (mới nghe lần đầu) như vậy, trong lòng vừa sợ hãi vừa vô thố. Bối rối qua đi liền cảm thấy có chút may mắn.

Khương Lệnh Nghi chống người, để cho mình ngồi ở trên cành cây. Mưa từ trên má chảy xuống, gió thổi qua vù vù, thân thể cứng thành một khối. Hai tay của Khương Lệnh Nghi ôm chặt lấy nhau, tuy không thể xua đi ý lạnh, lại có thể để cho trái tim mình càng yên ổn hơn một chút.

Tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng nước cuồn cuộn, toàn bộ cũng giống hệt như đời trước, điều duy nhất không giống là đời này đã không có tiếng khóc.

Một đời kia Khương Lệnh Nghi khóc khàn cổ trên nhánh cây, một đời này Khương Lệnh Nghi ngồi trên nhánh cây mỗi một khắc đều phải trấn định hơn so với hai mươi năm đời trước.

Nàng vẫn là nàng, cũng không phải là nàng nữa rồi.

Người từng đi qua một vòng tử vong, sẽ luôn luôn không như vậy nữa.

Nàng lẳng lặng ngồi trên cành cây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt gầy yếu là bình tĩnh đã trải qua sinh tử.

Còn sống luôn luôn tốt.

Lúc bình minh đến là lúc cuối cùng mưa ngừng, sấm chớp đã không còn, gió cũng nhẹ đi từng chút.

Mặt trời từng chút một lên cao, xua đi hơi mù do mưa liên tục. Khương Lệnh Nghi xử lý y phục từng điểm từng điểm. Thân thể từ từ ấm áp lên.

Mặt trời càng lúc càng lớn, đến lúc trưa, Khương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy lưỡi khô, đầu đau như muốn nứt ra, thân thể cũng nóng lên. Dần dần thần trí trở nên ngày càng yếu ớt.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Khương Lệnh Nghi nhìn nhìn bốn phía, là một cái lều lớn, trong lều trải rất nhiều giường tạm thời, hoặc là lão nhân hoặc là nữ nhân nằm la liệt.

Tiếng rên rỉ, tiếng khóc rống, tiếng thở dài không dứt bên tai. Trong đó có một tiếng khóc của nữ hài tử đặc biệt rõ ràng, “Ta là thiên kim nhà Trịnh viên ngoại, các ngươi còn không truyền tin cho phụ thân ta, ta không muốn đợi ở chỗ này.”

Khương Lệnh Nghi nhận ra nữ hài tử này, gọi là Trịnh Tú Thanh, đi theo mẫu thân đến ở biệt viện Trịnh gia, trận lũ lần này, toàn bộ người hầu trong viện và mẫu thân của Trịnh Tú Thanh đều gặp nạn, Trịnh Tú Thanh là người sống sót duy nhất.

Người ta thường nói, đại nạn không chết tất có phúc đến cuối đời, lời này cũng không hề có đạo lý. Trịnh Tú Thanh là người đầu tiên được người nhà đón đi. Cũng là người thứ nhất mang ôn dịch vào trong thành.

Trận lũ lụt đi qua, ôn dịch lan tràn cực nhanh, rất nhiều người sống sót qua trận lũ đều không tránh được ôn dịch.

Ôn dịch bị mang vào trong thành.

Mà Trịnh gia gần như mất hết.

Một vệ binh sớm đã không còn kiên nhẫn, “Kêu cái gì mà kêu, nếu ngươi là thiên kim nhà Trịnh viên ngoại, tự sẽ có người tới đón ngươi.”

Không bao lâu, một lão đại phu đi đến, tùy tiện nhìn nhìn, vừa định đi ra.

Trùng sinh một đời, Khương Lệnh Nghi biết rõ sẽ phát sinh chuyện gì, cuối cùng không bình tĩnh được nữa rồi. Kiếp trước yếu đuối ở một khắc này biến mất không còn một mảnh, nàng thi lễ với lão đại phu, nói, “Trận lũ đi qua, tất có ôn dịch, thỉnh cầu đại phu khám và chữa bệnh cho chúng ta một phen, nếu có nhức xuwong đau đầu thì cách ly trước, lại bẩm báo Huyện lệnh đại nhân, đi tìm Triệu gia kiếm một vị thần y gọi là đại phu Triệu Thiên Thụy, việc này quan hệ trọng đại, vạn mong đại phu có tấm lòng của người thầy thuốc.”

Lời của Khương Lệnh Nghi còn chưa dứt, trong đám người đã truyền tiếng tức giận mắng của một người phụ nhân, “Con nhóc liều chết ngươi, ăn bậy cái gì, ngâm trong nước vài ngày, người nào không ốm đau, sao lại nói là ôn dịch?”

Ôn dịch giống như rắn rết, người người tránh còn không kịp, mọi người cũng không muốn bị người ta nói thành là ôn dịch, nghe phụ nhân kia nói là ốm đau, lại vội vàng chống người dậy. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lều càng thêm hỗn loạn.

Trong lúc đó người cùng nghề sinh ghen tị, dù tên tuổi đại phu Triệu Thiên Thụy kia chưa nghe qua, nhưng thần y Triệu gia tiếng tăm lừng lẫy. Đại phu kia vừa thấy Khương Lệnh Nghi, là một cô nương mười hai mười ba tuổi, áo vải thô rách tung toé, khuôn mặt nhỏ nhắn khô vàng, thần sắc nghiêm túc lại lo lắng, trong lòng liền tràn đầy bất mãn, “Nha đầu như ngươi, không cần nói chuyện giật gân, ta đã nhìn, cũng chỉ là bị chút chút phong hàn, uống mấy thang thuốc là được.” Nói xong nhấc chân liền đi luôn.

Lời đại phu nói càng có sức thuyết phục.

Lời nói của Khương Lệnh Nghi giống như là hòn đá quăng vào hồ nước, tuy khơi dậy từng gợn sóng, nhưng rất nhanh đã gió êm sóng lặng rồi.

Nhà Trịnh viên ngoại rất nhanh đã phái mấy người hầu đến. Mấy bà tử hung hãn tiêu sái tiến vào lều, đứng đầu là một người ăn mặc tốt hơn một bậc, đuổi người bệnh tới một bên, cường bạo mở ra một con đường. Nịnh nọt nói với Trịnh Tú Thanh, “Đại tiểu thư, lão nô đến chậm.”

Trịnh Tú Thanh bổ nhào vào trong lòng bà tử kia, “Lý ma ma, mẫu thân nàng đã mất.” Nói xong liền thút tha thút thít.

Lý ma ma vừa thuận khí thay Trịnh Tú Thanh, vừa dỗ dành nói, “Trở về thì tốt rồi, lão gia ở nhà chờ ngươi đó.”

“Ngươi không thể đi.” Khương Lệnh Nghi lạnh lùng nói.

Trịnh Tú Thanh nhất thời giận dữ, “Ngươi là dã nha đầu ở đâu đến, cũng dám ngăn cản đường ta đi.”

Khương Lệnh Nghi nhìn Trịnh Tú Thanh, nữ hài tử này tuổi không khác lắm với mình, dưới khuôn mặt đẹp đẽ là tính tình ương ngạnh không ai bì nổi, nàng cũng không biết, gia tộc nàng rất nhanh sẽ bởi vì nàng mà cùng đi về điểm cuối cùng.

Khương Lệnh Nghi xem nhẹ địch ý của Trịnh Tú Thanh, tiếp tục nói, “Nếu ngươi không nghe lời khuyên bảo, mang ôn dịch tới Trịnh gia, càng nhanh liên lụy đến gia tộc của ngươi, càng làm hại dân chúng trong thành gặp họa cùng ngươi.”