Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 983: Vẫn cứ đấu tranh




Quá trình học tập của Liễu bí thư ở trường đảng phải bỏ dở, vào tháng bảy, lượng mưa ở mấy tỉnh phương nam ngày càng lớn, đã hình thành xu thế của lũ lớn, toàn đàng toàn dân đều tham gia kháng lũ ở lưu vực Trường Giang. Lúc này trường Đảng quyết đoán hạ lệnh, tạm dừng ban bồi dưỡng, các học viên lập tức trở về đơn vị công tác tham gia chống lũ.

Liễu Tuấn không chậm chễ, vội vàng tạm biệt cha mẹ vợ con, lên máy bay quay về Ngọc Lan.

Máy bay trên bầu trời Ngọc Lan gặp phải mưa lớn, sân bay phải đóng cửa tạm thời, tổ lái đành phải hạ cánh khẩn cấp xuống một sân bay dự bị ở phía bắc tỉnh A. Liễu bí thư tìm tới chính phủ đương địa, trình ra giấy tờ của mình, chính phủ đương địa hết sức phối hợp, lập tức phái xe đưa Liễu Tuấn tới Ngọc Lan, đường đi xóc nảy, tới 9h tối mới đến được khu Trường Hà.

Đám Sài Thiệu Cơ sớm đã nhận được điện thoại của Liễu bí thư, tất cả chủ nhiệm, ủy viên hai ban và toàn bộ thành viên ban chống lũ cứu nạn của khu Trường Hà đã tập trung trong văn phòng làm việc khu ủy chờ Liễu bí thư.

Nhìn thấy Liễu Tuấn dáng vẻ phong trần, đám Sài Thiệu Cơ lập tức lên đón, bắt tay Liễu bí thư.

- Thiệu Cơ, cho người an bài đồng chí lái xe cơm nước nghỉ ngơi, chúng ta họp luôn.

Liễu Tuấn không chuyện trò nhiều, gặp mặt là trực tiếp ra lệnh, tức thì có nhân viên văn phòng tới mời lái xe đi ăn cơm, còn Liễu Tuấn đi vào phòng hội nghị.

Vu Hoài Tín biết Liễu bí thư trên đường không có thời gian ăn cơm, nên đã chuẩn bị sẵn bành mì và sữa, nhẹ nhàng đặt trước mặt Liễu Tuấn, y chẳng khách khí, uống một hơi quá nửa cốc sữa, thở ra, hỏi:
- Tình hình trong khu ra sao rồi?

Mấy ngày qua Liễu Tuấn luôn liên lạc với Sài Thiệu cơ, không ngày nào gián đoạn, Sài Thiệu Cơ liên tục báo tình hình lũ ở khu Trường Hà.

Khu Trường Hà không có dòng sông lớn như Trường Giang, trong địa phận trừ sông Hợp Thủy lưu lượng khá lớn, còn lại đều là sông nhỏ, nhưng mưa như trút liên tục, tình hình cũng khá căng thẳng. May nhớ Liễu Tuấn chuẩn bị kỹ càng, các đồ dùng chống lũ đều đầy đủ, nhân viên được phân phối khoa học hợp lý thêm vào tất cả đề điều trong khu đều được tu sửa gia cố, nên dù mưa lớn, tình thế khẩn cấp, nhưng không có nguy hiểm gì, nước lũ thuận theo dòng sông ngoan ngoãn đồ về hạ du.

- Bí thư, tình hình không căng thẳng lằm, cho tới bây giờ chưa xảy ra nguy cơ gì.
Sải Thiệu Cơ báo cáo.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Rất tốt, các đồng chí đều vất vả rồi, trừ tình hình dòng lũ, các hồ chức nước và tình hình các khu đường núi ra sao? Trấn Phượng Sại có mấy chỗ dễ phát sinh sụt lở đất, có nguy cơ gì không? Tình hình đường xá giao thông thế nào? Các khu dân cư có bị ngập nước nghiêm trọng không?

- Thưa bí thư, hồ chứa nước và đường núi đều không có nguy cơ gì, ở trấn Phượng Đại có phát sinh sạt lở đất, nhưng quân chúng đều được di chuyển rồi, không có tử vong, trọng thương và mất tích. Hiện giờ giao thông rất tốt, trừ mưa to làm ảnh hưởng tới tốc độ, thì không có ngập nước quy mô hớn, tình hình ngập lụt trong các khu dân cư cũng không nhiều, không tạo thành ảnh hưởng lớn cho quần chúng.
Sài Thiệu Cơ báo cáo.

Liễu Tuấn thấy hắn hai mắt hõm sâu, râu ria lởm chởm, mặt đầy vẻ mệt mỏi thì biết mấy ngày qua rất vất vả.

- Tốt lắm, Thiệu Cơ, mọi người đều vất vả rồi, thế này, trừ các đồng chí trực ban lưu lại, Thiệu Cơ và các đồng chí khác đều đi nghỉ đi, đồng chí Bác Siêu ở lại, lên đê đi với tôi.

Cho dù tình hình Sài Thiệu Cơ báo cáo làm người ta rất yên tâm, nhưng Liễu Tuấn vấn muốn xâm nhập hiện trường xem xét, không phải là không tin hắn, mà là phương thức làm việc của y là thế.

Cho dù Liễu Tuấn tới trường đảng TW học hai tháng, mọi người vẫn không hề do dự chấp hành mệnh lệnh của Liễu bí thư, chỉ có Vương Bác Siêu và Sài Thiệu Cơ ỏ lại, đương nhiên, Vu Hoài Tín không cần phải nói nữa.

Liễu Tuấn vừa ăn bánh mì vừa nói:
- Thiệu Cơ, mắt anh hõm sâu vào thế kia, không thể quá vất vả, cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, Bác Siêu đi với tôi là được rồi.

- Bí thư ở hiện trường bảo tôi về ngủ tôi cũng không ngủ được.

Liễu Tuấn lắc đầu, biết hắn nói thật, Sài Thiệu Cơ chưa làm việc với cha mình, sao cũng bị Liễu thủ tướng "đầu độc" thành kẻ cuồng công việc rồi?

Vương Bác Siêu nói:
- Sài chủ nhiệm không ngủ được không phải vì lũ thôi đâu.

- Ồ?
Liễu Tuấn nhướng mày lên.

- Hừ hừ, vào lúc này rồi mà trong thành phố còn muốn gây sự.
Vương Bác Siêu cười lạnh, trong phòng hội nghị đều là người thân cận nhất của Liễu Tuấn, hắn không phải kiêng kỵ gì.

Liễu Tuấn trầm mặc gật đầu.

Không lâu sau khi y tới trường Đảng, tỉnh lại điều chỉnh ban bệ thành phố Ngọc Lan, lần điều chỉnh này là thành viên nữ duy nhất của thành ủy, Yêu Hải Anh.

Lý do của tỉnh rất đàng hoàng, xét thấy đồng chỉ Yêu Hải Anh năng lực công tác xuất sắc, lại là nữ đồng chí thích hợp công tác cơ quan phụ nữ, điều đồng chí Yêu Hải Anh làm phó chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ tỉnh.

Mặc dù cấp bậc thì như nhau, nhưng quyền lực thực tế thì chênh lệch quá lớn, hơn nữa Yêu Hải Anh là người của Đinh hệ, tỉnh điều chỉnh Yêu Hải Anh mục đích cũng giống đẩy Liễu Tuấn đi học vậy, tiếp tục suy yếu thực lực của Đinh Ngọc Chu, an bài người thích hợp tới, tăng thêm tiếng nói cho Uông Quốc Chiêu trong ban thành ủy.

Nói ra Uông Quốc Chiêu là nhân vật phái bản địa đầu tiên ngả theo Cù Hạo Cẩm, nếu như không thể đứng vững chân ở Ngọc Lan, thì chẳng phải là vấn đề thể diện của Cù bí thư, mà việc "chỉnh đốn" tiếp theo của ông ta cũng có trở ngại lớn.

Như TW vì Cù Hạo Cẩm tiện triển khai công tác, đã cưỡng ép điều chỉnh ban thường ủy tỉnh A, Cù Hào Cẩm điều chính ban thường ủy Ngọc Lan cũng là điều bắt buộc.

Chỉ có điều vào thời khắc quan trọng như vậy rồi còn tranh đấu thật làm người ta khinh bỉ, chẳng trách Vương Bác Siêu tức giận, mà Sài Thiệu Cơ mất ăn mất ngủ.

Mọi người đều hiểu, lần này sau khi Liễu Tuấn đi học về, cương vị công tác rất có khả năng điều chỉnh, đồng minh Đinh Liễu vừa mới thành lập nên tự nhiên tan rã, vậy những tâm phúc côt cán của Liễu Tuấn như Sài Thiệu Cơ, Vương Bác Siêu có bị điều chỉnh hay không rất khó nói.

Việc điều chỉnh Yêu Hải Anh tiến hành không thuận lợi.

Kiến nghị điều chỉnh này trước tiên bị Đinh Ngọc Chu kiên quyết phản đối ở văn phòng bí thư, Đinh Ngọc Chu cho rằng, sử dụng một cán bộ nữ có năng lực như thế là không thích hợp, sẽ làm đội ngũ cán bộ Ngọc Lan không ổn định.

Phải nói Cù Hạo Cẩm làm việc này rất bất nhân, ông ta cho dù muốn tước bớt thực lực của Đinh Ngọc Chu, điều Yêu Hải Anh đi, thì cũng phải cho vị trí nào tử tế một chút. Rời khỏi vị trí thực quyền tới vị trí nhàn tản thì thế nào cũng phải cho người ta một đãi ngộ cấp chính sở, ít nhiều cũng là một sự an ủi, không tới mức bị phản ứng lại quá mạnh.

Yêu Hải Anh không phạm sai lầm, lại đem người ta đẩy một phát ra rìa, khó làm người khác phục được.

Xem ra Cù Hạo Cẩm mạnh mẽ thật, nhưng về phương diện đạo đức con người thì....

Hoa Quân Đinh cũng ủng hồ ý kiến của Đinh Ngọc Chu một cách khéo léo, năm nay trên đại hội đảng Hoa Quân Đình trúng tuyển làm phó bí thư tỉnh ủy, nhưng vẫn kiêm chức bí thư chính pháp ủy.

Cù Hạo Cẩm tuy uy thế, nhưng vừa mới tới nơi cũng không thể quá kiên trì ý kiến của mình, vì thế lùi một bước, đồng ý để Yêu Hải Anh tới làn phó bí thư thành phố Tiềm Châu.

Vì thế cấp bậc Yêu Hải Anh vẫn giữ nguyên, song xếp hạng trên đảng hơi thăng tiến một chút, có thể miễn cưỡng nói qua, lưu lại một chút thể diện, không "lột sạch" người ta .

Để Yêu Hải Anh tới Tiềm Châu cũng là ý của Cận Tú Thật.

Tiềm Châu là đại bản doanh của Cận hệ, để Yêu Hải Anh tới đó không tới mức khó triển khai công tác.

An bài như thế cũng là một sự bảo vệ cho Yêu Hải Anh, hơn nữa chỉ cần còn ở tuyến đầu, không bị biến tướng của "nghỉ hưu non" thì có cơ hội vẫn có thể tiến tới vị trí chính sở nắm thực quyền.

Thành phố Tiềm Châu!

Yêu Hải Anh vừa mới tới đã gặp phải trận lũ mãnh liệt nhất hơn 40 năm qua.

Hiện giờ Liễu Tuấn không còn tâm tư nào đi quan tâm chuyện tranh đầu này, nó đã thành sự thực, y cũng chẳng thay đổi được, nhồm nhoàm mấy miếng bánh mì, uống cạn cốc sữa, Liễu Tuấn đứng dậy đi ra cửa.

Liễu Tuấn ngồi chiếc xe Jeep do Vương Bác Siêu Lái, gầm cao, máy khóe, thích hợp đi trên những con đường lầy lội.

Chiếc xe jeep chạy dưới đêm mưa, xô những lớp bùn trên đường, phó thẳng tới đê lớn của sông Hợp Thủy.

Cho dù tình hình nằm trong tầm kiểm soát, nhưng Sài Thiệu Cơ không dám sơ xuất chút nào, an bài đội dự bị trên bờ để, đều cho các cán bộ trong đơn vị của khu và dân quân tạo nên, lập lều trên đê canh phòng, một khi có nguy cơ xảy ra là lập tức xử lý.

Liễu Tuấn đi vào lều, mọi người đều không ngờ muộn thế này Liễu bí thư còn đích thân tới đê thăm hỏi, đều rất kích động bắt tay Liễu Tuấn. Liễu Tuấn thăm hỏi tình hình ăn ở và trực ban của mọi người, các đội viên đội dự bị đều nói vật tư chuẩn bị đầy đủ, những đồ cứu nạn, thức ăn nước uống chuẩn bị sẵn sáng, không thiếu thứ gì.

Sài Thiệu Cơ nói:
- Bí thư, hiện giờ chúng ta còn một nửa số vật tư chưa sửa dụng tới.

Liễu Tuấn gật đầu, đang muốn nói thì điện thoại dồn dập vang lên, Liễu Tuấn nhận máy, nghe được mấy câu, sắc mặt trở nên hết sức nghiêm trọng