Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 954: Chuyện bất ngờ




Thị trưởng Ngọc Lan và phó tỉnh trưởng thực ra luận thực quyền không phân cao thấp, nếu là phó tỉnh trưởng thực quyền, thì còn khá hơn một chút. Nếu xếp hàng gần cuối thì thực quyền so ra không bằng.

Nếu là trước kia, Thôi Phúc Thành chưa lên cấp phó bộ, có thể tiến tới làm phó tỉnh trưởng, dù xếp bét cũng coi như thăng tiến, Thôi Phúc Thành cho là đáng ăn mừng.

Dù nói thế nào cấp bậc tăng lên bằng với việc bước qua một hố ngăn lớn, Thôi Phúc Thành trên năm mươi, sĩ đồ không thuận buồm xuôi gió cho lắm, có thể nói là tới gần ngưỡng rồi, cho dù mấy năm nữa có lên được cấp chính bộ, đoán chừng cũng là chức an nhàn dưỡng già.

Hiện giờ tầm nhìn của Thôi Phúc Thành đã khác rồi, phó tỉnh trưởng mà xếp gần cuối chỉ là điều bằng. Mà theo đánh giá của Liễu Tuấn thì Thai Duy Thanh chẳng phải là cấp trên dễ hầu hạ, tới tỉnh chính phủ nhậm chức với Thôi Phúc Thành mà nói tỉnh cảnh của Thôi Phúc Thành còn tệ hơn ở Ngọc Lan trước kia.

- Có vào thường ủy không?
Liễu Tuấn hỏi tới vẫn đề quan trọng nhất.

Thôi Phúc Thành cười khổ:
- Cái đó còn phải nói sao? Không phải xếp bét cùng đã là khá lắm rồi.

Liễu Tuấn hơi cau mày, vốn cũng cho rằng Cù - Thai sẽ chẳng khách khí gì với thế lực bản địa, sớm muộn cũng có thủ đoạn, không ngờ cú đấm đầu tiên lại tặng cho Thôi Phúc Thành.

Nghĩ ra thì cũng không phải là không có đạo lý.

Khi Hà Duyên An ở tỉnh A thường xuyên va chạm thế lực bản địa, người Hà hệ là người ngoài, nhưng khi bà điều đi, những người bà dùng lại thành cán bộ bản địa.

Thật là buồn cười.

Liễu Tuấn đang muốn nói thì mấy người từ xa đi tới, Liễu Tuấn vốn không để ý lắm, có điều mấy người đó đi qua mặt bọn họ đột nhiên dừng lại, người đi đầu không ngừng nhìn ngó Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi bật cười.

Người này tóc tai bóng mượt, chấy chẳng bám nổi lên trên, chẳng phải Hạ Tông Diễn con trai Hạ Hâm Xương thì là ai? Chính là tên hoàn khố tặng hoa cho Tiểu Vũ, thiếu chút nữa bị Từ Văn Hòa dọa cho xón đái.

Lần đó Hạ công tử kinh hoàng nên không nhớ rõ mặt Liễu Tuấn lắm, nhưng ít nhiều có chút ấn tượng, đột nhiên chạm mặt ở Thúy lam chi dạ, thấy hơi quen quen, liền nhìn thêm vài cái.

Hạ Tông Diễn có chút nghi hoặc hỏi:
- Anh là...

Liễu Tuấn phất tay bảo hắn đừng quấy rầy.

Động tác này làm tổn thương sĩ diện của hắn, Hạ công tử cũng được coi là nhân vật có mặt mũi ở Ngọc Lan, lại trong địa bàn của mình bị người ta coi thường như thế, lập tức sầm mặt xuống, rất bực mình.

Liễu Tuấn phất tay xong, không để ý tới hắn nữa chỉ quan tâm tới hút thuốc uống nước.

Hạ công tử càng mất mặt.

Có điều người ta là khách, Hạ Tông Diễn không tiện ngang nhiên gây sự, nghiêm mặt hỏi:
- Xin hỏi hai vị là ai?

Liễu Tuấn ngẩng đầu lên, lộ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ rất bất ngờ vì Hạ công tử không biết điều, lại bực mình phất tay lần nữa. Trong mắt Liễu nha nội hạng chỉ biết chơi bời tráng táng như Hạ Tông Diễn tới ngay cả tư cách nói chuyện với y cũng không có.

- Này, mày là ai? Làm gì mà ghê thế?

Hạ công tử chưa lên tiếng, tên đàn em bên cạnh đã hung hăng rống lên, tên này không biết có phải là tên bị Từ Văn Hòa cho ăn đòn lần trước không? Dù Liễu bí thư trí nhớ hơn người, nhưng nhân vật cỡ này bảo có thể lưu lại trong trí óc Liễu bí thư là khó có thể.

Từ Văn Hoa không biết từ góc nào xông ra.

Liễu Tuấn đưa tay ngăn lại, ở địa bàn người ta tùy tiện xung đột, hơn nữa ngay trước mặt Thôi Phúc Thành không tốt. Thấy Hạ Tông Diễn quắc mắt lên có vẻ rất muốn làm rõ chân tướng của mình, Liễu Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho Cận Hữu Vi.

Y muốn gọi cho Hạ Hâm Xương, nhưng mà dù ông ta có để lại phương thức liên lạc, song Liễu bí thư lại không lưu lại, khi đó dung lượng nhớ của máy di động rất hữu hạn, không gian quý giá như thế, Hạ Hâm Xương chưa len vào được.

- Cận Hữu Vi, tôi đang ở Thúy lam chi dạ.. À không, tôi đi với bạn, anh không cần tới đâu. Anh gọi điện cho Hạ Hâm Xương bảo ông ta trông coi con trai bảo bối kỹ một chút, đang nghiến răng trợn mắt với tối đây này... Ừ, thế nhé, tạm biệt.

Hạ Tông Diễn chính đang chuẩn bị "nghiến răng trợn mắt" với Liễu bí thư một phen, nghe cú điện thoại này của Liễu Tuấn tức thì ngầm miệng lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng.

Cái tên Cận Hữu Vi mà hắn chưa nghe qua thì đừng sống ở Ngọc Lan nữa.

Cận công tử kết giao đủ tam giáo cửu lưu, là nhân vật oai phong, nghe ngữ khí của Liễu Tuấn tựa hồ còn chỉ huy được cả Cận Hưu Vi, hắn ý thức được mình đụng đầu phải đinh rồi.

Dáng vẻ của Liễu Tuấn không phải giả bộ.

- Này, nói mày đấy...

Tên đàn em vẫn không biết sống chết quát tháo, Hạ công tử không nói một lời, quay lại tát cho hắn một phát, tên đàn em sững sờ, che mặt thộn ra hồi lâu, không biết vì sao Hạ công tử nổi giận.

Cái tát này cũng chẳng có gì lạ.

Hà Tông Diễn quay đầu lai, liên tục cúi đầu, hắn không biết tên Liễu Tuấn là gì, chỉ biết luôn mồm xin lỗi.

Lần này Liễu Tuấn chán chẳng muốn đuổi đi nữa, quay sang nói với Thôi Phúc Thành:
- Đi thôi, tới khách sạn Thu Thủy.

Thôi Phúc Thành càng chẳng hiểu ra sao, không ngờ ngồi ở đây có mấy phút gặp phải chuyện như thế. Lập tức đứng dậy, mặt nghiêm lại không nói không rằng, mời Liễu Tuấn đi thả lòng, nhưng gặp phải hạng mù mắt như này, mất hết cả hứng.

Mồ hôi trên trán Hạ Tông Diễn đổ xuống như suối.

Hiện giờ hắn nhìn ra khí độ vững như núi thái sơn của hai vị này rồi, lúc đầu không để ý thành ra gây họa.

- Thật xin lỗi hai vị...

Hạ Tông Diễn một lòng muốn giữ hai người lại để lấy công chuộc tội, nhưng hai người đó hoàn toàn không định rườm lời với hắn, đi thẳng xuống lầu. Ra tới cửa, gặp ngay Hạ Hâm Xương hớt hải chạy tới, hoàn toàn ngó lơ lời chào hỏi của nữ tiếp tân, giống hệt đứa con trai bảo bối, đầm đìa mồ hôi.

Khi nhận được điện thoại của Cận Hữu Vi, Hạ Hâm Xương chính đang ở trên đường, nghe nói Liễu bí thư đang rất nổi giận, Hạ Hâm Xương tý rơi điện thoại, không biết thằng con mình làm sao đắc tội với Liễu nha nội rồi.

Người này thực sự không đắc tội nổi.

Hạ Hâm Xương không phải là lão đại lưu manh thông thường, làm ăn tới mức độ này, đối với biến hóa chính cục của thượng tầng rất mẫn cảm, ông ta biết hai người cha của Liễu Tuấn giờ làm chức vụ gì.

Liễu nha nội mà mu nhổ tận gốc nhà họ Hạ chẳng tốn một giọt mồ hôi.

- Ôi cha, Liễu bí thư, xin lỗi, chuyện này thật là...

Hạ Hâm Xương gặp được Liễu Tuấn ở cửa, rồi rít chắp tay xin lỗi, vẻ mặt hoảng sợ.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Không sao, tôi và Hạ công tử có chút hiểu lầm thôi.

- Cái thằng khốn kiếp đó.
Hạ Hâm Xương nghiến răng rít lên, nhìn vào bên trong, thấy Hạ Tông Diễn đang cuống cuồng chạy đuổi theo, tức thì tức không để đâu cho hết, rống lên:
- Hạ Tông Diễn, mày xéo ra đây.

Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn cau mày lại, Thôi Phúc Thành nói:
- Giám đốc Hạ, không cần đâu.

Hạ Hâm Xương vừa rồi quá kinh hoàng không chú ý tới Thôi Phúc Thành, lúc này nhìn rõ rồi, mồ hôi vã ra như tắm. Ông ta là nhà doanh nghiệp dân doanh trứ danh ở Ngọc Lan, tham gia hội nghị thành phố không ít, chẳng lạ gì thị trưởng.

- Xin lỗi, xin lỗi Thôi thị trưởng, thật không ngờ ngài cũng đại giá quang lâm, thật.. Thật xin lỗi hai vị lãnh đạo, đều trách tôi không biết dạy con.

Hạ Tông Diễn nhìn thấy cảnh này, hồn siêu phách tán, toàn thân run rẩy, hai chân xoắn vào nhau.

"Bốp" một cái tát đanh gọn khuôn mặt non mềm của Hạ công tử lằn lên năm dấu tay đỏ hỏn.

- Thằng khốn kiếp, mắt mù à, ngay cả thị trưởng và Liễu bí thư không nhận ra?

Hạ Hâm Xương rống lên, nhìn cái vẻ như muốn nuốt chửng đứa con trai, tiếp tân và phục vụ ở đại sảnh chưa từng thấy giám đốc Hạ nổi giận lớn như thế, tát con trai bảo bối trước mặt đám đông càng chưa bao giờ có.

Hạ Tông Diễn đưa tay che mặt, khóc không ra tiếng.

Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu, loại nhị thế tổ này sao tên nào cũng ăn hại như nhau? Thấy Hạ Hâm Xương lai vung tay lên muốn đánh, Liễu Tuấn nói:
- Giám đốc Hạ, bỏ đi, chỉ là hiểu lầm thôi mà.

Hạ Hâm Xương lập tức thu tay lai, cúi gập người xuống:
- Thôi thị trưởng, Liễu bí thư, hai vị tới đây là nể mặt họ Hạ tôi, kẻ dưới không hiểu chuyện, không biết hai vị đại giá quang lâm có chỗ nào chiễu đãi không chu đáo. Tục ngữ có nói đại nhân không chấp tiểu nhân. Tôi an bài gian phòng cho hai vị ngay... Liễu bí thư, vẫn chỗ cũ nhé.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Hôm nay thôi đi, để hôm khác.

Xảy ra chuyện như thế, hứng thú lớn đến đâu cũng hết rồi