Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 942: Bị mất mặt




Đúng như dự liệu, Liễu bí thư bị người ta đóng chặt cửa ở sở tài chính và quốc tư ủy tỉnh.

Phương án cải tạo và thành lập Cty chế tạo xe hơi Trường Phong đã được báo lên sở tài chính, quốc tư ủy tỉnh, khi Hà Duyên An còn ở tỉnh A, sở công nghiệp tỉnh đã nhận được báo cáo này, đồng thời cũng đã ký tên tán thành thực thi.

Khi đó thanh danh của Liễu nha nội bất kể ở thành phố hay ở tỉnh đều như mặt trời chính ngọ, không gì sánh bằng, bất kỳ hành động nào của y gần như đều được Hà tỉnh trưởng tán đồng. Sở công nghiệp tấp nhiên càng không thể cản trở, Cty Trường Phong nếu có thể tiến thêm một bậc, từ súng trường trở thành đại pháo, sở công nghiệp từ trên xuống dưới đều vui vẻ tán thành.

Hiện giờ đã đổi tỉnh trưởng, hơn nữa còn chẳng ưa gì Tiểu Liễu, sở công nghiệp không thay đổi, nhưng ủng hộ thì ủng hộ, tiền thì không cấp cho cho một xu.

Quốc tư ủy tỉnh về nguyên tắc không quản tiển mà do sở tài chỉnh tỉnh quản, liên quan tới việc hợp tác với nhà đầu tư nước ngoài đều do quốc tư ủy thẩm duyệt, sau đo mới tiếp vào trình tự tiếp theo.

Quốc tư ủy đồng ý cải tạo Cty Trường Phong sang sản xuất xe hơi, song thái độ như sở công nghiệp.

Có điều Liễu Tuấn biết, quốc tư ủy thực chất có quyền điều động tài chính nhất định, hơn nữa còn rất có tiếng nói trong chuyện thế này.

Người đầu tiên tới tìm quốc tư ủy là Triệu Ngạn chứ không phải Liễu bí thư.

Từ khi nghe thấy Liễu Tuấn muốn làm xe hơi, Triệu Ngạn giơ cả hai tay tán thành, ông ta là cán bộ cơ khí, lòng dạ khá thẳng thắn, thấy Liễu Tuấn lèo lái hai năm Cty Trường Phong hoàn toàn đổi sang bộ mặt mới, từ con nợ thành nhà giàu, công nhân mặt mày hớn hở, đãi ngộ nâng cao , công xưởng náo nhiệt, Triệu Ngạn phục từ trong lòng.

Chỉ cần Liễu bí thư nói là không thể sai được.

Triệu Ngạn khâm phục Liễu Tuấn, biểu hiện ra ở hành vi toàn tâm toàn lực làm tốt công tác của mình, cố gắng chia sẻ ưu phiền với Liễu bí thư. Liễu bí thư bận lắm, công việc trong tay rất nhiều, trọng trách trên vai rất nặng, thân là cấp phó, Triệu Ngạn rất tự giác, chỉ cần việc có thể làm được, tuyệt không làm phiền tới Liễu bí thư.

Lần này công ty thiếu tiền, không đợi Liễu Tuấn ra lệnh, Triệu Ngạn đã vội vàng chạy đi tìm Vương phó chủ nhiệm của quốc tư ủy, mong được quốc tư ủy giúp đỡ.

Triệu Ngạn không hiểu những lắt léo trong quan trường, đối với sự đấu tranh chính trị cấp tình càng không có nhận thức gì, trong suy nghĩ của ông ta chỉ biết đây là một việc tốt, quốc tư ủy không có lý do gì mà lại không ủng hộ.

Khi công ty cải cách cổ phần hóa, Triệu Ngạn và Vương phó chủ nhiệm cũng tiếp xúc với nhau, cảm thấy Vương phó chủ nhiệm rất tốt là một lãnh đạo kiên trì nguyên tắc, hết lòng ủng hộ công ty. Triệu Ngạn có ấn tượng không tệ. Vì thế mới vuội vàng tìm tới văn phòng Vương phó chủ nhiệm.

Không ngờ thái độ của Vương phó chủ nhiệm lại thay đổi hoàn toàn, nghe thư ký thông báo Triệu Ngạn tới tìm thì né tránh không gặp, nhưng thư ký nhắc Triệu Ngạn đang đợi ở bên ngoài, nếu nói dối sợ rằng sẽ mất tín nhiệm.

Vương phó chủ nhiệm rất tức giận.

Lão Triệu Ngạn này trên năm mươi rồi, làm sao không hiểu quy củ như thế? Không hẹn trước mà cứ tới là tới, coi quốc tư ủy do nhà lão ta mở, muốn gặp ai là gặp à?

Nói ra cấp bậc hành chính của Vương phó chủ nhiệm cũng ngang với Triệu Ngạn, đều là phó ở. Nhưng Vương phó chủ nhiệm cho rằng thân phận địa vị của mình hơn xa Triệu Ngạn, Triệu Ngạn cùng lắm chỉ quản lý một nhà máy mấy nghìn người, còn Vương phó chủ tịch quản rất nhiều chuyện trong tỉnh, quyền lực thực tế lớn hơn Triệu Ngạn rồi.

Có điều nếu Triệu Ngạn đã tới tận văn phòng, Vương phó chủ nhiệm cũng không tiện trợn mắt nói đối, chỉ đành bỏ thời gian ra tiếp kiến.

Triệu Ngạn có thẳng thắn đến đâu thì vào văn phòng cũng cảm nhận được không khí không đúng, Vương phó chủ nhiệm vẫn khách khí cười vui vẻ đứng dậy bắt tay, gọi "giám đốc Triệu" hết sức thân thiết, nhưng Triệu Ngạn nhận ra trong nụ cười của hắn có chút đối phó cho qua.

Điều này làm lòng Triệu Ngạn trầm xuống.

Ông ta không để ý tới thái độ của Vương phó chủ tịch, người ta dù sao cũng là lãnh đạo của tỉnh, Triệu Ngạn khó coi ngang hàng được. Có điều hắn đột nhiên thay đổi thái độ làm Triệu Ngạn không con tin vào mục đích tới đây nữa.

Vương phó chủ nhiệm nở nụ cười rất giả dối:
- Giám đốc Triệu đại giá quang lâm có gì chỉ giáo.

Triệu Ngạn hơi sửng sốt:
- Vương chủ nhiệm, sao dám nói chỉ giáo, tôi đến cầu viện..

- Ha ha, giám đốc Triệu, công ty Trường Phong cải cách xong rồi, giữa chúng ta làm gì có ai cầu viện ai?

Vương phó chủ nhiệm nói rất khách khí, nhưng chặn ngay lời Triệu Ngạn lại, mà ý tứ cũng rất rõ ràng, chúng ta không còn liên quan gì nữa, tốt nhất đừng có cầu với viện gì.

Triệu Ngạn là người thành thật, mặc dù hiểu rõ ý của hắn, nhưng còn cho rằng đối phương chưa hiểu mình tới đây có ý gì, liền tươi cười mời thuốc. Thường ngày Triệu Ngạn rất tiết kiệm, làm tới giám đốc cũng chỉ hút thuốc lá lại 3-5 đồng, hôm nay đi tới quốc tử ủy, mới mua một bao Trung Hoa.

Vương phó chủ tịch khoát tay, không nhận thuốc, lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Triệu không cần khách khí, tôi biết ông hôm nay tới là vì chuyện sản xuất xe hơi.

- Đúng đúng đúng.

Triệu Ngạn gật đầu liên tục, trong mắt mang theo vẻ mong đợi.

- Giám đốc Triệu, quốc tư ủy chúng tôi không quản tiền, ông trực tiếp tới tìm sở tài chính ấy.

- Vương chủ nhiệm...

Triệu Ngạn còn muốn nói, nhưng hắn đã đưa tay ngăn lại:
- Giám đốc Triệu, xin lỗi, hôm nay tôi rất bận.

Triệu Ngạn chỉ thành thật chứ không phải ngu, thấy thái độ cự tuyệt này của Vương phó chủ nhiệm, mặc dù trong lòng nạc nhiên nhưng không tiện nói gì, chỉ đành cáo từ đi về.

Bị mất mặt ở quốc tư ủy, Triệu Ngạn không phục, bảo lái xe đi thẳng tới sở tài chính, nửa đường điện thoại liền vang lên.

- Xin chào Liễu bí thư.

Triệu Ngạn vội vàng tiếp điện thoại.

- Lão Triệu, tới quốc tư ủy đấy à?
Liễu Tuấn hỏi.

Triệu Ngạn không ngạc nhiên, dù ông không báo trước, nhưng Liễu bí thư luôn liệu sự như thần, Triệu Ngạn đã lĩnh giáo nhiều lần lắm rồi, tựa hồ chuyện gì cũng nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn.

- Vâng thưa Liễu bí thư, Vương phó chủ nhiệm nói họ không quản chuyện này, phải đi tìm sở tài chính.

- Đừng đi nữa, ông quay về đi, để tôi.

Triệu Ngạn cũng không hỏi vì sao, gần như chấp hành theo bản năng.

Liễu Tuấn biết Triệu Ngạn bị từ chối ở quốc tư ủy, không muốn ông ta tới sở tài chính bị người ta lạnh nhạt, đôi khi Liễu bí thư là một người vô cùng bao che cho cấp dưới.

Nếu bị lạnh nhạt, thì hãy để Liễu bí thư tự đi.

Liễu Tuấn tới thẳng sở tài chính, tìm sở trưởng Hướng Hài. Hướng Hoài là người Cận Tú Thật đề bạt lên, giữ sở tài chính lâu năm rồi, có điều tuổi không nhiều, chỉ chừng 40, xét tuổi tác thì còn rất có tiền đồ.

Liễu Tuấn tới sở tài chính không ít lần rồi.

Hướng Hoài rất biết xã giao, dù trong lòng nghĩ thế, nào bề ngoài luôn tươi cười khách sáo, đương nhiên, liên quan tới hạng mục cụ thể, Hướng sở trưởng phải làm gì vẫn làm nấy, tuyệt đối không tùy tiện gật đầu.

Liễu Tuấn giống Triệu Ngạn, không hẹn trước mà tìm ngay tới cửa.

Thư ký Tiểu Chu nhìn thấy Liễu Tuấn, liền tươi cười đi tới chào đón:
- Chào Liễu bí thư.

- Chu xử, Hướng sở trưởng có đây không?

Tiểu Chu thầm nghĩ: Lúc này anh tìm tới nơi, chẳng lẽ còn chưa nghe ngóng rõ ràng Hướng sở trưởng có mặt không?

Tiểu Chu cũng rất hiểu thế cục của tỉnh, song không hiểu cao tầng lắm, Hà Duyên An đi rồi, nhưng cha ruột lẫn cha vợ của Tiểu Liễu đồng thời tiến vào cục chính trị. Loại nha nội kép như Tiểu Liễu ở tỉnh A là duy nhất , các đại lão tỉnh đánh nhau như thế nào Tiểu Chu không xen vào được, cũng chả dám xen vào. Tiểu chu chỉ biết một số người, ngàn vạn lần đừng có đắc tội.

Ví dụ như vị Liễu nha nội này.

- Có có, nhưng mà Hướng sở trưởng đang nói chuyện với mấy đồng chí khác.

Tiểu Chu liên tục gật đầu, thi thoảng quan sát thái độ của Liễu Tuấn, ý bảo, hay là ngài đợi một chút.

Liễu Tuấn đứng ngay tại chỗ, sắc mặt trầm tĩnh, không hề có ý ngồi đợi.

Tiểu Chu mặt sệ xuống, nha nội đúng là nha nội, nghe nói trước kia Hà tỉnh trưởng mà y muốn gặp là gặp ngay, sở tài chính đúng là chưa đủ tư cách để Liễu nha nội phải ngồi đợi.

- Xin Liễu bí thư chờ một chút, tôi thông báo với Hướng sở trưởng.
Tiểu Chu rụt rè nói, sau đó nhấc điện thoại trên bàn lên:
- Sở trưởng, bí thư Liễu Tuấn ở thành phố Ngọc Lan tới.

Hướng Hoài rất uất, cảm thấy Liễu nha nội không nể mặt, lúc mẫn cảm như vậy lại tới làm khó mình, nhưng Liễu nha nội đã tới, không gặp không được, hơn nữa còn không thể để người khác chờ.

Nha nội coi trọng nhất là vấn đề thể diện, anh làm mất mặt người ta, thì người ta có thể vì thế mà lột da anh.

- Được, mời Liễu bí thư vào.