Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 865: Cấp phó bộ




- Liễu bí thư.

Thôi Phúc Thành ngồi đối diện với Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.

Bội phục.

Thôi Phúc Thành bội phục Liễu Tuấn từ tận đáy lòng.

Chơi quá đẹp.

Thôi Phúc Thành bước vào chính đàn gần 30 năm rồi, trải qua nhiều sóng gió, gặp vô số người, nhưng chưa từng thấy nhân vật lợi hại như Liễu Tuấn, cho dù những nhân vật lớn trên tỉnh ai nấy đều thành tinh, cũng không bì được với người trẻ tuổi trước mặt này, Đinh Ngọc Chu chính là một minh chứng.

Đây là văn phòng thị trưởng.

Vừa họp xong, Liễu Tuấn liền tới thẳng văn phòng của Thôi Phúc Thành.

Hiện giờ y không cần phải kiêng kỵ gì nữa.

Từ hôm nay trở đi, mỗi một câu nói của y, tất cả mọi người trong tòa nhà chính phủ Ngọc Lan, bao gồm cả Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành đều phải suy nghĩ nghiêm túc.

Thôi Phúc Thành muốn hỏi xem Liễu Tuấn giở thủ đoạn gì khiến Đỗ Văn Nhược lâm trận trở cở, nhưng hắn không dám, bí mật như thế Liễu Tuấn chỉ chia xẻ với người thân cận nhất, hiển nhiên Thôi Phúc Thành chưa đạt tới mức độ đó.

Nhưng có thể thấy Liễu Tuấn nhất định nắm được thóp của Đỗ Văn Nhược, dùng thủ đoạn sấm sét, khiến hắn không dám phản kháng.

Đỗ Văn Nhược thích chuyên quyền, càng thích lộng quyền, ngang ngược độc doán cực điểm, kẻ như thế thì đầy sơ hở, nhưng chỉ có Liễu Tuấn mới đủ tự tin tóm lấy những nhược điểm ấy, đổi lại người khác ví như Thôi Phúc Thành thì không dám! Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân hắn cũng có nhược điểm, cũng có bí mật không thể lộ ra ngoài, nếu làm bừa lấy cứng chọi cứng chỉ có lưỡng bại câu thương.

Nhưng Liễu Tuấn không sợ, về kinh tế y 100 % không hề có vấn đề gì, một người có gia sản bạc triệu gần như không thể đánh vào kinh tế được.

Càng chẳng cần nói những nhân vật lớn uy danh hiển hách đứng sau y.

Nói theo miêu tả của tiểu thuyết võ hiệp, là một cao thủ nội ngoại công đều tới hóa cảnh, không hề sợ bất kỳ loại công kích nào.

Nhớ tới trạng thái thất thần của Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành cảm thấy may mắn, người đứng phía đối lập với Liễu Tuấn là Đinh Ngọc Chu chứ không phải là hắn.

- Thị trưởng, giữ chúng ta không cần phải như vậy chứ?

Thôi Phúc Thành cười ngượng:
- Thực sự bội phục từ đáy lòng mà lại.

Liễu Tuấn gật đầu, không nói tiếp về đề tài này nữa, y vốn không muốn ra tay ở cuộc họp thường ủy, hoàn toàn công khai đánh bại Đinh Ngọc Chu không phải là điều y muốn, bất kể thế nào chênh lệch hai người quá rõ ràng, Liễu Tuấn làm việc không để đường lui, truyền ra ngoài trong mắt các đại lão sẽ thành thiếu kiềm chế, đó không phải là chuyện tốt.

Y vốn cho rằng Đinh Ngọc Chu có thể nhìn rõ tình thế, chỉ cần ông ta không nhắm vào y, không nhắm vào khu Trường Hà, Liễu Tuấn hoàn toàn có thể chấp nhận, y không muốn làm ông vua không ngai ở thành phố Ngọc Lan, cứ kiếm thành tích thực sự ở khu Trường Hà, tiến vững chắc từng bước một mới là con đường tốt nhất.

Nhưng Đinh Ngọc Chu lại lần nữa nhận định nhầm tình thế, ép y phải đánh trả, thì không cần suy nghĩ chu đáo nữa.

Rất nhiều chuyện, bất kỳ ai cũng không thể làm tới mức hoàn mỹ được.

Nếu giờ đã đi nước này rồi, lập nên được quyền uy tối cao, vậy thì phài dựa theo tình thế này mưu tính hành động tiếp theo.

Liễu Tuấn hỏi:
- Thị trưởng, đầu năm sau tất cả các khu huyện đều phải tuyển cử khóa mới sao?


Thôi Phúc Thành gật đầu:
- Đúng, chừng tháng ba, đại hội đảng và đại hội nhân dân thường mở vào lúc đó.

- Vậy hiện giờ phải chuẩn bị bố trí ban bệ các khu huyện rồi.

Ngữ khí của Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh, như đang nói một chuyện vô cùng đơn giản.

Trong lòng Thôi Phúc Thành trào dâng một sự kích động, hắn nhậm chức bốn năm, trước kia tổ chức ban bệ các khu huyện hắn cơ bản không thể xen vào, đừng nói Đinh Ngọc Chu chưa bao giờ chừng cầu ý kiến hắn về nhân tuyển người đứng đầu đảng chỉnh phủ, cho dù là các chức cấp phó cũng an bài cho hắn một số lượng cực kỳ hữu hạn. Bình thường mà nói, hắn có thể tranh được một hai "hạn ngạch" cho người đứng đầu đơn vị trực thuộc là tốt lắm rồi, đó còn là do Đinh Ngọc Chu chấp nhận vì nhu cầu cân bằng, dù sao Thôi Phúc Thành có yếu thế tới mức cùng cực thì Đinh Ngọc Chu cũng chẳng lợi ích gì, lưu lại cho hắn chút mặt mũi còn dễ ăn nói với bên trên.

Hiện giờ Liễu Tuấn lại thương lượng lựa chọn nhân viên khu huyện ngay trước mặt hắn, hơn nữa Thôi Phúc Thành biết, nhân tuyển hai người hôm nay thương lượng, ít nhất có tới 80% có thể lên được vị trí chỉ định.

Nắm mũ ô sa trong tay, mới thực sự có thể thành lập nên uy vọng.

- Ừm, hiện giờ có thể chuẩn bị được rồi, Liễu bí thư có nhân tuyển nào trúng ý không?

Câu nói này của Thôi Phúc Thành hết sức thỏa đáng, bảy tỏ thành ý hợp tác bình đằng rõ ràng, mơ hồ còn đưa vị trí Liễu Tuấn làm chính. Thực tế, nếu Liễu Tuấn không gật đầu, nhân tuyển Thôi Phúc Thành đưa ra sẽ không qua được cuộc họp thường ủy.

Sau này Đinh Ngọc Chu lựa chọn hàng đầu là hợp tác với Liễu Tuấn, sau đó mới tới Thôi Phúc Thành.

Liễu Tuấn cười nói:
- Tôi là bí thư khu Trường Hà, nhân tuyển ban bệ khu huyện anh em tôi không tiện xen vào, hơn nữa tôi cũng không quen thuộc với tình hình các khu huyện khác, chuyện này phải để thị trưởng làm chủ, chúng ta cùng thương lượng mà làm.

- Không thế nói vậy được, Liễu bí thư là lãnh đạo thành ủy mà.
Thôi Phúc Thành cũng cười vui vẻ.

Hắn đã có được đáp án mình muốn.

Người trẻ tuổi này làm việc rất đẹp, hơn nữa không tùy tiện khiêm tốn, "thương lương mà làm" đã biểu thị rõ tâm thái của người lãnh đạo.

- Có một việc nữa muốn trao đổi với thị trưởng.

- Mời Liễu bí thư nói.

Thôi Phúc Thành chăm chú nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn trịnh trọng như thế chắc chắn chuyện không hề nhỏ.

- Ừm, lần trước tôi tới thủ đô gặp bộ trưởng Bạch Kiến Minh, có nói tới thị trưởng.

Liễu Tuấn vẫn nói rất bình thản.

Thôi Phúc Thành thiếu chút nữa làm rơi chén trà, nhìn Liễu Tuấn, mặt tỏ ra cực kỳ chấn động, nói không ra lời. Liễu Tuấn gật đầu xác nhận.

- Liễu bí thư nói với Bạch bộ trưởng về tôi...

Một lúc sau Thôi Phúc Thành mới hơi bình ổn được tâm tình kích động, đường đường là thị trưởng mà nói chuyện thành lắp bắp.

Thực sự là hắn quá kích động.

Bạch Kiến Minh là ai chứ?

Ủy viên bộ chính trị TW, bí thư ban bí thư, bộ trưởng trung tổ, năm giữ đề bạt cán bộ cấp phó bộ trên toàn quốc, Liễu Tuấn không ngờ lại có thể tới bái phỏng, thế đã đủ làm hắn chấn động rồi, vậy mà còn lại nhắc tới hắn nữa.

Điều này có ý nghĩa là gì, Thôi Phúc Thành sao lại chẳng hiểu

- Đúng, bác Bạch khá hiểu tình huống của thị trưởng.

Bác Bạch... Bác Bạch...

Người trẻ tuổi này rốt cuộc còn ẩn chứa điều gì đằng sau? Thực sự là làm người ta không sao suy đoán được.

Thâm sâu khó lường.

Thôi Phúc Thành chỉ có thể dùng từ ngữ này để hình dung cảm thụ của mình.

Thôi Phúc Thành luôn miệng nói:
- Cám ơn Bạch bộ trưởng! Cám ơn Liễu bị thư.

- Thị trưởng nên chuẩn bị trước, Hà tỉnh trưởng sắp tới sẽ đề nghị lên tỉnh ủy, tăng thêm thành viên cho đảng chính phủ, bên phía trung tổ có khả năng sẽ phái cán bộ xuống tiến hành khảo sát.

Liễu Tuấn không làm hắn hồi hộp thêm nữa, nói thẳng ra ý định.

Thôi Phúc Thành liên tục gật đầu.

Dù là an bài của Hà tỉnh trưởng hay Bạch bí thư, hiển nhiên đều do người trẻ tuổi này "giật giây" đằng sau, vốn Thôi Phúc Thành chỉ muốn thông qua kết minh với Liễu Tuấn mở rộng không gian sinh tồn của m ình, không phải làm một thị trưởng quá yếu thế nữa, đương nhiên nếu có thể tiến vào Hà hệ hoặc Nghiêm Liễu hệ thì không thể tốt hơn.

Nhưng Thôi Phúc Thành cũng rất tỉnh táo, không mang hi vọng hão huyền.

Một tập đoàn thể lực lớn, muốn kết nạp sinh lực mới, thì cũng phải là nhân vật kiệt xuất, tiền đồ như gấm, với biểu hiện "ăn hại" của mình, thực sự không đáng để xuất hiện trước mặt người ta.

Nhưng hiện giờ không ngờ giấc mơ thành sự thực, một cái bánh lớn ở trên trời rơi đánh bịch xuống đầu hắn, làm hắn choáng váng, toàn thân bất giác run lên.

- Liễu bí thư.

Thôi Phúc Thành đứng dậy, trịnh trọng bắt tay Liễu Tuấn.

Lúc này đây hắn thực sự không thể tìm ra cách tốt hơn biểu đạt sự kích động trong lòng nữa.

Kỳ thực Liễu Tuấn ra sức hỗ trợ Thôi Phúc Thành, đa phần là toan tính cho bản thân.

Mặc dù y đã thành công cản được đòn của Đinh Ngọc Chu, thậm chí gi được thắng lợi huy hoàng, nhưng cấp bậc và tuổi tác là hạn chế của y, cứ chọi cứng với Đinh Ngọc Chu không phải là cách lâu dài, chiếu theo tình thế hiện nay, Đinh Ngọc Chu chỉ có thể thỏa hiệp với y, nhưng không có nghĩa là Đinh Ngọc Chu không có sức hoàn thủ nữa.

Hà Duyên An nói, Đinh Ngọc Chu có tiềm lực rất lớn trên tỉnh, nếu chẳng may Đinh Ngọc Chu vận động cao tằng điều Dương Nguyên Ích đi, thậm chí là điều Thôi Phúc Thành đi, thì thế cân bằng hiện nay sẽ bị phá vỡ, quyền uy của bí thư thành ủy, dù sao cũng không thể cắt bỏ dễ như thế được.

Cho nên đẩy Thôi Phúc Thành lên mới là chính đạo.

Thôi Phúc Thành tiến vào đảng ủy chính phủ tỉnh, cấp bậc sẽ là phó bộ, chênh lệch với Đinh Ngọc Chu sẽ thu hẹp rất nhiều, thực sự có đủ vốn liếng ngồi ngang hàng với Đinh Ngọc Chu, thêm vào Liễu Tuấn chống lưng là cách làm ổn thỏa nhất.

Quá sắc ắt không thể lâu.

Vẫn là câu nói cũ, chức tranh của Liễu Tuấn là bí thư khu Trường Hà chứ không phải là bí thư thành phố Ngọc Lan.

- Thị trưởng, cá nhân không quan trọng, quan trọng là kiến thiết vì Ngọc Lan.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói một câu rất đường hoàng