Hỗn chiến trên đường phố, kinh động đến cục trưởng cục công an và mười mấy người cầm súng, tất nhiên nguyên cớ là ở bổn thiếu gia rồi. Thấy mười mấy chiếc súng đen chĩa lại, mấy tên côn đồ làm sao dám chống đối, ngay lập tức ngoan ngoãn từ bỏ vũ khí, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Bắt hết lại!”
Lương Quốc Cường hét lên một tiếng.
Thực ra không đợi cục trưởng ra lệnh, các vị cảnh sát đã ngay lập tức bước lên đằng trước, còng tay từng tên một. Đến những tên bị đánh cũng bị còng tay.
“Triệu Cường, mày được lắm! Lần này thì chờ chết đi nhé!”
Một người cảnh sát cắn răng đá Triệu Cường một phát, chính là Trình Tân Kiến năm ngoái đã được cất nhắc đề bạt vào vị trí đội trưởng trung đội 1 đội trị an cục công an huyện.
Thấy bọn côn đồ bị bắt, Lương Kinh Vĩ mới vất cây gậy trong tay xuống, cười hà hà tiến đến chào Lương Quốc Cường.
“Chú Quốc Cường, chào chú.”
Lương Kinh Vĩ chỉnh đốn lại quân trang, sau đó mới vẫy tay chào Lương Quốc Cường.
“Chào cháu, Kinh Vĩ. Cháu về bao giờ thế?”
“Cháu vừa xuống tàu hỏa. Nghe nói em gái cháu làm việc ở phố cổ, nên đến đây thăm nó, không ngờ lại gặp phải chuyện hay ho này ở đây.”
Lương Kinh Vĩ cười nói.
Tôi kéo tay Lương Xảo từ trong tiệm bước ra: “Anh Kinh Vĩ, may mà anh đến đúng lúc, nếu không chúng tôi thực sự gặp chuyện phiền phức rồi.”
Lương Quốc Cường ngay lập tức nhìn sang tôi: “Tiểu Tuấn, không sao chứ? Có bị thương không?”
“Không sao ạ”
Tôi cười lắc đầu.
“Lại còn không sao, vừa nãy Tiểu Tuấn bị tên côn đồ đánh ngã ra đất.”
Lương Xảo nói, nước mắt lại rơi xuống.
“A?”
Lương Quốc Cường và Lương Kinh Vĩ đều kinh ngạc.
“Không sao, chỉ là trên vai bị lãnh một đòn thôi, đã khỏi từ lâu rồi.”
Tôi quay quay cánh tay, ra vẻ mình không bị sao.
Lương Quốc Cường thấy tôi không việc gì, lúc này mới thở ra một tiếng. Ông vừa lên làm cục trưởng cục công an, côn đồ phố cổ mà làm con trai Liễu Tấn Tài bị thương, thì có lẽ không nhìn được mặt nhau nữa rồi.
“Trước tiên đưa người về thẩm vấn ở cục công an. Tiểu Tuấn, Kinh Vĩ, còn mấy người bạn trong tiệm nữa, mọi người cũng đến làm tường trình đi.”
Cảnh sát dắt tụi côn đồ thành một hàng rẽ vào chỗ rẽ ở phố cổ, phố cổ khá nhỏ, xe Jip vào đây không quay đầu được, nên dừng hết ở góc rẽ.
“Cậu là Tiểu Tuấn? Tôi là Lương Kinh Vĩ, việc của nhà tôi may mà có cậu”
Lương Kinh Vĩ kéo tay tôi, vừa đi vừa nói, thật là thân mật.
Lương Kinh Vĩ cao gần 1m80, cao gần bằng tôi kiếp trước. Đúng là hàm én mày ngài, người có tài trong thiên hạ. Nếu nói Lương Xảo hiện ra vẻ “mầm tai họa”, Lương Kinh Vĩ ở tuổi thành niên, đó là hình mẫu của người con trai đẹp, được nhiều phụ nữ chú ý.
Bổn thiếu gia cũng được coi là tướng mạo bất phàm đó chứ, nhưng nếu so với vị này, vẫn còn tự ti mặc cảm lắm.
May mà anh ta không sống cùng một thành phố cùng tôi, nên tôi không phải lo về sau anh ta giành gái đẹp với tôi.
“Anh Kinh Vĩ, nói lời này khách sáo quá, Xảo Nhi và tôi là bạn tốt của nhau đấy. Hơn nữa, may mà hôm nay anh đến kịp thời, cứu tôi lúc hoạn nạn. Hồi trước nợ nhau tình người lớn đến thế nào, giờ cũng trả hết rồi, hà hà.”
Lương Kinh Vĩ đã nghe người ta nhắc đến tôi từ lâu, cũng chỉ xem tôi là con trai của chủ nhiệm Liễu. Nếu bảo một dũng sĩ đánh giặc như anh ta xem tôi là cái gì đó quan trọng hơn, có lẽ hơi khó. Ai mà biết vừa gặp mặt, tôi không quen biết gì, vừa mở miệng đã thu về lòng khinh thường.
Điểm này, có thể thấy rõ từ thần thái của anh ta.
“Chú Quốc Cường, chú chẳng phải làm ở khoa bảo vệ ủy ban cách mạng sao? Chú chuyển đến cục công an từ bao giờ thế.”
Lương Kinh Vĩ nói với tôi vài câu, ròi lại hỏi Lương Quốc Cường.
“Cuối tháng trước, vừa đến đấy chẳng được mấy ngày.”
“Anh Kinh Vĩ, anh vẫn chưa biết phải không, sư phụ tôi giờ đây đường đường là cục trưởng cục cảnh sát đấy.”
“A? Chú Quốc Cường, chúc mừng chú!”
Lương Quốc Cường cười đôn hậu, nói: “Đều là do tín nhiệm của tổ chức thôi. Có làm được hay không, cũng không chắc chắn lắm.”
Con người thật thà này, cái gì cũng nói ra được, trước mặt hậu bối cũng chẳng ra vẻ mấy.
“Sư phụ, chú đừng khiêm tốn nữa, dựa vào sự nhẫn nại của chú, chẳng lẽ lại không làm tốt được hay sao?”
Tôi cười nói chêm vào.
“Sư phụ? Tiểu Tuấn, cậu là đệ tử của chú Quốc Cường?”
“Đúng thế, tôi theo sự phụ học võ gần một năm rồi.”
“Vậy chúng ta là sư huynh đệ rồi, lúc nhỏ tôi cũng là đồ đệ của chú Quốc Cường đấy.”
Lương Kinh Vĩ lại kéo tay tôi, thật là tình cảm thân thiết.
Đến cục công an, làm tường trình, đưa ba tên bị thương đến bệnh viện Nhân Dân huyện chữa trị, còn ba người còn lại, cả Triệu Cường, bị cho vào tù. Sự việc đã xong, buổi trưa Lương Quốc Cường mời mọi người, tất cả đến nhà ăn Nhân Dân đánh chén no nê một bữa. Lương Xảo đi cùng Lương Kinh Vĩ về thôn Phong Thụ thăm cha mẹ.
Lương Quốc Cường nghe lời tôi, không nói gì về chuyện này cho cha và mẹ.
Hơn 5 giờ chiều lúc gần tan ca, tôi lại chậm chạp đến cục công an, trực tiếp đi đến phòng làm việc trung đội trị an, tìm thấy được Trình Tân Kiến.
“Chú Trình, buổi tối chú có việc gì không? Cháu mời chú đi ăn một bữa!”
Trình Tân Kiến vội vàng đứng dậy, cười hà hà mời khách vào ngồi: “Ăn cơm à? Được, ăn ở đâu? Quán cơm Nhân Dân có được không?”
Tôi lại đờ người ra. Mấy người này sao cứ mở miệng ra là nhắc đến quán cơm Nhân Dân vậy nhỉ? Không đúng lắm chứ. Nghĩ một hồi mới hiểu, thì ra ông ấy muốn mời tôi. Cũng khó trách, đường đường một trung đội trưởng, chẳng lẽ lại để một đứa con nít mời cơm?
Ông ấy được điều động đến cục công an, cha còn phá lệ tìm đến ông ấy để nói chuyện.
Nghiêm Ngọc Thành rất khí phách, chẳng đến độ đích thân tìm đến một người cảnh sát nói chuyện. Nền tảng của cha trong chốn quan trường vẫn còn non kém, thời gian lên nhậm chức ngắn, vì thế phải cúi người thấp hơn một chút, thấy Trình Tân Kiến là người tài, nên cũng phá lệ một lần.
Cái gọi là nòng cốt, nền tảng, không phải cứ ở trên cao trông xuống mà có được.
Ghế của nhà ăn Nhân Dân, ngoài Trình Tân Kiến và tôi, còn có anh hai Liễu Triệu Mẫn. Anh ấy giúp tôi mang thuốc đến, vừa vặn 10 điếu cửa lớn trước đặt trước mặt Trình Tân Kiến.
“Tiểu Tuấn, cháu làm gì thế này?”
Trình Tân Kiến giật mình.
“Chú Trình, có một chuyện cháu muốn nhờ chú giúp”
“Tiểu Tuấn, cháu có việc gì nghĩ đến chú, đã là xem trọng chú lắm rồi! Có việc gì cháu cứ nói đi.”
Trình Tân Kiến cơm no rượu say rồi, đã có vài phần túy lúy, vỗ ngực nói.
“Cháu muốn xử lý Triệu Cường! Tối nay!”
Tôi khép mắt, nói rõ từng câu từng chữ.
“Được! Cháu muốn giải quyết thế nào thì giải quyết!”
Phòng giam số 1 của phòng thu thẩm huyện Hướng Dương, đã đặt lên một cái vành móng ngựa tạm thời. Triệu Cường và một tên côn đồ ở phố cổ, bao gồm cả ba tên côn đồ trong bệnh viện và tên lần đầu tiên hỗn chiến bị tôi đánh gãy chân nữa, tổng cộng là 7 người, đều đã đầy đủ. Bất kể bị thương hay là không, đếu bị còng ngón cái. Cái gọi là “còng ngón cái”, có nghĩa là hai tay giơ ra đằng sau, hai ngón cái đối nhau, sau đó còng vào. Không được động đậy gì, tư thế khó chịu chưa nói, thời gian bị còng lâu rồi, huyết quản không thông, ngón tay có nguy cơ bị hoại tử. Đối phó với mấy tên côn đồ này, cũng là hợp lý.
Bên thẩm vấn là Trình Tân Kiến và một người dân cảnh trị an trong trung đội, còn có 4 người đội viên liên phòng, ai nấy đứng ngay ngắn, thái độ rất nghiêm túc hung hãn. Ở giữa hai bên, là bổn thiếu gia, vắt chân chữ ngũ.
Ngoài ra còn một người nữa, để đầu trọc, mặt có hơi đen, cao to lực lưỡng, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, đứng bên cạnh, không biết đến để làm gì. Tôi cũng chẳng thèm đi hỏi, dù sao thì Trình Tân Kiến gọi ông ta đến, chắc chắn có dụng ý.
Nơi thu thẩm là một công trình kiến trúc cổ, mỗi nhà giam khoảng chừng hai mươi mấy mét muông, trên nền nhà bằng xi măng có đặt mấy tấm ván gỗ chắc nịch. Một người chen vào mười ba, mười bốn người, có phần chật hẹp.
“Triệu Cường, anh nói đì, hôm nay ai cầm đầu trò này?”
Bổn thiếu gia cười hỏi, rất có nhã ý.
Triệu Cường không biết tôi là thần thánh phương nào, ngước đầu lên, mắt nhìn Trình Tân Kiến, thều thào nói: “Trình đội trưởng….”
Trình Tân Kiến nhìn sang đội viên liên phòng, người đó ngay lập tức tát cho Triệu Cường một phát, mặt hắn đỏ bừng lên.
“Mẹ kiếp, thiếu gia Tuấn đang hỏi đáy, mày điếc à?”
“Thiếu… Thiếu gia Tuấn…”
“Không sai, là tôi đây. Tôi là Liễu Tuấn, cha tôi là chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện Liễu Tấn Tài” Tôi cười, nhìn tên côn đồ bị thương: “Vị đại ca này quý tánh là gì nhỉ? Hôm nay đánh tôi sướng tay lắm phải không?”
Tên côn đồ đó mặt trắng bệch, vừa nghe lời này, bỗng đỏ gay lên. Nhưng câu hỏi của Liễu thiếu gia lại không dám trả lời, cái tát vừa nãy Triệu Cường phải chịu gọi là méo mặt, chỉ cần nghe âm thanh đã biết là rất đau.
“Tuấn thiếu gia, tôi, tôi là thỏ…À không không, tôi là Đồ Tứ Quân…”
“Kệ xác mày tên là gì, món nợ đánh ta hôm nay trả sao đây?”
Tôi nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
Không đợi thỏ mở miệng cầu xin, người đội viên liên phòng đó đã túm tóc hắn đánh đến bảy tám cái tát, đánh đến mức độ răng rơi hết cả ra ngoài, gần xong còn bồi thêm một cú đá, thỏ lại giống như lúc sáng, co quắp thành một đống.
“Anh Cường, tôi hỏi anh, hôm nay ai cầm đầu?”
Triệu Cường run bắn mình, lắp bắp nói: “Tuấn thiếu gia, là, là tôi cầm đầu, tôi thấy…tôi thấy cô em ấy rất xinh, liền….”
“Bốp” một tiếng, đầu Triệu Cường dính đòn, nước trà và máu hòa vào với nhau nhỏ xuống.
Vừa nãy tôi nghe hắn nói đến tên Lương Xảo, máu trong người liền sôi lên, tiện tay lấy chiếc cốc thủy tinh đập vào đầu hắn. Loại cặn bã này, chưa nói đến việc đã vô lễ với Lương Xảo, chỉ cần miệng chúng nói một câu, là tôi không chịu được giận.
Thế là tâm tính của người 40 tuổi, liền lộ ra hết. Không ngờ tôi còn có lúc kích động như thế này. Có lẽ Lương Xảo không biết từ bao giờ đã chiến vị trí quan trọng trong lòng tôi.
“Con mẹ mày, loại cặn bã đầu đường có chợ như mày, lúc đái không thèm soi xem bóng mình thế nào, là loại người gì, mày chỉ là một đống *** thôi! Mày dám động đến Xảo Nhi à? Hôm nay tao không xử lý mày thì không mang họ Liễu nữa! Nói mau, cánh tay nào của mày động vào Xảo Nhi trước?”
Tôi nổi trận lôi đình. Đáng lẽ định trả vờ ra vẻ cool một chút, nhưng ai ngờ hắn vừa nhắc đếu Xảo Nhi, tôi lại thành thế này. Bộ mặt nho nhã giả tạo rơi xuống không còn chút gì.
Mấy tên côn đồ mặt mũi biến sắc.
Mấy đội viên liên phòng và Trình Tân Kiến gọi đến, đều là những người có máu mặt, ngay lập tức tháo còng cho Triệu Cường, đè hai bàn tay của hắn xuông nền xi măng lạnh buốt
“Tuấn thiếu gia, cậu nói đi, muốn mấy ngón tay của nó? Hay là cả hai bàn tay đều chặt?”
Một đội viên liên phòng cười ranh mãnh nói.
Triệu Cường sợ đến độ thét rú lên.
“Xin lỗi Tuấn thiếu gia,tôi…tôi là thằng khốn nạn đáng chết….Tôi thực không biết cô em ấy là người của thiếu gia…Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi không phải là người, cậu tha cho tôi lần này….”
Triệu Cường sợ thất thần đi rồi, cũng chẳng thèm để ý đến tuổi tác của tôi, mở miệng là “người của thiếu gia”, hà hà, nghe mới sướng tai làm sao!
“Tha con mẹ nhà mày! Đấy là chị tao, cũng là cháu gái của cục trưởng Lương, mắt chó của mày mù rồi mới dám động vào chị tao!”
Tôi bước lên trước dẫm chân lên hai ngón tay của tay phải Triệu Cường, cật lực day đi day lại. Tôi đi đôi giày da (loại giày dành cho trẻ con), may mà không có đế đinh, nếu không xương tay Triệu Cường nát ra rồi.Dù vậy, cũng đủ để hắn nếm đòn.
Tiếng kêu của Triệu Cường vọng âm trong sở thu thẩm, thật là thảm thiết.
Trình Tân Kiến lắc đầu, nghĩ rằng Triệu Cường đúng là ngốc hết chỗ nói rồi. Ai không dây vào, lại dây vào cháu gái của cục trưởng Lương? Lại còn ghê gớm hơn, là hình như cô cháu gái này có quan hệ không bình thường với con trai của chủ nhiệm Liễu. Thấy tôi như vậy, Triệu Cường hôm nay không chết cũng phải lột mấy lần da!
Xem ra đàn ông dù lớn bé thế nào, thì về vấn đề phụ nữ, cũng giống nhau cả thôi.
Tôi dẫm chân vào mười đầu ngón tay của Triệu Cường một lượt, tai nghe hắn ta rống lên thảm thiết, rồi thều thào, lúc này mới thu chân về, thuận chân đá vào mặt Triệu Cường, máu cam tóe ra.
“Triệu Cường, bổn thiếu gia không phải muốn làm khó mày. Lần trước mày đã dây vào ta một lần rồi, ta đã không tính toán. Ai ngờ lần này mày có mắt mà như mù, vẫn dám động vào tao. Nếu chỉ động vào mình tao thì cũng thôi, mày lại còn dám động vào cả chị tao nữa. Mẹ kiếp, nếu lần này tao tha cho mày, thì Huyện Hướng Dương còn coi tao là gì nữa chứ?”
Tôi lạnh lùng nói, tiếng nói chắc chắn lạnh đến tận xương.
Nghe những lời đầy sát khí này, đến cả Trình Tân Kiến cũng nổi gai ốc. Trước đó ông ta chỉ nghĩ, dỗ trẻ con là xong thôi. Để tôi đánh Triệu Cường một trận cho hả giận, không gây ra án mạng là được. Bây giờ xem ra, vị thiếu gia này hành sự đúng là có nguyên tắc lắm, chẳng giống một đứa trẻ chút nào hết.
“Chú Trình, cháu thấy thế này, mấy tên khác,cháu cũng chẳng so đo với chúng làm gì.”
Trình Tân Kiến cười hỳ hỳ nói: “Cháu nói thế nào thì là thế, chú nghe cháu hết.”
Xem ra ông ấy đúng là để tôi đơn phương độc mã thật rồi.
“Mấy tên khốn các người nghe cho rõ đây, bổn thiếu gia đây tốt bụng, tha cho các người. Các người nhổ hết răng của nó….” Tôi chỉ tay vào mặt Triệu Cường nói: “…nhổ cho mạnh vào, nhổ xong các người có thể đi. Nhớ cho kỹ, nếu như trong miệng hắn còn cái răng nào, ta sẽ bắt các người lấy mười chiếc răng ra mà bù vào đấy!”
Trình Tân Kiến lặng người, tên tiểu tử này cũng nhẫn tâm thật. Thế này thì mấy tên dưới quyền Triệu Cường đều gây thù chuốc oán với hắn ta rồi, dù có được thả ra thì cũng không thể làm loạn tiếp với nhau được nữa. Chiêu mượn dao giết người này mới thật tài tình!
Ai mà biết tôi không dễ dàng tha cho Triệu Cường đến thế. Đã ra oai, thì phải ra oai cho trót! Đã xử lý người khác, thì phải nghĩ cách làm cho họ cả đời không ngóc đầu lên được. Đây chính là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Bốp chát mấy tiếng, cả gương mặt của Triệu Cường sưng vù lên trong như mặt con heo, mồm nhễ nhại những máu. Trên nền nhà phòng giam, loang lổ máu và răng.
Thấy Triệu Cường như con chó nằm dưới sàn nhà, tôi quay ra nói với Trình Tân Kiến: “Chú Trình, người này giao cho chú, cháu không muốn nhìn thấy khi hắn ra khỏi đây mà vẫn còn nguyên vẹn”
Trình Tân Kiến cười, nói: “Yên tâm, chú đã có sắp đặt từ lâu rồi. Hắc Tử, cậu lại đây.”
Người đó trước giờ cứ đứng ở bên cạnh nhìn, không nó câu nào bước lên một bước.
“Tuấn thiếu gia, đây là Hắc tử, là nhân vật có tiếng trong huyện Hướng Dương đấy. Làm một số chuyện không hay, hà hà, nên bị vào trại giam số 5 ngồi một thời gian. Triệu Cường cứ giao cho anh ta đi.”
Hắc Tử cúi đầu nhìn tôi, cũng không nói gì.
Thấy dáng vóc thế này, đúng là rất ghê gớm đây. Triệu Cường so với người ta, đến cái giày cũng không bằng. Nhân vật khét tiếng thế này, mà tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào cả, có lẽ ở kiếp trước, nhân vật Hắc Tử này không phải năm 83 bị đánh một trận, cũng có lẽ bị tẩy án rồi. Triệu Cường giao vào tay anh ta, người trong trại giam ắt có cách làm cho hắn ta sống không được chết không xong. Thời gian một hai tháng, phải làm cho hắn đến độ khi ra ngoài rồi người đầy những bệnh! Ra tù rồi mà còn đi được khô phải lết thì đã xem như là may lắm rồi!
Để cho côn đồ trị côn đồ, chiêu này của Trình Tân Kiến cũng hữu hiệu như chiêu vừa rồi của tôi vậy.