Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 767: Yêu một người không nên yêu




Tiểu Vũ ngày hôm nay tỏ ra bất ngờ vì không thấy có khách viếng thăm, kể từ khi Tiểu Vũ làm giúp việc cho biệt thự số một cho tới nay, ngày nào cũng có rất nhiều khách khứa tới chơi, đại đa phần đều là nam nhân trung niên trên bốn mươi, hơn nữa đại đa số là cán bộ, vì khí độ đó khác hẳn với người thường.

Những cán bộ này khi tới thăm viếng đều rất khách khí với Tiểu Vũ, có một số thậm chí tỏ ra nịnh bợ rõ ràng, hai ngày trước có một đồng chí nữ hơn bốn mươi tuổi cùng chồng tới chơi, cứ nằng nhặc đòi thăm quan phòng của Tiểu Vũ, cô chối từ mãi không được, đành dẫn người ta vào thăm, ban đêm khi đi ngủ mới phát hiện ra trong chăn có một phong bì 1000 tệ.

Đây là lần thứ hai Tiểu Vũ nhận được một số tiền lớn như vậy, lần trước là con gái Chu Lệ của Chu Dược Phi, cứ ép nhét 1000 tệ vào trong túi đồ của Tiểu Vũ, làm Tiểu Vũ sợ vô cùng, nhưng vì ngại Nghiêm Phi có mặt nên Tiểu Vũ không dám nói, sau khi Nghiêm Phi đi rồi, Tiểu Vũ cuối cùng cũng thành khẩn lắp bắp "khai báo" với Liễu Tuấn.

Ai ngờ Liễu Tuấn sau khi nghe xong chỉ mỉm cười nói:
- Người ta đã tặng thì em cứ nhận đi.

Tiểu Vũ chẳng hiểu ra sao.

Mặc dù cô còn chưa hiểu chuyện đời lắm, nhưng cũng biết thứ tiền này là không thể nhận được, ngươi ta nào đâu có tặng tiền cho cô ? Mà là tặng cho Liễu Tuấn, chẳng qua vì Liễu Tuấn khí độ đường đường, người ta không dám đưa trước mặt mà thôi.

Gần như những cán bộ tới thăm đều mang theo đồ tới, cuối cùng lại lủi thủi mang về.

Quá trình Liễu Tuấn từ chối nhận quá cáp, trong mắt Tiểu Vũ cực kỳ "vô vị", Liễu Tuấn chẳng nói nhiều, chỉ im lặng ngồi đó, mắt lướt qua những thứ quà biếu kia, rồi lại nhìn qua chủ nhân của nó, là những cán bộ kia đều cười ngượng ngập, sau đó ngoan ngoãn mang đồ về.

Tiểu Vũ biết, mọi người đều sợ Liễu Tuấn.

Thật là lạ, cô chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Tuấn nổi giận với ai bao giờ, khách tới chơi mặc dù Liễu Tuấn không tỏ ra nhiệt tình cho lắm, nhưng trên khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười nhẹ nhàng, dáng vẻ rất hòa nhã, chẳng hiểu tại sao những cán bộ bốn mươi năm mươi kia lại sợ anh ấy như vậy.

Sau khi nhận được 1000 tệ lần thứ hai, Tiểu Vũ lại báo cho Liễu Tuấn.

Lần này Liễu Tuấn ngay cả nói một lời cũng chẳng có, chỉ gật đầu.

Tiểu Vũ chẳng còn cách nào, cô không biết cán bộ kia và vợ ông ta làm việc ở đơn vị nào, có ý muốn trả lại tiền cũng chẳng biết đâu mà trả, còn về phần số tiền của Chu Lệ, Tiểu Vũ hoàn toàn không dám đi trả.

Cô có một nỗi sợ hãi thăm căn cố đế với nhà họ Chu.

Vì hai nghìn tệ này mà Tiểu Vũ lòng dạ không yên, suy trước tính sau, liền tâm sự với mẹ.

- Bao nhiêu tiền?
Dì Chung mắt mở to, hỏi với vẻ không tin được.

Tiểu Vũ đưa hai ngón tay thanh thoát ra, đáp:
- Hai nghìn ạ.

- Mẹ tôi ơi, người làm quan đúng là có tiền thật đấy.
Dì Chung thở một hơi dài, rồi nhắc Tiểu Tũ:
- Con gái này, số tiền này không thể tiêu được, để mẹ giữ cho con. Mà thôi, con cứ giữ đi, tới lúc cần thiết thì đem trả lại cho người ta.

- Mẹ, anh ấy nói không sao cả.
Tiểu Vũ liền truyền đạt lại lời của Liễu Tuấn.

- Cậu ta nói không sao á?
Dì Chung chẳng hiểu, lẽ nào bí thư Tiểu Liễu là quan tham? Nghĩ tới đây bà liền trở nên sợ hãi, tư tưởng của dì Chung rất mộc mạc, tham quan thì tất nhiên không phải không tham tiền, mà là chưa tới lúc, nên chưa đòi đó thôi.

Hơn nữa, tham quan đa phần là háo sắc.

Dì Chung lo lắng hỏi:
- Con gái, cậu ta đã làm gì con chưa?

Kỳ thực lúc ban đầu Chu Phi Dược đích thân tới nhà, Chu Long còn mang theo mấy tên lưu manh dáng vẻ dữ tợn theo đằng sau, nói muốn Tiểu Vũ làm "giúp việc" cho biệt thự số một, ý tứ là gì cũng nói rất rõ ràng.

Dì Chung không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng phải đồng ý, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở một hồi, thế nhưng về sau Tiểu Vũ lại nói với bà, Liễu Tuấn không làm gì cô cả.

Lúc này dì Chung mới biết, Liễu bí thư không phải là một lão già năm sáu chục tuổi, mà chính là chàng trai trẻ khôi ngô đẹp trai đã ăn sáng trong quán của bà.

Nghe Tiểu Vũ truyền lại lời của Nghiêm Phi, dì Chung hoàn toàn yên tâm.

Nhưng hiện giờ bà lại lo lắng.

Chàng trai kia có phải là chỉ giả bộ thôi hay không, vì mới đến chưa biết rõ tình thế nông sâu thế nào nên không dám làm bừa, một khi ngồi vững chỗ là sẽ lộ ra bản chất? Con gái của mình xinh đẹp như thế, muốn dung mạo có dung mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, một hoàng hoa khuê nữ tươi trẻ, cả ngày từ sáng tới tối ở bên nhau mà không động lòng được sao?

Anh chàng này đang tuổi trẻ hừng hực.

Cái tuổi nhu cầu thịnh vượng lắm mà.

- Mẹ này, mẹ nói cái gì thế? Người ta là người đứng đắn, không giống như mẹ nghĩ đâu.
Tiễu Vũ không chịu, dậm chân hời dỗi.

- Thế thì tốt rồi, con gái à, con gặp phải quý nhân rồi đấy. Á, không được, không ổn, con gái, con , con, con không thích cậu ta đấy chứ?

Dì Chung không thẹn là am hiểu chuyện đời, mơ hồ từ trong lời của con gái nghe ra chút manh mối, thế thì phiền phức to rồi, theo lời Tiểu Vũ nói với bà ta, thì vợ của Liễu bí thư xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa cực kỳ "ghê gớm", mang theo hai vệ sĩ sát sườn, một nhân vật như thế, nếu như biết con gái mình "tranh chồng" với cô ta, thì hậu quả nghiêm trọng khó lường.

- Mẹ, mẹ chỉ biết nói bậy bạ thôi, con không nói chuyện với mẹ nữa, con phải trở về nấu cơm đây, anh ấy về một cái là muốn ăn cơm ngay.
Tiểu Vũ thẹn tới mặt đỏ bừng bừng.

Dì Chung nhìn theo bọn lưng nhỏ nhắn, đầy sức xuân của con gái, bất giác lắc đầu, khuôn mặt đầy âu lo, nha đầu này ngàn vạn lần đừng có yêu phải người không nên yêu đấy!

….

Bàn Đại Hải cười sảng khoái nói:
- Tuấn thiếu gia, cái biệt thư này không tệ, không ngờ cán bộ chính phủ mà cũng được hưởng đãi ngộ cao như thế!

Tới nhà Liễu Tuấn, hắn không cần phải làm bộ làm tịch gọi "Liễu bí thư" nữa, gọi "Tuấn thiếu gia" thuận miệng hơn, hơn nữa lại có cảm giác được quay về thời mười mấy năm trước ở huyện Hướng Dương, mọi người đi theo Tuấn thiếu gia tung hoành thiên hạ.

Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu.

Cũng chỉ có loại người như Bàn Đại Hải mới nói ra những lời này, cho rằng quan viên chính phủ đều là "sư khổ hạnh", mấy năm qua Bàn Đại Hải dọc ngang chốn thương trường, thanh danh càng ngày càng cao, các loại quan viên lớn nhỏ qua lại không ít, chất lượng sinh hoạt của quan viên chính phủ thực sự là không đáng nhắc tới, đến giờ hắn vẫn không sao hiểu nổi, Tuấn thiếu gia đi chuốc khổ vào thân làm gì.

Nếu như Tuấn thiếu gia không theo nghiệp chính trị, với tài sản dưới tên của Xảo Nhi và Tiểu Thanh, thân vương Ả-Rập trong mắt Tuấn thiếu gia cũng chỉ là dân nghèo.

Chỉ có điều lão đại quyết như thế, người làm huynh đệ cũng không cản, chỉ đành tận lực giúp đỡ thôi.

Bàn Đại Hải phất tay với bên ngoài:
- Mang hết cả vào đi.

Một lúc sau mấy người nam nhân mặc đồ tây màu đen mang từng bao lớn gói nhỏ, đặt vào trong phòng khách, nhẹ nhàng đặt xuống. Bàn Đại Hải lại phất tay, mấy người đó khom người cúi chào Bàn Đại Hải và Liễu Tuấn, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn thấy những thứ này, Tiểu Vũ nghĩ, đuổi đi làm gì, tí nữa lại tốn công gọi người vào vác đi.

Không nghi ngờ gì, Bàn Đại Hải là một vị khách khiến Tiểu Vũ phải hoảng hồn, cô không phải là chưa gặp qua người béo, nhưng người "hoành tráng" như vậy thì cô mới thấy lần đầu, tưởng chừng như chỉ đi hai bước thôi cũng không thở nổi nữa.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đại Hải ngồi đi.

Tiểu Vũ cảm giác được, trong nụ cười của Liễu Tuấn, mang theo sự thân thiết khó diễn tả thành lời, hoàn toàn khác biệt với nụ cười xã giao với những người khách khác.

Liễu Tuấn hỏi:
- Những thứ gì thế?

- Quần áo, trà, thuốc là!
Bàn Đại Hải đáp:
- Quần áo là do Tiểu Thanh mua, mấy hôm nữa cô ấy và Kim Phú Xương sẽ đích thân dẫn đội khảo sát tới, bảo tôi đem quần áo mang tới cho thiếu gia trước, cô ấy lần trước đi Châu Âu một chuyến, cho người thiết kế đặc biệt cho thiếu gia. Louis Vuitton, Armani đều có hết. Còn trà và thuốc do tôi và anh Hắc Tử mua.

Nghĩ tới việc Liễu Tuấn vừa tới khu Trường Hà, cần chú ý ảnh hưởng, nên Tiểu Thanh bố trí như vậy, coi như chu đáo hết sức rồi.

Liễu Tuấn liền gật đầu.

Với quan hệ giữa y và Bàn Đại Hải cùng Hắc Tử, bất kể bọn họ mua cho cái gì cũng không cần phải nói tới nửa câu khách khí.

- Tiểu Vũ, đem những thứ này vào phòng tôi đi, trà và thuốc thì để lại một ít tiếp khách.
Liễu Tuấn căn dặn Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ giật mình, bất giác nhìn lại Bàn Đại Hải, người này không đơn giản, có thể được Liễu Tuấn thu quà cáp, thì Đại Hải là người đầu tiên cô biết.

Tiểu Vũ đi tới pha một cốc trà cho Bàn Đại Hải, rồi mới khom người xuống lấy đồ mang lên lầu, đồ quá nhiều, riêng thuốc lá đã có hơn 20 tút, phải đi tới mấy chuyến mới xong.

Bàn Đại Hải đánh giá Tiểu Vũ thật kỹ càng, mỉm cười giở ngón tay lên với Liễu Tuấn:
- Tuấn thiếu gia con mắt rất tốt, cô bé này còn chưa nở đâu, đợi tới khi nở rồi, càng rực rỡ hơn bây giờ.

Bàn Đại Hải từ khi lập công ty Phượng Hoàng tới giờ, có thể nói là "chơi gái vô số", ánh mắt nhìn nữ nhân rất chuẩn xác.

- Ngay cả anh cũng nói cô ấy không tệ, thì chắc chắn là chính xác rồi.
Liễu Tuấn chỉ mìm cười nói, cũng không giải thích nhiều.

Không cần thiết phải giải thích.

Bất kể là y làm gì, thì với đám Hắc Tử, Đại Hải, Đại Cương, đều chấp nhận hết.

Nghe thấy lời này, Tiểu Vũ đang lên cầu thang thiếu chút nữa thì té ngã.

Bàn Đại Hải cố gắng hết sức đem cái đầu tròn xoe ghé tới gần Liễu Tuấn, hạ thấp giọng xuống, hỏi với chút lo lắng:
- Tuấn thiếu gia, nếu như Phi Phi tới thì phải làm sao?

Liễu Tuấn cười:
- Phi Phi đã tới rồi, hai người còn gặp mặt, nói chuyện riêng một lúc.

- Cao! Lão đại đúng là lão đại!
Bàn Đại Hải trố mắt, lại lần nữa giơ ngón tay cái lên.

Đã có vợ còn nuôi tình nhân thì Bàn Đại Hải thấy nhiều lắm rồi, chính hắn cũng là người trong số đố, nhưng thân phận của Nghiêm Phi không hề tầm thường, lại là mỹ nữ tuyệt đỉnh thiên hạ, không ngờ cho phép Tiểu Vũ ở bên cạnh Liễu Tuấn, quả nhiên cực kỳ bản lĩnh.

Liễu Tuấn cười mắng:
- Thôi đi! Luận tới cái bản lĩnh này thì còn ai hơn được anh?

Bàn Đại Hải mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cái đồ vật nho nhỏ, đặt lên mặt bàn:
- Cái thứ này nghe nói là cổ vật triều Tống, tôi thấy hay hay, liền mua tặng cho thiếu gia đặt trong thư phòng.

Liễu Tuấn cầm lên xem, là một con hổ chặn giấy bằng đồng mà vàng, chất liệu đồng đen, tạo hình phong cách cổ xưa, rất có phong thái, đặt trong thư phỏng rất có ý cảnh. Bàn Đại Hải chẳng phải người phong nhã, tất nhiên chuyên môn mua cho y.

- Được.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.