Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 683: Đấu tranh bắt đầu




Liễu Tuấn ngày hôm sau đến chỗ làm không lâu, liền nhận được thông báo chính thức của văn phòng tỉnh ủy, mời y tới đó một chuyến.

Điện thoại do phó thư ký trưởng, chủ nhiệm văn phòng Hạ Phượng Phi gọi tới, lời nói mang vẻ rất công việc, khách khí, nhưng không hề có tình cảm.

Liễu Tuấn đoán chừng thư ký của Hồng lão tổng đến rồi.

Nếu không Hạ Phượng Phi sẽ không có thái độ này, Hạ Phượng Phi là do Chu Ba đề bạt lên, về sau Chu Ba điều khỏi ban thống chiến, trung ướng "nhảy dù" tới một vị thư ký trưởng, Hạ Phượng Phi vẫn ngồi vững vàng ở vị trí cũ, không chút lay động nào, đối với Liễu Tuấn bất kỳ lúc nào cũng vô cùng khách khí.

Tối qua nhận được thông báo của Hà đại tiểu thư, Liễu Tuấn vốn định ngồi đợi ở Đại Ninh, chẳng cần sáng sớm trở về huyện Đại Ninh, rồi lại vội vàng chạy xe lên thành phố, nhưng Liễu Tuấn không muốn tiết kiệm trình tự này.

Con rể bí thư tỉnh ủy chỉ là thân phận cá nhân, dù sao y là bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc, thư ký Hồng lão tổng tới điều tra, thì tới phòng làm việc tìm Liễu thư ký là hợp lý nhất.

May mà chuyện dậy sớm tập luyện của Liễu Tuấn vẫn được duy trì, cho dù là trong tuần trang mật, cũng rấ ít khi ngủ lỳ trên giường, nên chuyến này đi đi lại lại cũng không vất vả lắm.

Liễu Tuấn dặn Vương Á chuẩn bị xe, đưa theo Phan Tri Nhân lên tỉnh.

Nếu như là làm việc công, thì Liễu bí thư cũng phải lọng trọng nghi thức.

Phan Tri Nhân có chút khó hiểu vì việc văn phòng tỉnh ủy đột nhiên triệu tập, nhưng thấy Liễu Tuấn sau khi lên xe chỉ nhắm mắt không nói, mấy lần muốn hỏi cuối cùng lại không dám.

Từ khi Mao Ái Tiên đi tố cáo, huyện Ninh Bắc chưa có ngày nào được yên.

Chuyện này đúng là cổ quái.

Người đi lên trên tố cáo có cả ngàn cả vạn, lại chỉ có Mao Ái Tiêm gây ra xôn xao lớn như thế.

Phan Tri Nhân tất nhiên không biết chuyện này đã trở thành đốm lửa khiến mấy phái hệ lớn đấu tranh với nhau, trong suy nghĩ của hắn, huyện Ninh Bắc cũng được, Liễu bí thư cũng được, đều không thể khơi lên sóng gió lớn như thế, cao tầng đầu tranh, sao lại do một chuyện nhỏ xíu như vậy gây nên?

Thế nhưng đấu tranh chính trị, đúng là khó mà suy đoán được.

Tám mươi năm trước, một người thanh niên Serbia tay cầm súng lục nổ súng vào vợ chồng Đại công tước Ferdinand thái tử đế quốc Áo Hung khi đến thăm thủ phủ Serbia, liền nổ ra một cuộc chiến tranh thế giới làm cho hàng triệu người phải chết.

Xe đi vào nội thành Đại Ninh, Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng:
- Thư ký của Hồng lão tổng tới tỉnh, muốn điều tra vấn đề của huyện Ninh Bắc.

Thình lình nghe được tin tức này Phan Tri Nhân toàn thân run rẩy.

Tay Vương Á cũng run lên, thiếu chút nữa thì lệch tay lái.

Trong mắt Vương Á và Phan Tri Nhân, Hổng lão tổng thực sự như nhân vật trên trời, nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, ông đột nhiên lại hứng thú với huyện Ninh Bắc, còn phái thư ký riêng tới điều tra chân tướng sự thật.

Liễu Tuấn nói một câu như vậy sau, lại ngậm miệng vào, sắc mặt Phan Tri Nhân biến đột một hồi cũng dần dần trấn tĩnh lại, chỉ thi thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn Liễu Tuấn, nhưng từ đâu tới cuối sắc mặt Liễu bí thư đều hết sức bình tĩnh, không nhìn thấy có chút xao động nào.

Lòng dạ như sóng cả cuộn trào của Phan Tri Nhân cũng bình tĩnh lại.

Cái gọi là phong độ đại tướng chính là đây!

Phan Tri Nhân cảm khái trong lòng.

Xe tới khu nhà tỉnh ủy, Liễu Tuấn đi thẳng tới văn phòng Hạ Phượng Phi.

Trong phòng làm việc, Hạ Phượng Phi chính đang nói chuyện với ba người, nhìn thấy Liễu Tuấn vội đứng dậy mìm cười:
- Liễu bí thư tối rồi.

- Chào Hạ chủ nhiệm.

Liễu Tuấn theo quy củ quan trường đi nhanh tới mấy bước bắt tay Hạ chủ nhiệm lưng hơi khom xuống, dưới tình huống bình thường bí thư huyện ủy gặp một bí thư ký tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy nắm đại quyền trong tay phải có thái độ như Liễu Tuấn.

Liễu bí thư không vì mình là nha nội, được chiều sinh kiêu, coi trường quan trên.

- Nào Liễu bí thư, để tôi giới thiệu.
Hạ chủ nhiệm giới thiệu ba người ngồi đo cho Liễu Tuấn.

Người ngồi giữa tuổi chừng ba mươi sáu ba mươi bảy, mặt trắng trẻo thanh tú, mang một chiếc kính gọng đen, mặc sơ mi trắng, trông lịch thiệp tên là Vu Tề Quân, là cán bộ cấp phó sở làm việc trong văn phòng của Hồng lão tổng.

Hai người còn lại một nam một nữ tuổi tương đối trẻ, nữ chưa tới ba mươi, người cao ráo, dung mạo xinh đẹp, mặc trang phục công sợ, tóc cắt ngắn, có chút "mùi vị sách vở", nhưng chưa đeo kính, tên là Lăng Nhã, cán bộ cấp chính xử, là nhân viên làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng.

Hồng lão tổng nổi tiếng mạnh mẽ quyết đoán, không ngờ lần này phái tới điều tra tình hình lại là hai phần tử trí thức trông nho nhã như vậy, khiên người ta hơi bất ngờ.

Một nam tử trẻ còn lại chừng hai bảy hai mươi tám, cũng mặc sơ mi trắng, hết sức cường tráng, trông bừng bừng khí thế, Liễu Tuấn đoán là nhân viên bảo an, quả nhiên Hạ chủ nhiệm giới thiệu hắn tên là Cung Đại Thành, là quan quân trong đoàn cảnh vệ trung ương.

Lúc hai người bắt tay, Cung Đại Thánh mắt ánh lên vẻ sắc bén, nhìn Liễu Tuấn ngạc nhiên, đó gọi là người trong nghề vừa ra tay là biết có "nghề" hay không, vừa mới chạm tay n hau, Cung Đại Thành biết ngay vị bí thư huyện ủy trẻ này đúng là có "nghề", người thân mang tuyệt kỹ thì Cung Đại Thành thấy nhiều rồi, nhưng đối phương là quan phụ mẫu chấp chính một phương, lại là nha nội mà có thân thủ như thế đúng là hơi nằm ngoài dự liệu của hắn.

Liễu Tuấn thân thiệt mỉm cười tỏ ý chào hỏi, Cung Đại Thành cũng mỉm cười đáp lại.

Trong chớp mắt đó thôi ấn tưởng Cung Đại Thành với Liễu Tuấn thay đổi không ít.

Chỉ có người tập võ thuật, mới biết được tập võ từ nhỏ, không ngừng kiên trì luyện tập cần có nghị lực nhường nào, phải nếm trải bao nhiêu khổ cực, ít nhất ở phương diện nghị lực khác hẳn người t hường.

- Liễu bí thư thật là trẻ.
Giới thiệu xong, Vu Tề Quân mỉm cười nói một câu.

Với người khác được Vu Tề Quân khen một câu như vậy là mừng không sao tả siết, nhưng Liễu Tuấn đâu có ngây thơ như thế, cũng chỉ mỉm cười đáp lại:
- Đều do tổ chức tín nhiệm.

Hiện giờ không thể tùy tiện nói lời khách khí kiểu như "may mắn mà thôi" được.

Người ta từ thủ đô chạy tới đây chẳng phải là ca ngợi công đức Liễu nha nội nhà cậu.
- Vu ti trưởng, Liễu bí thư dù trẻ tuổi, nhưng rất giỏi kiến thiết kinh tế, chỉ trong hai năm ngắn ngủi GDP của huyện Ninh Bắc tăng lên trên gấp đôi, tài chính tăng trưởng liên tục, nằm nào cũng có dôi dư!
Hạ chủ nhiệm mỉm cười bổ xung.

Hồng lão tổng nổi danh nhờ quản lý kinh tế, lời này của Hạ chủ nhiệm có mục đích rõ ràng.

Vu Tề Quân chỉ cười chút rồi thu lại, nghiêm túc nói :
- Liễu bí thư, chúng tôi nhận sự phó thác của Hồng phó thủ tướng, tới huyện Ninh Bắc tìm hiểu tình hình, mời đồng chí phối hợp.

- Đương nhiên, thành viên ban huyện ủy Ninh Bắc bao gồm cả tôi sẽ hết sức phối hợp.
Liễu Tuấn cũng đáp rất nghiêm túc.

- Tốt rồi, Liễu bí thư, vậy chúng ta tới huyện Ninh Bắc tìm hiểu tình hình!
Vu Tế Quân cũng chẳng nói những lời thừa thãi.

- Cám ơn Hạ chủ nhiệm.
Vu Tề Quân bắt tay Hạ chủ nhiệm cám ơn.

- Không cần khách khí, Vu ti trưởng có cần văn phòng tỉnh ủy phái người đi cùng không?

Hạ chủ nhiệm hỏi vô cùng khách khí.

Vu Tề Quân mỉm cười đáp:
- Tạm thời không cần, tôi nghĩ các đồng chí trong ban huyện ủy huyện Ninh Bắc sẽ phối hợp tốt thôi.

Nhóm Vu Tề Quân chuyến này tới rất kín đáo, trước đó chủ nhiệm văn phòng phó thủ tướng, chỉ gọi điện thông báo cho Nghiêm Ngọc Thành, nói rõ mục đích chuyến đi này của ba người Vu Tề Quân là tìm hiểu sự kiện ngày 26 tháng 12, và tình huống hóa đơn tạm của nông dân, không liên quan tới các vấn đề khác.

Nhóm Vu Tề Quân sau khi đến cũng chỉ bái phỏng Nghiêm Ngọc Thành và Hạ chủ nhiệm, những lánh đạo tỉnh ủy khác không gặp một ai, Nghiêm Ngọc Thành dặn Hạ chủ nhiệm tiếp đãi theo thông lệ bình thường, do huyện Ninh Bắc phối hợp điều tra là được, không chỉ thị cho các đồng chí tỉnh thành tháp tùng.

Hạ chủ nhiệm chỉ hỏi theo lễ tiết thôi, Vu Tề Quân uyển chuyên từ chối, cũng không nói thêm nữa.

Hạ chủ nhiệm đưa bọn họ tới cổng ủy ban tỉnh, bố trí một chiếc xe Audi đưa nhóm Vu Tề Quân tới huyện Ninh Bắc.

Ý tứ của Hạ chủ nhiệm là để lái xe tỉnh ủy đưa đi, nhưng Vu Tề Quân nói để Tiểu Cung lái xe là được, không cần làm phiền các đồng chí lái xe của tỉnh.

Nhìn thấy chiếc Santana cũ kỹ mà Liễu Tuấn dùng để đi tới, mắt Vu Tề Quân hơi nheo lại liếc sang phía Lăng Nhã, Lăng Nhã khẽ gật đầu, không biết là ngạc nhiên vì sự tiết kiệm của lãnh đạo huyện Ninh Bắc hay hoài nghi Liễu Tuấn cố tình làm ra vẻ.

Chiếc Santana đi trước dẫn đường, xe Audi theo sát đằng sau.

Xe ra khỏi nội thành, lên đường quốc lộ thành phố Đại Ninh được mười mấy kilomet thì bắt đầu gặp ồ gà mấp mô lồi lõm, Vương Á đi quen n ên thoải mái vượt qua "chướng ngại", Cung Đại Thành không quen thuộc, lại phải theo sát Vương Á, nên dù kỹ thuật cao siêu thì xe không tránh khỏi rung lắc, nhưng tới địa phận huyện Ninh Bắc, đường xá cải thiện lớn, biến thành rộng rãi bằng phẳng, ở giữ thậm chí còn có trồng hoa cách ly, xe đi rất êm, Lăng Nhã nói:
- Đường quốc lộ huyện Ninh Bắc không tệ.

Vu Tề Quân gật đầu:
- Nghe nói Liễu tỉnh trưởng ở tỉnh J cũng đẩy mạnh tu sửa đường xá.

Lăng Nhã khẽ mỉm cười gật đầu.

Hai cha con này, con đường chấp chính rất nhất trí.

Đương nhiên trên xe chỉ có ba người bọn họ nên nói chuyện thoải mái, nếu như Liễu Tuấn có trên xe bọn họ dứt khoát không nghị luận gì, trước chuyến đi, chủ nhiệm văn phòng phó thủ tướng căn dặn hết sức rõ ràng, chỉ tìm hiểu tình huống, không phát biểu ý kiến với bất kỳ chuyện gì.