Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 669: Đá thái hồ




Sao lại là người này?

Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Phan đạo diễn.

Không phải nghi ngờ gì, Phan đạo diễn đã nhớ ra Liễu Tuấn là thần thánh phương nào, chính là người thanh niên trẻ cao lớn đã thân thiết nắm tay bà chủ lớn ở khu mua sắm Giải Phóng đó.

Khi đó nghe Thư Tâm nói Lương tiểu thư rất có khả năng chính là bà chủ lớn đứng đằng sau công ty Phượng Hoàng, Phan đạo diễn đầy ghen tị với Liễu Tuấn, người bên cạnh Xảo Nhi.

Người này quá may mắn rồi.

Đừng nói bà chủ lớn của công ty Phượng Hoàng gia tài chục tỷ, riêng dung mạo tuyệt thế đó thôi cũng làm tuyệt đại đa số nam nhân hận Liễu nha nội tới tận xương rồi.

Bởi thế Phan đạo diễn có nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ gặp được Liễu Tuấn ở đây.

Còn là tân lang nữa!

Không phải đùa đấy chứ.

Làm người chẳng lẽ có thể hạnh phúc được tới cái mức độ này sao?

Thế thì thần tiên cũng phải ghẹn tị.

Bàn Đại Hải không hề để ý tới sự kinh ngạc của Phan đạo diễn, cười híp cả mắt lại giới thiệu:
- Tuấn thiếu gia, đây là Tiểu Phan, đạo diễn của công ty điện ảnh Phượng Hoàng, trình độ tạm được.

Liễu Tuấn cười bắt tay Phan đạo diễn.
- Phan đạo diễn, vẫn còn khỏe đấy chứ?

Phan đạo diễn nắm chặt tay Liễu Tuấn.

- Chào Tuấn thiếu gia, vẫn khỏe, vẫn khỏe.

- Sao Tuấn thiếu gia gặp qua Tiểu Phan rồi ư?
Bàn Đại Hải hết sức cơ cảnh, lập tức đánh hơi được mùi vị khác lạ.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Gặp qua một lần, ở khu mua sắm Giải Phóng tại thành phố Nam Phương, Phan đạo diện đang cùng Thư Tâm quay phim.

Phan đạo diễn lòng càng kinh hãi: Quả nhiên là y rồi!

Nhưng Liễu Tuấn thẳng thắn thừa nhận chuyện này làm cho Phan đạo diễn bất ngờ.

- Đi cùng với Xảo Nhi.
Thấy Nghiêm Phi đang hào hứng tham quan các loại đạo cụ mà tổ nhân viên quay phim mang tới, không hề đề ý tới bên này, Liễu Tuấn khẽ nói thêm một câu.

Bàn Đại Hải choàng tỉnh.

Người này phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ra điểm mấu chốt hôm đó, Phan đạo diễn đã thấy Tuấn thiếu gia và Xảo Nhi ở cùng nhau, hiện giờ ở nơi này thấy Tuấn thiếu gia chuẩn bị kết hôn, trong chuyện này có chỗ không tiện.

Là thân tín của Liễu Tuấn, Bàn Đại Hải hiễu rất rõ chuyện quanh Tuấn thiếu gia với Xảo Nhi, Tiểu Thanh cùng Nghiêm Phi. Xảo Nhi và Tiểu Thanh biết sự tồn tại của Nghiêm Phi, nhưng sợ rằng Nghiêm Phi chưa chắc đã biết sự tồn tại của Xảo Nhi và Tiểu Thanh.

Đừng để Phan đảo diễn mù mờ thế nào "vạch trần thiên cơ"

- Tiểu Phan, hôm nay tới đây chỉ để ý tới chụp ảnh thôi, những chuyện khác đừng hỏi nhiều cũng đừng nói nhiều, hiểu chưa?
Bàn Đại Hải lập tức căn dặn Phan đạo diễn, vẻ mặt rất nghiêm khắc.

Từ khi theo tổng giám đốc Lâm tới nay, Tiểu Phan rất được tin dùng, Bàn Đại Hải gần như chưa bao giờ dùng vẻ mặt nghiêm nghị như thế nói với ông ta, Phan đạo diễn giật bắn mình luôn miệng vâng dạ, nhưng mắt lại có vẻ không tán đồng lắm.

Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem đồng hồ, nói:
- Đại Hải tranh thủ thời gian đi, buổi chiều tôi còn có một cuộc họp trên thành phố.

Bàn Đại Hải cười nói:
- Không sao, không phải vội gì. Hôm nay chụp chưa xong thì ngày mai chụp tiếp. Tuấn thiếu gia rảnh lúc nào chụp lúc dó là được, khi nào xong thì chúng tôi mới về! Đây là chuyện lớn hàng đầu, không thể qua loa được.

Phan đạo diễn choáng váng luôn.

Xem ra ông ta không hiểu lai lịch của Liễu Tuấn thật rồi, nghe tổng giám đốc Lâm nói, tựa hồ bộ phim kia cũng chẳng quan trọng bằng việc trước mắt.

Chuyện xảy ra tiếp theo càng làm Phan đạo diễn mồm há hốc thiếu chút trật khớp không khép lại được luôn.

Ông ta nhìn thấy tổng giám đốc Lâm lấy ra một bộ đồ tây từ tủ quân áo ở trên xe, đích thân mặc giúp cho Tuấn thiếu gia.

Tủ y phục này là chuyên môn từ Nam Phương mang tới, bên trong toàn bộ chứa áo sơ mi và đồ tây, chuẩn bị kỹ càng như vậy, không ngờ là để dùng làm việc này.

Nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc Lâm, tựa hồ thay áo cho Tuấn thiếu gia là chuyện hết sức đương nhiên, hết sức tự nhiên, không có chút làm ra vẻ nào, mà Tuấn thiếu gia cũng thản nhiên tiếp thụ chẳng hề khách khí.

Hành động này của Bàn Đại Hải làm cho thành viên tổ quay phim vốn đang nói chuyện tíu tít, ai nấy như bị điểm huyệt, đột nhiên không còn chút tiếng động nào, ngây ra mà nhìn hai người.

Bọn họ đều biết sức mạnh của tổng giám đốc Lâm ở trong giới điện ảnh, đứng nói là thành phố Nam Phương, cho dù trong phạm vi toàn quốc, tổng giám đốc Lâm cũng là nhân vật ghê gớm, bản linh thông thiên, trở tay một cái là có thể quyết định tiền đồ của rất nhiều người.

Biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp, đều mơ mộng được một lần qua đêm với tổng giám đốc Lâm to béo như con hà mã, để được vươn mình trong giới điện ảnh.

Nhưng hiện giờ vị đại ca ngửa tay làm mây úp tay làm mưa này đang cười rạng rỡ thay y phục cho người khác.

Đột nhiên thấy xung quanh im bặt, Bàn Đại Hải bực bội quát:
- Làm sao thộn hết cả ra thế kia! Mau mau làm việc đi.

Phan đạo diễn như tỉnh giấc mộng, vội sai bảo nhân viên làm việc, ánh mắt nhìn sang Tuấn thiếu gia đầy vẻ kinh sợ.

Không lâu sau Nghiêm Phi mặc áo cưới trắng muốt được hai cô gái trẻ đỡ hai bên, gót sen khoan thai từ trong biệt thự đi ra, làm tất cả mọi người lần nữa há hốc mồm ra nhìn.

Nghiêm Phi đi tới bên cạnh Liễu Tuấn, đưa bày tay ngọn thon thon đặt nhẹ vào lòng bàn tay y, ngẩng đầu lên nhìn ái lang, khuôn mặt tuyệt mỹ phấn khích, toàn thân như phát ra một tầng hào quang lộng lẫy.

Liễu Tuấn đưa tay ra, say đắm vuốt lên khuôn mặt ửng hồng của cô.

"Tách, tách"
Hai bộ máy ảnh lập tức chụp hình, cùng rất nhiều thợ ảnh khác dùng máy ảnh cầm tay ở các góc độ khác nhau bắt đầu chụp hai người.

Bàn Đại Hải đứng ở một bên cười toe toét, rất vui sướng.

Ý của Bàn Đại Hải là muốn đem hôn lễ của Tuấn thiếu gia bắt đầu từ hiện giờ quay thành một bộ phim kinh điển.

Bàn Đại Hải vốn xuất thân làm quảng cáo, xử lý cảnh vui này có trình độ hơn xa các ông chủ công ty điện ảnh khác.

Chính đang chụp ảnh say sưa, thì bên ngoài vang lên tiếng rầm rầm của xe tải cỡ lớn, làm cho mọi người ngạc nhiên nhìn tới.

Chỉ thấy một chiếc xe tải cỡ lớn tải trọng hai mươi tấn đang ầm ầm đi về phía biệt thự.

Bàn Đại Hải nhảy lên, chính đang tiến tới hỏi cho rõ ngọn nguồn thì bất ngờ một thân hình cao gầy từ cửa biệt thự hiện ra, ngăn chiếc xe tải cỡ lớn kia.

Người này chính là Từ Văn Hòa.

- Làm cái gì thế?
Từ Văn Hòa quát hỏi tài xế, giọng lạnh như băng, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào.

- Đến chúc mừng!
Trong khoang lái, một đại hán nhảy xuống cười ha hả nói.

- A ha ha, Đại Cương, thì ra là tên tiểu tử nhà ngươi.
Bản Đại Hải cười lớn, thân hình tròn trùng trục mau chóng di chuyển, dùng tốc độ cực cao tới gần người đó, khiến cho đám nhân viên kinh ngạc, thì ra tổng giám đốc người như hà mã lại có thể chạy nhanh đến như thế.

Người tới chính là chủ tịch Triệu Thành Cương của công ty vận thuyển Thông Đạt, chính là một trong hai người năm xưa theo Hắc Tử kiếm cơm xã hội đen ở huyện Hướng Dương.

- Đại Hải tên béo chết tiệt sao cũng tới rồi?

Triệu Thành Cương thấy Lâm Hải Nhân cũng vui mừng, quan hệ giữa hay người cực kỳ thân mật, nhưng mấy năm qua mỗi người đều có chuyện làm ăn riêng phải chăm lo, đều là ông chủ thân bạc tỷ rồi, bình thường cơ hội gặp nhau không nhiều, đột nhiên gặp nhau tại nơi ở mới của Tuấn thiếu gia, vui mừng là chuyện đương nhiên.

Hai người ôm chầm lấy nhau, rồi đấm đối phương, mừng không sao tả siết.

Thân thiết một hồi, Bàn Đại Hải nhìn cái xe tải lớn sau lưng Triệu Thành Cương hỏi:
- Này, tiểu tử ngươi mang cái gì hay ho tặng cho Tuấn thiếu gia đấy?

- Đá đấy!
Triệu Thành Cương cười.

- Đá à?
Dù Bàn Đại Hải biết nhiều hiểu rộng, nhưng nghe nói có người này lấy đá làm quà mừng hôn lễ của Tuấn thiếu gia nhất thời cũng trố mắt kinh ngạc.

- Đại Cương, ngươi có bệnh à?

- Xéo đi, ngươi bệnh thì có! Một năm không gặp mà tên béo ngươi mở mồm ra đã nói lời không hay rồi.
Đại Cương không vui trừng mắt lên.

- Không có bệnh sao đại hỉ của Tuấn thiếu gia tặng gì không tặng, lại đem tặng đá?
Bàn Đại Hải hoàn toàn không hiểu.

- Ha ha, Đại Hải, là tôi bảo Đại Cương mang tới đấy, cái vườn này hơi trống, phải trang điểm một chút.
Liễu bí thư mặc đồ tâng lang đi tới, mỉm cười nói.

- Đúng thế, đầy cả cái xe này chính là đá Thái Hồ chính tông nhất từ Thái Hồ ở Giang Tô vận chuyển tới, rồi rồi rồi, tránh qua một bên đi, chuyện phong nhã này, loại thô thiển chi biết ăn với uống không hiểu được đâu.

Triệu Thành Cương trêu chọc Bàn Đại Hải.

Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu.

Đại Cương phê bình Bàn Đại Hải chỉ biết ăn uống chơi bời, hết sức thô tục, kỳ thực bản thân Triệu chủ tịch từ trên xuống dưới có chút phong nhã nào đâu, hai người đều chém giết trên đường phố mà ra, mèo chê mèo dài đuôi.

Trên chiếc xe tải cỡ lớn chính là đá Thái Hồ, có chừng hơn bốn năm khối, đủ các loại hình dạng kỳ quái.

Đá Thái Hồ còn hay gọi là đá giả sơn, là loại đá vôi, được dòng nước Thái Hồ trong suốt hun đúc, tọa nên đủ các loại hình dạng phong thái, màu sắc.

Đặc biệt thích hợp bố trí trong công viên, vườn hoa, giá trị tham quan cực cao.

Đá vôi tương đối dễ bị tác động bên ngoài ăn mòn xâm thực, nên thời gian dài bị sóng đánh nước chảy, chất đã mềm dần bị mài mòn, những chỗ tương đối cứng được giữ lại, theo tháng ngày qua đi, dưới điều kiện tự nhiên tỉ mỉ khắc gọt hình thành đường dáng tuyệt đẹp.

Vào thời phong kiến, đá Thái Hồ là loại đá truyền thống trong cung, là đá cảnh trong ngự hoa viên các triều đại hoàng gia, đại thi nhân Bạch Cư Dị từng có thơ "khi nghỉ ngơi làm bạn cùng đá", chính là chỉ vào đá Thái Hồ.

Nhìn những khối đá Thái Hồ đủ các hình dạng trên xe tải, Liễu Tuấn rất thích, cười nói với Đại Cương:
- Đại Cương, vất vả rồi.

Triệu Thành Cương cười nói:
- Cũng không vất vả gì, còn thuận tiện dạo quanh Thái Hồ một vòng, coi như lãi rồi. À, Tuấn thiếu gia, nghe nói cậu và Phi Phi muốn đi du lịch hưởng tuần trăng mật, tôi đề nghị tới Thái Hồ chơi, nơi đó không tệ.

Nghe nói Đại Cương vì mấy tảng đá này mà đích thân chạy tới Giang Tô, Liễu Tuấn rất cảm động, vỗ vai Đại Cương nói:
- Vừa vặn Đại Hải cũng tới, tối nay chúng ta phải cùng nhau uống một chập.

Bàn Đại Hải và Đại Cương nhìn nhau, cùng cười vui vẻ.