Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 635: Các cả bản thân vào rồi




Nghe nói huyện trưởng có cuộc hẹn, Giang Vân Hiệp "a" một tiếng đứng dậy mặt đỏ hồng, không biết là xấu hổ hay là đang trách Liễu Tuấn, nếu như có hẹn rồi còn bảo người ta đến làm gì.

Giang Vân Hiệp bối rối nói:
- Huyện trưởng, vậy ... vậy tôi đi trước đây.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đừng vội cô cứ ngồi xuống cùng nói chuyện.

- Tôi cũng cùng nói chuyện?
Giang Vân Hiên mắt tròn ra.

- Ừ.
Liễu Tuấn gật đầu rồi tiếp độ lại gật đầu với Phan Tri Nhân.

Không bao lâu sau, một nam nhân chừng ba mươi tuổi, rất khỏe khoắn đi vào, nhìn thấy Liễu Tuấn liền vươn dài tay ra, nắm chặt lại, đối với Giang Vân Hiệp xinh đẹp chói lọi như chẳng hề thấy.

Không phải là hắn không thấy Giang Vân Hiệp, mà là gặp phải mỹ nữ trong văn phòng huyện trưởng, tốt nhất là coi như không thấy.

Từ đó có thể thấy được người này cũng thành tinh rồi.

- Giám đốc Long, mời ngồi.
Liễu Tuấn vui vẻ bắt tay với người đó.
- Đồng chí Vân Hiệp, để tôi giới thiệu, vị này là nguyên phó giám đốc Long Pháp Bằng của công ty than Hưng Thịnh. Pháp Bằng, đây là đồng chí Giang Vân Hiệp của ban pháp chế.

Long Pháp Bằng lúc này mới đứng dậy khẽ bắt tay Giang Vân Hiệp, chào hỏi hết sức khách khí, mắt không dừng trên mặt Giang Vân Hiệp tới thêm nửa giây, tựa hồ trước mặt không phải là một mỹ nữ mà là một bà già.

Liễu Tuấn nói với Long Pháp Bằng:
- Pháp Bằng, hôm nay mời anh tới đây là để nói về chuyện gia công và tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp của huyện ta, đồng chí Giang Vân Hiệp đối với đề tài này cũng có chút ý tưởng, mọi người cùng tham khảo với nhau một chút.
Giang Vân Hiệp giật minh, cô tìm Liễu Tuấn về vấn đề "tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp", ít nhiều có ý mượn cớ, ai ngờ Liễu Tuấn thực sự coi việc này quá nghiêm túc, lại còn tham khảo cùng người chuyên nghiệp như Long Pháp Bằng.

Hiện giờ công ty năng lượng than đá Hưng Thịnh, hiện giờ ở huyện Ninh Bắc có thể nói là tiếng tăm vang dội, Long Pháp Bằng phụ trách tiêu thụ cũng trở thành một nhân vật quan trọng, là tinh anh chân chính, Giang Vân Hiệp há có thể bì được.

Nhưng mà Giang Vân Hiệp giật mình còn chẳng bằng Long Pháp Bằng, Liễu Tuấn vừa mới nói câu mở đầu, Long Pháp Bằng đã dự liệu tới minh có khả năng phải làm gì đó rồi, bất quá Long Pháp Bằng tu vi thâm hậu, mặt không đổi sắc, chỉ khẽ gật đầu.

- Đồng chí Vân Hiệp, vừa rồi đồng chí chỉ mới nói phần mở đầu, hiện giờ đồng chí nói kỹ hơn xem, đồng chí có suy nghĩ gì về việc tiêu thụ và gia công sản phẩm phụ nông nghiệp của huyện ta.
Sau gáy Giang Vân Hiệp đã rịn mồ hôi lấm tấm rồi, trong lòng rất hối hận không nên nói chuyện vấn đề tiêu thụ sản phậm phụ nông nghiệp nào đó, ai mờ ngờ Liễu Tuấn cũng đang suy nghĩ cái việc này chứ? Lại còn hẹn cả Long Pháp Bằng.

- Nói đi, hôm nay chỉ là tham khảo, nói sai cũng không sao cả.
Liễu Tuấn nhìn Giang Vân Hiệp ôn hòa nói, trong ánh mắt mang theo vẻ khích lệ.

Giang Vân Hiệp biết tránh không được nữa, đành lắp ba lắp bắp nói:
- Vậy ... Vậy tôi nói đây.

Liễu Tuấn mỉm cười.

- Kỳ thực tôi chỉ nghĩ bừa thôi, tôi cho rằng hiện giờ huyện chúng ta đang ra sức phản triển sản nghiệp thứ hai, nhất là nông thôn rộng lớn, nghề trồng trọt và nghề chăn nuôi phát triển quá nhanh, đang mở rộng ra cả toàn huyện, có thể dự tính được sản lượng các loại sản phẩm phụ nông nghiệp sẽ tăng mạnh, nhưng huyện chúng ta không có một cơ cấu thống nhất việc này, con đường tiêu thụ rất rối loạn, cơ bản đều là nông dân mạnh ai nấy bán, rất nhiều người dựa vào nguồn tiêu thụ lặt vặt ở trên chợ, nhưng hiển nhiên là tự sản xuất tự tiêu thụ là không được. Thị trường huyện Ninh Bắc chúng ta có giới hạn, không tiêu hóa được nhiều sản phẩm như vậy, tới khi bán không được nữa sẽ xảy ra vấn đề….

Giang Vân Hiệp mới đầu có chút nao núng, nhưng nói dần dần trở nên lưu loạt, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, làm người ta nhìn rất là bổ mắt.

Liễu Tuấn không ngừng gật đầu:
- Đồng có thể nghĩ tới những điều này, nói rõ ngày thường đồng chí đã động não không ít.

Giang Vân Hiệp mặt đỏ lên, xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng thẩm nói: Còn chẳng phải vì muốn nhắc nhở anh hay sao?

Đương nhiên cũng thuận tiện có thể nói chuyện nhiều hơn với Liễu Tuấn.

- Thế nào Pháp Bằng, anh thấy vấn đề này như thế nào.

- Vâng, đồng chí Vân Hiệp nói rất có đạo lý, tôi cơ bản đồng ý với ý kiến của đồng chí ấy, huyện của chúng ta đúng là nên thiết lập một cơ cấu quản lý sản phẩm thống nhất giống như huyện Hướng Dương vậy. Ở bên phía huyện Hướng Dương từ rất lâu rồi đã thành lập công ty tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp, căn cứ vào nhu cầu của thị trường để chỉ điểm cho người nông dân phát triển sản nghiệp thứ hai một cách có mục đích, con đường tiêu thụ khá thông suốt, đảm bảo được thu nhập của người nông dân tăng trưởng ổn định, không rời vào tình trạng được mùa mà lại lỗ vốn.

Lam Pháp Bằng mặc dù không có sự chuẩn bị trước, nhưng đúng là một người gỏi giang về thương nghiệp thị trưởng, nói ra cũng rất trình tự đâu ra đây, hơn nữa nhắc tới huyện Hướng Dương, chính là phương thức khi Liễu Tuấn còn nhỏ một tay thành lập nên.

Đương nhiên là Long Pháp Bằng không biết huyền cơ ở bên trong, nhưng quê của Liễu huyện trưởng là huyện Hướng Dương, nói tốt về huyện Hương Dương thế nào cũng không sai được.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, hỏi:
- Đây là mắt xích tiêu thụ, vậy còn gia công?

Long Pháp Bằng suy nghĩ rồi nói:
- Sơ chế và gia công sản phẩm nông nghiệp đều có thể tăng thêm một số giá trị phụ nhất định, sản phẩm phụ nông nghiệp qua gia công trong quá trình vận chuyển và lưu kho cũng được lâu hơn, ở vấn đề này tôi chưa điều tra kỹ càng, không thể nói căn bản được.

- Cứ nói đi, hôm nay chỉ là tham khảo thôi, nghĩ tới cái gì cũng có thể nói ra,
Liễu Tuấn rất thích thái độ này của Long Pháp Bằng.

Ở công việc cụ thể, đúng là không thể có chút hình thức rỗng tuếch nào được.

- Gia công sản phậm phụ nông nghiệp cũng phải căn cứ vào nhu cầu của thị trường, huyện Ninh Bắc của chúng ta có truyền thống làm những đồ ăn vặt, giống như củ cải dầm, cá cay .v..v.. Đều là thứ có mùi vị độc đáo, đặc sắc rõ ràng, tôi thấy có thể lập công xưởng sản xuất theo dây chuyền, thống nhất bán ra toàn tỉnh thậm chí là toàn quốc. Huyện trưởng, chuyện này sửa đổi tốt rồi, là một đường kiếm tiền không tệ, có thể tăng thêm thu nhập rất nhiều cho các hộ nông dân.

Long Pháp Bằng càng nói càng khó ức chế được sự hưng phấn.

Liễu Tuấn gật đầu khen ngợi:
- Pháp Bằng không thệ đâu, suy nghĩ này rất chính xác, hơn nữa tôi rất tán thưởng tư tưởng một lòng làm việc vì người dân của anh. Đó mới là một cán bộ đảng viên hợp cách.

Đối với những cán bộ có năng lực lại quan tâm tới quần chừng, không cần biết đó là người của bên nào, Liễu Tuấn chưa bao giờ keo kiệt lời khen, cũng không ngại đề bạt trọng dụng.

Được ảnh hưởng của quản lý học thế kỷ 21, Liễu Tuấn vững tin sự hiểu quả của biểu dương và khuyến khích, dứt khoát tốt hơn phê bình và trách móc.

Long Pháp Bằng không ngờ rằng thuận miệng nói vài công lại được Liễu Tuấn tán đồng và biểu dương, có chút kích động nói tiếp:
- Huyện trưởng, kỳ thực than của chúng ta cũng có thể gia công thêm, luyện thành than cốc giá cả sẽ càng hợp lý hơn.

Vấn đề này không phải Long Pháp Bằng lần đầu tiên nhắc tới, khi Bành Thiếu Hùng còn là huyện trưởng hắn đã nhắc tới rồi, nhưng mà bị phủ quyết, có điều phủ quyết đề nghị này không phải là Bành Thiếu Hùng mà là phó bí thư huyện ủy Liễu Tuấn.

- Pháp Bằng, chuyện than cốc để sau này nói đi, than cốc đúng là bán ra được giá hơn nhiều, nhưng luyện than làm môi trường ô nhiễm rất lớn, chúng ta không thể chỉ biết có kiếm tiền, rồi để con cháu đời sau bị tổn hại, làm chuyện này không có lời.

Liễu Tuấn khát tay, một lần nữa phủ quyết đề nghị của Long Pháp Bằng.

Long Pháp Bằng có chút không phục, nhưng không dám nói nhiều.

Thật ra cũng không thể trách Long Pháp Bằng tầm nghìn hạn hẹp được, vào những năm 94 trong cả nước có mấy ai có ý thức bảo vệ môi trường?

- Pháp Bằng, anh trở về cân nhắc thật kỹ xem cái công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp này phải vận hành thế nào. Cho anh thời gian bảy ngày, anh phải đưa ra một phương án hoàn chỉnh. Cho anh một kiến nghị, có thể tới thành phố Bảo Châu và huyện Hướng Dương "thỉnh kinh", tới khi đó tôi sẽ gọi điện thoại, bên đó sẽ tiếp đãi anh chu đáo.

Liễu Tuấn nói với Long Pháp Bằng, cho dù bí thư huyện Hướng Dương là Giang Hữu Tin đầu năm nay đã điều làm bí thư huyện ủy Hồng Châu cấp dưới của thành phố Hồng Châu ở tỉnh J, thì lời của Liễu Tuấn ở huyên Hương Dương vẫn có sức nặng y như cũ.

- Vâng vâng. Huyện trưởng, có phải công tác của tôi lại sắp biến động rồi không?
Thấy sắc mặt Liễu Tuấn rất bình hòa, Long Pháp Bằng lớn gan hỏi một câu.

Liễu Tuấn cũng không che dấu hắn, nói:
- Đúng! Công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp này nhất định phải thành lập, tới khi đó tôi tính đưa anh tới phụ trách. Đừng gấp, ý của tôi là đưa nó thành cấp chính khoa, trực thuộc sự quản lý của huyện chính phủ. Đương nhiên, chuyện này còn phải báo cáo với Bành bí thư, được đồng chí ấy đồng ý mới được.

Long Pháp Bằng hơi ngây ngất một chút, thăng quan một cấp đương nhiên là chuyện tốt, có điều hắn vẫn có chút không yên tâm về công ty Hưng Thịnh, hỏi :
- Vậy phía bên công ty Hưng Thịnh thì phải làm sao?

Liễu Tuấn cười nói:
- Công ty Hưng Thịnh về cơ bản đã đi vào chính quy, lại đưa vào phương thức quản lý nhân viên của Hồng Kông, về phương diện chế độ cũng rất kiện toàn rồi, năng lực của Chung mơ hồ không tệ, hẳn là không có vấn đề gì lớn, anh và Dịch Hàn đều phải rút ra, cả hai người đều là nhân tài, cứ chết dí một chỗ không có lợi việc phát huy năng lực. Nói thực trong tay tôi không có nhiều nhân tài am hiều vận hành thị trường, mà lại nhét hết vào công ty Hưng Thịnh, tôi rất đau lòng.

Long Pháp Bằng và Giang Vân Hiệp đều bật cười.

- Nếu như huyện trưởng tín nhiệm tôi, vậy tôi kiên quyết phục tùng an bài của tổ chức.
Long Pháp Bằng kịp thời biểu thị quyết tâm.

- Giám đốc Long, chúc mừng anh.

Giang Vân Hiệp mỉm cười nói với Long Pháp Bằng, cô vừa mới tới đây không rõ Long Pháp Bằng là người của phe cánh nào, thấy Liễu Tuấn rất coi trọng năng lực của Long Pháp Bằng, theo phép ứng xử chúc mừng Long Pháp Bằng.

- Cám ơn.
Long Pháp Bằng mỉm cười đáp.

- Vân Hiệp này, cô cũng đừng tưởng nhàn rỗi nhé, cô cũng đưa ra cho tôi một bản phương án.

Liễu Tuấn đột nhiên chuyển sang nói với Giang Vân Hiệp.

Giang Vân Hiệp mắt tròn xoe, chỉ vào mũi mình nói:
- Tôi á?

- Đúng đấy, nếu như cô cũng quan tâm tới chuyện này, như vậy đưa ra một phương án để tôi tham khảo cũng tốt mà.

Giang Vân Hiệp choáng luôn.

Đừng có đùa như vậy chứ?

Tôi cùng lắm chỉ muốn nói chuyện thêm với anh mấy câu mà thôi, làm thể này cả bản thân cũng bị các vào rồi.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Liễu Tuấn, ma xui quỷ khiến thế nào Giang Vân Hiệp gật đầu cái rụp!