Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 579: Phú quý cầu trong hiểm nguy




Phó cục trưởng cục văn hóa cũng là người đứng thứ hai rồi, vẫn là một vị trí rất có thực quyền, trong con mắt của người khác, cục văn hóa chẳng phải là ban ngành chức năng quan trọng gì cho lắm, để cục trưởng cục giám sát an toàn đi làm phó cục trưởng văn hóa, quả thực là giáng liền ba cấp.

Bất quá Liễu Tuấn lại có quan điểm khác.

Trong mắt y, cục văn hóa cũng rất quan trọng, kinh tế phát triển, xây dựng tinh thần văn minh cũng không thể coi thường, Liễu Tuấn luôn cho rằng, một địa phương muốn phát triển, ngoại trừ kinh tế phải phát triển, thì kiến thiết đội ngũ cán bộ và tinh thần diện mạo của quân chúng, lề t hói xã hội đều vô cùng quan trọng.

Ví như huyện Hướng Dương, hết sức coi trọng việc xây dựng tinh thần văn minh, làm cả diện mạo xã hội hiện ra khỏe mạnh, lộ rõ xu thế tích cực phát triển, đó là một vốn liếng vô hình làm cả thành trị tràn ngập sức sống.

Loại cán bộ không chịu trách nhiệm, hơn nữa chân tay không sạch sẽ như Điền Hồng quân đưa tới cục văn hóa làm cán bộ chủ yếu hiển nhiên là rất không thích hợp.

Kết quả, Điền Hồng Quân bị nhận một cảnh cáo nghiêm khắc trong đảng, tới công đoàn làm phó chủ tịch, hơn nữa là phó chủ tịch đứng thứ năm, điều này chẳng khác gì "chân trắng".

Điện Hồng Quân hận tới ngứa răng ngứa lợi, cả ngày thở vắn than dài, cũng không biết trong lòng đã giết Liễu Tuấn bao lần rồi.

Nhưng hắn vẫn ở trong huyện Ninh Bắc, cho dù bụng căm hận thế nào, cũng không dám lộ ra ngoài chút nào, cho tới tận khi giám đốc Vương tới tìm hắn.

Giám đốc Vương chính là tên chủ mò than xui xẻo ở hộp đêm Thiên Bách Độ, nhầm Bạch Dương khi đó mới nhậm chức thành học sinh, lại còn có có chút xung đột nhỏ với đồng chí Liễu Tuấn.

Điền Hồng Quân không ngờ rằng mình gặp nạn tới mức này rồi, mà giám đốc Vương còn nhớ tới tìm hắn, khi đó hết sức kích động.

- Giám đốc Vương, xin chào xin chào.
Điền phó chủ tịch siết chặt bàn tay mập ú của giám đốc vương, lắc liên tục, miệng cười quả thực muốn rách mép ra rồi.

Giám đốc Vương lắc đầu, tỏ vẻ rất cảm khái:
- Điền cục trưởng, thật không ngờ mà.

Điền Hồng Quân lộ ra ánh mắt phẫn hận:
- Thôi, đừng nhắc tới nữa, xúi quẩy.

Giám đốc Vương cười nói:
- Điền cục trưởng, họa phúc chưa biết đâu, chuyện trên thế giới này đôi khi rất khó nói, anh thấy là chuyện xấu không ngừng lại có thể biến thành chuyện tốt, một số kẻ khi đang được thời được thế, không chừng một giây sau là y gặp xui xẻo lớn rồi.


Điền Hồng Quân hơi ngẩn ra:
- Giám đốc Vương, anh nói thế là có ý gì?

Giám đốc Vương vừa cười vừa nói:
- Ha ha, cứ nói bản thân tôi nhé, đầu năm nay huyện làm chuyện chỉnh đốn mỏ than, thoáng một cái đánh sập mấy cái mỏ than của tôi liền, khi đó tôi tức tới muốn giết người luôn ấy chứ.

Điền Hồng Quân liên tục gật đầu.

Cái tâm tình đó hắn hoàn toàn có thể hiểu được, khi ấy chủ các mỏ than có suy nghĩ giống như giám đốc Vương không phải là ít, nhưng mọi người sợ uy lực lớn của nền "chuyên chính dân chủ nhân dân", nên không dám hành động bừa mà thôi.

Hiện giờ họ Điền hắn chẳng phải cũng mang tâm tư này ư.

- Nhưng tức cũng vô dụng thôi, mỏ than đã phá sập mất rồi? Người sống thì không thể chết theo được.

Giám đốc Vương cười khà khà, thần thái rất là đắc ý, hắn toàn thân mang đồ hiệu, trên ngón út đeo chiếc nhân vàng cực lớn, cổ tay đeo đồng hồ vàng sáng lấp lánh, vung vẩy một cái di động lớn, cái gì cũng thể hiện ra phong cách của một kẻ giàu xổi, dường như trước kia khi còn làm chủ mỏ than hắn cũng không xa xỉ như thế.

Điền Hồng Quân lúc này mới chủ ý tới điều ấy, tức thì trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ: - Giám đốc Vương phát tài lớn rồi sao?

- Ấy, phát tài lớn gì đâu, chỉ chút lông lá thôi ấy mà.
Giám đốc Vương cũng học theo phim truyền hình, nói cái giọng Hồng Kông.

- Anh trông sang trọng như thế này rồi, còn bảo không nữa.
Điền Hồng Quân cố ý kêu lên kinh ngạc.

Phải nói trước kia Phó chủ tịch Điền làm cục trưởng, cả ngày đều quan hệ với những chủ mỏ than lắm của, cũng là kẻ được thấy sự đại rồi, cái dáng vẻ này của giám đốc Vương trong mắt hắn cũng chẳng ghê gớm gì, có điếu hiện giờ đang thất thế, hiếm có được giám đốc Vương không quên tình cũ tới tận nơi tìm, lời nịnh nọt chẳng mất tiền mua tất nhiên chẳng tội gì mà keo kiệt.

Mà trước kia Điền phó chủ tịch cũng ăn của người ta không ít.

Giám đốc Vương lại vung vẩy cái di động, nói với vẻ rất khoa trương:
- Điền cục trưởng, chuyện này gọi là sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên thôi, không đi ra khỏi cái vùng thôn quê Ninh Bắc này, sao có thể thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài? Nói với anh thế này nhé, trước kia lão Vương tôi ở huyện Ninh Bắc cũng coi như là người có tiền rồi, nhưng đêm so với các ông chủ lớn ở trên tỉnh thì quả thực là đom đóm so với mặt trăng, xách dép cho người ta cũng không đáng.

Lần này tới Điền Hồng Quân kinh hãi thật.

Giám đốc Vương trước kia huênh hoang khoác lác hắn thấy không ít rồi, đôi mắt thì mọc trên đỉnh đầu, cho rằng mình là kẻ lắm tiền nhất thiên hạ.

Hiện giờ không ngờ lại nói những lời "khiêm tốn" như thế, không biết đã gặp được nhân vật giàu sang cỡ nào.

Sự hiếu kỳ của Điền phó chủ tịch cũng bị khơi lên rồi:
- Giám đốc Vương, hiện giờ rốt cuộc anh phát tài ở đâu thế?

Ai ngờ tới lúc quan trọng, giám đốc Vương mồm mép liếng thoắng lại chơi trò nhử mồi người ta, chỉ cười nói:
- Hà hà, chỉ làm chân chạy vặt cho ông chủ lớn người ta thôi.

Điền Hồng Quân hoàn toàn không tin:

- Giám đốc Vương, ánh nói thế là không đủ tình nghĩa rồi, lộ ra chút tin tức chẳng lẽ tôi còn có thể cướp mất miếng cơm của anh hay sao? Chúng ta là bạn bè bao năm rồi.

- Đúng đúng đúng, bạn lâu năm bạn lâu năm rồi, đi nào Điền cục trưởng, tôi mời anh một bữa, tới khách sạn Phù Dung.

Giám đốc Vương mời khách, Điền Hồng Quân chưa từng từ chối, đương nhiên và vui vẻ đồng ý, ngồi lên chiếc Toyota Crown mới tinh của giám đốc Vương, đi thẳng tới tỉnh thành, dù sao công đoàn cũng không có chế độ giờ làm việc nghiêm chỉnh, nên thủ tục xin nghỉ cũng miễn luôn, hơn nữa dù Điền Hồng Quân bị giáng chức tới đây, nhưng lạc đà chết xương vẫn lớn hơn ngựa, hắn không đi tìm chủ tịch công đoàn gây chuyện đã là may rồi, người ta nào dám chủ động mò tới tìm hắn.

Người ta nói kẻ trọc đầu không sợ bị người ta tóm.

Hiện giờ Điền Hồng Quân là kẻ trọc đầu rồi.

Hắn cùng đường làm bừa, người khác thực sự chẳng làm gì nổi hắn.

Ngồi trong chiếc xe mới của giám đốc Vương, Điền Hồng Quân thỉnh thoảng dụ người ta nói ra bí mật, muốn xem xem giám đốc Vương leo được lên cành cao gì, mà kiếm được vinh hoa phú quý nhường này.

Giám đốc Vương rất kín tiếng, chỉ luôn miệng khen không ngớt "quý nhân" mà hắn gặp được, hận không thể đem tất cả từ ca ngợi trong thiên hạ đều dùng lên người đó, nhưng một khi Điền Hồng Quân hỏi tới cụ thể người đó tên là gì, thì giám đốc Vương rất thận trọng, chỉ qua la cho có.

Điền Hồng Quân chỉ đành bỏ qua.

Hắn muốn tìm hiểu "quý nhân" này vốn chỉ do tò mò thôi, dù sao hắn cũng là người trong thể chế, khác biệt rât slớn với người làm ăn thuần túy như giám đốc Vương.

"Quý nhân" của giám đốc Vương phóng chừng cũng là một người thành đạt trong giới làm ăn, chắc gì đã giúp đỡ gì được hắn.

Đường quốc lộ nối liền huyện Ninh Bắc với thành phố Đại Ninh cơ bản đã được hoàn thành, xe đi rất nhanh.

Không bao lâu đã tới được khách sạn Phù Dung, giám đốc Vương quả nhiên là rất hào sảng, mặc dù chỉ có hai người thôi nhưng gọi một bàn thức ăn lớn, rượu cũng gọi loại nổi tiếng lâu năm.

Nhìn thấy quang cảnh này, Điền Hồng Quân giật nảy mình, liên tục xua tay nói:
- Giám đốc Vương, thế này quá tốn kém rồi.

Nếu như trước kia người ta chủ mỏ than, hắn là cục trưởng cục giám sát, bất kể là giám đốc Vương có xa hoa thế nào, Điền Hồng Quân cũng không từ chối, nhưng hiện giờ đã thay đổi, giám đốc Vương đã là ông chủ lớn, còn hắn thì chỉ là một phó chủ tịch thất thế, cũng hổ thẹn không dám nhận.

- Thế này có là cái gì chứ? Chúng ta là bạn bè lâu năm rồi, tôi chiêu đãi anh sao có thể hẹp hòi được cơ chứ? Điền cục trưởng, tôi nói với anh thế này, tiền kiếm được là để tiêu, tiếc một con săn sắt chả kiếm nổi con cá rô! Trước kia nếu như tôi mà keo kiệt một chút, thì làm sao mà leo lên đường cành cao của Cố sở trưởng? Phú quý cầu trong gian khó, Điền cục trưởng, làm người gan không thể quá nhỏ được.

Giám đốc Vương nhất thời cao hứng, cuối cùng để lộ ra tin tức.

- Cổ sở trưởng?

Điền Hồng Quân hít một hơi khí lạnh.

Hóa ra "quý nhân" của lão Vương là người trong thể chế, lại còn là sở trưởng.

Cái họ "cổ" này không phổ biến lắm, hơn nữa hai chữ sở trưởng đằng sau nữa thì... Đầu óc Điền Hồng Quân đảo nhanh như chớp, lập tức nghĩ tới một người.

Điền Hồng Quân thận trọng hỏi:
- Ý anh nói tới Cổ sở trưởng của sở tài chính tỉnh à?

- Ha ha ha, Điền cục trưởng quả nhiên là thông minh, đầu óc rất linh hoạt, nếu như anh đã đoán được thì tôi không giấu nữa, chính là sở trưởng Cổ Vinh đó.
Giám đốc Vương cười ha hả, ra chiều rất đắc ý.

Cổ Vinh làm sở trưởng sở tài chính rất lâu rồi, là thân tín của phó bí thư Doãn Bảo Thanh, nghe nói có quan hệ cực kỳ thân thiết với Đồng Tiêu Sơn, bí thư thành ủy mới của Hãn Hồ, rất được coi trọng trong hệ phái Trương Quan Minh, không ngờ giám đốc Vương một tên bán than lại có vận may như thế, móc nối quan hệ được với Cổ Vinh.

Chẳng trách mà hắn lắc mình một cái trở nên càng xa hoa.

Có Cổ Vinh giúp, vụ làm ăn gì còn không làm được, người đứng đầu mười lăm thành phố khắp tỉnh sợ rằng ai cũng phải nể mặt ba phần, chỉ không biết làm sao lão Vương lại bám được vào Cổ Vinh.

Điền Hồng Quân ngoài kinh ngạc, không khỏi hết sức hâm mộ giám đốc Vương.

- Giám đốc Vương thật tài giỏi.
Điền Hồng Quân giơ ngón cái lên:

- Hầy, có cái gì đâu, ai cũng có sở thích khác nhau, chỉ cần anh tìm trúng được, lo gì không có cơ hội.

Đang nói chuyện thì điện thoại của giám đốc Vương vang lên, giám đốc Vương lập tức đứng dậy, bấm nút nhận điện, khuôn mặt béo núc tươi cười, đôi mắt nhỏ tí hi đã không còn thấy đâu nữa.

- Chào Cổ sở trưởng, vâng vâng, dạ dạ, có ở đây ạ, vâng là phòng bao z trong khách sạch Phù Dung...dạ dạ dạ, chào sở trưởng.

Đặt điện thoại xuống, giám đốc Vương cười nói với Điền Hồng Quân:
- Điền cục trưởng, trúng số lớn rồi, một lát nửa Cổ sở truởng sẽ tới. Điền Hồng Quân tức thì choáng váng.