Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 570: Anh thiên vị




Đó là ngày thứ hai sau khi em bé ra đời, Xảo Nhị bế con, cùng Liễu Tuấn dựa vào nhau, chỉ vào mũi em bé, vui sướng nói:
- Hi hi, anh xem này, mũi em bé giống anh chưa.

Lúc đầu Xảo Nhi nghe nói sinh ra một cô con gái, ít nhiều có chút thất vọng, đừng thấy cô hiện giờ là tỉ phú, nhưng bản chất vẫn nghiêng về cô gái nhỏ ở thôn Phong Thụ, cho rằng sinh con trai cho nam nhân mình yêu thương, mới là một người vợ đúng nghĩa, nhưng sau khi nhìn thấy em bé, lập tức vứt chút thất vọng kia lên chín tầng trời, vui thích vô cùng.

Em bé với đôi mắt to tròn đen lay láy cứ chớp liên tục hết nhìn mẹ lại nhìn ba, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lại chóp chép, ra chiều muốn bú sửa, cực kỳ đáng yêu.

Toàn thân được bọc trong tã lót, nên em bé chỉ có đôi mắt và cái miệng là có thể cử động thôi.

Trẻ con mới ra đời, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, trên mặt có chút vết nhăn, kỳ thực không phải dễ coi cho lắm, nhưng trong mắt cha mẹ, tất nhiên là em bé xinh xắn nhất trong thiên hạ rồi.

Liễu Tuấn nói:
- Hai chúng ta mũi đều rất thằng, em bé bất kể giống ai, đều vô cùng xinh đẹp. Ừ, có điều tốt nhất là giống em, lớn lên chắc chắn sẽ thành siêu cấp đại mỹ nữ thiên hạ vô song.

Xảo Nhi nhoẻn miệng cười hạnh phúc vô ngần.

Xảo Nhi nói mang theo vẻ làm nũng:
- Tiểu Tuấn, đặt tên cho con đi.

Phải nói trong mấy vị hồng nhan chi kỷ của Liễu Tuấn, Xảo Nhi tỏ ra quy củ nhất, giống một người vợ hiền dịu tới cực độ, không nhạy bén như Tiểu Thanh, cũng không "ngang bướng" như Hà Đại Tiểu Thư, cũng không yêu chiều như Bạch Dương, nếu như không có Nghiêm Phi, Liễu Tuấn tin rằng mình sẽ không chút do dự cho Xảo Nhi một danh phận.

Khi ở cùng với nhau, Xảo Nhi luôn lặng lẽ chăm lo cho cuộc sống của Liễu Tuấn, cho dù là lúc ân ái, Xảo Nhi cũng rất ít khi làm nũng, hiện giờ có con gái rồi, Xảo Nhi ngoan ngoãn nhất bổn phất nhất cũng như quay trở về thời thiếu nữ, quên đi tuổi tác thực tế của mình và Liễu Tuấn, mang tâm thái của một "cô vợ nhỏ".

Liễu Tuấn cau mày suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Chuyện này thì anh chưa nghĩ tới, đợi một thời gian đi, để anh nghĩ kỹ đã, giờ cứ gọi là cục cưng cũng rất là hay ha ha ha.

Xảo Nhi liền béo lên mặt Liễu nha nội một cái, cười nói:
- Đồ sâu lười, lấy tên cho con gái thôi cũng lười biếng.

Liễu Tuấn liền nắm lấy bàn tay của Xảo Nhi, đặt lên miệng hôn một cái, không ngờ ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt, bất giác nhớ tới cảnh ấm áp vắt sữa cho Xảo Nhi ngày hôm qua.

Nói Xảo Nhi là "phe bảo thủ" chẳng sai chút nào, kiên trì không mổ đẻ, lại còn kiên trì dùng sữa mẹ nuôi con, làm Lương Thiếu Lan chuẩn bị sẵn cả đống sữa bột , sau này phóng phòng chỉ đành do Xảo Nhi tự uống thôi.

Cô bé con không đủ sức, phải cần cha giúp, trước tiên hút thông sữa mẹ, mới có thế bú được dòng sữa ngọt ngào, có điều Liễu Tuấn biết rõ tầm quan trọng của sức đề kháng do sữa mẹ, cho nên chỉ tranh trước một chút, rồi vội nhường cho con gái ăn no.

Cô bé cứ như một con heo con hồng hào, ngầm chặt lấy bầu vú tròn tuyệt mỹ của Xảo Nhi, mút từng miếng từng miếng một.

Thấy bộ dạng "tham ăn" của em bé, Liễu Tuấn có chút lo lắng, "dọa" Xảo Nhi:
- Xảo Nhi, cục cưng ngày nào cũng ăn ở chỗ này, về sau em sẽ bị xệ xuống, không dễ coi nữa...

Xảo Nhi nhìn con gái bú sữa đầy trìu mến, chẳng ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm:
- Xệ thị mặc xệ, dù sao chẳng ai chạy thoát được ...

Liễu Tuấn không khỏi ngẩn ra.

Lời này đúng là chí lý.

Hồng nhan có mỹ lệ tới đâu, sớm muộn cũng có ngày già đi, tuyệt đối không còn đường khác.

Liễu huyện trưởng cảm thán nói:
- Xảo Nhi, em đúng là một nhà triết học.

Xảo Nhi liền cười, cho dù đông tóc hơi rối bời, nhưng vẫn lộng lẫy vô cùng.

Em bé bú no sữa, nhóp nhép cái miệng nhỏ, rồi hài lòng tiến vào giấc mộng đẹp.

Liễu Tuấn cầm lấy tay Xảo Nhi, đặt lên má mình, chân thành nói:
- Xảo Nhi, cám ơn em.

- Tiểu Tuấn ngốc, cám ơn cái gì? Con gái là của hai ta mà, em cũng có phần.
Xảo Nhi vừa nói vừa vuốt mái tóc của Liễu Tuấn, cảm thấy tình lang không gì làm khó được của mình kỳ thực đôi khi cung rát trẻ con.

- Tiểu Tuấn, anh muốn nói gì vậy? Cứ nói đi.
Xảo Nhi phát giác ra có vẻ ngập ngừng, tỏ ra có chút ngạc nhiên.

- À là như thế này, không lâu sau, đoán chừng thị trường ngoại hoái có biến động khá lớn, chuyện này anh đã nói với Hắc Tử rồi, anh ấy đã nói với em chưa?

Xảo Nhi vừa mới sinh nở, Liễu Tuấn vốn không định nói chuyện này để cô phải hao tổn tinh thần.

Xảo Nhi thoái mái nói:
- Nói rồi... Tiểu Thanh cũng đã trao đổi với em qua điện thoại.

Liễu Tuấn nghẹn lời.

Hóa ra là Tiểu Thanh nói thật, giữa cô và Xảo Nhi đúng là có liên lạc thường xuyên.

Thấy tình lang đột nhiên dáng vẻ có chút "hốt hoảng", Xảo Nhi mím môi cười, nói:
- Kỳ thực em và Tiểu Thanh vẫn luôn liên lạc với nhau, còn nữa này, chị Mộng Doanh cũng khai báo rồi. Dù Liễu nha nội có từng trải lão luyện, da mặt cực dầy, bị đột kích bất ngờ như thế, mắt cứ trân trân, mồ hôi lạnh toàn ra.

- Bọn... Bọn em đúng là lời gì cũng nói được à...

Mắt thấy Liễu huyện trượng " ngang ngược hống hách" phải cúi đầu xuống, như học sinh nhật sai trước thấy giáo, Xảo Nhi cười càng tươi, thậm chí lộ ra vẻ ranh mãnh.

Không phải nói là Xảo Nhi, Tiểu Thanh, Mộng Doanh không biết ghen, trên thế giới này hoàn toàn không có nữ nhân nào không ghen, nhưng mọi người đều vô cùng "yên chiều" Liễu Tuấn.

Hơn nữa có "vợ cả" Nghiêm Phi ở đó, chẳng ai khắc chế được, ca ba cô gái hiện giờ đều là có thế lực trong giới kinh doanh, tung hoành thương trường, lợi hại được mất phân tích hết sức rõ ràng, nếu như bất kể ai cũng không thể bỏ được nam nhân này, thì chẳng bằng "chung sống hòa bình".

Ghen tuông chỉ làm cho bản thân uất ức, cuối cùng cái gì cũng hỏng hết.

Xao Nhi dịu dàng vuốt má Liễu Tuấn, nói:
- Cái gì cũng nói hết! Bọn em đều rất yêu anh.

Liễu nha nội hổ thẹn vô cùng.

Xảo Nhi nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Tuấn, anh đừng tự trách mình, kỳ thực, anh đối xử với mỗi người bọn em đều vô cùng vô cùng tốt. Bọn em đều biết chị Mộng Doanh nói rất đúng, bất kể bọn em ai xảy ra chuyện gì, thì anh đều bất chấp tất cả tới cứu, đúng không?

Liễu Tuấn chỉ biết ra sức gật đầu.

Người ta nói khó tiếp nhận nhất là ân tình mỹ nhân, hiện giờ cuối cùng Liễu Tuấn đã hiểu điều đó có nghĩa gì rồi.

- Ừm, chuyện đồng Yên tăng giá mà anh nói, em thấy cứ giao toàn quyền cho Tiểu Thanh đi, thị trường tài chính quốc tế, cô ấy hiểu rõ nhất. Em nói với Hắc Tử rồi, trừ chi tiêu bình thường ra, tất cả số lợi nhuận khác đều dồn lại, tới khi đó đưa hết vào quỹ Thịnh Nghiệp, cổ phiếu của chúng ta ở Giang Khẩu và Thượng Hải, cũng có thể xử lý một phần, cố gắng điều động tài chính lớn nhất có thể, đánh một trận với tiểu quỷ tử.

Liễu Tuấn bật cười.

Hiện giờ Xảo Nhi cũng mở miệng ra là nói "tiểu quỷ tử" rồi, hiệu quả nhận thức một cách vô tri vô giác, quả nhiên không thể coi thường.

- Xảo nhi, em càng ngày càng giống một vị chủ tịch rồi.
Liễu Tuấn cảm khái nói.

Xảo Nhi chun mũi lại, cười rất là thích chí.

- Tiểu Tuấn, em nói thật với anh nhé, trước kia ấy, em không muốn làm chủ tịch lắm đâu. Nhưng có điều phần gia sản lớn thế này, anh không tiện ra mặt, nên em chỉ đành làm thay. Nhưng hiện giờ khác rồi.
Xảo Nhi nhìn đứa con ngủ bên cạnh, mặt đầy hạnh phúc và kiên cường.

Nữ nhân tuy yếu đuối, nhưng là người mẹ mạnh mẽ.

Có con rồi, tư tưởng của Xảo Nhi bất giác thay đổi rất lớn, từ nay về sau, cô khả năng càng thêm chăm chú làm chực vụ chủ tịch của mình.

Liễu Tuấn đứng dậy, khẽ ôm Xảo Nhi vào lòng.
…….
- Tiểu Tuấn, chúc mừng anh nhé.

Tiểu Thanh đứng trước mặt Liễu Tuấn, mặt tựa như cười như không, rất là cổ quái.

Liễu Tuấn chủ động hẹn gặp cô.

Trước khi trở về tỉnh, Liễu Tuấn phải đem chuyện đồng Yên xác định lại, chuyện nay không những liên quan tới quỹ Thịnh Nghiệp có thể phát triển quy mô thêm một bước hay không, cũng liên quan tới việc có thể giảm bớt được tổn thất có thể sinh ra trong làm ăn qua lại với Nhật Bản hay không.

"Mấy phe thế lực" là Liên hợp quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp, công ty trách nhiệm hữu hạn liên hoàn khách sạn Thu Thủy, tổng công ty phát triển thực nghiệp Đằng Phi, cùng với Hà Mộng Doanh, hiệp đồng tác chiến, trừ Liễu Tuấn ra, không ai có đảm nhận chức tổng chỉ huy này.

Không ngờ Tiểu Thanh nhận được tin tức rất nhanh, đã lập tức biết trưởng nữ của nhà họ Liễu ra đời rồi.

Liễu Tuấn không nói hai lời, liền đè ngay cô xuống chiếc ghế da ở trong căn phòng tổng thống khách sạn Thu Thủy ở Giang Khẩu.

Tiểu Thanh cũng không nói gì, mặc cho y đèn ra, vẫn cứ nhìn y như cười như không.

Liễu huyện trưởng tức thì chột dạ, đôi bạn tai không thành thực dừng lại, xuống tinh thần nói:
- Giận rồi à?

Tiểu Thanh vẫn không nói gì.

Liễu nha nội liền gãi đầu, tay chân luống cuống cả lên.

- Anh thiên vị...
Đột nhiên nước mắt Tiểu Thanh nhỏ xuống.

Liễu nha nội rùng mình từng cơn, thực sự hối hận không nên hẹn Tiểu Thanh vào thời điểm này.

Sớm đã biết cái gọi là "bạn thân trong khuê phòng" giữa cô và Xảo Nhi, không thể tin được mà.

Xem ra kiếp trước kiếp này gọpp lại, mấy chục năm lịch duyệt, vẫn chưa đủ để y hoàn toàn hiểu được tâm tư của các cô gái.

- Anh thiên vị, thiên vị, vì sao lại phải giấu em?

Tiểu Thanh nhào vào lòng Liễu Tuấn, siết chặt nắm tay ngọc, đánh loạn lên, nước mắt lạnh băng rơi trên cổ Liễu Tuấn. Liễu Tuấn đưa tay ra đỡ lấy vòng eo mềm mại của Tiểu Thanh, đặt đầu cô dựa vào vai mình, nhè nhẹ vỗ lưng Tiểu Thanh không nói gì.

Chắc hẳn không phải Tiểu Thanh giận vì Xảo Nhi sinh con, mà giận Liễu Tuấn "nhất bên trọng, nhất bên khinh", có con với Xảo Nhi, lại còn giấu cô.

Trong lòng Liễu Tuấn, Tiểu Thanh và Xảo Nhi đều như nhau, đều là vợ của y, y cho Xảo Nhi bao nhiêu, cũng phải cho Tiểu Thanh bấy nhiêu.

Chuyện này đúng là bản thân không phải.

Tiểu Thanh đánh y một trận, đột nhiên "cắn" môi Liễu Tuấn, hôn một cách cuồng nhiệt.

Liễu Tuấn liền siết chặt lấy cô, nhiệt tình hưởng ứng.

- Em...em cũng muốn...muốn ngay bây giờ...

Tiểu Thanh vừa nói vừa cởi cúc áo của y.

Liễu Tuấn thầm thở phào.

Yên cầu này không khó.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại sắp làm cha lần nữa hay sao?