Cha mang một đống bản thảo về nhà xem.
Hoạt động thu thập bài viết đã diễn ra gần nửa tháng rồi, tình hình rất khả quan, bộ tuyên truyền nhận được mấy trăm bản thảo. Lý Thừa Ngạn rất nỗ lực, huy động một đám người làm nhiệm vụ sơ khảo, những bản thảo cha đem về nhà, đều là đã thông qua vòng sơ khảo.
“Cha, cho con học tập một chút nào.”
Cha cười, đẩy đống bản thảo đã sửa đến trước mặt tôi.
Thật ra tôi không hứng thú với mấy loại văn khô khan này. Cái tôi quan tâm là tình hình của Giang Hữu Tín, muốn xem xem trong đống ấy có bài của anh ta hay không. Bài “cống hiến cho tổ quốc bằng hành động thực tế” cũng đã gửi lên báo được một thời gian rồi, vẫn chưa có hồi âm gì, tôi cũng có chút lo lắng.
Nếu nói về thành phần dự bị của chốn quan trường, thì tôi đánh giá cao nhất là chú, sau đó là Giang Hữu Tín. Những người này có đủ phẩm chất làm trụ cột.
Tôi giả bộ tìm tòi lật giở đống bản thảo, không thấy tên Giang Hữu Tín, trong lòng không khỏi thất vọng. Nhưng ngay sau đó liền an ủi bản thân, có lẽ việc tốt vẫn còn đang tiềm ẩn trong đống kia. Anh ta không đến nỗi không tham gia kỳ thì này chứ.
“Xem nhanh vậy sao?”
Cha thấy tôi lại đi sờ mò vào đống bản thảo ông chưa xem, không khỏi ngạc nhiên.
Tôi nhân thời cơ nói: “Chỉ là mấy thứ bình thường, chẳng có gì đáng xem cả.”
Cha tôi không thấy thế là ngỗ ngược, cười nói: “Đây chỉ là những bản thảo qua được vòng sơ loại thôi, những bản có giá trị tất nhiên là ít rồi.”
Xem ra từ khi cha có tên trên báo tỉnh bằng việc ra ba bài văn, tầm nhìn đã xa hơn.
“cha, cha xem trước đi, con đi giúp chú viết bản thảo, gửi đến ‘nhật báo Bảo Châu’”
“Sao thế, lo rồi à?”
Tôi cười hỳ hỳ, nói: “Mẹ biết chuyện này rồi, con ba hoa bao nhiêu trước mặt mẹ, lần này mà làm không ra gì, không biết mẹ sẽ xử con thế nào. Chuẩn bị thêm chút nữa có lẽ là tốt hơn. Một trái tim, hai cánh tay chuẩn bị mà.”
Mẹ đang lúi húi trong bếp, nghe vậy liền nói vọng ra: “Hai bố con ông nói xấu gì tôi đấy?”
“Hỳ hỳ, ai dám ạ? Đắc tội với đồng chỉ công an nhân dân, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân hay sao?’
Tôi trêu chọc nói.
Mẹ liền cười mắng một câu, trong lòng vui lắm. Xem ra làm cái chức phó chỉ đạo viên ở đồn công an rất tốt.
Vừa đứng dậy, bỗng có tiếng gõ cửa. Tôi chạy ra hỏi một câu: “Ai thế ạ?”
“Là tôi, Tạ Diễm Hoa.”
“A, là cô giáo Tạ”
Tôi vội vàng mở cửa, mặt mày cung kính.
Bạn học cũ đến chơi, cha nhất định rất vui, đến mẹ còn vất mấy việc đang làm dở sang một bên chạy ra đón.
Ở kiếp trước, tôi biết quan hệ giữa cô Tạ và cha không tồi, bây giờ vẫn vậy, cô Tạ và cha hàn huyên mấy câu, cảm thán một hồi, rồi vào thẳng vấn đề nói sang chuyện của tôi.
“Lão Liễu, tôi thấy con trai anh không cần phải đến lớp hàng ngày đâu.”
“A? có phải là Tiểu Tuấn nghịch ngợm không nghe lời không?”
Cha chưa kịp trả lời, mẹ đã cuống lên.
“Không không, chị Nguyễn hiểu nhầm rồi. Tiểu Tuấn nhà chị là thiên tài đấy.”
Cô Tạ khen không ngớt, ngay lập tức nói biểu hiện hôm nay của tôi.
Từ khi tôi nhận Chu tiên sinh làm thầy, cha rất ít khi hỏi đến việc học hành của tôi. Ông cực kỳ tin tưởng vào trình độ của Chu tiên sinh. Nhưng nghe cô Tạ nói thế, ông vẫn không thôi bất ngờ.
Mẹ càng cười dữ hơn.
“Tôi thấy, cứ để cháu nó theo học Chu tiên sinh đi, người ta là giáo sư, trình độ cao hơn tôi nhiều.”
Cô Tạ thành thật nói.
“Ha ha, Diễm Hoa, sao lại khiêm tốn thế, có nhớ khi chúng ta còn đi học, cô là người kiêu ngạo nhất không?”
Cha đỡ lời. Dù cho Chu tiên sinh có giỏi đến mấy nhưng cũng không thể khen người ta trước mặt cô Tạ chứ.
“Gì cơ? Tôi là người kiêu ngạo nhất? Lão Liễu, anh nói vậy là nghĩ một đằng nói một nẻo rồi. Có cần gọi tất cả bạn học đến hỏi, xem ai là người kiêu ngạo nhất không?”
Cha cười, cũng không phủ nhận điều ấy.
Tôi vui như mở cờ trong bụng. Cô Tạ đúng là người đáng tin cậy.
Đang nói chuyện vui vẻ, lại có người đến thăm. Đều là những người tôi không quen biết, nghe họ tự giới thiệu, là cán bộ tuyên truyền của khu Đài Sơn. Cô Tạ thấy thế liền cáo từ, mẹ và tôi cùng tiễn cô đến cửa ủy ban cách mạng huyện.
Khi về đến nơi, thấy dưới bóng cây trước nhà có mấy đám người đang ngồi, không ngừng ngước mặt lên nhìn. Nhất định là những cán bộ đến nịnh bợ đây. Mặc dù cán bộ những năm 70, 80, còn thanh khiết gấp nhiều lần so với sau này, nhưng thăm nom các cửa quan, trao đổi giao lưu với các lãnh đạo là một điều không thể thiếu. Xem ra lần này cha làm quan, trong nhà không yên ổn được rồi.
Phương Văn Dịch làm theo lời tôi, treo biển thu mua đồ điện tử cũ hỏng, việc làm ăn cực kỳ tốt. Một ngày thu về mười mấy cái máy thu âm và quạt máy, muôn hình muôn vẻ. Lúc mới bắt đầu, Phương Văn Dịch còn mở vỏ ra xem, định giá tùy vào chất lượng, sau này tính tiền theo cân, nhưng giá cao hơn công ty thu mua phế phẩm một chút. Dù sao mấy đồ này cứ chất trong nhà cũng chẳng có tác dụng gì, trước kia ngoài trạm thu mua phế phẩm chẳng có nơi nào khác, bây giờ có nơi ra giá cao hơn công ty mấy hào, mọi người rất hài lòng.
Hơn nữa, trạm thu mua phế phẩm của nhà nước, mấy đồ này đều phải tháo ra để thu mua, chỉ tính tiền kim loại ở trong, tất cả những thứ còn lại đều không tính, chỉ có thể vất đi. Nay chỗ Phương Văn Dịch mua tất, mọi người đều nghĩ mình đã được hời.
Tôi khâm phục Phương Văn Dịch một hồi.
Tên thọt này đúng là có tố chất buôn bán, còn tốt hơn tôi. Kiếp trước tôi chưa làm ăn buôn bán bao giờ, nên không chuyên gia lắm.
Tôi ngay lập tức tháo mấy đồ thu mua được ra, vừa nhìn vào, bất giác cười đau khổ.
Đây là loại hàng gì thế này? Có nhiều bảng điện tử bị rỉ sét đóng thành một đống, còn hai chiếc máy, đến vỏ còn không mở ra được nữa.
“Anh Phương, dầu bôi trơn không đủ, phải đi mua thêm chút nữa.”
Dù là hàng thu mua về không được tốt lắm, nhưng cũng không phải là không dùng được, tháo những linh kiện ra rồi rửa một chút, rất nhiều thứ còn sử dụng được. Chỉ là dầu bôi trơn chuẩn bị từ trước giờ bị dùng hết một cách nhanh chóng.
Phương Văn dịch vừa nghe thấy liền không làm nữa: “Không được, Tiểu Tuấn, tôi hết tiền rồi.”
“Tiền của anh đâu?”
“Cậu còn nói à, tôi cả thảy có 20 mấy đồng, đều tiêu hết vào đống của quý này rồi đấy. Giờ cả người không còn xu nào, ngay đến tiền ăn trưa cũng chẳng còn, cậu còn phải quản cơm cho tôi nữa đấy.”
Tiền vốn chỉ mới hai mươi mấy đồng, thật là rẻ mạt!
Phương Văn Dịch thấy tôi không nói gì, càng không cam lòng. Anh ta biết tôi có tiền, mấy ngày nay số tiền tôi đưa cho anh ta cũng đã đến 20 đồng. Đã là làm ăn, kiếm được tiền tôi phải có phần, nay tiền vốn đều do anh ta bỏ ra, cũng chẳng trách được anh ta không cam lòng.
Chỗ này đúng là không ổn thỏa, phải thay đổi.
Tôi móc tiền đặt lên bàn, nói: “Anh Phương, anh đến đây ngồi, chúng ta thương lượng một chút.”
Phương Văn Dịch lúc này mới đổi giận làm vui, thập thà thập thõm đi đến bên tôi, vội vàng thò tay cầm tiền. Tôi thuận tay ném chiếc bàn là về phía anh ta, làm anh ta giật nảy mình, trừng mắt nói: “Tiểu Tuấn, cậu làm gì đây? Muốn dỗ tôi à?”
“Lời còn chưa nói cho rõ ràng, anh chỉ chực cầm tiền, đúng là chẳng có chút tiền đồ nào hết!”
Phương Văn Dịch cười hỳ hỳ nói: “Đây chẳng phải là nghèo đến độ phát sợ rồi hay sao? Trong túi chẳng còn đồng nào, chẳng có gì chắc chắn cả. Muốn thương lượng việc gì, cậu nói đi nói đi.”
“Chính là việc mà anh nói lúc nãy đấy, cùng làm ăn, nhưng hợp tác thế nào, phải đưa ra kế hoạch cụ thể.”
Phương Văn Dịch nghiêm mặt nói: “Cậu định hợp tác làm ăn với tôi thật à?”
Tôi trừng mắt: “Sao, tôi vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, còn phải nhờ quan hệ dọn dẹp mấy đám côn đồ kia, anh nghĩ là tôi đang làm gì? Định lợi dụng tôi à?”
Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, Phương Văn Dịch lại sợ chết khiếp, lắp bắp nói: “Tiểu Tuấn, đừng nói bậy, tôi….tôi….đâu dám lợi dụng cậu? Cậu nói thế nào là như thế, tôi không có ý kiến gì hết.”
Lúc này tôi mới ý thức được, vào thời kỳ ấy mà nói đến việc lợi dụng là vấn đề rất nghiêm trọng, không thể đùa được. Dựa vào quyền lực của Liễu gia bây giờ, nếu tôi giở mặt thật sự, thì tên thọt Phương mót đời cũng không ngóc đầu lên được.
Tôi cười, làm dịu không khí: “Thấy anh căng thẳng quá vậy, tôi chỉ nói đùa thôi. Chúng ta vẫn là bạn tốt mà.”
Phương Văn Dịch mới thở phào nhẹ nhõm: “Ừ ừ, bạn tốt, bạn tốt”
“Thế này nhé, tiền vốn mỗi người một nửa, lãi cũng được lỗ cũng xong, đều là mỗi người một nửa, được không?”
“Được.”
Phương Văn Dịch rất vui, không có chút nghi ngờ dè dặt nào cả. Anh ta thân cô thế cô trong huyện, nếu không dựa vào quan hệ nhà tôi, cũng không tài nào sống qua ngày được, một tên như Triệu Cường cũng đủ để đùa cợt anh ta đến chết.
“Từ bây giờ trở đi, hàng ngày anh đều phải ghi sổ sách, thu vào chi ra, một đồng một hào đều phải ghi cho rõ ràng, tôi không có thời gian mà cả ngày ở đây, nhưng tôi sẽ xem lại sổ……Anh biết ghi sổ thế nào không?”
Tôi biết Phương Văn Dịch biết chữ, nhưng có khả năng không biết ghi sổ sách.
Phương Văn Dịch lắc đầu, lộ ra vẻ ngượng ngập.
“Thế thì chút nữa anh ra quầy bách hóa mua quyển sổ về đây tôi dạy anh viết.”
Phương Văn Dịch kinh ngạc: “Tiểu Tuấn, cậu đúng là cái gì cũng biết.”
Kiếp trước kẻ hèn này cũng thuộc dạng mù tịt về buôn bán, nhưng làm ăn buôn bán phải ghi sổ sách, đấy là điều thường thức mà ai cũng biết. Dù sao bây giờ mới chỉ là làm ăn cỏn con chơi bời, về sau nếu làm to thật thì phải mời nhân viên tài vụ chuyên nghiệp đến ấy chứ.
“Được rồi được rồi. Những việc tôi biết còn nhiều lắm, anh về sau dần dần rồi cũng hiều hết thôi. Mau đi mua đồ đi.”
Tôi khua khua tay, ra vẻ rất oách.
Phương Văn Dịch lật đà lật đật đi ra ngoài.
Nhớ trước kia có xem một quyển tiểu thuyết viết về quan trường, trong đó có nói một câu: “có những người, anh xem họ là người, họ sẽ xem anh là chim, anh coi họ là chim, họ lại coi anh là người.”
Câu này đúng là rất có lý.
Lãi từ việc thu mua đồ điện cũ hỏng đúng là rất lớn, hôm nay giúp người ta sửa hai cái máy thu âm và một cái đài cát-xét, đổi những linh kiện đều không vượt ra ngoài đến 1 cắc, đều là tháo từ những thứ máy móc cũ ra. 12 đồng coi như là ăn cả. Nếu mua mấy linh kiện mới để thay, tiền vốn đã chiếm đến khoảng 6 đồng rồi.
Tôi tháo những đồ điện ra đánh rửa một lượt, kiểm tra toàn bộ, thay vỏ ngoài cho một cái máy thu thanh, thay mới mọt vài phụ tùng, trò đó giống như là cho ra đời một cái máy mới vậy.
Phương Văn Dịch vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Cái này, cái này y như mới vậy.”
Tôi cười: “Trông thì mới, nhưng ở trong vẫn là hàng second hand thôi, anh cứ bán nửa giá nhé.”
Phương Văn Dịch vui vẻ ra mặt: “Nửa giá rẻ quá, ít nhất cũng phải đến 60%”
“Vậy tùy anh, dù sao việc đấu giá cũng là do anh quản. Đúng rồi, cũng phải treo cái biển bán đồ điện second hand ra ngoài, không họ lại không biết. Chúng ta cũng chẳng có bạn bè thân thích gì ở đây, muốn để mọi người tự truyền tai nhau thì lâu lắm.”
“Có lý, Tiểu Tuấn, sao những câu cậu nói đều có lý hết vậy?”
Phương Văn Dịch vui ra mặt, vẫn không quên nịnh tôi một câu.
“Anh thôi đi, nịnh nọt ít thôi. Cái máy thu thanh này trông bề ngoài còn được, nhưng ở trong thì rỉ thành một đống rồi, tôi phải bỏ thời gian làm một chút, sửa xong rồi còn bán được giá.”
Cái tôi nói đến là một chiếc máy thu âm đơn thanh hiệu Châu Giang của một xưởng sản xuất điện tử Quảng Châu, đây là một nhà máy rất có tiếng lúc bấy giờ, máy mới 100% hình như bán đến 300, 400 đồng. Năm nay mới sản xuất máy mới, hình như đây là đồ chơi thời thượng của gia đình cán bộ mua lúc làm đám cưới, không biết để mấy tháng rồi, giờ két rỉ thành một khối thế này, chắc là trong phòng ẩm ướt lắm.
Máy thu âm là loại máy móc thịnh hành một đến hai năm nay, vẫn là thứ hết sức mới mẻ ở huyện Hướng Dương, gia đình bình thường không mua nổi. Cả một chỗ phố cổ chỉ có 3 cửa hiệu sửa chữa, không có một hiệu nào là chuyên sửa máy này hết cả. Có lẽ vừa mở vỏ ra đã vội vàng trả lại người ta rồi. Vào thời kỳ ấy, dù là cửa hàng hay là nhà sản xuất, chất lượng phục vụ đều rất kém, hình như không có cái gọi là bảo hành.
Phương Văn Dịch líu lưỡi nói: “Cái này mà cũng sửa được sao? Thế thì kiếm được món hời to rồi.”
“Có được hay không thì vẫn chưa biết, cứ thử xem thế nào đã.”
Vừa ăn xong cơm trưa không lâu, liền có người đến hỏi mua máy thu thanh second hand. Phương Văn Dịch thật là gớm ghê, lại dám hét giá 70% với người ta. Đối phương chưa kịp trả giá, tôi đã mặt đỏ tía tai, ngượng chín cả người.
Hai bên trả giá qua lại, Phương Văn Dịch cứ giữ cái giá 60% không chịu hạ xuống.
“Cái máy này của anh là đồ cũ, đồ đã qua sử dụng, cũng không biết mua về được bao lâu thì hỏng, còn đắt thế nữa, thôi tôi không lấy nữa đâu.”
Phương Văn Dịch chết đứng người, đối phương cũng lộ vẻ không vui.
Tôi vội vàng chen miệng vào: “Chiếc máy này, chúng tôi có bảo hành.”
“Bảo hành? Là thế nào?”
Trời ạ!
Bảo hành là gì cũng không biết, quyền lợi người tiêu dùng lúc đó đúng là bị chà đạp quá thể!
“Bảo hành tức là trong vòng ba tháng, nếu có hỏng hóc gì, chỉ cần không bị tổn hại, chúng tôi sẽ sửa miễn phí cho ông.”
“Còn có chuyện tốt vậy nữa sao?”
“Tất nhiên, đồ chúng tôi bán ra chúng tôi nhất định phải chịu trách nhiệm chứ”
Phương Văn Dịch thấy tôi nói như đinh đóng cột, vội vàng chen chân vào thổi phồng lên.
“Thật à?”
Tôi nói: “Chúng tôi viết cho ông cái hóa đơn, sẽ viết rõ về việc bảo hành”
“Vậy được, tôi mua”
Phương Văn Dịch mừng húm, vội vàng tìm hóa đơn, nhưng lại quên không mua. Bất đắc dỹ, chỉ còn cách tìm một tờ giấy để thay thế. May mà lúc đó người ta khá thật thà nên nhìn tờ “hóa đơn” nhếch nhác cũng không có ý kiến gì, còn vui mừng ra mặt, thấy mình đã kiếm được món hời.
“Phát tài rồi, phát tài rồi, một ngày mà đã thu hồi tiền vốn về rồi, mấy đồ này đều là ăn không rồi.”
“Nói nhỏ thôi, đừng to mồm vậy chứ!”
Tôi cười mắng anh ta một câu.