Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 418: Phiếu mua hàng




Mắt cá chân của Liễu Yên hai ngày sau đã không còn sưng nữa, mặc dù vẫn chưa thể đi lại một cách linh hoạt như trước.

Mấy ngày nay, Vũ Chánh Hiên chấp hành “lời hứa” của Liễu Tuấn rất nghiêm ngặt, hàng ngày đều đến đưa đón Liễu Yên đi làm. Mặc dù Vũ Thu Hàn mới đến tỉnh N không lâu, và Vũ Chánh Hiên lần đầu tiên đến thành phố Đại Ninh, nhưng dựa vào thân phận chính tông của thiếu gia, muốn tìm bạn mượn một chiếc xe là việc dễ như trở bàn tay. Lí do để có thể đưa đón Liễu Yên đi làm cũng đã có rồi, dù sao thì mắt cá chân của Liễu Yên vẫn đang bị thương, nên cần phải có người chịu trách nhiệm.

Liễu Yên lúc đầu rất ngại, không muốn nhận lòng tốt đưa đón của người ta, muốn Liễu Tuấn đưa cô ấy đi làm. Liễu Tuấn lại rất đáng ghét, nói rằng phải đưa đón bạn gái đi làm, không có thời gian làm việc ấy.

Thế này là thế quái nào cơ chứ?

Người ta đã từng gặp trọng sắc mà khinh bạn, nhưng ai đã từng thấy tình trạng trọng sắc mà khinh thân cơ chứ?

Nguyễn Bích Tú không hiểu ý Tiểu Tuấn, quay sang lườm con trai rồi nói: “Con đưa Phi Phi đi trước rồi về đưa chị con đến cục tài chính, có sao đâu, cùng lắm thì đi lòng vòng thêm mấy đoạn đường thôi mà! Trước đó cũng có phải là chưa từng làm thế đâu!”

Liễu Tuấn cười nói: “Mẹ à, bạn gái của ai người ấy lo, có gì không phải đâu?”

Nguyễn Bích Tú mở to mắt, kinh ngạc nói: “Nhanh thế à?”

Liễu Tuấn cười hà hà nói: “Bên kia con đã nói xong cả rồi, còn về phía chị con chưa kịp nói. Cũng chẳng sao đâu, vừa đúng lúc mượn cơ hội này để xem thành ý của Vũ Chánh Hiên!”

Nguyễn Bích Tú vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngay lập tức giơ ngón tay cái về phía con trai.

Thằng con trai này, đúng là giỏi giang. Ngay cả việc làm “bà mối” cũng thành thạo lắm!

Liễu Yên cũng chỉ trừng mắt với Liễu Tuấn hai ngày đầu thôi. Trách hắn là “chẳng có nghĩa khí gì hết”. Nhưng đến ngày thứ ba, đã chẳng thèm để ý đến chiếc xe Santana của Liễu Tuấn nữa, yên tâm ngồi nhà đợi Vũ Chánh Hiên đến đón. Trên môi còn nở nụ cười nữa chứ.

“Chị ba, hay là em tháo thuốc ở mắt cá chị ra nhé?”

Liễu Tuấn trêu chọc.

“Tại sao? Gần khỏi rồi mà!”

Liễu Yên không hiểu.

“Thì chính là vì khỏi nhanh quá không tốt...Cứ để nó mấy hôm nữa hẵng lành, đồng chí Vũ Chánh Hiên mới có cớ để đón đưa chị chứ...”

Liễu Tuấn cười hì hì đáp.

“Tiểu Tuấn chết tiệt em nghĩ gì thế hả?”

Liễu Yên quay ra lườm Tiểu Tuấn.

“Chị nói thật đi, chị thấy anh Vũ Chánh Hiên này thế nào?”

Liễu Yên ngay lập tức đỏ bừng mặt, quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Liễu Tuấn cười khanh khách, biết rằng việc này có tám phần là thành được rồi.

.................

Gần hết năm rồi, đoàn tỉnh ủy cũng bắt đầu có không khí tết, thần thái của ai cũng dường như dịu dàng hơn bình thường một chút, nụ cười trên gương mặt cũng nhiều hơn, nội dung nói chuyện cũng phong phú hơn, không chỉ giống trước kia gặp mặt nhau chỉ gật đầu, hoặc là hỏi mấy câu xã giao như là “ăn cơm chưa?” mà thôi. Giữa mọi người, nói chuyện nhiều nhất là về tình hình chuẩn bị đồ xài tết thế nào rồi, đồ xài tết lại bắt đầu tăng giá rồi. Thỉnh thoảng cũng thần bí nhòm ngó một chút, năm nay cơ quan sẽ cho bao nhiêu tiền thưởng.

Không chỉ các đồng chí nữ quan tâm đến vấn đề này, mà cả các đồng chí nam cũng rất quan tâm.

Dù sao thì mọi người cũng đã có gia đình, có người phải lo, nên sống thực tế như vậy cũng là chuyện bình thường.

Đoàn tỉnh ủy là một nha môn thanh khiết, thưởng ngoài lương đều phải báo cáo lên trên. Thưởng cuối năm cũng cơ bản là ở mức cố định mấy trăm tệ. Nghe nói khi bí thư Quách còn tại nhiệm, còn ít ngân khố nhỏ nữa, nhưng sau khi Hàn bí thư lên, thì đã sung quỹ nó rồi.

Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý đến vấn đề này, giả sử đoàn tỉnh ủy có không trả lương cho hắn cũng chẳng sao. Tiền lương ba tháng của hắn còn không bằng được một tờ tem tám hào kìa. Tự mình cho mình tiền lương, một năm bốn tờ tem là xong xuôi.

Vì thế khi Khâu Tiểu Manh chạy vào phòng làm việc của hắn đưa cho hắn mấy tờ phiếu mua hàng xanh xanh đỏ đỏ, hắn chẳng thèm nhìn mà đã bỏ tọt vào túi, rồi nói thêm hai từ “cảm ơn.”

Khâu Tiểu Manh buồn bực cả người.

Sao lại thế được cơ chứ?

Ít nhiều thì anh cũng phải hỏi han tôi một vài câu chứ!

Chẳng lẽ cho rằng Khâu Tiểu Manh tôi là người vô hình ay sao? Ít nhiều tôi cũng là một nhành hoa trong bộ trường học mà, đương nhiên nếu so sánh với bộ trưởng Bạch thì còn kém, nhưng lãnh đạo người ta đã từng tham gia cuộc thi “MISS”, làm sao bì được!

Mặc dù Liễu Tuấn không nói gì, nhưng trong lòng chắc như đinh đóng cột.

Biết rằng dựa vào địa vị thân phận của mình, đoàn tỉnh ủy không biết đang có biết bao người con gái độc thân thầm yệu hắn .

Nói chuyện với họ chẳng tốn chút công sức gì, nhưng nếu nghiêm túc quá thì họ bảo mình làm kiêu, còn nếu hòa nhã quá thì lại làm nảy nở tình cảm trong họ, rồi gây nên lắm chuyện phiền phức.

Thôi thì “nói ít làm nhiều” cho xong.

Cũng được coi là vâng theo lời dạy của cha mình.

Liễu Tấn Tài là một người điển hình làm nhiều nói ít!

“Bộ trưởng Liễu, đây là phúc lợi của tết năm nay, phiếu mua hàng ở quảng trường Thiên Mã, tổng cộng hai trăm tệ cơ đấy...”

Thấy Liễu Tuấn không định nói chuyện với mình, Khâu Tiểu Manh áp dụng phương pháp chủ động, cười nói.

Thực ra, Khâu Tiểu Manh đã có bạn trai rồi, cũng biết rằng bạn gái của Liễu Tuấn là bảo bối của người đứng thứ ba tỉnh ủy Nghiêm Ngọc Thành, nghe nói sắc nước nghiêng trời, khi còn học ở trường đại học Ninh Thanh, đã được phong làm hoa khôi của trường, trong bốn năm đại học, không có bất cứ cô gái nào làm lung lay được danh hiệu ấy. Khâu Tiểu Manh cũng chẳng định bỏ bạn trai để theo đuổi Liễu Tuấn.

Là người phải biết mình là ai.

Nhưng sao biết được, tâm hồn người con gái lại cứ kì diệu vậy, thấy Liễu Tuấn khôi ngô tuấn tú thế, không thể chịu được muốn nói thêm vài câu. Điều này giống với cảm giác khi đàn ông gặp phải một cô gái xinh đẹp vậy.

“Vậy sao? Năm ngoái cũng có phiếu mua hàng sao?”

Liễu Tuấn bèn hỏi một câu.

“Đâu có, chỉ năm nay có thôi.”

Khâu Tiểu Manh thấy bộ trưởng Liễu cuối cùng cũng đã đồng ý mở miệng nói chuyện với mình, trong lòng rất vui. Dường như được nói thêm vài câu với bộ trưởng Liễu, thấy mình có giá trị hơn vậy.

“Chẳng phải năm nay quảng trường Thiên mã khai trương sao, trong thành phố muốn kích thích sự nhiệt tình của nhân dân, nên đã cho chiếc phiếu mua hàng này.”

Khâu Tiểu Manh giải thích.

Nói vậy cũng có lí.

Liễu Tuấn nhơ rằng kiếp trước khi còn ở vùng duyên hải, cũng có một năm phát phiếu mua hàng hay cho tiền thưởng. Có điều lúc đó, đã làm nên một đợt sóng, rất nhiều người làm việc ở công xưởng, đều là những người ở tỉnh ngoài, cần phải về nhà ăn tết, cầm tờ phiếu mua hàng này, cũng chỉ có giá trị như một cái lông ngỗng mà thôi. Dùng không được mà không dùng cũng chẳng xong. Vì thời gian có hạn chế. Nếu như ăn hết tết mà không đi làm nữa hoặc là không làm việc ở xưởng này nữa, thì tờ phiếu mua hàng này nghiễm nhiên trở thành tờ giấy lộn.

Huống hồ dùng phiếu mua hàng để mua đồ không thể được giảm giá hay ưu đãi, cũng là một hình thức cắt cổ biến tướng rồi.

Nhớ lần đó rất nhiều người công nhân đã làm ầm lên trong xưởng, cuối cùng xưởng chẳng làm được cách nào, đành phải nhượng bộ, áp dụng phương pháp điều hòa hai bên, thu về một nửa số phiếu và phát một nửa bằng tiền mặt.

Mặc dù vậy nhưng cũng có rất nhiều người bất mãn. Những người công nhân muốn về nhà, cuối cùng chỉ còn cách hạ giá bán đi, bán tờ phiếu đó cho những người công nhân khác với giá thấp, chịu thiệt một chút.

Thực ra xưởng vốn muốn dựa vào đó để giữ những người công nhân này, hấp dẫn họ năm sau tiếp tục đến đây làm việc.

Nhưng tất cả mọi việc đều không thể đánh đồng vơi snhau. Nhân viên công tác trong đoàn tỉnh ủy là cán bộ quốc gia, không tồn tại việc năm sau có làm việc ở đây nữa hay không. Nếu so sánh với những người công nhân thường xuyên lưu động của công xưởng thì cũng có sự khác biệt rất lớn.

“Vậy tiền thưởng năm nay hoàn toàn lấy tờ phiếu mua hàng này để thay thế rồi sao?”

Liễu Tuấn dường như có hứng thú với việc này, cuối cùng cũng đã ngước đầu lên, mắt nhìn về phía Khâu Tiểu Manh, cười hỏi.

Khâu Tiểu manh ngay lập tức lấy lại tinh thần, thò tay ra gãi gãi đầu, trên mặt nở một nụ cười tươi tắn, nói: “Không phải vậy đâu, tiền thưởng của năm nay so với năm ngoái chỉ ít hơn 100 tệ, ngoài ra còn có tờ phiếu mua hàng 100 tệ nữa.”

“Đơn vị nào cũng vậy sao?”

Nghe nói ít đi 100 tệ, Liễu Tuấn bèn chau mày.

“Đương nhiên đây là quy định thống nhất rồi, bí thư Vi đã đích thân đi đến căn dặn chuyện này kìa.”

Vừa nói hết Khâu Tiểu Manh đã cảm thấy hối hận. Dường như bộ trưởng Liễu và bí thư Vi không đi cùng đường, ngữ khí của mình hình như còn có ý đề cao bí thư Vi nữa. Không biết rằng vị công tử này có ý kiến gì không.

Một lúc sau, Khâu Tiểu manh bắt đầu dòm sang Liễu Tuấn với thái độ bất an.

Vẫn còn may, trên mặt bộ trưởng Liễu lộ ra một nụ cười.

“Ừm, đã là việc đích thân bí thư Vi làm thì không còn vấn đề nữa rồi.”

Thực ra điều Liễu Tuấn muốn hỏi là những đơn vị khác trực thuộc tỉnh có như vậy không, Khâu Tiểu Minh lại hiểu nhầm thành những đơn vị trong đoàn tỉnh ủy. Nhưng điều này cũng khó trách, Khâu Tiểu Manh chỉ là một người làm công ăn lương bình thường thôi, làm sao có thể để ý đến những bộ phận khác chứ.

“Bộ trưởng, anh đã chuẩn bị gì để ăn tết rồi?”

Khâu Tiểu Manh vẫn chưa chịu đi, tìm chuyện để nói.

Liễu Tuấn cười.

“Điều này không thuộc vào phạm vi quản lí của tôi.”

Khâu Tiểu Manh cũng cười rồi.

Cũng đúng thật, người ta có gia đình thế nào cơ chứ, làm sao lại phải lo những vấn đề nhỏ nhặt này được?

“Tiểu Manh, cảm ơn cô!”

Liễu Tuấn nói xong, rồi lại cúi đầu xuống xem văn kiện.

Khâu Tiểu Manh cũng rất biết điều, biết rằng nếu như mình không đi thì sẽ làm cho người ta ghét, nên cười nhẹ nhàng nói: “Bộ trưởng, anh làm việc đi”, sau đó cúi lưng đi ra ngoài.

Đến khi Khâu Tiểu Manh vừa ra ngoài cửa, Liễu Tuấn bèn nhấc điện thoại lên gọi sang cho Tạ Ý Tường.

“Anh Tường, chào anh, em là Liễu Tuấn đây!”

“Tiểu Tuấn? Chào em chào em....”

Tạ Ý Tường là thư kí của Liễu Tấn Tài từ tháng chín vừa rồi, được bí thư Liễu rất xem trọng. Vẫn giống với tác phong làm việc của bí thư Liễu từ trước đến giờ, ông ăn ở với thư kí của mình rất tốt. Thư kí nhiệm kì đầu tiên là Giang Hữu Tín sau này đã thành chàng rể của Liễu gia, thư kí nhiệm kì thứ hai là Liêu Thuận Lợi cũng đã sắp lên làm phó bí thư huyện ủy. Còn người thư kí nhiệm kì ba này, tất nhiên cũng không thể nằm ngoài.

Vì thế mấy tháng gần đây, Liễu Tuấn và Tạ Ý Tường cũng đã phát triển đến độ xưng là huynh đệ.

“Anh Tạ à, có một việc muốn hỏi anh chút, có phải các đơn vị trực thuộc tỉnh đều đã đổi tiền thưởng năm nay thành phiếu mua hàng ở quảng trường Thiên Mã không?”

“Đúng thế. Việc này là quyết định của chính phủ thành phố, nói rằng là phải thúc đẩy sự mua bán tiêu dùng của quảng trường Thiên Mã, mở đầu bằng một sự kiện tốt.....”

“Cha em có thái độ gì?”

“Bí thư Liễu muốn nói rằng, đây là việc của nội bộ chính phủ thành phố, không tiện can thiệp.”

Tạ Ý Tưởng không hiểu tại sao đột nhiên Liễu Tuấn lại hỏi đến vấn đề này, có điều vẫn chẳng giấu giếm gì. Với bí thư Liễu, Tạ Ý Tưởng rất có cảm tình, một là ông đã giải quyết vấn đề nhà ở cho hắn , sắp hết năm rồi, cấp của mình cũng đã đến chính sở. Đây là tin tức do chính chủ nhiệm phòng làm việc lộ ra. Nếu như cứ làm cái chức thư kí của bí thư Liễu vài năm, nói không chừng sẽ leo được lên cấp phó phòng, đó là một sự kiện thật tốt. Tạ Ý Tưởng chưa từng nghĩ đến đời này kiếp này mình có cơ hội được làm đến cấp phó phòng, hơn nữa theo thường lệ, lãnh đạo đổi chức, nếu như không mang thư kí theo, thì đã có ngầm ý là sắp đặt cho thư kí một việc làm nào đó tốt hơn.

Tạ Ý Tường vẫn còn trẻ, rất may là hắn đã chen được lên chiếc thuyền của Nghiêm Liễu, hơn nữa lại đi theo Liễu Tấn Tài, toàn thân đầy sức lực, cả ngày đi theo Liễu bí thư, cũng chẳng một lời oán thán.

“Ừm, vậy cảm ơn anh.....Anh chuẩn bị đồ đạc dùng trong tết rồi chứ?”

“Ha ha, may mà có cậu nhớ đến, vị đó ở nhà tôi ấy à, rất tích cực làm chuyện này...”

Tạ Ý Tường cười nói.

“Vậy là tốt rồi, mấy người cùng quê ở huyện Hướng Dương, không lâu trước có tặng cho em chút đồ ăn rừng, đều là đồ khô cả. Đến lúc đó em đưa cho anh một ít.”

Liễu Tuấn cười nói.

“Vậy cảm ơn cậu lắm.”

Tạ Ý Tường nói.

Vị thiếu gia Liễu này, đúng là không phải người mà hạng tầm thường có thể so bì được, mới vào làm việc đến nửa năm, mà đã lên cấp bằng mình rồi, tiền đồ về sau còn rộng mở lắm.

“Ha ha, chỉ là chút đặc sản rừng núi thôi mà, có gì mà phải cảm ơn ?”

Liễu Tuấn nói mấy câu nữa với Tạ Ý Tường rồi cúp máy. Móc tấm phiếu mua hàng ở trong túi ra, nhìn thật kĩ, trên đó là dấu của sở quản lí quảng trường Thiên Mã, chắc rằng những tấm phiếu mua hàng này đều từ sở quản lí mà ra cả, đến lúc đó lại căn cứ vào tình hình thực tế, thống nhất trả giá với những thương gia trong quảng trường.

Trong tay Liễu Tuấn cầm mấy tờ phiếu mua hàng, ngồi dựa người vào chiếc ghế, giơ hay tai ra gõ nhẹ vào hai thành ghế, trầm tư suy nghĩ, rồi lại nhấc điện thoại lên, gọi đến phòng làm việc phó cục trưởng cục công an.”

“Anh Trình?”

“Hà hà, Tuấn thiếu, có phải hôm nay cần người đến uống rượu cùng không?”

Trình Tân Kiến vui vẻ nói.

Trước kia khi còn ở thành phố Bảo Châu, mỗi lần đến tết, Tuấn thiếu theo lệ thường đều gọi mấy người bạn đến cùng nhau uống rượu, tụ tập một phen. Rượu thịt đúng là sở thích của Trình Tân Kiến.

Trên môi Liễu Tuấn xuất hiện một nụ cười.

Trình Tân Kiến thích bạn bè thích náo nhiệt, còn thích cả Mao Đài nữa. Làm đến cái chức phó cục trưởng cục công an rồi, mà tính cũ cũng không đổi.

“Việc uống rượu anh tự sắp xếp đi, anh sắp xếp xong rồi gọi điện cho em là được rồi.”


“Vậy thì tối nay đi, Trần Lập Hữu cũng vừa vặn đã đến tỉnh thành...”

Trình Tân Kiến càng vui hơn nữa.

“Tối nay không được, em có dự định khác rồi. Ngày mai đi nhé, thông báo với bí thư Lập Hữu, mời anh ấy đến dự!”

Liễu Tuấn nói.

“Ôi, cái gì mà đến dự với cả không đến dự chứ, hắn đến đây là tìm cậu uống rượu mà. Được, ngày mai thì ngày mai......Ý, đúng rồi, Tuấn thiếu, cậu còn gì dặn dò không?”

Liễu Tuấn cười nói: “Có một việc nhỏ, anh điều tra cho em một chút, người phụ trách cục quản lí của quảng trường Thiên Mã kia là ai, người thế nào, anh điều tra cho tường tận nhé, đừng rung cây động rừng.”

Trình Tân Kiến cười nói “Không vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ báo lại cho cậu. Tuấn Thiếu, có phải là người này không...”

“Anh đừng đoán mò, bảo anh điều tra hộ em thì anh cứ làm đi!”

“Ừ, được rồi!”