Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 353: Quyết định của doãn bảo thanh




“Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh”

Lý Uyên cảm kích nói.

“Đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà”

Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống.

“Vụ án này rất phức tạp à?”

Nghiêm Phi nhìn Liễu Tuấn với ánh mắt ngạc nhiên.

“Vô cùng phức tạp mới đúng”

Liễu Tuấn nói.

“Thế giải quyết sao?”

Nghiêm Phi có chút lo lắng.

Cô ấy coi Lý Uyên là bạn bè thân thiết đương nhiên sẽ lo lắng rồi.

“Không sao, có Doãn Bảo Thanh nữa mà, yên tâm đi, ông ta không để cho Xương Huy chịu thiệt thòi đâu”

“Ừ, thế thì tốt”

Theo cách nghĩ của Nghiêm Phi thì làm được phó bí thư thường ủy thì cũng sẽ giống cha cô ấy và chú Liễu, đều là những nhân vật tài giỏi, vụ án nhỏ đương nhiên không vấn đề.

“Phi Phi, đi, chúng ta đi nói chuyện với cha”

Nghiêm Phi lườm Liễu Tuấn nhưng ánh mắt lại vô cùng vu vẻ.

Khi họ đến, Nghiêm Ngọc Thành vừa xem xong thời sự, hai tay vắt sau lưng, từ từ xuống lầu. Chuẩn bị vào phòng sách đọc công văn. Thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đến liền kéo tay họ “Hêng” một tiếng. Sau mấy năm, “Tiểu tử thối” đã mê hoặc đứa con gái của bác ta đi.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, bí thư Nghiêm trong lòng không thấy vui chút nào.

“Bí thư, đã xem xong thời sự rồi ạ?”

Liễu Tuấn cười hi hi nói.

“Phí lời”

Nghiêm Ngọc Thành càng không vui.

“Bác có thời gian nghe báo cáo tình hình chứ ạ?”

Nghiêm Ngọc Thành lại “Hêng” lên một tiếng, hai tay vắt ra sau lưng, đủng đỉnh đi vào phòng. Nghiêm Phi thì lại quay ra trêu tức Liễu Tuấn.

Anh ta liền bật cười, kéo tay Nghiêm Phi đi vào, nhưng chỉ thấy Nghiêm Ngọc Thành đã ngồi xuống ghế, hút thuốc cũng chẳng thèm để ý đến họ.

Liễu Tuấn chạy lại gần, châm thuốc cho nhạc phụ, rồi sau đó ngồi xuống chỗ đối diện.

Nghiêm Phi cười pha trà cho họ.

“Tiểu tử đến bao giờ mới yên ắng một chút? Mỗi lần về đều gây ra chuyện”

Nghiêm Ngọc Thành không hài lòng nói.

“Hi hi, bác Nghiêm, lần này đừng trách cháu nữa, không phải chuyện của cháu mà chuyện của Doãn Xương Huy”

“Doãn Xương Huy? Đứa con trai của nhà họ doãn vừa kết hôn đó á?”

“Vâng ạ, anh ta gặp phải chút chuyện”

Liễu Tuấn cười nói.

“Có liên quan gì đến cháu? Lão Doãn không chăm nổi con mình sao?”

Nghiêm Ngọc Thành hơi khó chịu.

Trong mắt bác ấy, Doãn Xương Huy cũng là một đứa trẻ có vấn đề. Tiểu tử nhà người ta gặp chút chuyện, có thể làm khó cho vị phó bí thư tỉnh ủy này sao?

Liễu Tuấn không khách khí cầm điếu thuốc trước mặt Nghiêm Ngọc Thành châm lửa hút, rồi cười nói: “Lần này, sợ không phải chuyện đơn giản, cháu tính có lẽ bí thư Doãn cũng đang rất đau đầu”

“Hả?”

Nghiêm Ngọc Thành như thấy hứng thú hơn.

Có thể làm cho phó bí thư tỉnh ủy đau đầu thì cũng là việc nên nghe. Liễu Tuấn liền kể lại sự việc, đương nhiên là có bao gồm cả hai công ty Dũng Hoa và Hoa Uyển. Và bao gồm cả chuyện Lý Uyên “Nghe nói” nữa, không dấu diếm chút nào.

Nguyên tắc làm việc của Liễu Tuấn, việc mà động chạm đến cán bộ thường ủy tỉnh ủy thì chưa từng tự mình làm, đều tham khảo ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành hoặc cha.

Hiện nay anh ta vẫn chưa nằm trong thể chế, rất nhiều việc chỉ dựa vào trực giác, có nhiều lúc cũng không hoàn toàn chính xác. Lăn lộn chốn quan trường với hai vị quan Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, kinh nghiệm cũng có thể tích lũy được nhiều nhưng nếu chỉ cần làm sai một chút cũng đủ gây ra nhiều phiền phức rồi.

Nghiêm Ngọc Thành ngồi lặng yên lắng nghe, nghe xong liền nhấc tách trà Nghiêm Phi pha uống hai ngụm, trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Việc lần này, theo cách nói của ông Doãn thì có lẽ đây là một cơ hội.

Liễu Tuấn liền suy nghĩ theo chiều hướng của Nghiêm Ngọc Thành, thấy cũng có lý liền gật đầu.

Khi Chỉ có anh ta và Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện, thì những lời của bác ta không hề mơ hồ khó hiểu.

“Nhưng cháu nghĩ, quyết định này của bí thư Doãn chỉ sợ cũng khó làm”

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, trong mắt có ý khen ngợi.

Bác ta biết Liễu Tuấn hiểu ý đồ của bác ta.

Hà Mộng Doanh nói thực lực của nhà họ hà sẽ được đặt lên vai Lương Kinh Vĩ, thế sau này thực lực của nhà Nghiêm- Liễu cũng chỉ có thể đặt trên vai Liễu Tuấn thôi.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn ngồi trong phòng nói chuyện thì Phương Trung Bình đã gọi điện đến cho Doãn Bảo Thanh.

Bí thư lặng yên nghe, không nói câu nào, lấy một điếu thuốc ra nhưng chỉ cầm trên tay không hút, anh mắt cứ nhìn vô định.

Đợi đến khi điếu thuốc được đưa tới mội thì đã tàn hết rồi

Viện trưởng viện toàn án nhân dân thành phố Đại Ninh Phong Như Ý cũng thật không chịu nổi.

Đơn kiện của công ty vật liệu xây dựng Dũng Hưng gửi đến viện, Phong Như Ý biết chuyện khó giải quyết đã được gửi đến rồi, mâu thuẫn của hai công ty Dũng Hưng và Hoa Uyển đã có từ lâu, không phải chỉ cãi cọ ngày một ngày hai là xong, mời người đi điều tra vài ba lần là được, giải quyết đâu có đơn giản như vậy. Hai công ty đều không thua kém nhau, nhưng nếu xem xét một cách tỉ mỉ thì công ty Hoa Uyển có mạnh hơn một chút, dù sao thì kiện tụng cũng xảy ra tại thành phố Đại Ninh. Trang Hoa Dương dựa vào cái cây đại thụ, thế lực mạnh vững hơn chút hoàn toàn là điều được dự tính trước.

Thấy việc hòa giải không được, hai bên thực sự đối nghịch nhau như nước với lửa, Phong Như Ý chỉ đành ném đống lửa đang rừng rực cháy đó sang cho Doãn Xương Huy thôi. Cho dù nói như thế nào, thì Doãn Xương Huy là cán bộ trong viện, án giao đến tay anh ta cũng là danh chính ngôn thuận.

Sau cuộc điện thoại của Phương Trung Bình, Phong Như Ý nói cũng rất khách khí, thái độ kiên quyết, đây đã là quyết định của ủy viên hội thẩm phán rồi, không thể thay đổi được.
Thực tế cũng đúng là không thay đổi được. Chẳng qua Phong Như Ý ông không thể đích thân đi giải quyết mà thôi?

Hơn nữa, nếu đích thân đi điều tra, cũng chẳng có kết quả tốt gì, chỉ đắc tội với một bên cũng là may mắn lắm rồi. Làm không tốt đắc tội với cả hai,.thư kí của Hồ Vi Dân sẽ đích thân hẹn ông ta đi ăn cơm. Tuy là hệ thống tổ chức của tòa án, tài chính lại do thành phố Đại Ninh cấp cho, hơn nữa viện trưởng trung viện, cũng nhất định cần thông qua bổ nhiệm của những đại biểu nhân dân cùng cấp.

ủy ban kỉ luật và tòa án không phải một hệ thống. Phương Trung Bình và Phong Như Ý không có quan hệ gì với nhau, cũng chỉ có thể nói vài câu nhắc nhở anh ta, cuộc điện thoại này không phải do Phương Trung Bình tôi gọi tới. Thực tế là cấp trên bí thư Doãn gọi, Phong Như Ý giả câm giả ngu, không hiểu ý của Phương Trung Bình cũng chỉ có thể tức giận, rồi nói vài cầu tạm biệt khách khí.

Phương Trung Bình biết tầm quan trọng của sự việc, không dám chậm chễ, liền vội vàng tường thuật lại toàn bộ câu chuyện của mình với Phong Như Ý, ngay cả những thái độ, giọng nói cũng kể hết lại, đây là chuyện quan trọng cho nên cũng không dám tùy tiện đánh giá thêm vào.

Doãn Bảo Thanh hoàn toàn hiểu ý của Phong Như Ý, cũng có thể ngửi thấy được cái ý của Hồ Vi Dân trong đó, Lý Uyên nói chuyện với Doãn Xương Huy sau khi kể chuyện với Liễu Tuấn: “Xương Huy, anh hỏi lại ý của cha đi, nếu không thì bảo cha đổi cơ quan cho anh”

“Đổi cơ quan, tại sao?”

Doãn Xương Huy không hiểu.

Lý Uyên tuy thông minh nhưng chuyện này cũng khó có thể nói trắng ra. Dù sao cô ấy cũng còn trẻ, với những chuyện quan trường này cũng không thật hiểu rõ, chỉ có thể đoán.

Bảo Doãn Xương Huy chuyển công tác, tuy là cách tốt để giữ thân nhưng cũng có những nhược điểm, cũng không biết chồng có cảm thấy bị áp bức lăng nhục không, hơn nữa cũng nói thẳng điều này ra với Doãn Xương Huy,.

“Được, em không cần lo lắng hỏi cái gì, trước tiên xem ra nới người ta có ý kiến gì không”

Với người vợ dịu dàng này, Doãn Xương Huy vô cùng yêu thương, cũng biết lắng nghe những lời nói của vợ, quả thật ngồi trước mặt Doãn Bảo Thanh cũng giống như ngồi trước Doãn Xương Huy.

“Cha, hay là đổi công tác đi..”

Thấy ánh mắt của Doãn Bảo Thanh nghiêm túc, Doãn Xương Huy nhỏ nhẹ hỏi.

Doãn Bảo Thanh nheo mày hỏi: “Ý của ai?”

“Dạ, của con”

Doãn Xương Huy liếc nhìn vợ.

Doãn Bảo Thanh cười, đứa con trai này xưa nay chưa từng nói dối, cứ nói dối là lại đỏ mặt bây giờ lấy vợ rồi, vẫn còn cái tính này. Doãn Bảo Thanh cười một lúc nhìn sang Lý Uyên ôn tồn hỏi: “Lý Uyên, ý của con ?”

Lý Uyên và Doãn Xương Huy yêu nhau rất lâu, trước đây số lần gặp mặt Doãn Bảo Thanh không nhiều. Biết cha của bạn là phó bí thư tỉnh ủy, Lý Uyên càng hiểu không thể dễ dàng đến nhà. Sau mấy ngày kết hôn, mới coi như là đã thu ngắn khoảng cách với vị bí thư này, ít nhiều cũng có chút kính trọng, hơi đỏ mặt gật đầu, nói: “Cha, con thấy chuyện này thật sự làm khó cho cha nên...”

“Rút củi dưới đáy nồi?”

Lý Uyên đỏ mặt nói nhỏ: “Dạ, cách này không biết đúng hay không?”

“Con có thể nghĩ được đến đây cũng coi như không tồi rồi, tốt hơn Xương Huy đó”

Doãn Bảo Thanh nói kiên quyết.

Xem ra cô con dâu này tuy không phải xuất thân từ nhà danh gia, nhưng cũng không hề kém cỏi, không khéo sau này con trai còn có thể dựa nhiều vào cô con dâu này.

Doãn Xương Huy không vì thế mà thấy bị công kích, sự thông minh của vợ anh ta sớm đã rõ, nếu không tình cảm của hai người đã không tốt như vậy. Vợ là người phụ nữ ưu tú, không phải cũng chứng minh ưu thế của mình sao?

Doãn Bảo Thanh vẫn mỉm cười, nhưng cũng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, hút thêm điếu thuốc.

Lý Uyên châm lửa cho Doãn Xương Huy, rồi anh ta vội vàng đưa nó cho cha mình. Doãn Bảo Thanh hút vài hơi, rồi thở dài, có lẽ đã quyết định, nói nghiêm túc với Doãn Xương Huy: “Cứ Theo sắp xếp của viện các con, làm việc theo lẽ công bằng, không được để ý đến bất cứ lời nói của ai cả”

Doãn Xương Huy vui mừng ra mặt, gật đầu. Lý Uyên thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không dám nói gì.

“Xương Huy à, tình hình của vụ án này con có thể nói với Liễu Tuấn, hỏi ý của cậu ta thế nào”

“Nói với Liễu Tuấn? Cha, như thế là vi phạm nguyên tắc”

Doãn Xương Huy kinh ngạc nói.

Doãn Bảo Thanh cười: “Thi thoảng vi phạm nguyên tắc cũng được, ai bảo con là con trai của ta?”

Câu nói này thật sự làm cho anh ta không hiểu cha, nhưng do luôn khâm phục cha cho nên cha nói thế nào thì nhất định có lý riêng của cha, hơn nữa Liễu Tuấn thật sự cũng có ý muốn làm bạn tốt của anh ta.

“Con yên tâm, Liễu Tuấn biết phải trái sẽ không nói cho ai đâu”

Thấy con trai không yên tâm, Doãn Bảo Thanh nói thêm 1 câu.

Vốn ông ta cũng chẳng kì vọng con trai có thể thừa kế vị trí của mình. Làm việc tại một tòa án thường cả đời cũng có thể vô lo vô nghĩ, nhưng theo lời của Doãn Bảo Thanh thì Doãn Xương Huy không nên là con trai của ông ấy, dính vào người quyền cao chức trọng, những ngày tháng yên ổn của anh ta cũng rất khó có được.

Đã như vậy kéo gần quan hệ với Liễu Tuấn một chút cũng chẳng có phiền phức gì.

Doãn Bảo Thanh cho dù chưa từng nói chuyện nhiều với Liễu Tuấn, nhưng theo trực giác thì con trai nhà họ liễu này, cũng là người đáng tin tưởng.

Mấy ngày sau hai vợ chồng nhà Doãn Xương Huy và Lý Uyên mời Liễu Tuấn và Nghiêm Phi ăn cơm, bạn bè mời nhau âu cũng là chuyện thường tình. Nhưng những công tử tiểu thư của ba vị lãnh đạo lớn thường xuyên ngồi ăn uống tụ tập với nhau đã được xem như “Trong sạch” khác thường.

“Liễu Tuấn, không phải cậu muốn biết tình hình vụ án sao? Tôi nói cho cậu vậy”

Doãn Xương Huy vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn, với chuyện “Lật lọng” của mình có chút xấu hổ.

Liễu Tuấn gắp miếng cá ăn, cười nói: “Ý của lệnh tôn hay là ý của Lý Uyên”

Doãn Xương Huy hơi trắng mặt ra.

Nếu vị này là Nghiêm Ngọc Thành hay Liễu Tấn Tài thì thôi, dù sao đều là những nhân vật cấp trên của cha mình, “Cáo già” một chút cũng chẳng sao.

Dù sao người này cũng chưa đến 21 tuổi, có lẽ nhỏ hơn mình vài tuổi, đang là sinh viên làm sao có thể “Cáo già”? có lẽ chẳng có chuyện gì là có thể qua mắt anh ta.

“Điều này có khác biệt sao? Cứ cho là ý của bản thân tôi đi?”

Doãn Xương Huy không can tâm bị Liễu Tuấn cầm chuôi như vậy.

Liễu Tuấn cười: “Được rồi, tôi cũng không hiểu anh sao?đừng vòng vo nữa trả lời câu hỏi đi, cái này rất quan trọng”

Lý Uyên cười: “Ý của cha chúng tôi, ông ấy nói cậu là người đáng tin, nên bảo anh xương huy hỏi ý kiến của cậu”

Đừng cho rằng Liễu Tuấn “ Anh minh uy vũ”, một cái mũ quan nhẹ nhàng rơi xuống thế, cũng có chút lâng lâng. Doãn Bảo Thanh lần này bưng thức ăn đến tank bàn, nhận được sự đãi ngộ như vậy của một phó bí thư tỉnh làm sao Liễu Tuấn không thấy vinh dự được.

“Được, em nghe nói…, đơn giản chút…”

Liễu Tuấn nói rồi nhìn Nghiêm Phi.

Cô Nghiêm này không thích nghe nhất là những thứ thế này, nếu không ở bên Liễu Tuấn, có cho tiền cô ta cũng không ngồi nghe. Nghiêm Phi vừa ngồi uống trà vừa nghe nhưng cũng thừa biết cô ta chẳng cho những cái gọi là “Vụ án này” vào đầu đâu.

“Tôi muốn phức tạp cũng không thể phức tạp được, hiện nay hồ sơ vụ án tôi cũng chưa thấy bóng dáng đâu cả”

Doãn Xương Huy cười.

“Công ty Hoa Uyển nếu giao được ra những thông tin thì vụ án này cũng chẳng đến lượt anh làm”

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.

Lý Uyên cười: “Rất đúng”

“Kì thực, nói ra cũng không phức tạp, rất đơn giản, tiền hàng 180 vạn của công ty Dũng Hưng có quản lý kho của công ty Hoa Uyển nhận,ít nhất cũng chứng minh được công ty Hoa Uyển nhận bao nhiêu đồ từ phía kia”

Liễu Tuấn cười nói: “Nhận gì cũng không thể chứng minh được, giá cả ư, chất lượng, vân vân, đều có ảnh hưởng. Hơn nữa, nguyên cáo có thể dựa vào giá cả thị trường để tính toán”

Doãn Xương Huy nói: “Sao cậu biết?”

“Làm sao, đoán trúng?”

“Công ty Hoa Uyển nói như vậy, nói công ty Dũng Hưng cung cấp sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, rất nhiều đồ không dùng được, đã dùng một phần nhỏ thì đã ảnh hưởng tới chất lượng công trình của bên họ, bọn họ liền đòi bồi thường phía bên kia”

“Đúng là thủ đoạn hay!”

Liễu Tuấn cười.

Trang hoa dương có thể lập được công ty Hoa Uyển lớn như vật đâu chỉ có thể chỉ dựa vào em gái hay mấy phần tài lẻ.

“Ừ, không phải anh nói, chứng cứ bên công ty Hoa Uyển vẫn chưa đưa ra? Cái này anh nghĩ sao?”

Doãn Xương Huy nói:”Vụ án này, đã xảy ra khá lâu, trước đây điều tra mấy lần, nhưng kết quả vẫn chưa gửi lên viện”