Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 348-2: Giá dầu nổi loạn (2)




Đây là thị trường tài chính quốc tế cho nên xảy ra biến cố cũng là điều dễ gặp.

“Đúng! Toàn bộ mua vào! Có vấn đề gì sao?”

Liễu Tuấn trả lời .

Kim Phú Xương nghẹn lời mãi mới nói được một câu: “Tuấn thiếu gia, vạn nhất gặp phải cơ cấu lớn hơn …”

Trước mặt mọi người Kim Phú Xương đã cố gắng thay đổi cách xưng hô “Tiểu Tuấn”

Liễu Tuấn cười, nói: “Cho nên mới nói, mới phải chia vốn ra, mua mỗi nơi một ít, không được tập trung lại, sẽ gây chú ý. Số tiền vốn ít cũng sẽ không có gì qua kinh ngạc cả”

Kim Phú Xương và tất cả mọi người cũng không thể nói thêm câu nào cả.

700 triệu đô ít ư?

Khẩu khí của vị này thật lớn!

“Như thế đi, tiến hành thôi!”

Nói xong, Liễu Tuấn đứng dậy, mỉm cười chào mọi người bước đi cũng chẳng hề quay đầu lại nhìn ai.

Mười mấy ngày sau đó, nhân viên của cả công ty đầu tư đều trong trạng thái căng thẳng tập trung cao độ nhất. Cho dù bọn họ không thể dự liệu cuối cùng sẽ dành thắng lợi như thế nào trên cái thị trường “Kinh Thiên” này, nhưng những việc trên cũng đủ làm cho họ hứng thú không ngủ nổi rồi.

Đương nhiên, hầu hết mọi người vẫn tràn đầy hi vọng và tự tin, trong lòng vẫn âm thầm xem xét chứng minh Tuấn thiếu gia lần này có thể tiếp tục lập lên thần thoại “Thần cổ phiếu” hay không.

Còn Tuấn thiếu gia chỉ có đến công ty hai ngày đầu tiên, những ngày sau thì giấu mặt, nhưng thời gian còn lại đều ở cùng tiểu Thanh tại căn biệt thự xa hoa, ngày ngày luyện võ, đọc sách, bơi lội, thi thoảng cùng tiểu Thanh đi dạo con phố náo nhiệt tại đây, thậm chí còn đi cả Ma cao, giải trí vài ván, vẫn cười lớn mỗi khi thua vài trăm ngàn đồng Hồng Kông.

Thời gian còn lại thì đều “Bắt nạt” tiểu Thanh.

“Anh thật biết nén cơn nóng giận!”

Tiểu Thanh than phiền.

Trong lòng Liễu Tuấn âm thầm cười: em nếu như đến trở về tư những năm 2009 thì cũng nén cơn nóng giận như vậy thôi!

Đến cuối tháng 7, Hoàng Diệu Kỳ gọi điện báo cáo, tất cả đều đã hoàn thành theo đúng kế hoạch.

“Tốt, làm rất khá!”

Liễu Tuấn cười khen ngợi.

“Tháng tới, sẽ thưởng cho cô một chiếc xe để tự mình lái, Tiểu Thanh thưởng cho cô!”

Hoàng Diệu Kỳ vô cùng vui mừng nói lời cảm ơn qua điện thoại. nhưng sau khi đặt máy xuống lại có chút lo lắng, vạn nhất không may, không biết Tuấn thiếu gia có nói như thế.

Thứ 4 Ngày 2 tháng 8 năm 1990, Hussein quả nhiên không làm cho Liễu Tuấn thất vọng, đúng ngày phát động chiến tranh vào Kawait.

Với cuộc chiến tranh Kawait không có chút chuẩn bị nào cả.

Trước thời gian này, Iraq chỉ trích Kawait và những nước lớn về dầu thô như ả rập và Emirate có ý làm cho giá dầu hạ từ mức 21 đô xuống còn 14 đô một thùng, dẫn đến tổn thất lớn cho Iraq hơn 10 tỉ đô. Vì Iraq mới trải qua thời gian dài 8 năm ngập trong nội chiến, tất cả đều chỉ dựa vào việc cung cấp dầu cho các nước. 10 tỉ thực sự là một con số đáng kể đối với Iraq trong thời điểm này.

Ngoài ra, vấn đề tranh chấp lãnh thổ cũng là một vấn đề căng thẳng xảy ra tại Iraq.

Nhưng Kawait lại cho rằng Iraq chỉ dùng vũ khí để đe dọa chứ không thể ngờ được rằng Hussein lại dám tấn công vào.

Kết quả mọi người tuyệt nhiên không thể lường trước được mọi chuyện lại có thể nảy sinh, Iraq đưa ra gần trăm chiếc xe tăng, mười chiếc máy bay và bao gồm cả 30 vạn quân đội tinh nhuệ bảo vệ đất nước, chỉ cần 10 tiếng thì đã chiếm được toàn Kawait, tuyên bố Kawait trở thành tỉnh thứ 19 của Iraq.

“Tuấn thiếu gia…Tuấn thiếu gia…đánh rồi….Iraq đánh Kawait rồi”

Điện thoại của Kim Phú Xương vội vàng gọi đến, với giọng nói vô cùng kích động.

Liễu Tuấn nhận điện thoại mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nói ra những câu:

“Rất tốt đó, việc chém giết lần này coi như là chuyện tốt!”

“Tuấn thiếu gia, cậu thật thần thánh, chúng ta phát tài rồi..”

Kim Phú Xương căn bản không chú ý đến cách xưng hô với Liễu Tuấn, chủ là hét lớn trong điện thoại, bất kì ai cũng biết, trong thời gian chiến tranh này thì cục diện sẽ rất căng thẳng, giá dầu cũng sẽ tăng mạnh.

Liễu Tuấn cười nói: “Chủ tịch kim, chúc mừng đã phát tài”

“Chúc mừng, chúc mừng…”

Kim phúc xinh tập trung khoang 30 triệu đô vào cuộc đầu tư lần này, có lẽ cũng thu về được rất nhiều.

Khó khăn lắm Kim Phú Xương mới có thể bình tĩnh lại được. cúp điện thoại xuống.

Tiểu Thanh vui mừng lại gần, cười nói: “Tiểu Tuấn, hoàng diệu kỳ vừa gọi điện đến, giá dầu tại sở giao dịch New york đã tăng lên 5 đô…chúng ta…chúng ta kiếm được 2,5 tỉ đô đó..”

Tiểu Thanh suýt chút nữa là ngất.

2,5 tỉ đô.

Liễu Tuấn cũng suýt chút nữa cũng ngất theo.

Cho dù anh ta sớm đã dự liệu trước kết quả này, nhưng con số lớn như vậy, thì thật sự không thể ngờ tới, hơn nữa lại chỉ vừa bắt đầu.

May mà Liễu Tuấn vẫn trấn tĩnh lại được nói: “Ừ, sau khi tăng lên 2,5 tỉ đô, thì sẽ dần dần bình ổn lại, đến khi giao động trong khoảng 3 -3,5 tỉ đô thì bình ổn hoàn toàn, chuẩn bị những động tác tiếp theo…”

Trong trí nhớ của Liễu Tuấn, có lẽ nguy cơ giá dầu lần này kéo dài không lâu, vì sau đó không lâu, thì Tổng thống George W. Bush chính thưc hành động kế hoạch “Lá chắn sa mạc”, xây dựng bộ đội kiến quốc, tập trung vào khu vực Trung Đông, nhằm vào Hussein! Giá dầu sẽ ổn định lại. giá cao nhất cũng chỉ là khoảng 4 đô.

Nhưng thời gian sau đó, trí nhớ cũng không thật rõ ràng. Liễu Tuấn cũng không dám chắc, do đó đưa ra một giá khá bảo hiểm.

Tất cả mọi chuyện còn lại không thể hồ đồ được.

Tiểu Thanh trong thời gian này đã hoàn toàn không nghe rõ anh ta đang nói gì, hét lên một tiếng ôm chầm lấy anh ta.

“Á, ban ngày ban mặt, chú ý chút đi..”

Liễu Tuấn cũng nói như vậy.

Tiểu Thanh đương nhiên không để ý đến, vẫn cứ hôn thắm thiết anh ta. Liễu nha nội cũng đành phối hợp, ôm tiểu Thanh vào phòng ngủ.

Sau cuộc khai chiến giữa Iraq và kawait, các ngành công nghiệp tại các nước lớn lo lắng dầu thô tại Trung Đông sẽ rạn nứt, cho nên tích trữ hàng hóa lại, mở rộng hơn nữa chiến lược tích trữ dầu, giá dầu hoàn toàn diễn ra đúng như dự đoán, cứ thế tăng lên, nhanh chóng đã đạt lên mức 25 đô, liên tiếp sau đó đạt mức kỷ lục mới. nhân viên của công ty đầu tư theo chỉ thị của Liễu Tuấn, khi giá dầu lên đến 25 đô, đến khi giá dầu lên 35 đô, căn bản bắt đầu bán ra.

Sau cuộc chiến tranh dầu lần này, thì hưng nghiệp căn bản đã kiếm được gần 8 tỉ đô. Trong đó công ty đầu tư kiếm khoảng trên 2,5 tỉ. công ty ất xương của Kim Phú Xương cũng kiếm được gần 3 tỉ

Lại lần nữa toàn thắng.

“Tiểu tuấn, có nhiều tiền như vậy, chúng ta tiêu như thế nào?”

Tiểu Thanh khó khăn lắm mới hết kích động, ôm lấy tiểu tuấn hỏi.

“Có tiền em không biết tiêu? Còn hỏi anh?”

Liễu Tuấn nhìn chằm chằm.

“Hi hi, em choáng thật rồi…”

“Như thế đi, em rút ra một ít gửi vào ngân hàng Thụy sĩ. Mật mã do anh quản. ừ, cũng không cần gửi toàn bộ tiền hiện có, trong đó 0,3 tỉ đổi sang vàng”

Tiểu Thanh không đáp lại, vội hỏi: “Tiểu Tuấn, anh không tin em?”

“Không phải, đây chỉ là đề phòng, vạn nhất sau này tình hình biến xấu, đây chỉ là muốn sau này con cái chúng ta không có tiền mà tiêu thôi”

Không phải không tin tưởng Liễu Thanh mà là khi con gái nổi giận tất cả đều không để ý đến, cái gọi là “ Cắn thỏ tam quật” (phương pháp ẩn náu nhiều, nên làm tốt công tác chuẩn bị) Liễu Tuấn cũng chỉ là dự phòng trước.

Vừa nghe thấy “Con trai”, tiểu Thanh toàn thân lại mềm ra, ôm chặt lấy Liễu Tuấn, cảm thấy vô cùng mong đợi.

Cuối tháng 8, Liễu Tuấn kết thúc “Du hành …” tại Hồng Kông, để trở lại với cuộc sống sinh viên thường ngày, sinh viên năm cuối cấp.

Từ trước tới nay, Liễu Tuấn đều đến thành phố Đại Ninh để sắp xếp cho Nghiêm Phi.

Tiểu cô nương này sau khi tốt nghiệp, đã có lựa chọn làm cho mọi người không thể ngờ tới được là lựa chọn vào phòng văn hóa của sở văn hóa thành phố Đại Ninh, làm cán bộ chuyên về mỹ thuật, cũng coi như là phù hợp với chuyên ngành.

Sắp xếp như vậy. Liễu Tuấn cũng phải suy nghĩ khá nhiều.

Nếu như để cho Nghiêm Phi vào làm tại cơ quan nhà nước thì theo tính cách ngây thơ của Nghiêm Phi thật sự rất khó thích nghi, không khéo còn bị người khác lợi dụng nữa. Điều này thì Liễu Tuấn hoàn toàn không thể chấp nhận được. Để tránh những ngày tháng sau này phải tìm người ta để “Sống mái với nhau”, hay không muốn mạo hiểm. Hơn nữa sau khi vào cơ quan, Nghiêm Phi nhất định phải đặt tình yêu của cô ấy vào trong thiết kế trang phục và tranh vẽ. Thiên kim tiểu thư của phó bí thư tỉnh ủy, không thể cả ngày vẽ vẽ trong phòng làm việc được, như vậy sẽ bị người khác nói xấu sau lưng, mà lắc đầu lè lưỡi, lại coi rằng bí thư Nghiêm dạy bảo không nghiêm. Muốn Nghiêm Phi mỗi ngày bưng trà đi mời các cán bộ cấp trên, Liễu Tuấn chỉ nghĩ đến là đã tức giận thịnh nộ.

Làm một cán bộ xinh đẹp, ngày ngày pha màu, vẽ vời, vẽ tranh tuyên truyền cũng tốt, làm thiết kế trang phục cũng tốt, làm sao có ai quản nổi chứ? Phòng văn hóa là cơ quan ít người lui tới, đầu năm cũng chẳng cóc cuộc viếng thăm chính thức nào của các cán bộ cả, cho nên công việc của mọi người tại đây khá nhàn nhã.

Liễu Tuấn sắp xếp như vậy, Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh cũng chẳng có bất kì ý kiến nào cả.

Con gái, có nơi ăn cơm là tốt rồi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ là người của nhà họ Liễu, bên đấy muốn làm thế nào thì làm như thế, thấy Nghiêm Phi cũng rất thích công việc này.

Nghiêm Phi tham gia công tác không lâu,công ty quảng cáo Nam Phương Phượng Hoàng gửi giấy mời đến cho Nghiêm Phi, mời cô ấy làm thiết kế phục trang và quảng cáo cho công ty Phượng Hoàng, trả lương nhất định theo tháng, nếu như trang phục công ty quảng cáo có thể dùng tới được thì sẽ có thêm tiền thưởng. Ngoài ra nghĩ đến chức vụ cán bộ của Nghiêm Phi, công ty Phượng Hoàng cũng đồng ý chi trả cho sở văn hóa một mức phí quản lý nhất định.

Đây đương nhiên cũng là ý của Liễu Tuấn.

Vì Nghiêm Phi hiện nay cũng không thiếu tiền tiêu, mà là đang xây dựng cho mình một nền móng. Theo đà phát triển của công ty quảng cáo trong nước, chuyên ngành thiết kế thời trang sẽ ngày càng nhận được những đánh giá tốt. Nghiêm Phi bước chân vào đây càng sớm thì con đường phát triển sau này của cô ấy cũng sẽ càng tốt hơn. Đợi đến khi thành thạo có thể dừng lại công tác hiện nay tham gia thiết kế thời trang chuyên nghiệp.

Cho dù thiết kế của Nghiêm Phi có thời trang hay không, có người mặc hay không. Đây chính là cái cớ mà thôi. Đại Hải cứ thế mà danh chính ngôn thuận mà chuyển tiền cho Nghiêm Phi. Đây không coi là kinh doanh thương nghiệp mà thuộc phạm vi của người lao động, cũng chẳng vi phạm vào bất kì chính sách liên quan nào của trung ương cả.

Xem ra Liễu Tuấn đã muốn những ngày sau này biến cô vợ thành một cái chum giữ tiền, tránh sau khi mình tổt nghiệp vào làm tại cơ quan lại có thói quen vung tay quá trán, nảy sinh nhiều thói hư.

Có cô vợ kiếm được nhiều tiền thì chẳng có ai có thể nói gì.

Với tính cách ngây thơ của Nghiêm Phi thì những kiểu cuộc sống nhàn nhã thế này là vô cùng thích thú.

Liễu Tuấn vừa đến thành phố Nam Phương, Xảo Nhi đã nói với anh ta: “An hem hỏi anh mấy lần bao giờ thì trở lại?”

“Anh ý có nói có chuyện gì không?”

“Ừ, có lẽ là vấn đề liên quan tới thế cục của vịnh, muốn tham khảo ý kiến của anh một chút. Còn nói trưởng tham mưu cũng muốn nghe”

“Ừ”

Liễu Tuấn vốn chẳng có ý gì, nhưng nghe thấy trưởng tham mưu cũng muốn nghe thì đã bắt đầu thấy cần phải cẩn thận hơn, ngay lập tức nghiêm nghị, gọi điện cho Lương Kinh Vĩ để nói về bài luận văn có liên quan, đó cũng chỉ là những vấn đề cần chú ý đến chứ không phải là đại sự gì. Dù sao một phó cán bộ cấp đoàn viết bài văn được đăng trên báo nội bộ, người mà đọc được cũng có hạn, ảnh hưởng cũng không quá lớn.

Nhưng tham mưu trưởng quân sự, thì đâu có như vậy?

Hai năm trước sau khi tham gia chinh chiên đã được khôi phục lại quân hàm rồi. Kì thực với tư cách tham mưu của khu đại quân sự, thiếu tướng quân quân hàm thấp nhất cũng là trung tướng. Chủ yếu là tuổi tác của Hà Trường Chinh là trở ngại cho quân hàm của ông ta, 52-53 được mang hàm trung tướng thật sự là quá trẻ với ông ta. Nhưng sau 2 năm, Hà Trường Chinh rất có thể sẽ có những thay đổi. chức phó khu quân sự không thể mang một quân hàm thấp hơn được.

Một trung tướng dự bị, coi như là lãnh đạo cấp cao. Cùng với cấp bậc quân sự như thế này thảo luận về vấn đề cục diện của vùng vịnh, không khéo lại sẽ có những chính sách quốc phòng ảnh hưởng đến cả quốc gia, đây thật sự không phải là chuyện đùa. Liễu Tuấn tuy là người từng trải, nhưng trong thời gian này cũng tự nhận ra mình không đủ tư cách.