Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 320: Baó cáo điều tra




Nhưng theo tình hình của thành phố Nam Phương và tỉnh D, đương nhiên không giống nhau, thứ nhất là tài chính không giống nhau, thứ hai là khu vực gần biển, việc nhập khẩu xe khá dễ dàng, do đó tất cả đều lưu thông những chiếc xe nổi tiếng.

Đội quân hành đi không hề nhanh, khi xe Crowne đi qua thì cửa xe từ từ mở xuống, lộ ra khuôn mặt của tiên sinh, tôi liền mỉm cười vẫy tay.

Đoàn xe cứ thế dần dần rời đi.

Tôi cũng liền vội vàng đi đến chiếc xe Cadilac đỗ gần đó.

Tối hôm đó, tiên sinh vừa đến khu văn phòng của thành phố Nam Phương, bí thư tỉnh ủy tỉnh D Lộ Thanh Vân, tỉnh trưởng Hoàng đích thân ra nghênh đón tiên sinh.

Tiên sinh lần này đến chủ yếu là điều tra khảo sát tình hình chấp hành việc sử dụng chuyển nhượng, nhượng lại về đất đai trên tỉnh D, ngoài ra, triển khai của doanh nghiệp có vốn hợp tác và vấn đề bảo vệ xã hội, cũng một trong những vấn đề chính của cuộc khảo sát lần này.

Do đó Bí thư Lộ và tỉnh trưởng Hoàng càng thêm phần thận trọng hơn nữa.

Tỉnh D với tư cách là vùng tiến hành cải cách mở cửa đầu tiên trong cả nước, là đặc khu kinh tế thành lập sớm nhất trong 4 đặc khu kinh tế, thành quả của những năm gần đây rất đáng nể, tổng giá trị ngành công nông nghiệp nhiều năm liên tiếp đạt mức cao nhất trong cả nước. Đặc biệt là những thành phố chủ yếu như Nam Phương, Giang Khẩu, phát triển ngày một mới mẻ hơn. Trong thời gian này, phần lớn các hoạt động của công ty, nhà máy, không thể không đề cập đến những vấn đề liên quan tới quyền sử dụng đất như chuyển nhượng, lợi ích, kinh doanh, mở rộng. Nhưng từ trước đến nay, nhà nước chưa hề có một bộ luật hoàn chỉnh nào đề cập đến quyền sử dụng này, cho nên hầu như những quyền này phần lớn là do vùng đó tự đặt ra và thực hiện.

Trên thực tế, quá trình cải cách mở cửa, tình hình lập pháp càng nghiêm trọng hơn, nhiều khi, những lãnh đạo thành tỉnh đã dựa vào những pháp luật quy chế của đất đai hoặc “Án lệ” vận dụng cũng rất lâu, pháp luật quy tắc hoặc chính sách của toàn quốc, kết quả sẽ xuất hiện rất nhiều vụ án “Làm sai luật”

Quyền sử dụng đất quốc hữu đang là một trong những vấn đề nhạy cảm nhất.

Lần này chủ nhiệm Chu đến chính là đại biểu cho những vấn đề tiến hành lập pháp. Với tư cách là bí thư và tỉnh trưởng của tỉnh ủy tỉnh D, Lộ Thanh Vân và Hoàng tỉnh trưởng với những tình hình làm sai những quy tắc về phê chuẩn đất đai thì đương nhiên rất quen thuộc, tuy nói ngữ khí của Chu tiên sinh rất khách khí uyển chuyển, cũng chỉ là điều tra nghiên cứu mà thôi, nhưng kết quả điều tra nghiên cứu đều phải gửi lên những cơ quan trên trung ương.

Hiện nay đang là thời kì mà Lộ Thanh Vân và tỉnh trưởng Hoàng càng cần phải cẩn thận.

Tư cách quyền cao chức trọng, nhưng cũng cao cũng không hề lạnh lùng. Nhưng một khi không cẩn thận thì những người có địa vị càng cao thì những đau khổ mà họ chịu càng nhiều.

Có sự phối hợp, cổ vụ lớn lao của chính quyền thành ủy thành phố Nam Phương và chính quyền tỉnh ủy tỉnh D, công việc của tổ công tác điều tra rất thuận lợi., hành trình của tiên sinh đầu tiên là khảo sát thành phố Nam Thiên, sau đó là thành phố Giang Khẩu, cuối cùng mới đến những thành phố khác, trong khoảng 10 ngày đến nửa tháng, đặc biệt trọng tâm vào những thành phố ven biển trọng điểm của tỉnh D. Thời gian khảo sát tại thành phố Nam Phương là lâu nhất, khoảng 3 ngày.

Sau ba ngày tổ công tác sẽ tiến hành báo cáo với những nhân vật chủ chốt của chính quyền thành ủy và tỉnh ủy tỉnh D.

Ngày thứ ba khảo sat, tổ điều tra sẽ đến làm việc tại tập đoàn Nam Thiên. Đơn vị này vốn là không có trong danh sách khảo sát, đây là do tiên sinh thêm vào.

Sau ngày đầu tiên, bí thư thành ủy thành phố Nam Phương và thị trưởng Vệ cùng tham gia, đến những hôm sau thì đích thân đến phòng của tiên sinh để chào hỏi.

Kiểu chào hỏi này, chỉ mang tính chất lễ phép đơn thuần, những vị quan ngồi nói chuyện với nhau, thời gian cũng không thật lâu. Dù sao Chu chủ nhiệm cũng đích thân đưa đoàn khảo sát đến, vất vả cả ngày cũng nên nghỉ ngơi sớm.

Khi các lãnh đạo đang nói chuyện thì thư kí của tiên sinh tiến vào báo cáo lịch trình công tác ngày mai. Điều này sớm cũng đã thảo luận trước với bên thương nhân thành phố Nam Phương rồi, bí thư Lý và thị trưởng Vệ cũng sớm đã được xếp trong lịch trình rồi.

Lặng lẽ lắng nghe báo cáo lịch trình làm việc của thư kí, tiên sinh như không biết rõ những chuyện này, hơi cau mày lại, trầm ngâm suy nghĩ. Bí thư Lý và thị trưởng Vệ hơi ngạc nhiên, trong lòng thấy có chút run rẩy.

Làm sao, chẳng nhẽ sự việc có thay đổi?

Đây thật sự không phải chuyện đùa.

Đơn vị mà tổ điều tra nghiên cứu sẽ tiến hành khảo sát, đương nhiên sớm đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Giống như ngày hôm nay, kết quả điều tra nghiên cứu vẫn rất làm cho người khác cảm thấy mãn nguyện, bí thư Lý và thị trưởng Vệ đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nếu như chủ nhiệm Chu đột nhiên thay đổi lịch trình, cần kiểm tra những đơn vị chưa có tên trong danh sách, vấn đề sẽ xảy ra. Không ai dám bảo đảm lịch trình không có sự thay đổi.

Do đó, chủ nhiệm Chu là đại quan của cấp chính bộ, công tác bảo vệ cũng rất cần cẩn thận, chớp mắt đã thay đổi lịch trình thì cục công an cũng phải nhanh chóng chuẩn bị tốt để tránh phát sinh những vấn đề ngoài ý muốn.

“Hành trình ngày mai có chút thay đổi, trước tiên là khảo sát tập đoàn Nam Thiên”

Tiên sinh hơi trầm ngâm, nói.

“Được”

Thư kí cũng không hỏi nhiều, nhấc bút viết thêm bốn chữ “Tập đoàn Nam Thiên” vào trong danh sách.

“Chủ nhiệm có chỉ thị gì không?”

Tiên sinh khua khua tay.

Thư kí liền lui ra ngoài.

Bí thư Lý và thị trưởng Vệ hai mắt nhìn nhau, đều là những ánh nhìn kinh ngạc. Nhưng bí thư Lý hơi lo lắng còn thị trưởng Vệ thì mỉm cười, ánh mắt của tiên sinh lướt qua một lượt là trong lòng đã có những nhận định.

Sau khi biết người đứng đằng sau tập đoàn Nam Thiên, không ai khác chính là phó thị trưởng thường vụ thành phố Cổ Hướng Hồng, có lẽ là người của bí thư Lý đặt vào chính phủ thành phố để giam chân ngọn cờ của thị trưởng Vệ.

Thành phố Nam Thiên là thành phố trực thuộc tỉnh, bí thư thị trưởng đều là cấp phó. Tuổi tác của hai người cũng ngang nhau, đều khoảng 50 tuổi. Cán bộ lãnh đạo thực quyền cấp phó trong lứa tuổi này, khi đó vẫn nằm trong thời kì tuổi có tài, cũng ngang ngang với nghiêm ngọc thành, phó bí thư tỉnh ủy 51 tuổi. Hai vị này đều thuộc những người có tiền đồ sáng lạng.

Bí thư Lý không nói, cười hỏi thăm dò: “Chủ nhiệm Chu, tập đoàn Nam Thiên là doanh nghiệp hợp tác với nước ngoài…”

Trước mắt trong thời gian này, những vốn nước ngoài lui khỏi, do đó là những doanh nghiệp hợp tác với nước ngoài là trọng điểm bảo vệ đối tượng. Bí thư Lý có ý là mời chủ nhiệm Chu suy nghĩ kĩ lại.

Tiên sinh mỉm cười, rút điếu thuốc ra, mời bí thư Lý và thị trưởng Vệ. thị trưởng Vệ vội vàng lắc tay, bí thưu lý lại cười nhận lấy. nói đùa với thị trưởng Vệ: “Thị trưởng, đồng chí có cần tránh đi một chút không..”

Thị trưởng Vệ cười nói: “Được, được, tôi tránh đi một chút vậy…”

Nói xong liền đứng dậy đi ra.

Tiên sinh cũng không giữ lại, trước khi thị trưởng Vệ ra ngoài, nói một câu: “Trước khi tôi đến, có người đã từng nói với tôi, tập đoàn Nam Thiên trên phương diện bất động sản, thường xuyên vi phạm quy tắc…”

Lý bí thư cười gượng gạo.

Tiên sinh đưa điếu thuốc lên miệng, bí thư Lý vội vàng châm thuốc cho tiên sinh.

Không nói đến chức vụ, tuổi của tiên sinh cùng với uy tín của giới học thuật cũng cần có lễ nghĩa.

“Nội dung lần này chúng tôi đến điều tra, cũng bao gồm cả tình hình doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, tập trung chủ yếu cũng là vấn đề này”

Tiên sinh hút thuốc từ từ nói.

Thị trưởng Vệ khuôn mặt mang theo nụ cười đắc ý.

Mười một giờ tối, tại văn phòng lớn của tòa nhà đồ sộ Nam Thiên vẫn sáng đèn. Phó bí thư thành ủy thành phố Nam Phương, phó thị trưởng thường vụ Cổ Hướng Hồng khoanh hai tay đứng trước cửa sổ.

Ông chủ Cổ Đông Huy và Cổ Khải của tập đoàn Nam Thiên đứng đằng sau ông ta, hai mắt nhìn nhau không dám nói câu gì.

Cổ Hướng Hồng đã đứng đó 10 phút rồi. thị trưởng Cổ đích thân lái xe đến đây ngay cả thư kí cũng không đưa đi cùng.

Mỗi lần gặp chuyện lớn, anh cả luôn có thái độ thế này.

“Anh cả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Sau khi lấy hết can đảm Cổ Khải quyết định lên tiếng, hỏi.

“Ngày mai, người của tổ nghiên cứu điều tra của quốc vụ viện sẽ đến kiểm tra tập đoàn”

Cổ Hướng Hồng cuối cùng quay người lại sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Cổ Khải lập tức thở dài, cười nói: “Em còn tưởng vì chuyện lớn gì cơ, thì cứ đến mà kiểm tra thôi, lại không phải…”

Cổ Hướng Hồng nhìn anh ta, Cổ Khải lập tức im lặng không dám nói thêm câu gì.

Cổ Đông Huy đương nhiên hơn xa so với Cổ Khải, vừa nghe thấy anh cả nói, cùng thai độ cau mày: “Văn phòng chính sách của Quốc vụ viện? ai đưa đội đến?”

“Phó chủ nhiệm Châu Dật Phi”

Cổ Đông Huy ngạc nhiên: “Trước đây là bộ trưởng bộ tuyên truyền Tỉnh N”

Cổ Hướng Hồng gật đầu.

“Bọn họ kiểm tra nội dung gì?”

“Vấn đề chuyển nhượng đất đai”

Cổ Hướng Hồng lạnh nhạt nói.

Cổ Đông Huy lập tức ngạc nhiên.

“Em nghe bí thư Lý nói, hành trình của ông Chu này vốn là không có tên của tập đoàn Nam Thiên, đây là bất ngờ do ông ta thêm vào. Bí thư Lý còn nói, trước khi đến đây có người đã thông báo tin cho ông ta vấn đề tập đoàn vi phạm nghiêm trọng vấn đề này”

Cổ Đông Huy mặt hơi biến sắc.

Cổ Khải mặt vàng như nghệ.

“Anh biết ai là kẻ đứng đằng sau chuyện này không?”

Cổ Hướng Hồng hai mắt nhíu lại, lắc đầu

Anh em nhà họp Cổ cứ bị vây xung quanh cái câu hỏi đó, đến tận ngày thứ hai mới có đáp án.

Sau khi tiên sinh nghe báo cáo tình hình của Cổ Đông Huy chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Thiên và những người phụ trách có liên quan tới chính quyền thành phố, sắc mặt của tiên sinh vẫn tĩnh lặng như nước không chút phản ứng.

Sau buổi khảo sát đó, tiên sinh liền nói với bí thư Lý sẽ đến đại học Hoa Nam thăm một người bạn cũ thân thiết, ngay lập tức bảo thư kí chuẩn bị xe rời khỏi nhà khách.

Khương lão tiên sinh vào chiều đã nhận được điện thoại của Chu tiên sinh, nghe nói có cố nhân đến, lão phu tử rất vui vẻ, liền gọi những để tử giỏi đến đương nhiên trong đó không thể thiếu được mình.

Cố nhân gặp nhau đương nhiên rất vui vẻ.

Khương lão tiên sinh vô cùng khen gợi tôi trước mặt Chu tiên sinh.

Tin này đương nhiên rất nhanh chuyển đến tai của anh em Cổ Hướng Hồng. Cổ Khải vừa nghe thấy thì liền toát hết mồ hôi.

Cổ Hướng Hồng và Cổ Đông Huy đã vội vàng như đang ngồi trên đống lửa, chẳng qua hai người này thực lực không tồi, không có chút thay đổi lung tung dáng ngồi nghiêm chỉnh.

Tình hình của việc Chu chủ nhiệm dẫn đoàn đến khảo sát tình hình của tập đoàn Nam Thiên, không chút lạc quan nào.

Tình hình thông thường, giống như cán bộ cấp cao như Chu chủ nhiệm. Các doanh nghiệp khảo sát đều sẽ vui mừng nói chuyện, cho dù tùy theo cảnh mà làm, tất cả những câu trống rỗng cũng chỉ cần nói vài câu. Đây chính là quy tắc của chốn quan trường.

Nhưng lần này, Chu chủ nhiệm đã phá vỡ cái quy luật này. Từ đầu đến cuối, căn bản không nói câu nào, thậm trí khi nghe báo cáo, ngay cả lắc đầu cũng rất ít.

Thông tin này truyền ra ngoài thật sự đã rất rõ ràng.

Có lẽ báo cáo lần này lấy tập đoàn Nam Thiên ra làm ví dụ điển hình.

Phòng nghiên cứu chính sách không phải cơ quan hành chính chính thức, chỉ kà một phòng ban nghiên cứu. Không có quyền với bất cứ cán bộ hay doanh nghiệp nào tiến hành bất cứ công tác giải quyết gì. Thậm chí ngay cả kiến nghị đều không thể tùy tiện đưa ra.

Nhưng không vì thế mà cơ quan này bị coi thường, ngược lại những chính sách báo cáo điều tra và những bản kiến nghị có liên quan tới phương án chính sách thì lại được đưa trực tiếp lên các cán bộ lãnh đạo trung ương.

Thử nghĩ đi, không lâu sau, tập đoàn Nam Thiên bị cán bộ lãnh đạo trung ương quan tâm tới, hậu quả này thì không thể chịu nổi.

Bí thư Lý nói với Cổ Hướng Hồng việc này có liên quan tới bí thư Lộ và thị trưởng Hoàng, chỉ thị anh ta cần làm rõ nguyên nhân thật sự mà đột nhiên chủ nhiệm Chu đề nghị đưa ra yêu cầu khảo sát tập đoàn.


Trong phong họp của buổi báo cáo nghiên cứu lần này, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến những chính sách có liên quan tới quyền sử dụng đất đai. Nếu như tập đoàn Nam Thiên thậm chí cả thành phố Nam Phương bị lấy ra làm dẫn chứng điển hình thì không có ai có thể dám đứng ra mà chịu trách nhiệm cả.

“Lão Cổ à, suy nghĩ vấn đề toàn diện một chút đi, không được quá đơn giản”

Cuối cùng bí thư Lý liền dùng ngữ khí trách mắng nói.

“Rốt cuộc ai có thể đứng đằng sau chứ? Người này có quan hệ như thế nào với chủ nhiệm Chu?”

Cổ Hướng Hồng giống như đang hỏi Cổ Đông Huy lại vừa giống như đang tự nói với chính mình.

Từ trước đến nay, chủ nhiệm Chu và những anh em họ Cổ chưa từng có quen biết. Chủ nhiệm Chu lại đột nhiên nhằm vào tập đoàn Nam Thiên, đương nhiên là có người cung cấp tin cho. Vấn đề là người là rốt cuộc là ai, lại có ảnh hưởng như vậy? anh em nhà họ Cổ khi nào đã kết mối thâm thù như thế này chứ?

Hơn nữa, người có ảnh hưởng sâu rộng đến chủ nhiệm Chu như vậy, nhất định cũng là người có quyền thế trong chế độ . Nếu như thấy anh em nhà họ Cổ không thuận mắt, sớm thì đã lôi ra rồi chứ đâu cần đợi đến tận hôm nay?

Cổ Hướng Hồng và Cổ Đông Huy suy nghĩ nát óc, vẫn không thể nào nghĩ ra được.

“Anh cả, anh hai…”

Cổ Khải đột nhiên lên tiếng.

Tuy là kẻ đứng ngoài chế độ nhưng đứng trước hai người anh, lời nói của hắn ta cũng không dám lớn tiếng. Đặc biết là anh cả Cổ Hướng Hồng, trong mắt của Cổ Khải là sự tồn tại của một vị thần.

“Việc gì?”

Cổ Hướng Hồng cau mày nói.

Người em này cũng chỉ biết là có gây chuyện với con gái tại nhà hàng hoa thiên, Cổ Hướng Hồng sau khi cha mẹ mất tự mình đã nuôi dưỡng em, những tình cảm đương nhiên là rất thân thiết.

“Em thấy, có thể là do em …”

Cổ Khải không dám nói, những trước mặt của anh em người thân thiết nhất trong nhà thì hắn ta không dám che giấu gì.

Nói hết mọi chuyện ra.

Cổ Hướng Hồng và Cổ Đông Huy kinh ngạc, ngay lập tức liền cười lắc đầu. Hai người họ biết Cổ Khải là người như thế nào, nếu nói chuyện ghen tuông với anh ta thì không thể nói hết được, trước đây Cổ Hướng Hồng cũng rất nhiều lần xuất đầu lộ diện cho hắn ta, nhưng nếu nói đến chuyện trêu chọc chủ nhiệm Châu – một nhân vật lớn này, hai người anh thật sự không hề tin.

Như thế thì cũng quá đề cao hắn ta.

“Ờ, Đó là chủ nhiệm Chu nào, quê cũ chính là thành phố Bảo Châu tỉnh N…”

Cổ Khải cẩn thận quan sát sắc mặt của hai người anh.

“Đúng thế, lại như nào nữa?”

“Ừ….một sinh viên đại học Hoa Nam, tên là Liễu Tuấn, người cũng là thành phố Bảo Châu, có lẽ là con trai của bí thư thành ủy thành phố Bảo Châu..”

Cổ Hướng Hồng và Cổ Đông Huy nhìn nhau, không tin đó là sự thật.

“Em hãy nói rõ ràng đi, không được che giấu gì”

Cổ Hướng Hồng hơi lo lắng nói.

Ông ta vốn là một người có nhiều năm vật lộn tại quan trường, sớm đã dưỡng cho mình một khả năng buồn vui không lộ ra, nhưng chuyện đã đến nước này lại là an hem trong nhà cũng cần nắm cụ thể và biểu hiện trạng thái rõ ràng hơn chút.

Phải hết hơn 10 phút anh em họ Cổ mới có thể khái quát được sự việc.

Người anh cả và anh hai lập tức tối sầm mặt lại! Cổ Hướng Hồng nhìn chằm chằm vào Cổ Khải, trong mắt như đang có hàng ngàn ngọn lửa đang cháy vậy.

“Em…đi chết đi”

Cổ Khải giật mình.

Cho dù cũng thường xuyên đánh mình, mắng những câu khó nghe, nhưng xưa nay chưa từng nói ra hai chữ: “Đi chết” này. Đâu có người làm anh nào lại bảo em trai đi chết chứ?

Có thể thấy Cổ Hướng Hồng vô cùng phẫn nộ.

“Em…em chỉ là đoán, cũng…cũng không chắc chắn là nó…nó chỉ là một sinh viên mà thôi…”

Cổ Khải giải thích cho bản thân.

“Em…cút ngay đi”

Cổ Hướng Hồng tức tối nói, rất có thể nếu không chịu đưojc sẽ mắng những câu khó nghe hơn nữa!

Cổ Khải rời đi.

“Đợi chút”

Cổ Đồng Huy gọi lại.

Cổ Khải quay lại, nhìn anh hai.

“Anh cả, chuyện này vẫn có thể có cách giải cứu. dù sao!tên Liễu Tuấn chỉ là một sinh viên đại học, hoặc là một kẻ cơ hội. Bây giờ cái cấp bách là tìm cho ra người đó, rồi nghĩ cách giải quyết”

Cổ Đông Huy vẫn khá bình tĩnh.

“Thử chứng minh, làm kiểu gì? Ngày mai thì đã tiến hành khảo sát rồi, kết quả điều nhà sẽ được công bố vào buổi chiều..”

“Em ba, vừa nãy không nói, chủ nhiệm Châu của văn phòng chính quyền khu Hải Giang từng tìm nó nói chuyện sao? Anh có số điện thoại nhà của anh ta không? Gọi đến hỏi xem ai nhờ anh ta ra mặt?”

Cổ Khải gật đầu, vội vàng lấy ngay điện thoại trên mặt bàn, nhưng lúc đó lại nhớ ra là không nhớ ra được số điện thoại của Châu chủ nhiệm, lại vội vàng lấy sổ danh bạ từ trong túi áo ra, khó khăn lắm mới tìm thấy tên của Châu chủ nhiệm, nhìn anh cả, âm thầm thở dài, run rẩy ấn số điện thoại của Châu chủ nhiệm.

Vẫn may, điện thoại đã thông, hơn nữa người nhận điện thoại là Châu chủ nhiệm.

“Chủ nhiệm Châu à, tôi là Cổ Khải…vâng, đúng đúng, là tôi là tôi…chủ nhiệm Châu. Có việc muốn hỏi một chút….mấy hôm trước chúng ta không phải cùng ăn cơm sao, anh….anh nói người bạn đó của anh, tên là gì…ừ, là Hà Mộng Doanh….thế anh biết cô ấy là đến từ đâu không..ừ ừ, biết bộ đội nào không….anh cũng nhận sự nhờ vả của ban nên không rõ sao…”

Cổ Hướng Hồng bước nhanh lại, giật lấy điện thoại của Cổ Khải nói: “Tiểu Châu à? Tôi thị trưởng chính quyền Cổ Hướng Hồng….đúng, chuyện này, phiền cậu một chút, xem người Hà Mộng Doanh là bộ đội nào, chức vụ gì…đúng. Tôi đợi điện thoại của câu..”

Phó thị trưởng Cổ ra tay đương nhiên chuyện không nhỏ, phó chủ nhiệm Châu nhanh chóng nghe mà làm theo.

Khoảng 20 phút sau, phó chủ nhiệm Châu gọi lại.

Cổ Hướng Hồng nghe mấy câu, sắc mặt càng thay đổi rõ rệt, ghi lại 1 số điện thoại.

“Anh cả chuyện thế nào?”

Đợi Cổ Hướng Hồng đặt điện thoại xuống, Cổ Đông Huy lên tiếng hỏi.

“Ha ha, con gái của trưởng tham mưu khu đại quân, đích thân cử người đến nói chuyện với em, em lại không thèm để ý đến, thật ngông nghênh đó”

Cổ Hướng Hồng không để ý đến Cổ Đông Huy mà nhìn Cổ Khải cười nhạt nói.

Cổ Khải khuôn mặt càng trắng bạch ra, mồ hôi toát ra như tắm, cũng không dám lau, lí nhí nói: “Em…em không biết ạ….lão Châu cũng không nói ra…

“Thật là kẻ chẳng ra gì, vì một đứa con gái mà làm ra chuyện phiền phức thế này, anh thấy sớm muộn cũng chết vì đàn bà thôi!”

Phó thị trưởng Cổ tức giận nói không chút khách khí với thằng em trai.

“Nhà họ Cổ chúng ta, đều kẽ vì em mà bị hại chết thôi!”

“Em…em…anh cả, em đáng chết…”

Cổ Khải vừa nói vừa tát vào vào mặt mình, hai má liền đỏ ửng lên.

“Anh cả…”

Cổ Đông Huy lại ra mặt nói giúp.

“Còn cậu, chỉ biết kiếm tiền, những quy tắc đều vi phạm cả sao? Lần này thì hay rồi, từ mình đào mồ chôn mình đó?”

Cổ Hướng Hồng không thể tức thêm được nữa, hai mắt hừng hực tức giận, nhìn chằm chằm vào hai đứa em.

Cổ Đông Huy lặng lẽ nghe anh cả mắng, hai tay buông thõng, không nói câu nào, đợi Cổ Hướng Hồng mắng xong, liền ngồi thở trên ghế sofa, mới nói nhỏ: “Bây giờ làm thế nào?”

“Làm thế nào? Đến tận nơi mà cầu xin người ta1 người ta lúc đầu thì đã giữ thể diện cho như thế, bây giờ tăng thêm mấy lần, không, thêm 11 lần nữa1 xem người ta có nương tay cho không...”

“Được ,ngày mai em cùng em út đến xin lỗi”

“Ngày mai? Ngày mai còn kịp sao?thằng út cho người ta hạn là 7 ngày, bây giờ người ta chỉ cho chúng ta nữa ngày thôi!”

“Thế anh nói...”

“Tôi nay phải đi ngay, bây giờ lập tức lên đường, mau lên...tôi đã gọi tiểu Châu đến, nhờ anh ta dẫn đường rồi”

Khi điện thoại của Hà Mộng Doanh gọi đến, bổn nha nội đang nằm thoải mái trên ghế sofa, đầu gối vào đùi của Xảo Nhi, Xảo Nhi thì đang lấy dáy tai cho tôi.

“Chị Mộng Doanh? Tối thế này có chuyện gì vậy?”

Xảo Nhi nhận điện thoại nói.

“Tìm tiểu Tuấn?”

Xảo Nhi liền chuyển máy cho tôi, khuôn mặt có chút không yên.

“Chị Mộng doanh, có phải cậu út nhà họ Cổ đến không?”

Kì thực tôi cũng đang đợi điện thoại. Nếu như điện thoại này không gọi đến thì Cổ Hướng Hồng không đủ tư cách làm phó thị trưởng thường vụ nữa.

Hà Mộng Doanh cười nói: “Không những cậu út mà cậu hai cũng đến”

Không hề có ý che dấu mà dường như là cố ý để cho nghe thấy.

“Họ nghĩ thế nào?”

“Họ muốn gặp em!”

“Em không có thời gian, buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi học”

“Được rồi, sao chị vẫn nghe thấy tiếng tivi? Em bật tivi ngủ sao?”

Tôi cười nói: “Chị nói với họ, em không có hứng gặp họ, để sau này ít tìm phiền phức”

“Câu này hay là tự em nói với họ đi, chị là con gái người ta không sợ đâu”

Tôi hơi ngạc nhiên, đây không phải là phong cách của Hà Mộng Doanh, có khi nào cô là “Nữ nhi” đâu?

“Á, bọn họ cho họ những lợi ích gì?”

Hà Mộng Doanh cười nói: “Tuấn thiếu gia quả nhiên là người thông minh, chủ tịch Cổ có ý có một mảnh đất tại khu đông mai, hơn trăm mét vuông, vị trí đẹp, hỏi tôi có tôi có hứng không”

“Nói như vậy, chủ tịch Cổ thật sự rất rộng rãi, đáng tiếc quá, ý này em không nhận được”

Tôi cười nhạt, không muốn phân tích rõ trong điện thoại.

Ha ha anh hai họ Cổ đau đầu rồi!

Rõ ràng biết tổ điều tra đang xem xét vấn đề quyền sở hữu đất đai, lại còn dám đem đất tặng người ta sao? Rốt cuộc tặng tình người hay là cùm đây? Hà Mộng Doanh thông minh thì thông minh, dù sao cũng chỉ thấy cái lợi trước mắt, thấy vẫn có chút ngốc nghếch.

“Việc gì?”

Xảo Nhi hỏi.

“Không có gì, Cổ Đông Huy của tập đoàn Nam Thiên và Hà Mộng Doanh bàn chuyện làm ăn”

Việc của Du Khả Khanh, tôi không nói cho Xảo Nhi, không muốn cho cô ấy lo lắng phí công.

“Cổ Đông Huy? Em của Phó thị trưởng thường ủy?”

Không ngờ Xảo Nhi cũng biết người Cổ Đông Huy này.

Tôi hơi ngạc nhiên cười nói: “ Sao em biết?”

Xảo Nhi cười nói: “Mọi người cùng một thành phố, làm kinh doanh nhà hàng, có chút thông tin”

Tôi lập tức giơ ngón tay tán thưởng nói:”Được đó Xảo Nhi, càng ngày càng tiến bộ”

Xảo Nhi vui cười.

Cô ấy thật sự rất để ý đến những câu khen ngợi của tôi. Chỉ một câu khen của tôi hơn cả việc cô ấy kiếm được mấy trăm vạn lợi nhuận.

Thậm chí có thể nói, Xảo Nhi do đó càng nỗ lực làm chủ tịch hội đồng quản trị, thật sự vẫn không muốn vi phạm ý của tôi. Theo Ý vốn có của cô ấy, hoặc muốn làm chút chuyện vui cho cô gái nhỏ trong nhà.

Khoảng 10 phút sau, điện thoại lại kêu lên.

“A lô, bạn Liễu Tuấn à? Xin chào, tôi là Cổ Hướng Hồng đây...”

Trong điện thoại vang lên tiếng của giọng nam trầm.

“Thị trưởng Cổ, xin chào!”

Tôi bình tĩnh nói.

“bạn Liễu Tuấn, nghe nói em của tôi có chút hiểu nhầm với cậu”

Cổ Hướng Hồng cười nói.

“Không phải hiểu nhầm, tôi cử người đến giải thích với tổng Cổ hai lần những tổng Cổ không chịu nhận. Thế thì thật sự có ý kiến với tôi, thật sự chúng ta đều đã đi học, chỉ cần yên ổn hoàn thành công việc học tập là được, tổng Cổ lại không để người ta được như vậy”

“Đúng đúng, bạn Liễu Tuấn nói rất đúng. Không hổ danh là người được nhận sự giáo dục đầy đủ....em tôi là tên ngu ngốc, hành sự bốc đồng, mong cậu đừng để ý đến nó. Với tư cách của anh trai, tôi quản không nghiêm, cho nên đặc biệt gửi lời xin lỗi đến cậu”

Tôi âm thầm gật đầu, quả nhiên người này là người biết trước biết sau. Đường đường là phó thị trưởng của thành phó Nam Pphương, lại nói ra những câu như thế này với một sinh viên 20 tuổi, thật khá khen!

“Ha ha, thị trưởng Cổ nói nặng lời rồi, lời xin lỗi này tôi đây dám nhận”

“Nên mà nên mà, làm sai đương nhiên nên nhận sai...bạn Liễu Tuấn, trưa mai cậu có thời gian không? Nếu không bận học tập, thì ngồi nói chuyện, mời bạn của cậu cùng đến, được không?”

Tôi suy nghĩ nhưng cũng nhanh chóng quyết định.

Bây giờ nói chuyện với nhà họ Cổ, nhờ tiên sinh đến tận đây viết báo cáo nếu mà bài này được đưa lên trung ương thì có lẽ chức vụ hiện nay của ông ta khó mà giữ được.

Tức giận thì tức giận cũng không nên kết thâm thù. Nói ra Cổ Khải cũng chỉ là một tên tiểu tốt đắc tội với Cổ Hướng Hồng thậm chí có đắc tội với người đứng sau ông ta nữa, thật sự tổn thất khó nói.

Nếu như chấp nhận lời mời của ông ta, thì chuyên không những được giải quyết toàn vẹn, mà người như Cổ Hướng Hồng sẽ tạo điều kiện tốt cho công việc làm ăn của Xảo Nhi, nên làm như vậy đi.

“Được, vậy xin thị trưởng nói địa điểm”

“Tại khách sạn Nam Thiên, 12 giờ 15 trưa mai, tôi sẽ tiếp đón đúng giờ”

“Thị trưởng nói vậy thật không dám nhận, được, mai tôi nhất định đến đúng giờ”

“Thế thì tốt, mai gặp”

Cổ Hướng Hồng rất hiểu người, đã quyết định trả lại thể diện cho tôi, lại còn thể diện lớn hơn nữa. Trưa mai, không những sắp xếp hai anh em họ Cổ đến nghênh đón mà đích thân cũng đến sớm để nghênh đón, còn cả chủ tịch khu Hải Giang cũng có mặt. Có lẽ đã đánh tiếng rõ rồi. “Công ty Hoa Hưng” của Hà Mộng Doanh là nằm trong đặc khu Hải Giang.

Cho dù không biết tôi và Hà Mộng Doanh có quan hệ gì, nhưng nếu không Hà Mộng Doanh cũng sẽ không cử chủ nhiệm Châu đến“Giảng hòa”. Quan tâm đến công ty này, cũng là gián tiếp biểu thị thiện ý với tôi.

Tôi không đưa Du Khả Khanh cùng đến mà là Xảo Nhi.

Để Xảo Nhi có cơ hội tiếp cận với Cổ Hướng Hồng, sau này có chuyện gì thì có thể trực tiếp đến gặp ông ta giải quyết.

Còn Cổ Khải thì tôi đã chẳng có chút để ý nào.

Con người này thật sự không đáng để tôi lưu tâm.

Tôi đồng ý đến, chuyện này dù sao cũng chỉ đến mức này thôi, tiệc rượu dù sao cũng cần uống cho vu vẻ.

Buổi chiều, tại buổi họp công bố kết quả điều tra, tập đoàn Nam Thiên không xảy ra vấn đề gì.