Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 313: Gấu trắng cũng bị chém




Cha cũng cười đáp lại.

Nghiêm Ngọc Thành hơi cảm thấy ngạc nhiên, nhìn tôi một lát hỏi: “Tiểu tử, không tồi đâu, biết làm thế nào để tham gia góp ý, có tiến bộ!”

“Theo hai vị lâu ngày như vậy, những tiến bộ này không có làm sao được chứ ạ?”

Tôi cũng không khiêm nhường, đắc ý trả lời.

NghiêmNgọc Thành lần này không hề tức giận mà ha ha cười.

Cha nói: “Tôi thấy công việc của Minh Minh, chuyển đến tỉnh đi, đưa vào văn phòng công nghiệp”

Nghiêm Ngọc Thành không nói gì, Giải Anh đã vui mừng cười, thấy vị thông gia này, thật sự không tồi.

“Thôi, cứ rèn luyện hai năm đã rồi hãy nói”

Giải Anh rất thất vọng, nhưng vì nghĩ đến tiền đồ của con trai, cũng không nói thêm câu nào. Đặt dưới sự kiểm soát của Liễu Tấn Tài thật sự còn tốt hơn là văn phòng công nghiệp, con trai của mình sợ nhạc phụ hơn cả thân sinh nữa.

Chưa đầy 20 phút sau, Thạch Vinh Hiên đã đến. có lẽ cuộc điện thoại vừa rồi là gọi tại một nơi nào đó. Với tư cách cấp dưới, đương nhiên không có lý do gì để cho hai lãnh đạo phải đợi quá lâu rồi.

Thạch Vinh Hiên bước vào cửa liền mỉm cười thần sắc lại có chút không yên.

Tuy nói trước mắt công tác bảo mật không như thế nào, nhưng hai vi bí thư tỉnh ủy và thành ủy nói chuyện trong phòng mật, vừa qua chưa đầy 2 tiếng, thông tin đương nhiên chưa thể công bố, Thạch Vinh Hiên lo lắng cũng là đáng hiểu.

“Đồng chí Thạch Vinh Hiên, lần sau đến tỉnh thành thì đến nhà tôi ăn cơm nhé”

Nghiêm Ngọc Thành nói khách khí.

Thạch Vinh Hiên lập tức gật đầu đồng ý, trên mặt thể hiện sự cảm kích, thật sự trong lòng thì không biết nói gì hơn.

Khi ngài làm tại thành phố Bảo Châu, quy củ làm cho người sợ hãi, không mời thì ai dám đến? bây giờ làm phó bí thư tỉnh ủy, tôi dám không có việc gì mà chạy đến nhà ngài ăn cơm?

“Đồng chí Vinh Hiên, bí thư Chu vẫn khỏe chứ?”

Cha hỏi.

Thạch Vinh Hiên hơi ngạc nhiên, không ngờ cha sẽ hỏi câu hỏi này, nhưng nghĩ tới việc mình chạy đến tỉnh trong thời gian nhạy cảm này, ai cũng sẽ hiểu mình đến tìm Chu Bồi Minh. Bí thư Liễu hỏi như vậy, chính là muốn mình nói rõ ràng.

Thạch Vinh Hiên hiễu rõ điểm này, trong lòng an tâm đáp: “Bình thường ạ, bệnh tim rất khó chữa trị, chủ yếu là phải tĩnh dưỡng.”

Cha nói: “Bí thư Chu sau khi đến tỉnh, công việc của tôi cũng khá bận, không có thời gian đi thăm đồng chí ấy. ngày mai đi, ngày mai hai chúng ta cùng đi thăm bí thư Chu”

Cha đến tỉnh thành, đi thăm Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh cũng là điều nên có, nhưng lần này lại rủ người đi cùng thì nhất định có ý bên trong.

Thạch Vinh Hiên vô cùng vui vẻ, có chút không chắc chắn, liếc nhìn NghiêmNgọc Thành.

NghiêmNgọc Thành mỉm cười, nói: “Đồng chí Vinh Hiên, với chuyện lựa chọn thị trưởng, đồng chí Tấn Tài hôm nay đã đề cử cậu với bí thư tỉnh ủy Liêu rồi…”

Thạch Vinh Hiên “Vâng” một tiếng, mồ hôi úa ra, nhưng lại không phải mồ hôi lạnh, mà lại là niềm vui.

Tôi nhìn NghiêmNgọc Thành có chút khác thường, thì hiểu việc đề cử Thạch Vinh Hiên, việc này căn bản đã định rồi, anh không cần chạy lung tung tránh có những điều không hay.

“Cảm ơn sự quan tâm của hai lãnh đạo, tôi…..tôi nhất định nỗ lực làm việc, đấu tranh để làm trợ thủ của bí thư Tấn Tài!”

Đợi NghiêmNgọc Thành nói xong, Thạch Vinh Hiên liền tỏ ra rất quyết tâm.

Kì thực tuổi tác của Thạch Vinh Hiên và NghiêmNgọc Thành là ngang nhau, lớn hơn cha hai tuổi, lúc này lại trở thành hình dáng thái độ của một học trò tiểu học, ngồi cũng rất nghiêmchỉnh.

9h sáng hôm sau, cha đúng giờ đến văn phòng của Trương Quang Minh.

Văn phòng này, trước đây cha đã đến một lần, cách đây ba năm, Liêu Khánh Khai khi làm tỉnh trưởng, cha cũng đến báo cáo về vấn đề liên quan đến con đường khôi phục doanh nghiệp quốc doanh.

Lần này vào văn phòng đó cũng vẫn không có gì thay đổi.

Trương Quang Minh 52-53 tuổi, đây cũng là tuổi nằm trong danh sách của những người trẻ tài cao. Ông ta nhận được sự ủng hộ lớn lao của những cán bộ cấp cao do đó thuận lợi nhận phòng của Liêu Khánh Khai.

“Đồng chí Tấn Tài, xin chào!”

Trương Quang Minh mỉm cười đi ra từ sau bàn làm việc, đến bắt tay cùng cha.

“Tỉnh trưởng Trương, xin chào!”

Cha vẫn giữ quy tắc, hai tay nắm chặt lấy tay của Trương Quang Minh, trong lời nói còn dùng thêm kính ngữ nữa.

“Đồng chí Tấn Tài, vất vả rồi, mời ngồi”

Ông ta mời cha ngồi xuống ghế sofa, cũng là đối đãi bình thường giống như hôm qua tại chỗ của Liêu Khánh Khai. Thư kí Lâm đã hỏi thông tin từ bên của Điền Văn Minh.

Bí thư ủy ban tỉnh người ta đều khách khí, mình mới đếnm càng cần chú ý hơn.

Trương Quang Minh rất coi trọng Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, cũng có chút ngạc nhiên, năng lực chính trị và đường lối tư tưởng của hai người này chính là truyền kì của tỉnh N.

“Đồng chí Tấn Tài, xu thế phát triển của thành phố Bảo Châu rất tốt, chính là nhờ đồng chí và đồng chí Ngọc Thành có phương pháp lãnh đạo…”

Trương Quang Minh cười nói.

Ông ta nói tiếp.

“Đồng chí Tấn Tài, từ thành phố Bảo Châu đến Đại Ninh, đi bao lâu? Đường xá thế nào?”
Hai bên nói những câu khách khí, Trương Quang Minh hỏi.

Cha hơi lắc đầu: “Đường xá không phải rất tốt, tình hình bình thường, nếu không tắc xe, thì mất khoảng 4 tiếng. thế cũng coi là tốt rồi, trước đây có lẽ cũng phải gần 7-8 tiếng”

Trương Quang Minh cau mày: “Hơn hai trăm cây, phải mất 4 tiếng, xem ra vẫn cần phải cải tạo thêm”

Lời này nói ra, cha lập tức cảm thấy rất cảm kích. Xem ra vị lãnh đạo này là người có thực lực, khách khí mấy câu, rồi nói ngay vào vấn đề chính hơn nữa lại nói thẳng vào vấn đề, không che giấu.

“Đồng chí Tấn Tài, tôi có nghĩ, nếu như mở rộng con đường từ thành phố Bảo Châu đến thành phố Đại Ninh, cải tạo thành đường công, với phát triển kinh tế như hiện nay thì sẽ có không ít tác dụng đâu…”

Mắt cha sáng lên, gật đầu nói: “Tỉnh trưởng Trương cái thiết tưởng này thật tốt, từ thành phố Kinh Hồng dương, thành phố Đại Ninh đến thành phố Bảo Châu, liên tiếp tỉnh N của chúng ta năm ngoái có tổng giá trị công nông nghiệp cao nhất trong ba thành phố, thêm khu Cửu an nữa, nếu con đường này đươc nâng cấp thành cấp 1, với việc lưu thông hàng hóa, xúc tiến phát triển kinh tế, nhất định sẽ có những vai trò rất to lớn.”

Trương Quang Minh thấy ý kiến của mình được công nhận, bản thân cũng thấy vui mừng, nhưng vẫn hơi cau mày: “Trên phương diện vốn đầu tư, còn tồn tại chút vấn đề..”

“Tỉnh trưởng Trương, nếu như chính quyền tỉnh hình thành quyết định, thì đầu tư vào thành phố Bảo Châu có thể do chúng tôi đến đảm nhiệm”

Cha nghĩ, rồi hạ quyết tâm.

Trương Quang Minh lập tức vui mừng ra mặt, cười lớn, đứng dậy bắt tay với cha thêm lần nữa.

“Được, được đó, đồng chí Tấn Tài đã quan tâm đến đại cục như vậy, tôi thay mặt chính quyền tỉnh cảm ơn đồng chí…”

Đến tháng 11, đại hội đại biểu thành phố Bảo Châu được tổ chức, đồng chí Tấn Tài từ chức vụ thị trưởng thành phố, nhận chức vụ phó thị trưởng của đồng chí Đường Hải Thiên, nhận sự kiến nghị của tỉnh ủy, chọn phó bí thư thành ủy thành phố Bảo Châu Thạch Vinh Hiên là thị trưởng chính quyền thành phố Bảo Châu, chọn Điền Văn Minh làm phó thị trưởng chính quyền nhân dân thành phố Bảo Châu .

Cùng ngày, bộ tổ chức tỉnh ủy tỉnh N công bố văn kiện, cử Đường Hải Thiên làm phó bí thư thành ủy thành phố Bảo Châu, chiu trách nhiệm công tác tổ chức đảng.

Căn phòng số 1 khách sạn Thu Thủy thành phố Giang Khẩu ấm áp như không khí mùa xuân.

Tiểu Thanh nhẹ nhàng khoách lên người chiếc khăn mềm mại, tay thì khoác vào tay của tôi,

“Ở phương nam vẫn khá tuyệt….thật không ngờ ở Moscow lại lạnh như vậy, cả người như sắp đóng băng cả rồi..”

Tiểu Thanh nói cả người thì đang run rẩy.

Tôi cười ấn mũi cô ấy, nói: “Em đúng là kẻ hám tiền, ai bảo em thời gian này chạy đến Moscow làm gì?”

“Hi Hi,bên đó tiền dễ kiếm mà, chạy đến để kiếm chút tiền lợi nhuận, lạnh hơn cũng phải đi!”

Đầu năm ngoái, Tiểu Thanh đã nhắm được ngân hàng và tỷ giá hối đoái của Nga.

Liên Xô khi đó, được mệnh danh là cường quốc thứ hai trên thế giới cùng với Uncle Sam là anh hùng thứ hai của thế giới, những ánh hào quang thì vô cùng chói sáng, nhưng bên trong thì đã hỏng nát , mục rữa dần dần. Cán bộ các cấp thối nát, đặc biết là từ sau đại chiến thế giới lần thứ hai, tập quyền cấp cao của Liên Xô, những cán bộ lãnh đạo cấp cao đã cấu kết lại với nhau, dần dần hình thành lên một tầng lớp đặc quyền lớn. Đến thời kì Doe Ridge, thì hình thức căn bản này “Tập đoàn thị tộc quan liêu” này, đến sau thời kì thế kỉ những năm 80, các tập đoàn quan liêu đã đủ lông đủ cánh, mua quan bán chức, lợi dụng chức quyền, biến của công thành của tư.

Nhưng do thông tin bị nhiều bên giành được, cho nên quần chúng nhân dân không thật hiểu được tình hình này của anh cả Liên Xô. Đương nhiên với tư cách của người đã từng trải qua mọi việc thế này, bổn nha nội khá hiểu tình hình.

Nói thật, tôi không có chút hứng thú nào với nội chính cả, cũng thi thoảng tham gia chút ít. Cái tôi quan tâm duy nhất chính là hệ thống tỷ giá hối đoái và hệ thống tài chính của các nước này trong thời gian hỗn loạn này, đây chính là lỗ hổng lớn nhất.

Cho nên mới nói thêm vào câu nói của Tiểu Thanh.

Chỉ thị của Tiểu Thanh với tôi, vốn là rất thận trọng, những thông tin cá nhân hay đoàn thể đối với các nước phương bắc đều phải tiến hành tìm hiểu.

Điều tra thì có thể thu được những thông tin rất khả quan.

Tiểu Thanh có khá nhiều kinh nghiệm tích lũy được tại hồng kông. Với tư cách là tổng tài “Ngành tài chính thu được doanh thu cao”, trên phương diện này, thì lại đưa ra những nhận định khá sắc bén. Chỉ lướt qua đã thấy được cơ hộ thương nghiệp lớn trên lĩnh vực tài chính của Liên Xô.

Nói đơn giản thì khi đó thì hai bên cả tầng lớp quan lại và dân nhân cùng thực hành sự theo rõ hệ thống tỷ giá hối đoái.

Quy định của quan trường, tỉ suất của đồng Usd và Rúp là một ăn một. điều này thật sự khá khôi hài.

Thị trường quốc tế, thì mua bán đồng rúp và usd là ngang nhau, căn bản là cách nhau một trời một vực. Trên chợ đen hay trong thị trường nhân dân, tỉ lệ đồng rúp và usd thấp hơn khá nhiều so với giá trị này, khoảng là 20 ăn 1 thậm chí là 30 ăn 1, nhưng theo kí ức của tôi trước đây, thì sau khi Liên Xô giải thể, có thể sẽ xảy ra lạm phát, giá của đồng rúp cũng leo thang nhanh chóng, tỷ giá hối đoái này sẽ có thể tiếp tục rơi vào vực thẳm.

Đương nhiên, điều này vẫn cần phải đợi thêm 2-3 năm nữa

Nhưng trước mắt việc theo dõi hệ thống hối đoái lại có lỗ hổng khá lớn, chính điều đó đã đủ làm cho Tiểu Thanh thu được một món tiền lớn.

Điều then chốt để làm chuyện này thành công chính là cần nắm vững được được quan hệ với các quan chức trong hệ thống tài chính của nước đó.

Chuyện này không thể gây khó dễ cho Tiểu Thanh, rất nhanh thì có thể thông qua con đường này, cô ấy đã đặt được quan hệ với người phụ trách ngân hàng Moscow. Mời vị trưởng này đến hồng kông du lịch, trong cuộc sống chủ nghĩa tư bản xa hoa đồi trụy, thì chỉ cần nhẹ nhàng là có thể làm cho con người ta mất dần đi những ý chí cách mạng.
“Đáng tiếc, vị Zyuganov này quyền lực vẫn chưa thật lớn, một lần không thể rút được usd ra.”

Tiểu Thanh nói vào tai tôi.

Tôi dập điếu thuốc lá đang hút, cười nói: “Em cũng thật tham lam đó? Đi một chuyến mà đã kiếm được trên ngàn vạn, vậy mà vẫn kêu ít sao?”

Tiểu Thanh bĩu môi nói : “Cái này anh còn nói, họ tham lam nhất, trong lịch sử đã kiếm không biết bao nhiêu của chúng ta…tiền của họ, không kiếm thì cũng lãng phí…”

Thật sự bổn nha nội đã trải qua cái câu “Giác ngộ”này rồi, hơn nữa khi nói thì cũng rất đắc ý, không chút kiêng nể tình riêng nào cả.

May mà với tư cách chủ tịch hội sinh viên khoa trung văn đại học Hoa Nam, phó bí thư chi bộ đoàn, những câu mang tính giác ngộ thế này là nói với Tiểu Thanh không thể nói ra khắp nơi được, nếu không e là sẽ có ảnh hưởng không tốt.



Ha ha!

“Ài tiểu Tuấn à em thấy giao dịch thương mại bên biên giới cũng rất tốt, nếu cần chúng ta cũng nên lập một công ty bên đó?”

Tiểu Thanh hiện nay tình yêu và sự nghiệp đang rộn ràng, tinh thần đương nhiên rất thoải mái.

“Thôi đi, đầu tư vẫn nên lấy tài chính làm chủ lực, chưa chắc thì không nên mở quá lớn, sức lực không đủ đâu”

Tôi lắc đầu phủ nhận đề nghị này.

Trên thực tế, công ty con tại thành phố Bắc Cương đã mở được một thời gian dài rồi, có sự quản lý của Hải Hướng Quân cho nên kinh doanh cũng khá phát triển.

Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, đã có sự phân hóa hai thế giới, tổ chức hiệp ước Warsaw và tổ chức hiệp ước bắc đại tây dương đã nghiêm túc xem xét, đánh giá về thực lực kinh tế, lấy tập đoàn của Liên Xô làm đối tượng đầu tiên, chứ không phải là tập đoàn của Mĩ. Điều này nhằm duy trì thế cân bằng, Liên Xô khi đó buộc lòng phải tiến lên con đường phát triển toàn lực của Hồng Quân, trong khoảng 10 năm thì công nghiệp nặng và công nghiệp quân sự của Liên Xô đã dành được những bước phát triển dài, lấy việc chế tạo vũ khí mới làm thực lực chính của hồng quân Liên Xô, luận thường này không thể thay được, điều này khi đó đã được xếp vào vị trí hàng đầu, nhưng “Hiếu chiến” như vậy, chi phí cũng khá lớn, đó chính là thời kì thay đổi đột ngột của ngành công nghiệp nhẹ, nó vẫn chưa dành được những chính sách và tài chính ủng hộ , do đó dẫn đến kết quả là làm cho hàng nhu yếu phẩm của nước cộng hòa Liên Xô thiếu hụt trầm trọng. thậm chí ngay cả sản phẩm tã lót cho trẻ em cũng không có dùng.

Thời gian này, các loại sản phẩm công nghiệp nhẹ của các nước láng giềng phương nam thì phát triển mạnh mẽ cả về kiểu dang lẫn chất lượng, cho nên thu hút được lượng lớn khách hàng.

Trong trí nhớ mơ hồ của tôi, còn nhớ rằng, trong thời gian những năm 90, có một công ty dựa vào những mặt hàng thường thấy trong nước như : tất, áo lót, mỳ ăn liền… đem bán chó một vài tỉnh tây nam kiếm được một khoản tiền cũng kha khá.

Cho nên tôi chỉ thị cho mấy người Xảo Nhi, cần tập trung toàn bộ sức lực để phát triển dịch vụ thương nghiệp, dùng tiền kiếm được từ ngành công nghiệp nhẹ để đầu tư vào các ngành công nghiệp nặng, rất nhiều những máy móc trang thiết bị của tổng công ty linh kiện và những doanh nghiệp khác của thành phố Bảo Châu đều có thể sử dụng được. vừa kiếm được tiền cho bản thân lại cung cấp viện trợ cho đất nước, một mũi tên trúng hai đích, còn gì hơn được nữa?

Hiện nay tuy tình hình chính trị ở trong nước đã có phần dịu đi, bên ngoài tạm thời vẫn khá yên ổn, lợi nhuận thương mại tuy không như sau này, nhưng cũng chẳng vấn đề gì cả, quan trọng vẫn là chiếm cứ được thị trường, đợi đến khi những nước đế quốc bị lật đổ thì lợi nhuận sẽ tăng lên gấp bội phần.

Khi đó thật sự nên nói một câu “Đếm tiền đến cho đến mỏi gãy tay”

Hi hi, cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng có cho nên lúc này tôi có thể kiếm được bao nhiêu thì cứ cố mà kiếm, quyết không thể để cho tay ngơi nghỉ.

Với những chỉ thị của tôi trên thương nghiệp, Tiểu Thanh vốn đã không hề có những tranh cãi nào.

Bây giờ cũng như vậy, chỉ là có chút đáng tiếc mà lắc đầu, có lẽ miếng thịt đến tận miệng mà không ăn thì thật lãng phí.

Thấy cô ấy có chút không can tâm, tôi liền nói một câu: “Đi nga một chuyến thì đã thấy được cơ hội thương nghiệp, mắt đã càng ngày càng sáng hơn đó”

Tiểu Thanh có chút đắc ý, vênh mặt lên nhìn tôi, cái miệng hồng chum chím hơn cong lên.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy, một mùi hương từ đó phả vào miệng tôi.

Sau nụ hôn thân thiết đó, Tiểu Thanh cười nhìn tôi, sắc mặt có chút kì lạ.

“Làm sao?”

“Ừ, có một việc, em muốn hỏi anh, anh không được nói dối…”

Mắt Tiểu Thanh sáng lên.

Tôi cười: “Thế em muốn nói gì?”

“Anh đồng ý trước với em không được nói dối”

Thấy ánh mắt tha thiết đó, tôi cũng không có cách nào khác mà đồng ý thôi.

“Được, em hỏi đi”

“Ừ…có phải anh để cho Lương Xảo làm thương mại bên biên cương không?”

Tiểu Thanh nói, có chút không yên tâm nhìn tôi.

Thì ra là như vậy.

Tôi cười nói: “Đúng, cô ấy có quen biết với một người bên quân đội, cùng nhau mở một công ty

Tiểu Thanh cong môi nói: “Thế anh có phải vì nguyên nhân này, mà không để em đến đó không?”

Ha ha, Tiểu Thanh ghen rồi.

Tôi cười nói: “Đều là người nhà ta, không nên có tính cạnh tranh như vậy”

Tiểu Thanh trước thì phụng phịu, rồi sau đó cười ngay được: “Thế thì thôi, không tranh với cô ấy nữa”

Tôi nắm lấy đôi vai mềm mại của cô ấy, từ từ cười nói: “Thế mới nói, kì thực chỉ cần số vốn này cũng đủ làm em bận vô cùng rồi…anh nói cho em biết, cái người Zyuganov đó, chức vụ còn hơi nhỏ, em cần tiếp tục nghĩ cách tìm một vị quan cấp cao đáng tin, tiền kiếm được mới thoải mái.”

Tiểu Thanh nói: “Em cũng nghĩ vậy, những kẻ mũi lõ này, háo sắc làm cho người ta trông thấy đã ghét rồi”

Tôi lập tức cảnh giác, vòng tay siết chặt hơn.

“Á…đau…”

Tiểu Thanh bỗng hét lên một tiếng.

“Lần sau, bảo người khác đi Moscow em ở lại hồng kông đi!”

Tôi nói hơi giằn giọng một chút.

“Tại sao?”

Tiểu Thanh có chút không hiểu.

“Hi Hi, chính em nói, những tên mũi lõ đó hám sắc, không đáng tin sao”

“Hì hì…”

Tiểu Thanh thấy tôi có chút tức giận như vậy, biết rằng tôi thật sự đang ghen, vui mừng cười,

“Hắc tử, khách sạn và văn phòng bên thượng hải, tình hình thế nào rồi?”

Hôm sau, tôi mở một hội nghị triệu tập những người bên Hắc Tử tới, nói là mở cuộc họp, kì thực chỉ có 5 người, tôi, Tiểu Thanh, vợ chồng Hắc Tử và tổng giám đốc khách sạn Thu Thủy tại Giang Khẩu Hàn Lực.

Hàn Lực là nhân tài quản lý khách sạn mà Hắc Tử mời đến, trải qua nhiều năm công tác, với những thể hiện tốt về năng lực cũng như đạo đức nghề nghiệp, cũng đã dần dần lấy được sự tin tưởng của thành viên trong đoàn tài chính.

Đại hải béo tập trung sức lực vào công ty quảng cáo Phượng Hoàng, căn bản đều ở tại thành phố nam phương, trở thành thừa tướng đắc lực cho Lương Xảo, hội nghị lần này, không thông báo cho anh ta. Dựa vào quan hệ thân thuộc mà nói, kì thực những người cua Hắc tử hiện nay đều là người cấp dưới của Lương Xảo. Tiểu Thanh hầu như không có liên quan trực tiếp đến họ.

Đầu tư của hai công ty Hoa Hưng và Thịnh Nghiệp chỉ có mối liên hệ duy nhất là bổn nha nội.

Tháng 11 năm trước, tôi yêu cầu Hắc tử mở một công ty con tại thành phố thượng hải, Hắc tử làm việc rất cẩn thận và nhanh chóng đến tháng 3 năm nay thì khách sạn đó đã chính thức đi vào hoạt động.

“Tình hình khá tốt”

Hắc tử đáp.

“Có thể đến đầu năm sau thì có thể thu hồi được toàn bộ vốn ban đầu”

Với năng lực như vậy, tôi hoàn toàn yên tâm.

Cái nơi được gọi là văn phòng làm việc, lại là do đầu tư vào các ngành thu lợi nhuận cao. Nhiệm vụ chủ yếu chính là phát hành cổ phiếu.

Hắc tử mỉm cười: “Hoạt động cũng không tồi, các loại cổ phiếu thu không ít, có một bộ phận nhỏ giá vẫn thấp hơn so với gia phát hành thu mua”

Điều này nằm ngoài dự tính của tôi.

“Làm sao có thể như vậy?”

“Một vài nhân viện chính phủ lấy cổ phiếu không biết dùng làm gì, nghe nói chúng tôi thu mua, thì đem tặng, rất rộng rãi nói cho bao nhiêu tiền cũng được”

Tôi hơi choáng.

Nếu như trí nhớ của tôi không tồi, cuối năm tới, sở giao dịch Thượng Hải sẽ chính thức hoạt động. theo sự phát triển đó thì những cố phiếu mà họ nhất thời bỏ đi đó lập tức sẽ tăng giá gấp ngàn lấn, không biết đến lúc đó họ sẽ có những suy nghĩ gì”

Dù sao cũng chỉ chênh nhau có 1 năm. Sau 1 năm, thì lại có những thay đổi không ngờ như vậy.

Kì thực, quốc nội cũng đã có những thông tin có liên quan rồi. thông tin rõ ràng nhất là thang 11 năm 1986, khi mà chủ tịch giao dịch Mĩ đến Trung Quốc, người có chức vụ cao nhất sẽ đích thân tiếp kiến người đứng đầu sở giao dịch lớn nhất.

Thời gian này, đã trở thành một sự kiên đánh dấu lớn, rất nhiều cơ quan truyền thông nước ngoài đã dùng chủ đề “Nước cộng hòa bắt tay với thị trường cổ phiếu” để nói về vấn đề kể trên.

Có những thông tin như vậy, rất nhiều quần chúng nhân dân vẫn “Mơ hồ không rõ”, nhân dân khi đó, với những kiến thức về nhà tư bản, cơ hội đầu tư thì vẫn chưa thực sự hiểu rõ. Có thể thấy những suy nghĩ này của mọi người cũng khó mà có thể thay đổi được!

“Thu mua được bao nhiêu?”

“Tổng giám đã nhận 1 ngàn vạn rồi”

Tôi lúc đầu chỉ cho anh ta mua 1 ngàn vạn. xem ra hiện nay có thể vượt qua chút rồi.

“Thu mua nhiều hơn một chút cũng không sao, Tiểu Thanh, xuất thêm 500 vạn nữa đi”
Tiêu thanh gật đầu đồng ý.

Mùa đông đến bãi cát ngắm biển, cũng chẳng có gì gọi là hưởng thụ cả.

Nhưng bổn nha nội không đến không được. Vì Xảo Nhi đến, đây cũng không phải là Xảo Nhi đột nhiên nổi hứng thú, mặc áo khoác da ra gắm biển. Đến phương nam mấy ngày, biển đã xem chán rồi. năm ngoái còn đi đến đặc khu kinh tế lớn nhất, chạy nhảy bảy ngày trên bãi cát vàng, ánh mặt trời cũng rực rỡ sắc vàng, bên cạnh màu nước biển màu ngọc bích. Khi so sánh thì bãi cát của thành phố giang khẩu thì không thể có được những nét này.